Đăng vào: 12 tháng trước
Những giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi theo lời nói của anh. Cứ như vậy anh cứ ngồi trách móc bản thân rồi khóc, quản gia từ ngoài nhìn vào nước mắt cũng rơi theo. Đến lúc Di Băng quay lại thì thấy quản gia trước cửa bên trong là Cố Tĩnh Trạch, anh vẫn nắm tay cô vuốt v e khuôn mặt cô rồi lại bật lên một nụ cười, nhưng nụ cười đó thật chua xót và đau khổ. Có phải anh đang cười chính bản thân mình không? Cười vì sự ngu ngốc của bản thân mình?.
Nhìn thấy vậy, Di Băng liền quay người lại ra về, có lẽ bây giờ chưa phải lúc thích hợp để cô vào.......
Anh mệt mỏi ngủ thiếp đi cạnh giường bệnh cô, tay anh vẫn nắm lấy tay của Khiết Nhi. Trong mơ anh thấy cô, cô mặc một chiếc váy trắng, nở nụ cười thày nhẹ nhàng nhìn anh. Anh vui mừng chạy lại ôm lấy cô vào lòng mình. Chợt nhớ ra điều gì đó anh đẩy cô ra nắm lấy bả vai cô hỏi
" Khiết Nhi, em với anh nha"
"..........."
Nụ cười của anh chợt tắt, cô im lặng như vậy chẳng lẽ là giận anh sao? Tâm trạng anh trùng xuống hỏi cô.
" Em vẫn còn giận anh sao?"
" Không, em không giận anh"
" Tha thứ cho anh, được chứ!?"
" Anh không có lỗi, lỗi là tại em, nếu em không xuất hiện thì cuộc sống của anh chắc không đảo lộn như vậy đâu nhỉ. "
" Em nói vậy là ý gì?"
"Ý trên mặt chữ"
" ĐÚNG, em nói đúng, là tại em, vì em mà cuộc sống của anh bị đảo lộn hết lên, vì em mà anh thay đổi. Vì em mà anh như muốn điên lên. Em đảo lộn mọi thứ lên rồi muốn bỏ anh đi sao?"
"Là do anh từ bỏ chứ em chưa bao giờ muốn xa anh"
"..............."
Anh đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, tay ngừ lời cô nói ra rất đúng, đúng khiến cho anh không thể nói thêm được gì nữa. Mắt cô nhìn anh rơi xuống một giọt lệ, cô đưa tay lên mặt anh rồi vuốt v e
" Đừng nhìn em với ánh mắt đầy đau lòng đến thế chứ, em cho anh bên cạnh cô ấy rồi mà. Hà cớ gì anh lại nhìn em như vậy "
" Đến lúc rồi, con đang chờ em"
Anh nhìn cô lắc đầu, hình bóng cô bắt đầu mờ đi, cô như tan vào trong không gian. Anh thấy vậy cố gắng ôm cô vào lòng nhưng không kịp, xung quanh chỉ còn mình anh. Cô bỏ anh rồi, anh đau đớn hét tên cô trong vô vọng.
" KHIẾT NHI! " Đừng mà!"
Anh giật mình dậy, hơi thở gấp gáp, mồ hôi ướt cả trán. Tay vẫn còn nắm chặt tay cô, cô vẫn còn nằm đây, chưa đi đâu cả vẫn còn cạnh anh nhưng lại là dáng vẻ im lặng đó không nói không cười. Thì ra là mơ, nhưng tại sao lại chân thực như vậy.
" Nhi Nhi à em xem, mới không nói chuyện với em một ngày mà anh đã ngủ không ngon rồi trong mơ anh lại thấy em. Em cứ như vậy thì sau này anh phải sống làm sao đây"1
Anh đưa tay chỉnh lại chăn cho cô. Bây giờ là đêm muộn, cả thành phố im lặng đi hẳn không còn sự ồn ào náo nhiệt như ban ngày. Nó im lặng càng làm cho tâm trạng anh buồn thêm. Đêm đó anh không ngủ, anh sợ nếu mình ngủ thì lại thấy cô bỏ rơi mình.
...Sáng hôm sau...
Y tá và bác sĩ vào phòng để kiểm tra lại cho cô, cô vẫn vậy, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Anh càng phải kiên trì hơn để cô về lại bên mình. Dần dần, mọi ngời đều có thể thăm cô cùng lúc, ai cũng kể cho cô những kỉ niệm tốt đẹp những điều thường ngày cô thích chỉ hi vọng cô sớm ngày tỉnh lại, sớm ngày quay về với họ. Từ ngày cô xảy ra chuyện, ngôi biệt thự trở nên im lặng đến lạ. Ai cũng có một nỗi buồn chưa được giải tỏa.