Chương 13: Em Gọi Tôi Là Chú

Ép Gả Cho Cố Tổng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

…Tại cục dân chính thành phố Đế Đô…

" Cô gái à, cười tươi lên một chút"

* Tách*

" Xong rồi, hai người qua kia đợi một lát" Thợ chụp ảnh nói

…Một lát sau…

" Của hai người xong rồi đây, chúc hai người trăm năm hạnh phúc nha"

Một nhân viên đưa cho người hai tờ giấy đăng ký kết hôn.

Anh bước lại cầm lấy đưa cho cô một tờ.

Cô mở tờ giấy ra xem

" Cố Tĩnh Trạch? Anh là tổng tài của tập đoàn Cố Thị?"

Cô đưa anh mắt bất ngờ có chút khó hiểu lên nhìn anh

" Giờ thì em biết rồi đó"

Gì đây? Dưng dưng cô vớ được ông chồng mà bao cô gái ao ước ở cái thành phố Đế Đô này.

Vừa giàu có, gia tộc lại quyền lực bậc nhất tại C quốc này.

Hắn ta một tay có thể che trời, dẫm chân có thể làm rung chuyển C quốc.

Mạch kinh tế của đất nước hắn cũng nắm hơn một nửa.

Nghe bảo để Cố thị được như bây đều nhờ vào hắn, thủ đoạn thì không thể xem thường.

Anh cười vì sự ngây ngô này của cô.

Sau đó bước ra xe để cô lại với tin tức chưa tiêu hóa được.

" Em còn tính đứng đó bao lâu"

Lúc này cô mới giật mình chạy lại xe.

Vừa ngồi vào trong, anh liền hỏi cô

" Em bất ngờ lắm sao?"

Sao không bất ngờ được, người theo đuổi hắn không thiếu mà bây giờ anh lại ép cô kết hôn với anh.

Nhưng cô không để anh kiêu căng liền nói

" Phải tôi chỉ hơi bất ngờ vì mình vừa kết hôn với một ông CHÚ mà thôi "

" Em nói tôi là chú?"

" Không phải sao bây giờ anh đã 28, tôi mới 19 tuổi.

Không là chú thì chắc là bác!"

Tài xế ngồi trước nghe được cô nói liền bụm miệng cười, anh nghe thấy liền quát

" Cậu chê công việc này làm lâu rồi phải không"

Trên xe bây giờ toàn sát khí tỏa ra từ anh.

Không khí trở nên im lặng đến đáng sợ, cô cũng chỉ biết ngồi im.

Đi được một lúc thì xe dừng trước Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố

" Tới đây chi vậy"

" Mua cho cô ít đồ"

Anh mở cửa rồi kéo thẳng cô lên tần 5.

Nhân viên ở đó thấy anh liền cúi chào.

" Cố tổng cần gì ạ"

Anh đưa cô ra trước mặt nhân viên

" Lấy cho cô ấy bộ váy đi dự tiệc mẫu mới nhất"

“Dự tiệc? Dự tiệc gì chứ?”

Anh không trả lời đi lại ghế chờ ngồi để cô bị nhân viên kéo vào trong.

Một lát sau, nhân viên kéo ràm phòng thay đồ ra, anh nhìn vào chỉ thấy mình ngồi trước gương

" Cô ấy đâu"

Anh khẽ cau mày đứng dậy bước vào trong, thì thấy cô lấy hai tay đặt trước ngực đứng nép vào tường không dám ra

" Tại sao không ra ngoài"

" Tôi…tôi không quen mặc những thứ này, có thể không mặc không?"

Cố Tĩnh Trạch khẽ cười đi lại kéo tay cô đang che ngực xuống, anh nhìn một lượt từ đầu đến chân.

Bộ váy vải lụa màu trắng suông, tà váy dài ở sau tà váy tròn dài xuống đất, ở phần eo có một cái nơ cỡ lớn.

Vì là váy cúp ngực nên xương quai xanh và vai trần của cô được khoe một cách khéo léo, gợi cảm.

Tà váy sẽ cao tôn lên được cặp chân thon dài ấy.

Đường cong của cô cũng lộ rõ ra.

Vẻ đẹp trong sáng, ngây thơ của cô làm anh bị hút hồn theo.

" Nè anh đang nhìn gì đó"

" Vô…vô thay bộ khác"

Anh ngượng đỏ mặt, liền đuổi cô vào trong.

Lựa tới lựa lui, thay vô thay ra hơn chục bộ mà anh cứ lắc đầu khiến cô nổi điên lên

" Tôi mệt rồi, anh muốn thì tự đi mà thay, cứ lắc đi lắc lại, nãy giờ đã hơn chục bộ rồi đó"

" Lấy hết những bộ cô ấy vừa thay lại cho tôi"

" Hả…anh bị điên à, biết phí tiền không ".