Chương 31-1

Hôn Trộm Làn Gió

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ảnh chụp đã có trong tay, bây giờ Hướng Vãn Vãn chỉ cần giải quyết chuyện tiền bạc thôi.

Ngày hôm sau, Hướng Vãn Vãn xin nghỉ phép buổi tự học buổi tối để đến một câu lạc bộ bida ở phố Kim Dung.

Trong câu lạc bộ có nhiều thanh thiếu niên đam mê bida đã tụ tập thành nhóm đôi, nhóm ba để học cách chơi và tự chơi với nhau.

Khi cô còn nhỏ, cha cô rất thích chơi bida, và lần nào cô cũng theo cha đến câu lạc bộ này.

Cô mơ hồ nhớ rằng ông chủ câu lạc bộ này chơi bida rất giỏi và ông ta cực kỳ thích bày bàn bida trong sảnh để tìm đối thủ.

Hướng Vãn Vãn đi về phía sảnh lớn.

Rất nhanh đã nhìn thấy phía quầy lễ tân kia, đã bày sẵn một bàn bida lớn. Trên bàn có hai người đàn ông trung niên đang rất nghiêm túc nhìn vào những trái bóng.

Hướng Vãn Vãn cầm cặp đi tới.

Mọi người ở đây đều là thành viên câu lạc bộ hoặc khách quen yêu thích bida. Vì vậy, ai cũng biết bàn bida ở sảnh này là thú vui của ông chủ, mà ông ta lại thích yên tĩnh, không cho nhiều người vây xem.

Khi Hướng Vãn Vãn đi đến chỗ hai người họ, họ không quá chú ý đến sự tồn tại của cô vì đang chơi quá nghiêm túc, tập trung,

Lưu Sùng giữ cây cơ, suy nghĩ làm sao để phá vỡ tình huống hiện tại, nhưng hầu như các ý tưởng đều bất khả thi.

Ngay khi ông ta chuẩn bị đánh quả bóng cái* trước mặt trực tiếp vào thành bàn, để nó nảy lên và chạm vào quả bóng đỏ khiến quả bóng đỏ rơi xuống lỗ, đây là một động tác rất mạo hiểm.

*Bóng cái: Là quả bóng màu trắng, dùng để đánh các quả bóng khác vào lỗ và ghi điểm.

Hướng Vãn Vãn tiến lên vỗ vào người ông ta.

“Chú, chú không thể làm như vậy, bóng đỏ cách lỗ quá gần, nếu chú không thể kiểm soát được lực tay, thì cả bóng cái và bóng đỏ sẽ đều rơi xuống lỗ.”

Cô vừa dứt lời, hai người đang chơi mới nhận ra rằng có thêm một cô bé đứng bên cạnh bọn họ.

Lưu Sùng trước giờ luôn rất tự tin vào kỹ năng chơi bida của mình, nhưng bây giờ ông ta lại bị cô nói ra vấn đề trong cách chơi, mà người nói ông ta lại là một cô bé. Ông ta rất bất mãn nói: “Cô bé, lạc đường à?”

Hướng Vãn Vãn nghiêm túc nhìn ông ta: “Cháu không lạc đường.”

Trần Trình ở bên cạnh nhìn cô với ánh mắt dò xét, Dù sao, có rất ít các cô bé có hứng thú với bida.

Ông ta và Lưu Sùng là bạn bè nhiều năm, hôm nay được nghỉ nên ông ta mới nhận lời đến huấn luyện cho Lưu Sùng. Trận đấu vừa rồi, khi Lưu Sùng quyết định đánh quả bóng đó xong, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ông ta chính là những gì cô bé vừa nói.

Vốn dĩ ông ta không nghĩ rằng một cô bé lại có thể nghĩ ra được ý tưởng hay như vậy, chỉ cho rằng cô bé kia có cùng chung ý tưởng với ông ta mà thôi. Nhưng không ngờ rằng.

Hướng Vãn Vãn chỉ vào một quả bóng đỏ ở đằng xa, sau đó chỉ vào mép bàn đối diện mà Lưu Sùng định dùng nó làm bức tường khúc xạ: “Dùng bóng cái đánh quả bóng đỏ lên mép bàn bên kia, để quả bóng cái không rơi xuống lỗ, và chú có thể ghi được 2 điểm bằng cả 2 quả bóng đỏ đều rơi xuống lỗ.”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Trần Trình có chút sáng lên.

Lưu Sùng không đồng ý: “Góc độ này rất khó nắm chắc, độ khó cũng cao.”

Hướng Vãn Vãn: “Nhưng chú ơi, cơ hội ghi điểm cao hơn nhiều so với những gì chú vừa làm.” 

Lưu Sùng: “Cô bé, lý thuyết trên sách vở thì dễ, nhưng đi vào thực hành thì không có dễ dàng như vậy.”

Hướng Vãn Vãn không muốn tranh luận với ông ta nữa, chỉ tay vào quả bóng đỏ: “Nhưng cháu có thể.”

“…”

Bị xem thường, Hướng Vãn Vãn cũng không tức giận: “Chú này, chú đừng cho rằng cháu nhỏ tuổi mà không biết gì, thật ra cháu đã chơi bida hơn mười năm rồi.”

“…”

Lưu Sùng nhìn cô gái nhỏ mặc đồng phục cấp 3, cô không cao hơn cây gậy cơ trước mặt này bao nhiêu, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ khó tin: “Cô gái nhỏ, dường như cháu còn chưa thành niên?”

Khác với câu hỏi của Lưu Sùng.

Trần Trình trực tiếp đưa cây gậy cơ vào tay của Hướng Vãn Vãn, kéo bạn mình ra khỏi bàn: “Cô gái nhỏ, tôi rất có hứng thú với phương pháp mà cháu vừa nói, cháu có thể chứng minh cho chúng tôi xem được không?”

Hướng Vãn Vãn nhận cây cơ mà không nói gì, cô điều chỉnh tư thế, điều chỉnh hướng của cây cơ và dùng bóng cái đánh trực tiếp vào quả bóng màu đỏ. Quả bóng đỏ đập mạnh vào mép bản, sau đó nảy ra chạm vào quả bóng đỏ ở gần lỗ, rồi cả 2 đều cùng nhau rơi xuống.

Lưu Sùng: “…”

Trần Trình gương mặt tán thưởng nhìn cô.

Sau khi Hướng Vãn Vãn chơi xong, cô không dừng lại, cô lấy ba quả bóng ra khỏi lỗ, sắp xếp chúng thành hình dạng như trước.

Lại đánh một phát, cô đã đánh trực tiếp vào quả bóng đỏ cạnh lỗ như ý tưởng của Lưu Sùng. Quả bóng đỏ đi vào lỗ, quả bóng cái dừng ngay trước miệng lỗ.

Sự tán thưởng của Trần Trình biến thành một loại phấn kích như nhặt được bảo vật vậy.

Trong suy nghĩ của ông, với một người bình thường mà đánh phát đó nhất định sẽ là đường chết.

Ngay cả Trần Trình cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ thành công phát đánh đó ngay trong lần đầu tiên.

Cô gái nhỏ trước mặt nhìn như chỉ mới ở tuổi thiếu niên, còn rất trẻ nhưng khả năng xử lý bóng của cô rất tốt. Sau khi làm huấn luyện viên bida hơn mười năm, lần đầu tiên Trần Trình gặp được tài năng này.

Ông ta rất hào hứng nói: “Cô gái, cháu có muốn vào đội tuyển bida thành phố A không?”

“Không muốn.” Hướng Vãn Vãn nhìn ông ta.

Sau khi nói xong, cô lại nở một nụ cười lễ phép: “Chú, trong hai người ai là ông chủ của câu lạc bộ này ạ?”

Lưu Sùng ngây người chỉ tay vào mình, mà ông ta còn chưa kịp định hình tình huống hiện tại.

Hướng Vãn Vãn bỏ qua Trần Trình đang nhìn cô đầy chờ đợi, đi đến trước mặt Lưu Sùng: “Chú, cháu muốn xin làm part-time.”

“Part-time? Lưu Sùng chưa kịp phản ứng gì, chỉ biết lặp lại lời cô.

“Vâng.” Hướng Vãn Vãn kiềm chế biểu cảm của mình, cố gắng tỏ ra trưởng thành và gật đầu.

“Cháu có thể đến câu lạc bộ của chú để đấu tập part-time được không?”

“Đấu tập? Cháu muốn đấu tập?”

Ông ta sửng sốt, không thể tin rằng một cô bé có kỹ năng như vậy ở độ tuổi này lại từ chối lời mời của huấn luyện viên bida trưởng Trần Trình của thành phố, mà lại muốn làm nhân viên part-time trong câu lạc bộ của mình. 

Nhưng nhìn cô bé không giống như đang đùa giỡn.

Ông ta gật đầu lia lịa: “Được! Được chứ! Rất hoan nghênh! Cháu chỉ cần đấu tập với chú là được rồi! Cháu muốn bao nhiêu tiền một giờ, cứ việc ra giá, chú sẽ đáp ứng cháu hết.”

“Vậy…” Hướng Vãn Vãn không biết nhiều về giá cả thị trường, chi phí sinh hoạt hàng tháng mấy trăm tệ mà cô đã cảm thấy là một số tiền lớn rồi.

Bình thường cô không có nhiều thời gian lắm, nhưng cô cần có tiền.

Cô không tự tin nói: “Ba trăm tệ một giờ, có được không?”

“Được, được!” Đừng nói 300 tệ, cho dù cháu muốn 600, cô bé, chú cũng thấy là chú được hời rồi.”

Trong chốc lát, Hướng Vãn Vãn cảm thấy dường như mình nói giá hơi thấp, nhưng chính mình đã nói ra giá rồi hối hận cũng không được.

Cô chuẩn bị định gật đầu.

Người bên cạnh bị cô từ chối tàn nhẫn – Trần Trình đột nhiên nói: “Cô gái, cháu đã thành niên chưa?”

“Chú tốt bụng nhắc nhở cháu một chút, công việc part-time này yêu cầu cháu phải thành niên mới được.”

Hướng Vãn Vãn im lặng một lúc, vẻ mặt ủ rũ nói: “Cháu đã thành niên rồi, cháu đã 19 tuổi rồi.”

“Ồ” Trần Trình gật đầu.

“Vậy cháu cần xuất trình chứng minh thư để làm thủ tục nhận việc.”

Hướng Vãn Vãn: “…”

Lưu Sùng: “…”

Cô bé trông như vẫn chưa thành niên.

Lưu Sùng không muốn bỏ lỡ một người đấu tập tốt như vậy vì lý do này, ngay khi ông ta định nghĩ cách để vẹn cả đôi đường thì Trần Trình đã bước tới và chặn ông ta ở phía sau.

“Nhưng mà cô gái nhỏ, nếu cháu đến thăm đội bóng bida thành phố của chúng tôi vào thứ 7 và CN này để chơi giao hữu với các tuyển thủ của chúng tôi, chú có thể thưởng cho cháu 5 ngàn tệ.”

Để lời nói của mình thêm phần thuyết phục, Trần Trình giải thích: “Những tuyển thủ trong đội chú có thể đánh không lại cháu. Nếu cháu có thể đánh bại tất cả bọn họ, chú sẽ thưởng thêm cho cháu 1 vạn tệ. Cháu thấy có được không?”

1 vạn 5 ngàn tệ, đối với Hướng Vãn Vãn – một học sinh cấp 3, mỗi ngày chỉ tiêu có vài chục tệ, thì số tiền này quả là một số tiền khổng lồ.

Cô có chút không tin được: “Chỉ cần đánh bại tất cả, chú thực sự sẽ cho cháu nhiều tiền như vậy?”

“Nếu cháu có thể đánh bại bọn họ, thì đó cũng là phần thưởng xứng đáng.”

1 vạn 5 ngàn tệ dường như nhiều hơn nhiều lần so với 300 tệ một giờ. Hướng Vãn Vãn hoàn toàn không nghĩ ngợi, trực tiếp bỏ qua đề nghị của Lưu Sùng.

Gật đầu với Trần Trình: “Được.”

Bây giờ là thứ 3, cách vài ngày nữa mới đến cuối tuần, nhưng sinh nhật của Cận Tập Ngôn sắp đến rồi.

Nghĩ như vậy, Hướng Vãn Vãn ngập ngừng nói: “Chú có thể ứng trước một khoản cho cháu không?”

“Tất nhiên là được. Cháu kết bạn wechat với tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho cháu.”

Hai người nhanh chóng thêm wechat, Trần Trình đã trực tiếp chuyển 5 ngàn tệ cho cô.

Quá là hào phóng.

Hướng Vãn Vãn không thể tin được: “Chú, chú không sợ cháu cầm tiền rồi chạy mất sao?”

“Chú có thể nhìn ra cháu là một cô bé rất thích bida, còn trẻ như này mà đã có kỹ năng như vậy, chú cảm thấy cháu sẽ không lừa chú đâu.”

“…”

Tôi thấy bạn là một người tốt, quả thật là một kết luận đáng sợ.

Vốn dĩ là mình được lợi hơn, mặc dù trong lòng cảm thấy ông ta ngốc, nhưng Hướng Vãn Vãn cũng không nói gì, chỉ lễ phép cười cười.

Hai người dường như đã giải quyết xong vấn đề của mình.

Lưu Sùng đẩy Trần Trình sang một bên, ai bảo ông ta cướp đi một người đấu tập tài năng như vậy của ông.

“Cô gái, chỗ của anh ta không vui, nên cháu đến chỗ của chú làm bạn đấu tập đi. Chú cũng ứng trước cho cháu 5 ngàn tệ, nếu đánh thắng được chú, chú sẽ cho cháu 1 vạn tệ, cháu thấy thế nào?”

“Cảm ơn ý tốt của chú, cháu đột nhiên nhớ tới lời thầy cô giáo nhắc nhở, trẻ vị thành niên chưa được đi làm part-time ạ.”

Trần Trình đứng bên cạnh gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, là một học sinh ngoan thì nên nghe lời thầy cô giáo.”

“…”

Lưu Sùng nhìn vẻ mặt nghiêm túc không chút áy náy của hai người, trong lòng có chút nghẹn lại.

Không phải nói là 19 tuổi sao? Sao lại là vị thành niên rồi???

*

Sau khi hẹn với Trần Trình xong, Hướng Vãn Vãn đem theo số tiền khổng lồ cầm chưa kịp nóng tay đến ngay Sâm Hải Na.

Sau khi trả tiền cho bức ảnh và quy trình hướng dẫn xong, tầm một tiếng sau thì bản vẽ phiên bản búp bê Cận Tập Ngôn và quy trình hướng dẫn đã được làm xong.

Chủ cửa hàng đã đưa cho cô bản vẽ, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Em gái, em xem có hài lòng không? Nếu có điểm nào chưa hài lòng, chúng tôi sẽ lập tức sửa lại cho em.”

Bản vẽ thiết kế được vẽ rất tỉ mỉ và chi tiết, từ bộ quần áo ngủ của Cận Tập Ngôn đến từng bông hoa được thêu trên cổ áo, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng được khắc họa rất giống.

Hướng Vãn Vãn nhìn bản thiết kế chỉ biết cười.

Bản búp bê của Cận Tập Ngôn thì đường nét mềm mại hơn nhiều, nhưng biểu cảm quá chân thực, nhìn qua thì có ngượng ngùng, e thẹn.

Tuy nhiên, kiểu ngượng ngùng này rất giống với tính cách mà anh ấy thỉnh thoảng biểu hiện ra.

Bây giờ đến lượt con búp bê này.

Có lẽ là do độ đáng yêu của búp bê với biểu cảm gốc của Cận Tập Ngôn không quá phù hợp, ông chủ giải thích: “Em gái, vì để thể hiện rõ hơn được tâm ý của người làm búp bê, mà cửa hàng chúng tôi lại tập trung vào chủ nghĩa yêu đương nồng cháy. Biểu cảm của anh chàng đẹp trai trong bức ảnh mà em cung cấp có hơi nghiêm túc, mâu thuẫn với phiên bản búp bê đã định trước của chúng tôi, nên chúng tôi có hơi sửa lại một chút biểu cảm.”

“Không sao.”

Càng nhìn, cô càng cảm thấy phiên bản này của Cận Tập Ngôn quá chân thực. Hướng Vãn Vãn hài lòng nói: “Không cần phải sửa đổi gì nữa.”

“Được, cửa hàng chúng tôi sẽ giúp em chuẩn bị nguyên liệu tự làm ở nhà.” Chủ cửa hàng cầm lại bản vẽ.

“Em gái, em còn muốn ghi chú hay thêm những gì đặc biệt vào không?”

Nghĩ đến khuôn mặt trắng trẻo và sạch sẽ của người đàn ông, Hướng Vãn Vãn nói thêm: “Tô thêm hai bên má hồng là được.”

“Được.”