Chương 17: 17: Nhiệm Vụ Hạ Phát

Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nguyên Soái giống như lơ đãng mở miệng: “Anh ta là nguyên nhân cô cự tuyệt Chu Tường sao?”
Niếp Duy An ngạc nhiên nhìn về phía anh: “Anh sao lại nghĩ vậy?”
Chẳng lẽ rời quân đội vài năm, mình thật sự hết thời rồi sao? Như thế nào lại có nhiều chuyện xấu xảy ra như vậy.
Niếp Duy An không thể không hoài nghi liệu mình có bất cẩn về vấn đề nam nữ quá hay không.
Nguyên Soái nhướng mày, chua ngoa nói: “Cô bảo vệ anh ta như vậy, còn hao hết tâm tư huấn luyện cho anh ta…”
Niếp Duy An không biết nên khóc hay cười nói: “Anh ấy là cấp dưới của tôi… Cũng giống như anh bảo vệ binh lính của mình, cũng hao hết tâm tư huấn luyện bọn họ mà.

Chẳng lẽ họ lại chính là lý do anh lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa kết hôn sao ?”
Nguyên Soái nhíu mày, bất mãn hỏi: “Như thế nào… Tôi rất lớn tuổi sao?”
Niếp Duy An: “…”
“Tôi cũng chỉ lớn hơn cô một hai tuổi thôi, còn chưa đến ba mươi…” Nguyên Soái nghiêm túc giải thích, “Cũng không tính là già mà!”
Niếp Duy An ôm trán không nói nên lời, hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới gật đầu: “…Đúng vậy! Anh còn trẻ, chưa trưởng thành!”
Nguyên Soái còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Niếp Duy An hiển nhiên không có kiên nhẫn, bắt đầu lễ phép hạ lệnh đuổi khách: “Sao anh đột nhiên tới tìm tôi, có chuyện gì?”
Không có việc gì thì nhanh chạy lấy người đi!
Nguyên Soái dừng một chút, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi ghé qua là muốn báo cho cô… Trần đội kêu chúng ta qua văn phòng của ông ấy một chuyến.”
Niếp Duy An thầm oán trong lòng, chuyện quan trọng nãy giờ không nói lại toàn đi nói mấy chuyện linh tinh! Chẳng lẽ cuộc sống doanh trại nhàm chán như vậy sao? Làm cho những người này phải tìm chuyện bát quái để tám!
Niếp Duy An đứng dậy cởi áo blouse ra, cùng Nguyên Soái đi về hướng văn phòng của Trần đội.
Đại đội trưởng Trần ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.

Lúc Niếp Duy An và Nguyên Soái đến, cảnh vệ đang cầm cà mên khuyên ông ăn cơm trước, nhìn thấy bọn họ ông liền lập tức vẫy tay cười nói: “Ngồi đi!”
Niếp Duy An liếc nhìn bộ dáng người cảnh vệ bất lực và lo lắng, cười nói: “Đại đội trưởng Trần, dù bận đến đâu cũng phải ăn! Nếu để dì biết chú không quan tâm đến thân thể như vậy… Dì lại lo lắng!”
Trần đội cười ha ha, thở dài nói: “Được rồi, chú ăn ngay đây!”
Anh cảnh vệ nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Niếp Duy An một cái, vội vàng mở cà mèn ra, đưa chiếc đũa cho Trần đội.
Đại đội trưởng Trần hiển nhiên không xem Nguyên Soái bọn họ là người ngoài, thập phần tùy ý, vừa ăn cơm vừa đưa cho họ một phần văn kiện: “Nhiệm vụ mới nhất do cấp trên giao cho, chú nghĩ hai người bọn cháu làm là thích hợp nhất!”
Niếp Duy An cau mày, nhận lấy và nhanh chóng xem qua, đó là nhiệm vụ bảo vệ… Cô cũng từng nhận các nhiệm vụ như vậy trước đây, khi một số ít chính khách hoặc nhân viên nghiên cứu khoa học được nhà nước bảo hộ cần ra ngoài, họ thường xin một vài lực lượng đặc biệt để bảo vệ.
Đối tượng được bảo vệ lần này là một trong những quan chức được bàn luận sôi nổi nhất vào thời điểm ông tái đắc cử.

Ông định đưa gia đình đến dự một bữa yến tiệc nào đó, cấp trên đặc biệt phái hai vệ sĩ đi theo ông.
Niếp Duy An khó hiểu hỏi: “Tại sao cháu phải đi… Cháu nghĩ rằng Thiếu tá Nguyên có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ này!”
Đội Trần húp một ngụm canh, lắc đầu: “Vị quan chức đó chỉ đích danh cháu!”
“Tại sao ạ?” Niếp Duy An cũng không cảm thấy mình nổi tiếng như vậy, ngay cả quan chức cấp cao cũng biết tên cô.
Trần đội giải thích nói: “Nghe nói ông ấy có một cô con gái mắc bệnh tim nặng… Nên để chăm sóc tốt cho cô bé, ông ấy muốn một bác sĩ quân đội đi cùng.

Tiểu An, cháu có kỹ năng y học và phẩm chất quân sự rất tốt, vì vậy nhiệm vụ này thuộc về cháu.


Không phải Niếp Duy An không muốn đi, cô là quân nhân, chấp hành mệnh lệnh là nghĩa vụ của quân nhân! Nhưng những gì cô đã làm trong bệnh viện trước đó không tránh khỏi khiến cô có chút lo lắng, cô ngập ngừng nói: “Nhưng trước đó cháu…”
Trần đội cười cười, thản nhiên nói: “Làm sao vậy! Ai mà không phạm sai lầm? Hừ, những chuyện này cháu không cần lo lắng, cháu được tiểu Niếp một tay đào tạo, chú tin tưởng năng lực của cháu!”
Niếp Duy An không từ chối nữa, cười nói: “Vâng, cháu trở về đi chuẩn bị!”
Nguyên soái gật đầu: “Thời gian không còn nhiều, ngày mai chúng ta phải xuất phát.”
Trần đội khoát khoát tay: “Cháu không cần báo cáo với chú trước khi rời đi, xử lý xong việc trong doanh trại liền có thể đi!”
Trần đội hiển nhiên đối với hai người bọn họ vô cùng tin tưởng, cũng không dặn dò gì nhiều, lấy năng lực của bọn họ, loại nhiệm vụ này căn bản không có cái gì ngoài ý muốn.
“Vâng!” Nguyên Soái và Niếp Duy An nghiêm cúi chào, trăm miệng một lời nói, “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Hai người vừa đi ra, Niếp Duy An liền khách khí cười nói: “Mấy ngày tới phiền Đại Soái chiếu cố rồi!”

Nguyên Soái nhíu mày, sắc mặt hờ hững nói: “Cô làm việc ở bệnh viện quá lâu, sợ là đã quên… Quân đội không để ý những gì cô làm!”
Niếp Duy An sắc mặt cứng đờ, không được tự nhiên mím môi.
Nguyên Soái thản nhiên nói: “Tôi là đồng đội của cô, không phải đồng nghiệp cũ của cô, cô không cần khách sáo một cách giả dối như thế.”
Niếp Duy An trầm mặc một lúc lâu, sau đó thoải mái cười nói: “Là lỗi của tôi…”
Trong nụ cười mang theo một tia bất đắc dĩ, Nguyên Soái nhìn thấy có chút khó chịu, quay đầu ho khan một tiếng, bình tĩnh nói: “Cô trở về thu dọn đồ đạc trước đi… Cấp trên rất coi trọng nhiệm vụ này, còn đặc biệt phân công trực thăng đưa chúng ta đi, sáng mai xuất phát!”
Niếp Duy An tính toán thời gian, khi cô hoàn thành nhiệm vụ trở về vẫn có thể về kịp lễ mừng năm mới, sau đó gật đầu đi trước.
Tống Đình Ngọc và Ngụy Tuyết nghe tin Niếp Duy An phải đi thực hiện nhiệm vụ, hai người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó Tống Đình Ngọc không biết nghĩ tới cái gì, nhịn không được vụng trộm nở nụ cười.
Niếp Duy An thu hết biểu tình của anh ta vào mắt, khịt mũi hỏi: “Các người giống như thật vui vẻ khi tôi phải rời đi?”
“Không có!” Tống Đình Ngọc kìm nén vui mừng, lập tức tung ra lời thề son sắt nói, “Bác sĩ Niếp, cô phải đi nhiều ngày như vậy… khỏi nói tôi buồn đến mức nào! Nhưng vì nhiệm vụ, cũng là không có biện pháp nào, tôi không thể cản trở sự nghiệp của cô! Yên tâm, tôi sẽ rất nhớ cô!”
Ngụy Tuyết lập tức làm ra vẻ mặt không chịu nổi, giả vờ nôn hai lần, không khách khí mắng: “Tiểu Ngọc anh huấn luyện nhiều ngày như vậy, những thứ khác không có tiến bộ, nhưng da mặt thì luyện ra rất dày a… Tôi nghĩ là anh ước gì chị tôi rời đi để anh có thể lười biếng trốn luyện tập!”
Tâm tư Tống Đình Ngọc bị Ngụy Tuyết vạch trần không thương tiếc.

Anh không khỏi đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ai, ai nói… Bác sĩ Niếp, cô trăm ngàn đừng nghe Ngụy Tuyết nói! Tôi là nam tử hán, không sợ khổ!”
Niếp Duy An hừ một tiếng: “Được rồi! Đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì! Tiểu Tống, yên tâm, cho dù tôi đi, tôi cũng sẽ sắp xếp huấn luyện cho anh… Mấy ngày tôi không ở đây, tôi đã nhờ đội trưởng tam đội ở đây chiếu cố anh, anh có thể trải qua cuộc sống sinh hoạt của bộ đội đặc chủng một cách chân chính!”
Tống Đình Ngọc hoàn toàn tái nhợt, vẻ mặt thê lương cầu xin: “Bác sĩ Niếp… Cô không cần trợ lý sao? Tôi có thể làm những công việc lặt vặt cho cô! Xin hãy mang tôi đi cùng…”
Niếp Duy An siết chặt ba lô, kéo khóa và đặt nó sang một bên, cẩn thận kiểm tra hộp thuốc, hài lòng ngồi xuống nghỉ ngơi sau khi xác nhận rằng mọi thứ cần thiết đã được chuẩn bị đầy đủ.
Niếp Duy An ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cầu xin tha thứ của Tống Đình Ngọc, nghiêm túc nói: “Tôi không ở đây vài ngày, vì vậy đừng đánh nhau với Thiệu Chính và những người khác… Tin tôi đi, nếu tôi rời đi, cậu ta không tìm được người gây sự sẽ nhàm chán! Đừng chọc vào cậu ta làm gì, nếu có chuyện gì thì kiên nhẫn một chút, chờ tôi trở về rồi tính!”
Ngụy Tuyết gật gật đầu: “Chị, chị yên tâm đi! Nếu Thiệu Chính đến chúng ta tận lực trốn tránh, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Niếp Duy An đối với Ngụy Tuyết có vẻ yên tâm, tiểu nha đầu tuy rằng nhìn qua nhu nhược, nhưng lại rất hiểu chuyện, khẳng định sẽ không chịu thiệt thòi.

Người mà cô lo lắng là Tống Đình Ngọc…
Ngụy Tuyết nhìn ra lo lắng của cô, cười hì hì câu cổ Tống Đình Ngọc: “Chị, chị đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Ngọc!”
Tống Đình Ngọc tức giận kéo cánh tay cô ra: “Ai muốn cô chăm sóc tôi!”
Niếp Duy An thở dài: “Sao tôi cảm thấy… Tôi cứ như mẹ của hai người vậy? Mỗi ngày hao tâm tốn sức…”
Đối lập với Niếp Duy An dong dài và chi tiết, Nguyên Soái bên này thẳng thắn hơn nhiều.
Buổi chiều khi chấm dứt huấn luyện, Nguyên Soái sau khi giảng bài xong, cuối cùng mới thản nhiên nói: “Ngày mai tôi phải ra ngoài làm nhiệm vụ, mấy ngày nay việc huấn luyện các cậu sẽ giao cho giáo quan!”
Không ai dám lộ ra biểu tình mừng thầm, mọi người sắc mặt không thay đổi, khí thế mười phần đáp: “Nghiêm khắc huấn luyện, không lơ là!”
Mỗi ngày huấn luyện đã sớm trở thành thói quen của bọn họ, cho dù Nguyên Soái không nói, bọn họ cũng sẽ không buông lỏng.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, hai người lên trực thăng bay đến thành phố B dưới bầu trời đầy sương mù.
— Hết chương 17 —
 
 
------oOo------