Chương 7: Chương 13+14

Đạo Đức Của Tôi Chỉ Đáng 166 Tỷ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

13

Căn phòng trở về im lặng, mẹ tôi thở dài đặt tay che kín cả khuôn mặt như sắp khóc. Trò chơi của Lâm Tuân kết thúc, hắn đứng dậy từ bàn vi tính, đi đến nơi tôi và mẹ đang ngồi: "Cái đồ sao chổi."

Đây là câu cửa miệng của hắn, câu chuyện về cha hắn và mẹ tôi hơi phức tạp. Hai người họ đã quen nhau khi cùng trong công ty cũ, không biết vì điều gì cha hắn ta đã bỏ rơi mẹ tôi.

Sau đó hai người bọn họ đều có gia đình riêng, mẹ của Lâm Tuân đã mất vì buồn cha hắn ta. Mẹ tôi và bố tôi cũng cãi nhau cả ngày nên dẫn đến ly hôn. Và hai người đã tái hợp lại, sau nhiều năm và thành lập một gia đình mới. Lâm Tuân luôn cảm thấy rằng mẹ tôi là người mang đến xui xẻo cho mẹ hắn.

Nhưng cái chết của mẹ hắn ta thì liên quan gì đến mẹ tôi, khiến tôi ngày càng tức giận hơn, tôi thờ ơ nhìn hắn ta: "Mày nói gì?"

Lâm Tuân chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề: "Tao nói, gia đình mày là sao chổi, mày và mẹ của mày là sao chổi. Tại ai mà gia đình của tao phải khổ. Ông ấy không thèm quan tâm đ ến tao nữa. "

Tôi gật đầu và bình tĩnh bước vào bếp. Khi tôi đi ra, có một con dao bếp trong tay tôi. Lưỡi d.a.o sáng với ánh sáng màu bạc. Tôi nhẹ nói với Lâm Tuấn, "Thôi nào, vừa rồi mày nói gì, bây giờ mày dám lặp lại không?"

Lâm Tuân: "..."

14

Tôi tỉnh dậy vào giữa đêm để uống nước và thấy phòng của mẹ tôi đang có một bóng đen đi tới đi lui. Bà ấy vẫn chưa ngủ sao?

Tôi bước qua nhẹ nhàng, không có ý định nhìn trộm nhưng vì tò mò nên tôi đi rình. Mẹ tôi đã gọi cha kế của tôi, nhưng thật không may, ông ta không thèm nghe máy và thậm chí đã tắt luôn.

Sau khi đóng cửa lại và về phòng, tôi nghĩ về nó và đi đến phòng sách để tra các tài liệu mà ông ta đã lưu lại. Sau đó tôi liền trở về phòng và gọi cho trung tâm bất động sản. May mắn bên kia chưa nghỉ, tôi đề nghị thay đổi kế hoạch ký hợp đồng: "Tôi đã thay đổi suy nghĩ và tôi muốn ký hợp đồng vào chiều mai."

Cha kế của tôi đã đến trường vào ngày hôm sau, khi tôi nhìn thấy ông ta, tôi giả vờ như không nhìn thấy, không chỉ vậy tôi còn chú ý ông ta đã thay quần áo. Ông ta đã không về nhà cả đêm đêm qua, nhưng hôm nay ông ta thay quần áo khác. Hay lắm ông già!

Sau giờ học, trung tâm bất động sản đưa xe đến đón tôi, quá trình ký hợp đồng rất suôn sẻ. Bên kia thấy tôi là một học sinh chuẩn bị tốt nghiệp 12 nên đã giảm giá rất nhiều cho tôi còn tặng thêm đồ nội thất. Sau khi mua ngôi nhà, tôi vẫn còn dư lại khá nhiều tiền. Cho nên tôi đã yêu cầu người đại diện đi cùng tôi xem nhà và liệt kê một danh sách để cho anh ta sắm thêm ít đồ nội thất còn lại cho tôi.

Sau khi mọi thứ cuối cùng đã được giải quyết, anh ấy mời tôi ăn một bữa, địa điểm được chọn lại là khách sạn nơi cha kế tôi đang ở.

Khi đợi thức ăn mang lên, nhân viên bất động sản nói chuyện với tôi đầy kinh ngạc: "Em quá trẻ mà tương lai lại tươi sáng như vậy, thật là đáng mong đợi nha."

Tôi gật đầu mỉm cười, nhưng mắt tôi lại nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn. Ngay khi chúng tôi chuẩn bị ăn, cuối cùng tôi cũng thấy nhân vật quen thuộc.

Đột nhiên, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh nhân viên vô cùng trìu mến: "Có chuyện rồi, tôi cần anh giúp đỡ."

Anh nhân viên đẹp trai:???