Chương 42: 42: Kết Cục Diệt Vong

Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Dương Diệp cởi mũ trùm đầu xuống, lộ ra vẻ mặt tươi cười, trong mắt có hứng thú nhìn cậu: “Không tồi, tiểu tử này thật đúng là không sợ chết…”
Chu Tường hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn xung quanh thấy Phùng Duệ và Lưu Tam cũng đang bị treo ngược lên, toàn thân đẫm máu không rõ sống chết, suýt nữa bị dọa chết khiếp.

Chu Tường phản ứng rất nhanh, kinh ngạc hô lên: “Này… Tất cả đều là giả ?”
Rất nhiều người chạy rầm rầm tới, nhìn bọn họ cười không ngớt.

Dương Diệp xua tay ra hiệu im lặng, cười nói: “Xem ra lô vũ khí trang bị mới không tệ, đạn mô phỏng rất cao, bọn họ còn không có phát hiện là đạn rỗng… Nhưng điều tuyệt vời nhất là quả lựu đạn này!”
Dương Diệp lắc lắc vật hình cầu trong tay, cảm thán nói: “Âm thanh không chỉ rất chân thực, còn có thể thổi ra một ít bụi, sau đó là khói đặc, rất thật a!”
Chu Tường không thể tin được trừng mắt anh: “Tôi rõ ràng nhìn thấy… chảy máu a!”
“Ồ, cậu nói cái này à?” Một người bên cạnh cởi mũ trùm đầu ra, xé băng dính trên trán ra, còn dính một sợi dây dẫn mảnh.

“Đây là điểm nổ cố định, có độ nhạy cao, còn thêm sắc tố đỏ… Cũng là đợt hàng mới nhất!”
Chu Tường sắc mặt âm trầm ngậm miệng.

Thiệu Chính ngây người nghe hồi lâu, sau đó đột nhiên bộc phát, giơ nắm đấm rống lên một tiếng lao về phía trước hướng vào sống mũi của Dương Diệp.

Dương Diệp phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh đi, lại không có chú ý tới ‘vết máu’ trên mặt đất, trượt chân ầm một tiếng ngã xuống đất.

Thiệu Chính không ngừng lao về phía trước, trong mắt lộ ra hung quang cùng vẻ mặt tàn nhẫn, hai tay bóp cổ Dương Diệp, vừa lắc mạnh vừa điên cuồng hét lên: “Moẹ kiếp, các người dám lừa tôi, lão tử liều mạng…”
Dương Diệp bị bóp cổ mặt đỏ bừng, nhịn không được trợn to hai mắt, cố gắng phun ra mấy chữ: “Kéo, nó, ra!”
Mọi người đều choáng váng vì sốc, sau đó họ mới định thần lại, ầm ầm lao tới kéo Thiệu Chính ra.

Dương Diệp khua tay múa chân, lê lết như một con rùa bị lật úp, thật lâu sau mới được giải cứu khỏi móng vuốt Thiệu Chính.

“Bộ đây là thói quen của bộ đội đặc chủng sao? Mặt than dạy dỗ binh lính tốt đấy! Cái thể loại gì mà cứ thích đè lão tử ra bóp cổ!” Dương Diệp tức giận đạp một cước vào người bộ đội đặc chủng bên cạnh: “Đồ sói mắt trắng không có lương tâm! Đem lão tử ra làm trò cười!”
Người bị đá một chút cũng không để ý, không khỏi nói đùa: “Làm sao a, đội trưởng, vừa rồi chúng ta không có rảnh rỗi, tiểu tử này rất lợi hại, nếu như chúng ta không cẩn thận đả thương anh, chúng ta làm sao chịu trách nhiệm!”
“Lắm mồm!” Dương Diệp hừ một tiếng, ngón tay chỉ chỉ, ra lệnh nói, “Còn đứng làm gì? Diễn đều diễn xong rồi! Nhanh đem người thả xuống!”
Lập tức có mấy người bước ra khỏi hàng, đem ba người đang bị treo thả xuống dưới.

Chu Tường bị treo lâu, đầu óc bị máu dồn về não có chút choáng váng đầu, đỡ trán hỏi: “Nhiệm vụ thất bại sao?”
Dương Diệp nhún vai: “Đừng hỏi tôi, lát đến hỏi huấn luyện viên của các cậu ấy… Nhiệm vụ có thành công hay không chỉ có cậu ta định đoạt!”
Thiệu Chính và Chu Tường liếc nhau, không khỏi lộ ra cái cười khổ.

Với yêu cầu nghiêm ngặt của huấn luyện viên… Bọn họ lần này này, chỉ có thể xem như thảm bại.

Dương Diệp liếc nhìn thời gian, từ trong túi lấy ra pháo hiệu, châm lửa nói: “Đưa hai đồng chí kia ra ngoài! Bọn họ kẹt trong thùng dầu lâu như vậy bị hun khói chết!”
Thiệu Chính mất tự nhiên gục đầu xuống, lúc ấy cậu cũng không có nghĩ nhiều như vậy, nếu như thật sự con tin bị tra tấn, bị nhốt trong thùng xăng kín thời gian dài như vậy, cho dù không bị cái mùi khó chịu làm cho chết ngạt thì cũng là thiếu ôxi mà chết.

‘Nhà khoa học’ và ‘con gái’ của ông ta nhanh chóng được đưa ra ngoài, vừa đi vừa ho khan không ngừng, rõ ràng là rất bực mình.

“Lão Dương a!” ‘Nhà khoa học’ vừa nhìn thấy Dương Diệp liền phàn nàn, “Sau này đừng nhờ tôi loại chuyện ngu xuẩn này! Già rồi không trải qua kiểu này nổi nữa đâu, muốn mất nửa cái mạng rồi!”
“Được rồi, được rồi, lão Vương, đi nói chuyện với Mặt than đi! Để cậu ta nhớ tới ông!” Dương Diệp không kiên nhẫn xua tay, sau đó đổi thành nịnh nọt cười, “Tiểu Phương muội muội không sao chứ? Thằng nhóc thối kia không biết nặng nhẹ, có bị thương không?”
Mọi người lập tức trợn tròn mắt, trong lòng thầm mắng Dương Diệp thấy sắc quên bạn.

Tiểu Phương cười hì hì mở miệng: “Không sao, không sao! Chỉ là tên nhóc đó quá lỗ mãng, lại còn đe dọa con tin… Thật là, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc!”
Lúc này Thiệu Chính bỗng nhiên cảm thấy phụ nữ như Niếp Duy An vẫn còn tốt chán.

“Ai nha, Đại Soái đến đây!” Lão Vương ha ha cười nói, “Xem cái mặt đen thui của cậu ta kìa… Ai ôi, nhóm tiểu tử này mau chạy nhanh đi!”
Mọi người lập tức sơ tán, sợ bị lửa giận Đại Soái lan đến gần.

Thiệu Chính và Chu Tường bất an xê dịch mông, do dự một lúc, sau đó đơn giản là tiếp tục nằm trên mặt đất giả chết, ý đồ dùng những vết thương trên cơ thể để lấy một chút đồng cảm.

Đáng tiếc Nguyên Soái từ lòng dạ đến ý chí đều sắt đá, nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của bọn họ càng thêm tức giận, sải bước về phía trước, nhấc chân hung hăng tặng bọn họ một cước.

Thiệu Chính bị đá và bay vài mét, đánh uỵch vào trên tường, mắt nổ đom đóm.

Chu Tường cũng không khá hơn, vùng vẫy muốn chạy trốn, nhưng không thoát được, bị đá mạnh vào mông.

Đại Soái phô trương quyền lực, Lão Vương lúc này cũng không dám đi lên gây chuyện, liền kéo Tiểu Phương lẳng lặng chuồn đi.

Niếp Duy An tiến lên kiểm tra hai người còn đang hôn mê, tức giận nói với Nguyên Soái: “Bị thương ngoài da, nhưng cú đánh sau gáy quá nặng, sau khi tỉnh lại phải tiếp tục quan sát… Tôi nghĩ có thể có một chấn động nhẹ.


Thiệu Chính và Chu Tường rơi lệ đầy mặt, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị nghĩ sao kẻ bất tỉnh không phải là mình!
Niếp Duy An mỉm cười: “Được rồi, bọn họ làm rất tốt, Tiểu Dương không phải thuận lợi trốn thoát sao?”
Không nói tới thì thôi, nhắc tới Nguyên Soái lại càng tức giận hơn nữa: “Thuận lợi cái khỉ gì! Nếu không phải bọn họ cố ý thả, nó đã bị bắt lại lâu rồi!”
Dương Diệp cười ha ha nói: “Làm gì tức giận như vậy! Mặt than, muốn mắng người cũng phải đợi bọn họ trở về nghỉ ngơi… Ở chỗ này rống có ích lợi gì!”
Nguyên Soái sắc mặt lạnh lùng chỉ vào hai người đang lê lết trên mặt đất, hung hăng chửi rủa, sau đó chắp tay sau lưng xoay người rời đi.

Niếp Duy An vụng trộm giơ ngón cái lên với Dương Diệp: “Cũng chỉ có anh mới có thể nói được Mặt than!”
Dương Diệp cười đắc ý: “Không sai, tôi huấn luyện cậu ta tốt biết bao! Trước kia tiểu tử này dưới tay tôi ngoan như mèo.


Niếp Duy An biết Nguyên Soái rất kính trọng vị cựu đội phó này, có đôi khi tính bướng bỉnh của Nguyên Soái nổi lên, ngay cả Đại đội trưởng Trần cũng không nói được anh ta, nhưng anh lại chỉ duy nhất nghe lời Dương Diệp.

Niếp Duy An liếc nhìn những người bị thương chật vật trên mặt đất: “Trở về doanh trại trước đi, mấy người qua đây giúp khiêng những người bị thương lên xe!”
Niếp Duy An và Dương Diệp đi cuối cùng, nhịn không được tò mò hỏi: “Anh như thế nào nghĩ thông suốt rồi thế?”

Dương Diệp cười thở dài: “Tôi nghe nói diễn tập liên hợp ba quân khu xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Mặt than là người ngoài lạnh trong nóng, đừng nhìn cả ngày cậu ta đen mặt, kỳ thật luôn xem lính của mình như người một nhà… Binh lính của cậu ấy gặp chuyện như vậy, khẳng định trong lòng cậu ấy cũng rất khó chịu, bất kể ai lấp đầy vị trí trống đó, cậu ta đều rất khổ sở, vì vậy tốt hơn là để tôi tiếp quản.


Niếp Duy An cười cười: “Tình cảm của các người thật tốt…”
Dương Diệp liếc cô một cái, nói đùa: “Yên tâm đi, quan hệ của chúng ta có tốt cỡ nào cũng không bằng hai người!”
Niếp Duy An không được tự nhiên, quay đầu đi lẩm bẩm nói: “Bộ rõ ràng như vậy sao?”
Dương Diệp nhíu mày: “So với lần trước gặp mặt, hai người khí chất hoàn toàn không giống nhau! Tôi còn tưởng rằng cậu ủ rũ như vậy, ba năm cũng không theo đuổi được cô, không nghĩ tới nhanh như vậy…”
Niếp Duy An trợn mắt: “Anh nói như vậy… là đang khen anh ta lợi hại hay là chê tôi dễ dãi?”
“Làm sao a!” Dương Diệp khoa trương kêu oan, “Tôi rõ ràng là ngưỡng mộ hai người duyên trời hợp tác a! Cô và Nguyên Soái rất xứng đôi, các người ăn ý mười phần, tôi rốt cục có thể yên tâm!”
Niếp Duy An vẫn chưa quen nói những điều này với người khác, vì vậy cô lúng túng chuyển chủ đề: “Anh đang lo lắng cho người khác, tại sao không lo cho bản thân mình trước? Anh không còn trẻ, đã ba mươi rồi, khi nào thì lấy vợ?”
Dương Diệp vẻ mặt khổ sở hai tay vung vẩy, bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ là một quân nhân nghèo, phỏng chừng cả đời đều ở trong quân đội, có cô gái nào muốn gả cho tôi chứ?”
Niếp Duy An cười nói: “Đừng nói như vậy, có rất nhiều cô gái thích quân nhân … Đúng rồi, tôi nghe Đại Soái nói rằng anh thích Ngụy Tuyết, cô bé đó cũng muốn làm vợ quân nhân đấy.


Dương Diệp nhíu mày nghĩ nghĩ: “Là cô gái y tá đó?”
“Đúng vậy!” Niếp Duy An tinh thần tỉnh táo, “Nha đầu đó rất thông minh, bộ dạng lại xinh đẹp, lại còn hiểu chuyện…”
“Cô gái tốt như vậy, sao tôi có thể làm chậm trễ người ta!” Dương Diệp khoát tay, thở dài, “Đừng nghe Đại Soái nói hưu nói vượn! Được rồi, không cần lo lắng cho tôi đâu!”
Hai người lên phi cơ trực thăng, cùng Nguyên Soái quay trở về nơi đóng quân.

Phùng Duệ và Lưu Tam cũng không có vấn đề gì, sau khi tỉnh lại đến bệnh viện dã chiến quan sát bốn mươi tám giờ, sau đó làm kiểm tra tổng quát một lần, xác nhận không có não chấn động thì được xuất viện.

Xem như tạm thời tránh được một kiếp, hai người cùng Chu Tường và Thiệu Chính xám xịt về tới quân doanh.

Vừa trở về đã nghe thấy tiếng còi tập hợp vang lên, mọi người mặt lộ vẻ cười khổ, đặt đồ đạc xuống vội vàng chạy ra sân huấn luyện.

Sau khi ngay ngắn xếp thành hàng, Nguyên Soái hùng hùng hổ hổ đã đi tới, chỉ vào bọn họ giận dữ quát: “Một đám vô dụng! May cho các cậu đây là bí mật diễn tập! Nếu là chiến trường thực sự, chẳng phải là chết cả đám rồi sao? Các cậu cũng làm tăng thể diện cho tôi đấy!”
Nguyên Soái chỉ vào từng người một mắng.

“Phùng Duệ! Cậu làm đội trưởng, chỉ huy không tới, lần này thất bại cậu là người gánh trách nhiệm lớn nhất!”
Phùng Duệ xấu hổ cúi đầu xuống: “Vâng, là lỗi của tôi…”
“Nhân tài của học viện quân sự! Cậu mẹ nó chui vào bụng mẹ để rèn luyện lại từ đầu đi! Bất cẩn khinh thường kẻ địch làm cho cả tiểu đội bị tiêu diệt! Còn bị diệt một lần rồi lại một lần nữa chứ!”
Phùng Duệ hổ thẹn không ngóc đầu lên được, sau khi tỉnh lại biết được nhiệm vụ chỉ là diễn tập, nghĩ lại trong lòng anh lại tràn đầy sợ hãi… Nếu là thật sự chiến trường, sai lầm của anh làm hại toàn bộ đồng đội mất mạng, anh có chết một trăm lần cũng không đủ.

Nguyên Soái tiếp theo mắng: “Thiệu Chính! Cậu cũng không nhỏ, có thể trưởng thành lên được không? Cậu là quân nhân, không phải lưu manh du côn! Cư nhiên uy hiếp đe dọa con tin! Tôi dạy cậu cái đó sao? Xúc động, tùy hứng làm bậy! Cậu đem trách nhiệm quân nhân vứt vào sọt rác rồi sao?”
Thiệu Chính quật cường nhìn anh: “Tôi không thể để cho sự hy sinh của đồng đội là vô ích…”
“Nói nhảm!” Nguyên Soái giận tím mặt, “Cậu là một quân nhân! Chức trách hàng đầu là hoàn thành nhiệm vụ! Đứng trước lợi ích của Quốc gia, sinh mệnh cá nhân không là gì cả, chỉ có nghe theo chỉ huy hoàn thành nhiệm vụ thì hy sinh của đồng đội cậu mới không vô ích.


Nguyên Soái hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Trên chiến trường, cậu chính là vũ khí của Quốc! Vũ khí không cần tình cảm! Việc cậu phải làm chính là dựa theo nguyện vọng của Quốc gia, phát huy uy lực lớn nhất của cậu! Chứ không phải để cậu lụy vì tình cảm, chủ nghĩa anh hùng cá nhân chỉ có thể hại chính mình, hại đồng đội, hại Quốc gia mà thôi!”
Quan điểm của Thiệu Chính bị bác bỏ đến á khẩu không trả lời được, yên lặng cúi đầu.

“Còn có các cậu!” Nguyên Soái ánh mắt sắc bén quét qua những người còn lại, “Lưu Tam, cậu không để ý đại cục xông lên đi tìm chết, làm hại Phùng Duệ phải liều thân hy sinh! Tiểu Dương cậu là lính trinh sát, vậy mà có thể lạc đường trong rừng, làm chậm trễ thời gian dẫn đến việc viện trợ chậm trễ! Chu Tường… Sai lầm lớn nhất của cậu, chính là quá mức che chở đồng đội của mình! Cậu làm cho Thiệu Chính vĩnh viễn không nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, khiến cậu ta không thể trưởng thành làm một quân nhân đủ tư cách!”
Những lời nói của Nguyên Soái đã đâm thẳng vào trái tim của họ, giáng cho họ một cái tát vang dội không chút khách khí, làm tan vỡ niềm kiêu ngạo lâu nay của họ.

Nguyên Soái lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh vẫy tay một cái, Dương Diệp chậm rì rì đi tới.

“Đây là Dương Diệp, thay thế vị trí của Mã Chấn Hổ!” Nguyên Soái lạnh lùng nhìn bọn họ, “Phùng Duệ chỉ huy sai lầm, xử phạt giáng cấp! Dương Diệp tạm thời làm tiểu đội trưởng!”
Dương Diệp mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng âm thầm chửi mọe nó.

Cái quái gì đang diễn ra vậy? Để mình làm đội trưởng, tên Mặt than này cảm thấy mọi người ghét hắn chưa đủ hay sao?
Mọi người không dám hé răng, trong lòng khó tránh khỏi ghi hận Dương Diệp phối hợp Nguyên Soái bày mưu lừa đảo.

Bất cứ ai nhìn thấy đồng đội của mình lần lượt ngã xuống trước mặt mình đều sẽ nhớ sâu sắc cảm giác phẫn nộ thống khổ đó, cho dù biết không thể trách Dương Diệp, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút phản kháng…
— Hết chương 42 —
 
 
------oOo------