Chương 10: Chính thức trở thành phú bà nghìn vạn

Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ

Post on: 11 tháng ago

.

Bảy trăm vạn thuận lợi chạy vào tài khoản ngân hàng của cô, Kiều Nhan càng thêm có động lực thực hiện kế hoạch.

Đầu tiên là quần áo giày dép cùng túi xách của nguyên chủ, Kiều Nhan sửa sang lại rồi chụp ảnh đăng lên trên mạng bán đi, chỉ để lại một cái túi xách mà nguyên chủ thích nhất.

Đây chính là món quà sinh nhật nguyên chủ nhận được sau khi cảm động trước tình cảm chân thành của Triệu Cảnh Hàn, cô ấy xem như bảo bối mà không nỡ dùng, bây giờ nhìn qua vẫn còn rất mới.

Kiều Nhan đem mấy món đồ khác chụp ảnh qua một lượt, chỉ giữ lại những vật mà nguyên chủ thích nhất.

Trong lúc rao bán mấy món đồ này, Kiều Nhan biết có một ngồi chùa gần đây rất nổi tiếng, nhanh chóng mang theo chiếc túi kia đến đó.

Ngôi chùa nằm ở vùng núi ngoại thành, hương khói nghi ngút, có rất đông du khách hành hương đến đây.

Kiều Nhan đi theo số đông đi đến đại điện, lần lượt cúi đầu khấn bái mấy vị thần phật, cúng không ít tiền nhang đèn.

Trước khi cô xuyên đến đây, Kiều Nhan lớn lên dưới nền cách mạng khoa học công nghệ một lòng đi theo tư tưởng thuyết vô thần. Nhưng sau khi đến đây, đối với chuyện này cô có chút mờ mịt, đối với những điều hư vô thần phật Bồ Tát có chút kính sợ trong lòng. Chính vì cảm tạ Người đã cho cô một cuộc sống mới, tốn thêm ít tiền đèn lễ cũng không sao.

Sau đó, còn có phải cảm ơn thêm một người, dĩ nhiên đó chính là nguyên chủ đã rời đi.

Cho dù cô ấy vì chuyện gì mà biến mất thì dù sao Kiều Nhan xuyên đến đây cũng là chiếm lấy th@n thể của người ta, cuối cùng kẻ được lợi nhất chính là cô.

Như vậy, có một số việc nhất thiết phải làm mới có thể an lòng.

Kiều Nhan tìm đến tăng nhân trong chùa, bỏ thêm ít tiền vì nguyên chủ châm đèn chong cầu phúc cho cô ấy, hi vọng nếu có kiếp sau cô ấy có thể sống tốt hơn, cả đời bình an trôi chảy.

Sau đó, Kiều Nhan đưa cái túi nguyên chủ thích nhất cho vị tăng nhân đốt xuống.

Tại lúc đèn chong đốt cái túi kia vài vị tăng nhân nhìn qua biểu tình rối rắm, muốn nói lại thôi, bộ dạng muốn ngăn cản nhìn cô đến mức, Kiều Nhan cho rằng mình đã phạm phải tội ác tày trời gì đó.

May mà Kiều Nhan sẵn sàng bỏ tiền ra, quyên lễ đèn không ít, lại đi tìm chậu than mà khách hành hương dùng để hóa vàng tránh gây ra sự cố hỏa hoạn để đốt, không phải chuyện gì lớn, các vị tăng nhân đối với việc này cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Chỉ là cái mùi kia thật sự không dễ ngửi, đợi đến khi toàn bộ túi xách đốt xong, mấy vị tăng nhân lập tức đem cửa điện cùng cửa sổ toàn bộ mở ra thông gió, phòng ngừa xông ngạt Phật tổ thì không hay.

Loại sự tình này vốn không được cho phép, nhưng là tục ngữ có câu, có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay.

*có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay: Tiền không phải là vạn năng, nhưng lại là công cụ hữu dụng nhất để thu phục lòng người.

Kiều Nhan không cần thiết sai quỷ đẩy cối cái gì, chỉ cần tiêu ít tiền vì nguyên chủ làm chút việc nằm trong khả năng của cô, chỉ cầu an lòng là được rồi.

Kỳ thật cô càng muốn đốt cho nguyên chủ tên Triệu Cảnh Hàn kia, trực tiếp đem anh ta đóng gói ném trước mặt nguyên chủ. Chỉ là anh ta quá cường đại, cô không có cách nào chỉ có thể từ bỏ.

Có lẽ chờ lần tiếp theo cô đến đây, nếu có khả năng, cô sẽ làm cho nguyên chủ một ít mô hình người giấy tên họ Triệu kia với đủ loại kiểu dáng đốt xuống cho nguyên chủ muốn làm gì thì làm.

Kiều Nhan ngẫm lại, nguyên chủ khi còn sống đối với Triệu Cảnh Hàn yêu hận không dứt, cảm thấy cái suy nghĩ này thật cmn tuyệt vời.

Suy nghĩ ổn thỏa, về sau cứ như vậy mà làm.

Vài ngày sau khi cô trở về từ ngồi chùa, mấy món đồ cô đăng bán trên mạng đều đã bán hết.

Bởi vì rất nhiều quần áo giày dép túi xách linh tinh đều được nguyên chủ bảo quản rất tốt, hoàn toàn có thể bán gần bằng giá thành lúc mới mua, cho nên cũng không bị giảm giá trị quá nhiều, mang lại cho Kiều Nhan không ít tiền.

Vàng bạc trang sức, nguyên chủ bảo tồn càng tốt, cơ hồ chưa từng dùng qua, chỉ đến lúc được Triệu Cảnh Hàn mang ra ngoài, vì giữ thể diện cho hắn mới mang lên.

Nguyên chủ vẫn cho rằng những trang sức đắt tiền này cũng không phải của mình, chỉ là bạn trai đưa cho cô sử dụng trong những trường hợp cần thiết.

Kiều Nhan cũng sẽ không kế thừa suy nghĩ ngu ngốc như vậy, chỉ biết vui vẻ tiếp nhận số trang sức xinh đẹp này, sau đó quyết đoán bán chúng đi.

Dù sao về sau cô cũng cách xa nam chủ, tương đương với việc tránh xa cái giới thượng lưu kia, làm người bình thường cũng không có nhiều cơ hội dùng đến chúng, cho dù đeo lên người cũng dễ gây ra tai họa, còn không bằng trực tiếp bán đi đổi thành tiền đâu.

Chỉ là trang sức không thể so với quần áo giày dép, rao bán trên mạng khẳng định không được, có khi còn bị người ta nghĩ là kẻ lừa đảo không chừng.

May mắn tính tình nguyên chủ cẩn thận, hóa đơn mua hàng tất cả đều còn giữ, Kiều Nhan trực tiếp đem chúng đến tiệm cầm đồ đổi về được một khoản tiền lớn.

Đang lúc Kiều Nhan một bên bán hàng qua mạng, một bên tính toán xem cô thu được tổng bao nhiêu tiền thì bên kia Triệu Cảnh Hàn gọi điện tới.

Bởi vì lúc đấy còn nghĩ chuyện hứa hẹn đưa vòng cổ kim cương cùng vòng ngọc phỉ thuý cho cô, Kiều Nhan lúc ấy mới không đem anh ta kéo vào danh sách đen, bây giờ nhìn màn hình nhấp nháy cuộc gọi của tên ‘Đầu heo ngu xuẩn’, Kiều Nhan nhịn không được thật muốn kéo đen số điện thoại này.

Cô do dự một chút cuối cùng cũng không có bắt máy, bên kia tự động tắt.

Sau đó chưa được bao lâu, Triệu Cảnh Hàn tiếp tục gọi tới, Kiều Nhan không chú ý vô tình ấn xuống phím tiếp nhận.

“Kiều Nhan, trước đó có nói muốn tặng cho em vòng cổ kim cương nhưng Nhã Nhã thấy được, cô ấy thực sự thích nó. Anh sẽ đền bù cho em một cái khác, buổi chiều sẽ cho người mang đến cho em.”

Kiều Nhan nghe xong nội dung chủ yếu, khoé miệng giật giật liên hồi, không hề nghĩ ngợi lập tức cúp điện thoại, sau đó không chút do dự đem ‘Đầu heo ngu xuẩn’ kéo vào sổ đen, toàn bộ quá trình không cùng đối phương nói thêm một câu.

Đặc biệt nói không giữ lời, cùng anh trăng sáng tương thân tương ái đi, đừng bao giờ làm phiền cô nữa!

Kéo đen tên đầu heo kia, thế giới của cô rốt cuộc cũng được yên tĩnh.

Đáng tiếc vòng cổ kim cương không có, vòng ngọc phỉ thúy phỏng chừng cũng không có nốt, Kiều Nhan không khỏi có chút thất vọng.

Vốn đang tính toán dựa vào chúng nó đổi thêm ít tiền, đem tổng tích lũy đến nghìn vạn.

Cái này, nghìn vạn phú bà tám phần cô làm không được nha, không có đủ tiền.

Kiều Nhan thần sắc buồn bực vài giây, đem gối ôm trở thành tên đầu heo dùng sức quật qua quật lại một trận hết sức khí thế.

Đinh đinh đông đông, tiếng chuông điện thoại vang lên, thông báo mấy món đồ trên mạng của cô đã bán. Tâm tình Kiều Nhan rất nhanh liền vui vẻ, lập tức đem cái tên đầu heo kia để qua sau đầu.

Đa phần về sau đều không có quan hệ gì, so đo với bọn họ làm chi, vẫn lo kiếm tiền tiền tốt hơn.

Kỳ thật buổi chiều thực sự có người đến cửa đưa ít đồ cho Kiều Nhan.

Lúc chuông cửa vang lên, Kiều Nhan còn kỳ quái suy nghĩ xem ai tới, kể ra toàn bộ cuộc sống của nguyên chủ trước kia đều vây quanh Triệu Cảnh Hàn, ngay cả một người bạn cũng không có, bạn học thì sau khi tốt nghiệp cũng không có liên lạc.

Bởi vì trong người đang giữ một số tiền lớn, Kiều Nhan không có tùy tiện mở cửa, đầu tiên là qua mắt mèo nhìn xem ngoài cửa là ai, phát hiện là người này nguyên chủ có quen.

Người tới chính là trợ lý của Triệu Cảnh Hàn, trước đây đã từng vài lần đến đây đưa quà tặng cho nguyên chủ, so với ông chủ thì anh ta còn đáng tin hơn nhiều.

Dĩ nhiên người ta cũng rất có nghị lực, kiên trì không ngừng ấn chuông cửa một lần lại một lần.

Kiều Nhan cuối cùng cũng mở cửa, liếc mắt nhìn chiếc hộp tinh xảo đối phương đang cầm trên tay, không khỏi nhíu mày.

“Kiều tiểu thư, đây là ông chủ cố ý bảo tôi đưa lễ vật tới, hi vọng cô có thể thích nó.” Trợ lý Tống đem hộp trang sức mang lên.

Kiều Nhan chăm chú nhìn hộp quà, lại nhìn qua gương mặt tươi cười của trợ lý Tống, đưa tay ra nhận lấy.

Nếu Triệu Cảnh Hàn dám đưa, cô vì cái gì mà không dám nhận.

Không có vòng cổ kim cương thì có cái khác cũng không tệ, chân con muỗi có nhỏ thì cũng là thịt nha.

“Coi như đây là phí chia tay, tôi nhận, về sau gặp nhau xem như không quen biết, không cần chào hỏi.” Kiều Nhan không hề có áp lực sau khi nhận quà, sau đó đem Tống trợ lý bỏ lại ngoài cửa, thiếu chút nữa anh ta bị của đập trúng vào mũi.

Trong tiểu thuyết, vị trợ lý này chính là chính người người đóng góp không nhỏ trong việc giúp nam nữ chủ gương vỡ lại lành ân ân ái ái.

Câu cuối cùng Kiều Nhan nói ra, tức là muốn nói với Triệu Cảnh Hàn, cũng là thông qua anh ta báo cho Hứa Nhã Nhã biết một sự kiện: Bạn trai của cô không có quan hệ gì với tôi, về sau đừng làm phiền tôi!

Giải quyết xong chuyện này, các nhân vật không có quan hệ đều bị Kiều Nhan bỏ ra sau đầu, mở ra hộp quà trong tay, liền thấy một bộ vòng ngọc phỉ thúy thiết kế tinh xảo, nhất thời nhếch môi vui mừng.

Triệu đầu heo rốt cục cũng làm được một chuyện tốt, lễ vật chia tay đưa tới cũng không hề keo kiệt.

Trang sức trong hộp là một bộ trang sức Phỉ thúy, vòng cổ, bông tai, vòng tay những phụ kiện liên quan đều có, tuy rằng không biết có bằng chiếc vòng cổ kim cương anh ta hứa cho cô hay không, nhưng giá trị tuyệt đối cũng không thấp.

Có lẽ theo Triệu Cảnh Hàn, cầm ra một bộ trang sức xa xỉ như thế này đưa đến là muốn trấn an “người bạn gái” hữu dụng này.

Nhưng Kiều Nhan lại coi nó chính là vật bồi thường món nợ nhân tình của nguyên chủ, nếu nhận, bọn họ xem như thanh toán xong, từ nay về sau không ai nợ ai, không bao giờ liên quan đến nhau nữa.

Bộ trang sức phỉ thúy đến tay cô chưa quá một ngày, cô lập tức tiễn nó đến địa phương cần đến.

Nhìn trên di động số tiền tiệm cầm đồ vừa chuyển tới, Kiều Nhan lộ ra bộ mặt thoải mái sung sướng mỉm cười.

Đã cắt đứt phải cắt đứt hết, không chỉ riêng mấy món đồ anh ta tặng cho nguyên chủ trước kia, mà ngay cả lễ vật mới đưa tới đều bị cô thanh lý sạch sẽ.

Tương tự, tài khoản ngân hàng thông báo con số tăng lên không ngừng, sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới mục tiêu Kiều Nhan đặt ra. Hơn nữa nếu bán hết số vật phẩm còn dư lại trong phòng chắc chắn đạt đến mục tiêu nghìn vạn.

Cô lập tức trở thành phú bà nghìn vạn, nghĩ thế thôi cũng làm Kiều Nhan tinh thần phấn chấn, thẳng đến lúc có điện thoại từ gia đình nguyên chủ gọi tới, Kiều Nhan mới hoàn hồn.

“Tiểu Nhan, chân của cha con lại tái phát, lần này quả thực nghiêm trọng, ở bệnh viện huyện chữa trị cũng được hơn nửa tháng, bây giờ họ đã muốn đuổi chúng ta rồi, mẹ thật sự không có biện pháp …” Mẹ Kiều đầu bên kia điện thoại nói năng nghẹn ngào, thanh âm chua xót lại bàng hoàng.

Kiều Nhan bỗng nhiên nghe được tin tức này, vẻ mặt nhất thời ngây ngốc, sau đó mới nhớ tới người cha vì lo lắng tiền sinh hoạt cho nguyên chủ mà té ngã gãy chân, còn có…

“... Mẹ, tạm thời mẹ đừng sốt ruột, trước tiên nói rõ ràng cho con đến cùng là như thế nào, con sẽ nghĩ biện pháp…”

Ngay khi cô xưng hô vài tiếng vừa xa lạ lại quen thuộc, Kiều Nhan cảm giác trong lòng dâng lên một cỗ dòng nước ấm, ấm áp lại an tâm.

Đó là cảm xúc của nguyên chủ lưu lại, lúc đối mặt với Triệu Cảnh Hàn cũng không có xuất hiện tình huống như vậy, có thể thấy được trong lòng nguyên chủ để ý nhất vẫn là người nhà cùng tình thân.

Ý thức được điểm này sau, Kiều Nhan đối đãi với tình huống mẹ Kiều xin giúp đỡ càng coi trọng hơn.

Bên kia điện thoại mẹ Kiều nói năng lộn xộn một lượt kể ra, tổng kết một chút chính là vết thương cũ của cha Kiều bình phục không ổn định nên bây giờ lại tái phát.

Bởi vì so với trước kia, sự tình trở nên nghiêm trọng hơn nhiều, cho nên không thể không lên bệnh viện tuyến huyện chữa trị, nhưng nằm viện hơn nửa tháng nay, tiền trong nhà đều đã tiêu hết mà vết thương vẫn chưa có chuyển biến tốt.

Bệnh viện đã muốn đem bọn họ đuổi ra ngoài, mẹ Kiều hoảng sợ, không còn biện pháp nào khác chỉ có thể vụng trộm gọi điện cho con gái giúp đỡ. Cha Kiều vì muốn không để cho con gái lo lắng mà lừa gạt cô, nhưng đến nước này rồi không để giấu mãi được nữa.

Kiều Nhan biết nguyên do sự tình sự tình, lập tức phản ứng.

“Đừng hoảng hốt, chỗ này của con đang có một ít tiền, cha nhất định phải trị liệu nhật tốt... Con sẽ mau chóng trở về…”

Mẹ Kiều giống như tìm được chỗ dựa tin cậy, một mình lo lắng nhiều ngày như vậy, trong điện thoại rốt cuộc không nhịn được nghẹn ngào nức nở lên.

Kiều Nhan thật vất vả đem người trấn an, chấm dứt cuộc trò chuyện, quyết định chuyển trước cho cha Kiều mười vạn, tạm thời để bên kia có chút tiền xoay sở chi phí nằm viện.

Không phải cô không muốn gửi nhiều, chỉ là lo lắng cho quá nhiều sẽ dọa đến mẹ Kiều, vạn nhất đối phương hiểu lầm cô kiếm tiền bất chính mà không dám dùng tới sẽ không tốt.

Hơn nữa, Kiều Nhan còn chuyện khác phải làm.

Cô chuẩn bị tự mình trở về xem qua, nếu bệnh tình của cha Kiều tái phát nghiêm trọng mà vẫn chỉ điều trị ở bệnh viện huyện quả thực không thể chữa dứt điểm được.