Đăng vào: 11 tháng trước
Taxi vừa chạy đến cổng nhà, Tuyết Nhật Lam xuống xe định vòng lên đưa lại tiền cho ông ta.
Vừa đóng cửa lại thì xe đã chạy mất tay của cô vẫn cứ giữ trên không trung.
Ây, cô đáng sợ như thế sao? Cô lại thở dài, không phải là mẹ cô.
Cô vừa bước đến cổng liền thấy chiếc cổng sắt cứng rắn chắn ngang đó, quên mất cô đã đi bao năm rồi chẳng còn ai nhở mặt cô ra sao nữa thì làm sao họ mở cửa đây.
Bây giờ nhảy vô rất nguy hiểm, haizzz cái tên Lion chết tiệt này.
Đã bảo là dẫn bà cô đây về gặp mẹ, hắn lại cứ thế chạy đi theo Tuyết Bạch.
Cô lại thầm thở dài, quay đầu đi.
Nhưng đi chưa được mấy bước thì một chiếc siêu xe Sweptail cũng vừa chạy tới.
Cô mừng thầm tính nhìn xem là ai tới cho "quá dang" vô trong.
Haizz, đường đường là con gái của Ly gia mà phải đầu đường xó chợ thế này, thật mất mặt.
Cửa xe bật ra, sau đó là một người con gái xinh đẹp bước ra, tay tháo cặp kính đen Prada xuống.
Ôi, đúng là người đẹp làm gì cũng đẹp.
Cô đã nhận ra là mẹ cô nhưng cô muốn xem xem Tuyết Hồ Ly có nhận ra mình hay không?
Tuyết Hồ Ly nhìn về phía cô, đôi mắt lúc vừa bước ra thoáng kinh ngạc nhưng bây giờ lại chứa một chút ý cười.
- Sao thế? Lại để lạc mất Lion ở đâu à? - Cô nhẹ nhếch môi cười bước lại xoa cái đầu nhỏ của cô bé.
- Hừ, cái tên đấy cứ thấy Tuyết Bạch là lại nhao nhao tới rồi cũng có ngày bị cô ấy đạp bẹp mới chịu thôi.
- Khuôn mặt lạnh băng luôn đối với mọi người giờ đây trước mặt Tuyết Hồ Ly...!cô bé này mới thật sự là một đứa trẻ con đúng tuổi.
- Lần này tính về đây ở bao nhiêu ngày? - Vừa nói vừa kéo con bé vào trong nhà.
- Sao? Mẹ tính đuổi con đi sớm thế ư? Con vẫn chưa bước vào nhà uống tí nước nào đâu đấy? - Con bé đùa giỡn.
- Cái con bé này.
Nói gì thế chứ.
- Cô cưng chiều véo mũi con gái.
- Thế vừa đi thăm Tiểu Bảo tới à? - Cô nửa cười hỏi.
Cô bé quay phắt sang mở to mắt nhìn cô.
Cái...!cái tên kia lại dám...!hừ được, được...
Lửa giận trong lòng phập phừng.
- Kệ hắn ta.
Mẹ đừng nói lsc mẹ về đúng lúc là do hắn gọi đấy nhé.
- Cô bé híp mắt nhìn cô.
- Thì sao.
- Cô nhếch môi ngồi vắt chéo chân lên sofa.
- Mẹ...mẹ...
Con bé giận hờn ngoảnh mặt không nói chuyện nữa.
Cô cười nhẹ, đúng là cứng đầu, nhưng nếu như nó muốn cảm hóa được anh ấy, chắc cũng phải mất một thời gian dài đấy.
- Này, mẹ biết con thích Alex.
- Cô lên tiếng.
Con bé im lặng không nói gì, cô biết là nó đang chột dạ tính tìm lí do thoái thoát.
- Không cần phải chối, mẹ đã nhận thấy được rất lâu rồi.
Lần này cô bé quay mặt lại nhìn cô, nó khóc nhào vào lòng cô.
- Có một số chuyện sau này con sẽ hiểu.
Mẹ không thể quyết định cuộc sống thay con nên con không cần phải sợ hãi.
Lời nói của cô đầy ẩn ý, Tuyết Nhật Lam hiểu nhưng cô lại muốn biết lí do.
Cô biết mẹ sẽ không nói cho cô, vì vậy cô tự hạ quyết tâm trong lòng rằng sẽ tự tìm hiểu.
- Được rồi.
Sau này hẵng tính đi, đợi con 18 tuổi rồi thì con hãy làm những gì con thích còn bây giờ phải ngoan ngoãn giữ tính mạng của mình thật tốt cho mẹ.
- Con biết.
- Cô bé dụi dụi vào ngực cô hít hít mũi.
- Ừm, lên phòng tắm.
Nghỉ ngơi đi.
Lát Tiểu Bảo sẽ đến đấy.
- Cô vỗ vỗ lưng con bé.
Có lẽ là trãi qua rất nhiều sóng gió của cuộc đời khiến cô trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nhưng đối với những người cô yêu thương, bảo vệ thì cô vẫn luôn có một mặt dịu dàng, biết cách ủi an.
Sau khi cô bé lên lầu, cô xác định vài lần thấy cô bé đã tắm rồi.
Lúc nào cô mới lấy di động trong túi ra gọi cho Alex.
Máy kêu một lúc lâu, đến lúc gần ngắt kết nối thì đầu bên kia mới bắt máy.
- Ừm? - Giọng đàn ông trầm khàn thể hiện là anh đang say.
- Sao? Bị con gái em phủi bỏ rồi nên đi uống rượu à? - Cô đùa cợt.
- Em nói linh tinh cái gì đấy.
- Giọng nói của anh hơi lớn pha chút hơi men giống như đang giận dỗi.
- Chẳng phải sao?
Bên kia lại im lặng một hồi lầu.
- Con bé đi nghỉ rồi à.
- Giọng Alex dịu lại đôi chút.
- Ừm.
Có muốn đến đây không? - Cô hỏi.
- Không, con bé...!sẽ không thoải mái.
- Nói xong anh cúp luôn máy.