Chương 2: Thì ra là xuyên không

Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ

Post on: 11 tháng ago

.

Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Triệu Quân Khiêm vốn cho là mình trước sau như một. Cho dù đối phương ngồi trong lòng ra sức câu dẫn anh thì tâm vẫn không loạn, nhưng mà anh lại đánh giá thấp mị lực của cô, thành công làm cho mình đầm nước lặng có động tĩnh.

*ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi th@n thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Chuốc thuốc vô rượu của anh cũng vô dụng, động tay động chân trong đèn hương càng không mảy may tác dụng, nhưng không biết từ đâu chui ra một cô gái khiến hắn khẽ động tâm tư.

Bất quá, anh đã từng này tuổi, sớm đã không còn là một đứa trẻ dễ xúc động, thứ không thiếu nhất chính là bình tĩnh và lý trí.

Kiềm chế sự khác thường trong cơ thể, anh vốn muốn đem cô đẩy ra nhưng đột nhiên dưới chân bị vướng vào chụp đèn, trực tiếp ngã thẳng trên sàn nhà kéo theo Kiều Nhan cũng té nhào lên người hắn, tay của cô như bạch tuộc hướng vào trong quần áo hắn sờ loạn.

“Đứng lên, có nghe hay không!” Anh tê tiếng khẽ quát

Kiều nhan lúc này sớm đã dục hỏa đốt người lý trí hoàn toàn biến mất, chỉ biết là cuốn lấy người khiến cô thoải mái không chịu buông, nơi nào còn nghe hiểu được hắn đang nói cái gì.

Hai người trên mặt đất dây dưa trong chốc lát, quần áo lộn xộn không còn hình dáng.

Cuối cùng vẫn là đàn ông trời sinh ưu thế sức lực cường đại chiếm thế thượng phong. Một phút đồng hồ sau, kết cục biến thành Kiều Nhan bị Triệu Quân Khiêm thở hồng hộc xách lên.

Một dòng nước lạnh bỗng nhiễn hắt vào, thân hình ướt sũng. Thật vất vả mới k1ch thích chút ý thức của cô trở về.

Kiều Nhan đứng ngây ngốc dưới vòi hoa sen, thấy rõ tình cảnh trước mắt. Người đàn ông trước mặt cao lớn, gương mặt không chút gợn sóng khiến thân thể cô không kìm được run rẩy vài cái.

“Tỉnh rồi?” Triệu Quân Khiêm bộ dáng phục tùng cởi ra cúc áo tây trang, không chút để ý hỏi.

Kiều Nhan theo bản năng gật đầu, cặp mắt phiếm hồng tản ra mị hoặc mê mang, yên lặng nhìn anh, phảng phất không mang ý niệm gì khác.

Triệu Quân Khiêm ngước mắt xem qua, khẽ cười một tiếng,

“Muốn cùng tôi? Làm?” Âm cuối khàn khàn, mang theo mị hoặc hấp dẫn. 

Nam sắc dụ người.

Kiều Nhan ực một tiếng nuốt nước miếng, cảm giác luồng khí nóng trên người lại kịch liệt nóng lên, ngay cả nước lạnh đều không cứu vớt được.

Nếu như là trong hiện thực, cô tuyệt đối sẽ tự mình hiểu lấy không bao giờ trêu chọc người nguy hiểm như vậy, nhưng bây giờ đang là mơ nha.

Dưới vòi hoa sen, dòng nước chẳng biết lúc nào đã muốn biến thành độ ấm vừa phải, phòng tắm ngập tràn hơi nước, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, ánh mắt mang theo ý cười thâm thúy đứng đó mang theo chút hư ảo.

Kiều Nhan ánh mắt mê ly, nhìn đối phương dùng đôi tay sống trong an nhàn sung sướng kéo cà vạt, sau đó cởi bỏ từng cúc áo sơ mi.

Cảnh đẹp trướt mắt, cả người cô như bị dụ dỗ, trong lòng chợt lóe một ý niệm nhưng sau bất chấp thẹn thùng mà liên tục gật đầu. Trong hiện thực đã không có khả năng, trong mơ có phải nên phóng túng một chút … vẫn là có thể?

Tròng hơi nước mờ ảo, hai thân ảnh sát lại gần nhau dây dưa không dứt.

Tiếng nước vòi hoa sen ào ào che dấu tiếng chuông cửa vang lên phía bên ngoài cùng tiếng di động réo inh ỏi phía trên tủ đầu giường, rất nhanh căn phòng lại quay trở về yên tĩnh.

Kiều Nhan mơ một giấc mộng. Ban đầu trong giấc mơ, cô có một cuộc gặp gỡ, cùng một nam nhân cực phẩm tại một nơi xa lạ triền miên không dứt, liều chết trầm luân.

Sau khi cơn bão táp lắng xuống, mệt đến cực hạn mà ngủ say thì cô lại lại tiếp tục mơ một giấc mơ nữa. Trong mơ là câu chuyện ngắn ngủi về một cô gái, vừa chân thật mà lại hoang đường.

Nguyên chủ xuất thân từ một vùng quê nhỏ, gia đình nghèo khó, đem hết toàn lực mới may mắn thi đậu đại học danh tiếng, trở thành niềm tự hào của gia đình.

Năm thứ ba đại học nhờ học hành ưu tú, dáng người cũng không sai biệt lắm, liền tìm được công việc người mẫu cho các sự kiện, ngẫu nhiên bị tổng tài anh tuấn tiêu sái nhìn trúng. Gia đình có công ty quy mô không nhỏ, gia thế xuất chúng, giá trị bản thân xa xỉ, là người ở tầng lớp thượng lưu cùng cô cách biệt một trời.

Kỳ thật hai người gặp nhau rất đơn giản, một thanh niên anh tuấn đi lễ khánh thành, một cô gái cầm hoa cho buổi lễ khai trương, hoàn toàn không có cái gì đáng nhắc đến.

Nhưng là sau đó, vị tổng tài anh tuấn hướng tới cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhiệt tình theo đuổi, giống như bạch mã hoàng tử nhất kiến chung tình cùng cô bé lọ lem.

Cô gái tuy rằng động tâm nhưng do dự, sau vẫn cự tuyệt.

Cô tự ti lại lý trí, biết mình không xứng với đối phương, chơi bời thì càng không nổi, còn không bằng duy trì tình cảm bạn bè, chưa bao giờ có ý định tiến tới.

Thanh niên tài tuấn quyết liệt không buông tay, vì thế theo đuổi càng mãnh liệt hơn trước, xung quanh dần dần bắt đầu truyền tai những lời đồn đãi không tốt về cô ấy.

Mọi người mắng cô ra vẻ thanh cao, trào phúng nói cô là kẻ ngốc. Bạn học cùng bằng hữu đều khuyên cô nhân cơ hội tìm một chàng rể rùa vàng, cho dù cuối cùng bất thành cũng có thể kiếm được chút ít, ít nhất cũng có thể cải thiện hoàn cảnh trong nhà, đừng bỏ lỡ lại hối hận không kịp.

Trong lúc đó, người thân của cô gái xảy ra chút chuyện.

Cha cô vì muốn cho cô tiền sinh hoạt hàng tháng mà mạo hiểm leo lên vách núi hái tổ yến về bán lấy tiền. Trên đường đi không may bị rơi xuống ngã gãy hai chân, xuyết huyết quá nhiều mất nửa cái mạng. Nếu không kịp thời điều trị, đừng nói chữa khỏi chân, ngay cả nửa cái mạng còn lại cũng không còn.

Mà phẫu thuật cần một số tiền rất lớn, thân thích của cô đều rất nghèo, nhiều người nhưng người giúp được lại không có bao nhiêu.

Cô gái không còn cách nào khác, cuối cùng chấp nhận sự giúp đỡ của tổng tài anh tuấn, lấy tiền gửi về miễn cưỡng giữ lại được nửa cái mạng còn lại cho cha mình.

Thanh niên anh tuấn nắm lấy cơ hội ra sức theo đuổi, tặng quà, đưa sinh hoạt phí cùng nhiều phương thức lãng mạn khác mà trước nay chưa từng làm.

Hắn lại là nam nhân cực phẩm đẹp trai nhiều tiền, cô gái rất khó ngăn cản được bị đối phương hấp dẫn, rất nhanh liền sa vào lưới tình hắn đã giăng sẵn, cùng hắn xác lập quan hệ, lòng hắn tràn đầy mãn nguyện.

Cô gái thực sự động tâm, mặc dù bạn trai cùng cô quen nhau hai năm nhưng vẫn chưa từng chạm qua, ngay cả hôn môi cũng không có. Chỉ là có lúc hắn nhìn gương mặt cô đến thất thần, sau đó lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô.

Cô gái ở tình huống này thật trân trọng, cho rằng đối phương là vì quý trọng mình mới không nỡ chạm qua cô. Rơi vào mật ngọt yêu đương, bất tri bất giác cuộc sống của cô chỉ biết xoay quanh người bạn trai này, học hành sa sút. May mắn có nền tảng kiến thức từ trước cuối cùng cũng thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp.

Nhưng thành tích lại không được tốt lắm, sau khi tốt nghiệp tìm được công việc tốt hết sức khó khăn, vì sự tự tôn của mình cô vẫn kiên trì không tìm bạn trai giúp đỡ.

Trong khi đó sau lưng cô, người bạn trai này lại cùng người đàn bà khác ngang nhiên đi vào khách sạn bị bạn học của cô chụp được gửi ảnh đến di động của cô vừa châm chọc vừa chế giễu.

Cô vẫn không dám tin, ẩn nhẫn giống con ruồi không đầu yên lặng điều tra thật lâu cuối cùng cũng có người tốt đứng ra nói cho cô biết hết thảy sự thật.

Thì ra người cùng bạn trai của cô ra vào khách sạn là mối tình đầu của hắn mới từ nước ngoài áo gấm trở về. Chính mình nhậm chức ở xí nghiệp lớn, tiền đồ rộng mở, so với cô ta cô hẳn kém xa.

Bọn họ đã từng là một cặp bạch mã hoàng tử cùng lọ lem trải qua câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt.

Tuy rằng không biết cuối cùng hai người vì lý do gì mà chia tay, nhưng là bạch mã hoàng tử hiển nhiên qua lại với cô, bởi vì… Diện mạo cùng khí chất của cô gái tương đồng với mối tình đầu của mình.

Cô gái không thể không chấp nhận một sự thật, thì ra chính mình trước nay bị xem là thế thân của người khác, là câu chuyện cẩu huyết tổng tài dùng thế thân để nhớ mãi về ánh trăng sáng trong lòng.

*Ánh trăng sáng ý chỉ mối tình đầu nhớ mãi không quên.

Hiện tại ánh trăng sáng quay về, thế thân liền trở nên thừa thãi không đáng được để ý.

Cô gái thật không cam lòng, vài lần nhìn trộm tổng tài cùng ánh trăng sáng ra vào khách sạn, cảm thấy cực kỳ bi thương. Trong lúc nhất thời xúc động đưa ra quyết định trả thù.

Cô gái cái gì cũng không có, năng lực cùng tiền tài, tâm kế lại không nhiều, gia thế hai người đều cố kỵ khó chọc vào, cho nên căn bản cô không dám sử dụng thủ đoạn trực tiếp đối phó hai người kia, cuối cùng chỉ nghĩ ra biện pháp tương đối ngây thơ.

Đối phương không phải cho cô đội nón xanh sao, cô cũng cho hắn đội nó l3n đỉnh đầu thôi. Hơn nữa, người được chọn phải là người trong giới thượng lưu, tự thấy như vậy sẽ thực sự trả thù được vị tổng tài kia, chính mình thực hài lòng.

*Đội nón xanh: cho cắm sừng

Nhân lúc tổng tài cùng mối tình đầu tình cháy ngọt ngào, cô gái liền bắt đầu hành động.

Cô trộm thiệp mời của hắn, thay đổi phong cách ăn mặc, hoàn toàn thành công lẫn vào bữa tiệc thượng lưu, sau đó ở ẩn nấp trong góc tối tìm kiếm con mồi.

Người cô nhìn trúng là một vị tổng tài lớn có vài phần giống bạn trai cũ của mình. Người nọ trầm ổn thuần thục, so với bạn trai cũ của cô còn uy nghiêm hơn mấy phần. Người này uy vũ khí phách đem ra so sánh cùng tổng tài kia cô vô cùng vừa ý, đem nón xanh này đội lên đầu hắn thoả mãn vô cùng.

Cô gái lòng tràn đầy bi phẫn, cắn răng quyết định chính là hắn.

Người nọ vừa thấy không phải là nhân vật tầm thường, cô không dám hạ thuốc  cho đối phương, cho nên liền tự mình hạ dược chính mình, tạo ra cơ hội vô tình gặp mặt rồi câu dẫn hắn ta. Để ngăn không có gì bất trắc xảy ra cô đã mua thêm thuốc trợ tình.

Thu xếp mọi việc ổn thỏa, cô gái lặng lẽ theo chân người đàn ông tuấn mỹ lên lầu, lúc sắp thành công gặp gỡ đối phương, bản thân vì lần đầu uống thuốc nên liền ngất xỉu tại chỗ.

Sau đó thì sao? Không có sau đó nữa …

Cô gái đáng thương đi theo con đường hắc hóa này cũng tên là Kiều Nhan, cùng cô cùng tên cùng họ nhưng hoàn toàn là hai người khác biệt.

Kiều Nhan cả người đau nhức tỉnh lại, đồng thời nhận thức đây là sự thật chứ không phải cô đang nằm mơ.

Trước cứ cho rằng giấc mơ vừa rồi cũng chỉ là một giấc mộng, hóa ra chính là ký ức của nguyên chủ!

“Tỉnh rồi thì lại đây, chúng ta cần nói chuyện một chút.” Thanh âm từ tính của đàn ông vang lên, phá vỡ suy nghĩ của cô, khiến chính mình không dám mở mắt đối diện sự việc này.

Ánh sáng buổi sáng hắt vào chiếu lên thân ảnh cao lớn đã khôi phục lại bộ dáng chỉnh tề. Trên người mang bộ âu phục cắt may tỉ mỉ cùng giày da đen bóng khiến cô không khỏi nhớ đến cục diện điên cuồng đêm qua.

Căn phòng mờ mờ hơi nước, nam nhân phủ ở trên người cô, di chuyển theo tiết tấu, khàn khàn th ở dốc. Nửa người trên mạnh mẽ, mồ hôi theo từng động tác không ngừng rịn ra nhỏ từng giọt lên mặt cô…

Triệu Quân Khiêm chống lại nàng ánh mắt khác thường của cô nhướn mày, trong mắt mang theo một tia phong lưu tình ý chưa được thỏa mãn, nháy mắt phá vỡ hình tượng nghiêm túc trầm ổn của hắn.

Kiều Nhan lập tức quay mặt đi, không dám nhìn nữa.

Ngẫm lại, chính mình xuyên qua chuyện này, cùng với nguyên chủ trải qua bao nhiêu thị phi, còn có đêm qua điên cuồng trầm luân, cảm giác cực kỳ thiếu chân thực.

Cô thế mà xuyên vào một người cùng họ cùng tên, ma xui quỷ khiến thế nào lại lên giường cùng với cực phẩm nam nhân mà nguyên chủ chọn trúng, thành công cho bạn trai cũ đội nón xanh.

Chuyện này quả thực tốt, nguyên chủ thế mà thuận lợi trả thù.

Chỉ là bây giờ cô không còn là nguyên chủ, điều này làm cho chính mình muốn không hoảng sợ cũng không được, cảm giác sự tình không chỉ đơn giản như vậy.

Cô giãy dụa ôm chăn ngồi đó, đau đầu không biết nguyên chủ còn làm những việc ngây thơ gì nữa.

Về phần xuyên qua này thực sự quá khó tin, thôi cứ giải quyết phiền toái trước mắt cái đã.

“Vị tiên sinh này, tối hôm qua là việc ngoài ý muốn, chúng ta...” Chi bằng cứ như vậy bỏ qua là được.

“Tôi là Triệu Quân Khiêm.” Người đàn ông đột nhiên lên tiếng.

Hắn dựa lưng trên quầy bar, tay cầm một ly rượu vang, nhẹ lắc lắc chiếc cốc, rượu đỏ bên trong theo quỹ đạo mà chuyển động phong thái ưu nhã.

“Triệu tiên sinh, hết thảy đều là hiểu lầm, ngài có thể xem như chưa có gì từng xảy ra.”

Kiều Nhan vừa mệt tâm vừa hổ thẹn vì nguyên chủ, cũng vì chính mình phải thu thập cục diện rối rắm này.

Triệu Quân Khiêm – tên này cảm giác có chút quen thuộc… Cô đã từng nghe qua ở đâu đó rồi thì phải!!!