Chương 34: 34: Nbsp; Năm Mới

Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Edit: Thương Thương
Đúng như lời cô chủ nhiệm Tô Bao Bao nói, đại hội thể thao là lần hoạt động tập thể cuối cùng của học kỳ này.

Sau khi hội thao kết thúc, thời gian trôi qua như bánh răng được tăng tốc, rất nhanh đã tới cuối học kỳ.
Cuối tháng 1, không còn là mùa thu nữa, mùa đông đã đến.
Tất cả học sinh nhận được phiếu điểm cuối học kỳ, kỳ nghỉ đông gần một tháng bắt đầu.
Cuối học kỳ ở trường Kim Trung không có lệ bình giảng lại bài thi, chỉ là công bố thành tích rồi tuyên bố tan học.

Vậy nên trưa nay còn chưa đến mười một giờ, đôi thanh mai trúc mã đã trở lại cuối hẻm Yên Đại.
Lâm Tuệ nhảy xuống xe đạp, đứng trên bậc thang ngoài cổng nhà mình, từ trên cao nhìn xuống giơ tay ra, “Đưa mình xem nào.”
Hứa Điển do dự trong chốc lát, kéo mở cặp sách rút ra một tờ giấy nhỏ.
Lâm Tuệ nhìn từ trái sang phải một lượt.
Hồi hộp lo lắng tăng lên, rồi giảm, lại tăng, lại giảm.
Lâm Tuệ hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, “Tiếng Anh không đạt tiêu chuẩn, cũng ok.

Nhưng ngay cả Ngữ văn cũng không đạt?”
Hứa Điển: “Đề tự luận Ngữ văn cuối kỳ rất là kỳ quái.”
Lâm Tuệ: “…”
Quên đi, hết thuốc chữa rồi.
Lâm Tuệ giận đến mức xoay người muốn bỏ đi, lại bị Hứa Điển kéo lại.
Giọng nói của thiếu niên rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ vo ve như tiếng ruồi kêu, “Rất xin lỗi.”
“Xin lỗi thì có tác dụng gì không?” Lâm Tuệ chỉ muốn đánh cho cậu một cái, để làm Hứa Điển tỉnh táo hơn, “Bọn mình đã nói rồi, sau này thành tích cuối học kỳ của cậu phải đạt tiêu chuẩn, đây đã là yêu cầu tối thiểu rồi.”
Hứa Điển cúi đầu, “Mình biết.”
Trước khi thi cuối kỳ, từ một tháng trước Lâm Tuệ đã bắt Hứa Điển học bổ túc.
Lâm Tuệ đã thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật là Hứa Điển sẽ không thi Đại học, nhưng kể cả không thi Đại học, thì cũng phải tốt nghiệp cấp ba chứ?

Điều kiện tốt nghiệp của Kim Trung rất đơn giản: Thi đạt tiêu chuẩn hết các môn trong kỳ cuối của lớp 12 là được.
“Mình không muốn quan tâm đ ến cậu nữa.” Lâm Tuệ hất tay cậu ra.
Nhưng Hứa Điển lập tức bắt lại cổ tay cô, “Mình bảo đảm, học kỳ tới nhất định sẽ học hành chăm chỉ.”
Lâm Tuệ không lên tiếng, trên mặt viết đầy chữ: Có quỷ mới tin cậu.
“Mình thề.” Hứa Điển nhìn trời giơ lên ba ngón tay, “Nói được làm được.”
Lâm Tuệ bĩu môi một cái, bớt giận một chút.
Dù sao kết quả của học kỳ này đã có rồi, có tức giận cũng chẳng thay đổi được gì.

Thôi, mặc kệ thi cử đi.
Lâm Tuệ thuận tiện kiếm chuyện để nói, “Kỳ nghỉ đông cậu có dự định gì không?”
Hứa Điển: “Cậu thì sao?”
“Mẹ mình được nghỉ dài, cả nhà mình định đi Thượng Hải du lịch, tiện đi thăm cô mình.” Lâm Tuệ nói.
Hứa Điển gật đầu, cũng nói ra kế hoạch của mình, “Mình và ông nội phải đi Thẩm Quyến.”
Sự tò mò của Lâm Tuệ được khơi dậy, “Thẩm Quyến?”
Hứa Điển “ừ” một tiếng, nói: “Bái sư.”
Lâm Tuệ hiểu ý cậu.
Hứa Điển đi bái sư chỉ có một nghĩa, là tìm thầy học tay nghề sửa chữa đồng hồ.
Lâm Tuệ giơ tay lên, vỗ vỗ lên vai Hứa Điển, “Vậy cậu học cho tốt nhé.”
Hứa Điển không đáp lời.
Hôm nay tạm biệt, sẽ là hơn nửa tháng.
“Đêm 30 gặp lại.”
“Ừ.”
Tháng 2 năm 2013.
Đêm 30 Tết.
Sau hơn nửa tháng mỗi người một nơi, nhóm bốn người hẻm Yên Đại tụ tập lại ở nhà họ Dư.

Bốn đứa trẻ và vợ chồng Dư Văn Binh cùng ngồi ở phòng khách xem chương trình chào xuân, tiện nói chuyện đôi chút về các chuyến du lịch vừa trải qua.

Hàn huyên được một lúc, Giang Như Ý đi vào nhà bếp lấy chút điểm tâm, quay ra thì không thấy hai đứa con trai đâu cả.
Giang Như Ý hỏi: “Bọn chúng chạy đâu rồi?”
Dư Nam Âm liếc mắt lên cầu thang một cái đáp: “Họ bảo là chương trình chào xuân quá nhàm chán, lên lầu xem .”
“Vậy à.” Giang Như Ý đứng tại chỗ vừa hơi hơi suy nghĩ, vừa nhìn điểm tâm trên tay, “Được rồi, vậy mẹ mang bánh ngọt lên lầu cho hai đứa nó.”
Vừa nghe xong Lâm Tuệ đã vội vàng giơ tay ra, “Để cháu đưa cho ạ!”
Thật ra Lâm Tuệ cũng chẳng thích xem chương trình chào xuân.

Đêm 30 hàng năm, dù có phải cố trên ghế salon ở phòng khách thì cũng là đọc cuốn tiểu thuyết trong tay.
Thế này vừa đẹp, có cơ hội chuồn đi.
Lâm Tuệ nhận lấy điểm tâm từ trong tay Giang Như Ý, chạy nhanh hai ba bước lên lầu hai.
Phòng của Dư Bắc Huy ở cuối hành lang, cửa khép hờ, một luồng ánh sáng đèn trắng lạnh lọt ra ngoài.
Lâm Tuệ trực tiếp đẩy cửa vào, thấy trong phòng chỉ có một mình Hứa Điển thì hỏi: “Đại Ngư đâu?”
Hứa Điển bỏ đ ĩa CD vào trong máy xem phim, đáp: “Chắc là đi vệ sinh.”
“Các cậu định xem cái gì đó?” Lâm Tuệ bước đến gần màn hình trước mặt, đặt điểm tâm lên bàn.
Hứa Điển: “Đại Ngư nói là xem .”
Trả lời vậy nhưng thật ra Hứa Điển cũng không xác định có phải hay không, tại vì lúc Dư Bắc Huy kêu cậu lên lầu thì hành động cử chỉ hơi kỳ quái, thậm chí hơi,,, lén lén lút lút.
Sau khi máy đọc CD chạy mấy giây, trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh.
Nền đen, chữ trắng.
Rất bắt mắt là ngay trên đầu có một dòng biểu ngữ cảnh báo màu đỏ: FBI WARNING.

Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành ăn mặc mát mẻ, nhìn thẳng vào ống kính nháy mắt.

Lâm Tuệ: “?”
Hứa Điển: “…”
Cái quái gì.
Màn hình tiếp tục chiếu đến cảnh một người đàn ông bước vào, Hứa Điển mới phản ứng lại được, vội vàng ấn vào nút dừng lại.
Lúc này, Dư Bắc Huy đẩy cửa đi vào, “Sao rồi, nhìn cô gái này dáng dấp cũng không tệ nhỉ…”
Lời còn chưa dứt thì đã đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tuệ.
Dư Bắc Huy: “…”
Hứa Điển: “…”
Lâm Tuệ: “Dì ơi —– Bọn họ đang xem…”
Một giây tiếp theo, Dư Bắc Huy vọt đến trước mặt Lâm Tuệ, lanh tay lẹ mắt che lại miệng cô, “Nàyyyyy—! Cậu kêu to như vậy làm gì hả!”
Lâm Tuệ vùng vằng, miệng không ngừng phun hương thơm.*
*phun hương thơm: ngôn ngữ mạng, ý là nói những lời xấu xa, chửi bậy.
“Được được được, là bọn mình hạ lưu, bọn mình xấu xa.” Dư Bắc Huy có chút dở khóc dở cười, “Cậu đừng kinh ngạc vậy được không? Mọi người đều là người lớn cả rồi.”
Lâm Tuệ trợn mắt nhìn Dư Bắc Huy một cái, nhưng cũng ngừng không nói nữa.
Thấy vậy Dư Bắc Huy cũng buông tay ra, chắp hai tay mà vái lạy cô, “Bà cô, ta cầu xin người, đừng có hét lên gây sự được không? Nếu không chút nữa mẹ mình đi lên đây thật, không ai được tốt đâu.”
Lâm Tuệ dứt khoát ngồi xuống giữa phòng, nhìn chằm chằm màn hình đã bị ấn dừng lại, nói năng rất chính nghĩa: “Các cậu, không có gì tốt.

Mình, chẳng có vấn đề gì.”
Dư Bắc Huy: “Cậu chắc không?”
“Không thì sao chứ?” Lâm Tuệ ôm lấy tay mình, “Cậu có thể làm gì được mình?”
Dư Bắc Huy thuận tay cầm lên chiếc điều khiển, thuần thục ấn vào nút Play, sau đó hình ảnh tiếp tục diễn biến trên màn hình.
Trên màn hình tivi nhất thời xuất hiện các loại hình ảnh không thể mô tả.
“Dư Bắc Huy, cậu có bệnh à!” Lâm Tuệ tức tối che mặt, hận không thể chạy vọt vào nhà vệ sinh đi tắm rửa mắt.
Dư Bắc Huy nhún nhún vai, “Tuệ Tuệ, bây giờ chúng ta là đồng lõa rồi.”
Lâm Tuệ: “…”
Cậu đi chết ngay bây giờ đi được không?
Hứa Điển đứng lên, đoạt lấy chiếc điều khiển trên tay Dư Bắc Huy, ấn vào nút tắt, “Được rồi.”
Dư Bắc Huy da mặt dày hơn cả đất, hỏi: “Không hay à?”
Giải trừ nguy cơ, Lâm Tuệ buông hai tay đang che mắt xuống, quay sang Dư Bắc Huy với một bộ dạng định đánh người, “Hay hay cái đầu quỷ nhà cậu ấy! Cậu đi chết đi!”

Hứa Điển kéo Lâm Tuệ đang hành hung Dư Bắc Huy lại, nói: “Sắp đến giờ rồi.”
Lâm Tuệ dừng lại, liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn —— 11:45
Mỗi năm vào đúng 0 giờ đêm giao thừa, nhà họ Dư sẽ bắn pháo hoa trên sân thượng, làm tất cả cư dân hẻm Yên Đại đổ ra xem, năm nay cũng không ngoại lệ.

Vợ chồng Dư Văn Binh đã mua rất nhiều pháo hoa và pháo cô tiên, chất đống trên sân thượng, chờ đến giờ thì đốt.
Lúc ba người leo lên sân thượng, Dư Nam Âm đã đứng đợi ở đó.
Cũng giống như năm trước, mỗi người cầm một cây pháo.

Đếm ngược ba, hai, một, châm lửa.
Bốn người cùng la lên: “Năm —– mới —– vui —— vẻ——-!”
Pháo bông tỏa sáng trên bầu trời đêm như mực, nổ tung “đoàng đoàng” thành từng đóa hoa lửa, rực rỡ tươi đẹp vô cùng.
Dưới ánh pháo hoa sáng chói, Dư Bắc Huy len lén liếc nhìn Lâm Tuệ đứng kế bên phải.

Trong lòng động đậy, Dư Bắc Huy đột nhiên đến gần, thơm lên mặt Lâm Tuệ một cái.
Lâm Tuệ còn chưa kịp phản ứng, Dư Bắc Huy lại nghiêng đầu sang bên trái, cũng hôn một cái lên mặt Dư Nam Âm.
“Được đó!” Lâm Tuệ trợn to hai mắt, “Cậu dám chiếm tiện nghi của bọn mình!”
Dư Nam Âm cũng bụm mặt, không tưởng tượng nổi, kêu to thành tiếng, “Anh!”
Hai cô gái hai mắt nhìn nhau một cái, đạt được suy nghĩ chung.
Đánh cậu ta!
Dư Bắc Huy vội vàng lui về phía sau mấy bước, vừa né tránh vừa nói: “Năm mới tâm trạng mới, hai người có chút dáng vẻ của con gái chút được không! Chẳng phải chỉ hôn một cái thôi sao, có gì đâu!”
Dư Nam Âm nhảy hai ba cái lên lưng Dư Bắc Huy, “Cái gì mà có gì đâu, có rất nhiều được chưa!”
Lâm Tuệ đuổi theo phía sau, “Cậu còn có mặt mũi nói thế à!”
Ba người hi hi ha ha đuổi đánh nhau, nhưng mà Hứa Điển đang đứng một bên nhìn lại không cười nổi.
Có tình cảm mà không dám thể hiện thẳng thắn trước mặt đâu chỉ có một mình Đại Ngư.
Còn có cậu nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Thích, thì phải nói ra sớm một chút.
 
------oOo------