Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Túc Nguyệt | Beta-er: Kỳ Giản Niệm
“Chúng ta gặp nhau được không?”
Có lẽ Hình Tín Hàm không kịp phản ứng, không trả lời anh luôn.
Tô Nam hỏi xong cũng cảm thấy đã khuya như vậy rồi mà hẹn con gái nhà người ta đi ra ngoài như vậy thì không tốt lắm, hơn nữa Hình Tín Hàm còn là người của công chúng, nếu bị chụp lại thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Cho nên anh vội vàng nói: “Nếu không tiện cũng không sao, bây giờ không còn sớm nữa, lần sau gặp tôi sẽ mang túi hương đến cho cô.”
Hình Tín Hàm hoảng hốt vài giây, nghe anh nói vậy, cô cười: “Tôi không nói là không được mà.”
Tô Nam sững sờ, “Hả?”
“Hay là chúng ta gặp nhau ở phòng tập thể thao đi.” Giọng nói của Hình Tín Hàm mang theo ý cười, giọng điệu thản nhiên, lại giống như đang che giấu cái gì đó, “Như vậy thì bắt đầu từ tối nay, tôi có thể ngủ một giấc thật ngon tới sáng rồi.”
Tô Nam vui vẻ nói, “Vậy một tiếng sau gặp ở phòng tập thể thao nhé?”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Nam vội vàng xuống giường thay quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi phòng, nhưng mà anh cũng không đi đến phòng tập thể dục, mà về nhà.
Lúc Tô Nam đi vào nhà, Nam Liên Quân đang vừa xem phim cổ trang vừa ăn trái cây, thấy Tô Nam đột nhiên chạy về, Nam Liên Quân cười tủm tỉm vẫy tay với anh: “Con trai, lại đây xem phim truyền hình với mẹ đi, cô gái nhỏ con để ý đóng chính đấy.”
Tô Nam quay đầu nhìn, quả nhiên, Nam Liên Quân đang xem bộ phim đang phát sóng của Hình Tín Hàm.
“Mẹ, mấy hôm trước con có nhờ mẹ làm túi thơm cho con, mẹ để ở đâu rồi ạ?”
Hai ngày trước Tô Nam gọi điện thoại cho Nam Liên Quân nói gần đây mình ngủ không ngon, nhờ mẹ làm cho mình một cái túi hương an thần.
Nam Liên Quân bỏ đĩa trái cây xuống, đứng dậy đi lấy túi hương, lúc đưa túi hương cho Tô Nam, Nam Liên Quân cười khanh khách nói: “Bảo đảm con sẽ ngủ ngon giấc.”
Tô Nam ôm Nam Liên Quân nói, “Con cảm ơn mẹ.”
“Vậy con đi đây, mẹ xem phim xong thì đi ngủ sớm đi ạ.”
“Haiz…” Nam Liên Quân tiếc nuối hỏi: “Con vừa về đã đi luôn à? Không ở lại một đêm sao? Ba con còn chưa về mà…”
“Lần sau nhé mẹ! Mấy hôm nay khoa cấp cứu khá bận, không chừng nửa đêm cũng bị gọi nữa, con ở nhà sẽ làm ôn đến ba mẹ ngủ.” Tô Nam an ủi bà: “Khi nào có thời gian, con nhất định sẽ về thăm ba mẹ, ăn cơm với ba mẹ, cùng ba mẹ xem phim, được không ạ?”
Nam Liên Quân thở dài, cười: “Được rồi, con nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”
“Con biết rồi ạ.”
Ra khỏi nhà, Tô Nam chạy qua trung tâm mua sắm, sau đó mới đến phòng tập thể thao.
Lúc Hình Tín Hàm gọi điện thoại cho Tô Nam thì cô vừa về đến nhà không lâu, còn chưa kịp tẩy trang, vì thế cô ngồi trước gương cẩn thận sửa sang lại một chút. Sau đó mở tủ quần áo, chọn tới chọn lui một hồi lâu mới quyết định thay chiếc váy xinh đẹp đang mặc trên người thành bộ quần áo thể thao bình thường. Ngụy trang như vậy sẽ khó mà bị người ta nhận ra.
Sau đó cô xách lồng chim mang Hạt Đậu ra cửa, trên đường đi, Hình Tín Hàm vừa lái xe vừa nói chuyện với Hạt Đậu: “Hạt Đậu này, tao dẫn mày đi gặp anh ấy đó, mày có vui không?”
Hạt Đậu nghe thấy hai từ “vui vẻ”, lại bắt đầu hô: “Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ, luôn vui vẻ.”
“Được rồi, được rồi, được rồi.” Hình Tín Hàm cười, vui vẻ nói: “Bây giờ tao đang rất vui.”
Không biết sao, lúc anh đưa ý kiến muốn gặp mặt, đáy lòng Hình Tín Hàm tràn đầy hạnh phúc.
Đến bản thân cô cũng chưa ý thức được, cô rất chờ mong mỗi lần gặp mặt anh.
Đến phòng tập thể thao, Hình Tín Hàm đỗ xe ở gara, sau đó xách lồng chim theo.”
Khi cô đến, Tô Nam đã ở đó chờ rồi, trên bàn còn để hai hộp sữa.
Hình Tín Hàm đi tới, nói với anh: “Xin lỗi bác sĩ Tô… Tô Nam, tôi đến hơi trễ.”
Tô Nam lắc đầu: “Không sao, tôi cũng vừa mới tới.”
Hình Tín Hàm ngồi xuống đối diện với anh, cô đặt lồng chim lên bàn, cưng chiều nói với Hạt Đậu: “Tô Nam mà mày gọi hàng ngày đang ở đây này.”
Tô Nam cười khẽ, hỏi: “Ngày nào nó cũng gọi tên tôi à?”
“Cũng gần như vậy, không phải Tô Nam thì là cậu chủ.” Khóe môi Hình Tín Hàm khẽ nhếch lên, “À! Đúng rồi.” Hình Tín Hàm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô nhìn về phía Tô Nam, hỏi anh: “Sắp tới tôi phải vào đoàn phim, không thể chăm sóc nó được, giao nó cho người khác thì tôi cũng không yên tâm lắm, anh có thể…”
“Được chứ!” Tô Nam nhanh chóng đồng ý, Hình Tín Hàm hơi giật mình, sau đó bật cười, “Anh biết tôi muốn nhờ anh làm chuyện gì à?”
Tô Nam dùng ngón tay gãi gãi trán, cười hì hì, “Muốn nhờ tôi chăm sóc Hạt Đậu đúng không?”
Hình Tín Hàm gật đầu, “Ừm, đến lúc đó làm phiền anh rồi.”
Tô Nam nói: “Không cần khách sáo với tôi như vậy đâu.”
“Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, bảo đảm lúc cô quay phim về, nó sẽ vui vẻ khoẻ mạnh chào đón cô.” Nói xong còn xoa đầu Hạt Đậu, hỏi nó: “Đúng không Hạt Đậu?”
Hình Tín Hàm cười, nói: “Vậy… trước khi tôi đi chúng ta hẹn gặp nhau nhé, tôi sẽ giao nó cho anh.”
Tất nhiên là Tô Nam cầu còn không được: “Ok.”
Hình Tín Hàm suy nghĩ một lát, “Hay là hẹn nhau ở quán cà phê Ngôn Nhược nhé, chủ tiệm là bạn tốt lớn lên cùng tôi, tiện thể tôi sẽ giới thiệu cho anh một vài món ở quán của cô ấy, ngon lắm.”
“Ngôn Nhược?”
“Quán đó nằm trên phố thể thao ở quận Triều An.”
Tô Nam gật đầu, “Tôi nhớ rồi.” Sau đó anh bật cười, hỏi: “Còn chuyện gì muốn nói với tôi nữa không?”
Hình Tín Hàm không nhịn được mỉm cười, “Hết rồi.”
“Vậy bây giờ đến lượt tôi nói nhé.” Hắn lấy túi hương ra đưa cho Hình Tín Hàm, “Đây chính là túi hương có công hiệu an thần trợ ngủ, buổi tối cô đặt ở bên gối, sẽ có lợi cho giấc ngủ của cô.”
“Còn cái này nữa.” Tô Nam đẩy sữa về phía cô Hình Tín Hàm, “Tôi mua cho cô đó, nhớ uống một ly trước khi đi ngủ.”
Hình Tín Hàm nhận lấy túi thơm, đặt ở trước mũi nhẹ nhàng ngửi, vui vẻ nói: “Thơm quá.”
Sau đó, cô ngước mắt lên, hai con người lấp lánh như ánh sao, “Cảm ơn anh.”
Tô Nam nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời của cô, hài lòng cười: “Không cần cảm ơn đâu, điều nên làm mà.”
Lúc hai người đang nói chuyện rất vui vẻ thì điện thoại của Tô Nam bỗng vang lên, anh nhìn số điện thoại, lập tức áy náy nói với Hình Tín Hàm, “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.”
“A lô, tôi là Tô Nam đây.”
“Bác sĩ Tô, bệnh viện có mấy bệnh nhân bị ngộ độc khí gas, bác sĩ Lý đang cấp cứu nhưng không xuể, anh nhanh chóng trở về đi!”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay!”
Tô Nam cúp điện thoại, đang định xin lỗi Hình Tín Hàm, thì cô hỏi anh: “Bệnh viện cần anh qua à?”
Tô Nam gật đầu, “Xin lỗi, là tôi hẹn cô ra ngoài, bây giờ lại…”
Cô mỉm cười an ủi anh: “Tôi không sao, anh cứ đi đi, bệnh nhân đang rất cần anh đó.”
“Thật sự rất xin lỗi, Hàm Hàm, tôi phải đến bệnh viện ngay lập tức.” Tô Nam cầm lấy chìa khóa xe, trước khi rời đi còn không yên tâm dặn dò cô: “Về nhà cô nhớ uống một ly sữa rồi hẵng ngủ, nhớ đặt túi thơm bên gối nhé.”
Dưới tình thế cấp bách, Tô Nam vô thức gọi “Hàm Hàm”, tuy rằng khi nói chuyện với Lâm Sơ Thanh, anh thường kêu Hình Tín Hàm như vậy, cô cũng đồng ý trên WeChat rồi, nhưng đây là lần đầu tiên chính miệng anh kêu “Hàm Hàm”.
Đây là lần đâu tiên anh gọi cô như vậy, hơn nữa còn gọi trong vô thức, bản thân anh cũng không nhận ra.
Nhưng Hình Tín Hàm lại nghe rất rõ hai chữ “Hàm Hàm” của anh.
Mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng, cả người cũng bắt đầu nóng lên, đầu óc rối bời, thậm chí không biết nên nói gì với anh.
Hình Tín Hàm chỉ biết, tim mình không kìm được nhanh chóng nhảy lên, gần như làm cho cô không thở nổi.
Người nhà chưa bao giờ gọi cô như vậy, anh trai và mẹ thương gọi cô là “Tiểu Hàm”, nhưng có rất nhiều fan gọi cô như vậy, Hình Tín Hàm đã nghe cả fan nam, fan nữ gọi cô là Hàm Hàm vô số lần, nhưng giọng điệu của bọn họ lại điên cuồng, say đắm, chỉ đơn giản là người hâm mộ gọi thần tượng của mình.
Nhưng Tô Nam thì khác, anh nói anh là fan của cô, nhưng anh luôn đặt cô ở vị trí bình đẳng với mình, giống như những người bạn.
Lại không giống như những người bạn.
Hình Tín Hàm hoảng hốt, Tô Nam phải rời đi, anh vẫn không ngừng xin lỗi cô, Hình Tín Hàm có thể cảm nhận rõ sự áy náy và bất an của anh.
“Tôi thật sự không sao mà, nếu anh thấy áy náy, vậy lần sau bù lại cho tôi là được rồi.” Cô nói nửa đùa nửa thật.
Tô Nam liên tục đồng ý, “Được, lần sau tôi sẽ bù lại cho cô.”
Nói xong, anh vội vội vàng vàng vàng đi ra ngoài, sau đó chạy thẳng ra chổ để xe.
Hình Tín Hàm ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của anh, tựa như nhìn thấy bóng lưng mỗi lần ba rời đi khi cô còn bé, và bóng dáng mỗi lần anh trai rời xa cô và mẹ.
Tô Nam không phải kiểu người giống ba và anh trai cô, nhưng ở một mức độ nào đó, thì họ lại là một kiểu người.
Cảm giác trơ mắt nhìn họ rời đi, nhưng chỉ có thể lựa chọn chờ bọn họ trở về, cô đã nếm trải ngàn vạn lần.
Hình Tín Hàm khẽ mỉm cười, cầm điện thoại gửi một tin nhắn đi, sau đó thở phào nhẹ nhõm, xách túi đồ Tô Nam cho cô và lồng chim lên, nói với Hạt Đậu: “Chúng ta về nhà thôi.”
Sau khi về đến nhà, Hình Tín Hàm tẩy trang, rửa mặt, rót một ly sữa Tô Nam mua cho, uống xong thì lên giường, đặt túi hương bên gối, nằm ngủ.
Tô Nam bận rộn đến rất khuya mới về nhà, lúc chuẩn bị đi ngủ mới nhìn thấy tin nhắn của Hình Tín Hàm.
Hàm Hàm: 【Tôi biết bây giờ anh không đọc được, nhưng tôi vẫn muốn nhắn, anh nhớ chú ý an toàn khi lái xe nhé.】
Tô Nam cầm điện thoại di động, trong căn phòng tối chợt có tiếng cười.
Sáng hôm sau, Hình Tín Hàm tỉnh lại từ mộng đẹp, cô lấy điện thoại xem giờ, nhìn thấy “Chúc ngủ ngon” Tô Nam gửi lúc nửa đêm.
Hình Tín Hàm trả lời “Chào buổi sáng”, sau đó xuống giường rửa mặt, chuẩn bi bữa sáng.
Còn một tuần nữa sẽ vào đoàn phim, trong khoảng thời gian này, Hình Tín Hàm không có chuyện gì khác ngoài việc ở nhà nghiên cứu kịch bản, những chỗ nào cần chú ý thì cô sẽ đánh dâu lại.
Ngày nào Tô Nam cũng bận bịu ở khoa cấp cứu, không còn thời gian rảnh để thường xuyên nói chuyện phiếm với Hình Tín Hàm như trước nữa. Sau khi chờ rất lâu, anh đột nhiên nhắn tin trả lời cô, nói xin lỗi cô, vừa rồi trong khoa có việc gấp nên chưa trả lời tin nhắn của cô được.
Lần nào Hình Tín Hàm cũng cười nói anh không cần xin lỗi, cô thật sự có thể hiểu cho công việc của anh.
Hơn nữa, cô cũng không để ý đến chuyện này.
Ba ngày trước khi vào đoàn làm phim, Hình Tín Hàm nhận được lời mời kết bạn WeChat của Chu Sở Phong.
Chu Sở Phong: 【Tín Hàm, tối nay có muốn cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm hay không, chúng ta cũng có thể trao đổi thêm một chút về nội dung trong kịch bản.】
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của anh ta, Hình Tín Hàm không trả lời luôn, cô coi như không thấy, đặt điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục xem kịch bản đến tận tối. Sau khi ăn tối xong, Hình Tín Hàm mới chậm rãi trả lời Chu Sở Phong.
【Xin lỗi, bây giờ tôi mới thấy tin nhắn. Tôi vừa ăn rồi, tối nay không ra ngoài nữa đâu. Về kịch bản, chờ đến khi chúng ta vào đoàn làm phim rồi thì có thể trao đổi trực tiếp trên phim trường.】
Chu Sở Phong nhanh chóng trả lời cô:【Không sao, vậy chờ chúng ta vào đoàn làm phim rồi thảo luận cũng được.】
Hình Tín Hàm không để ý tới anh ta nữa, bắt đầu chậm rãi chuẩn bị hành lý.
Ngày hôm sau Hình Tín Hàm lại đến phòng tập thể thao, trên cơ bản thì một tuần cô sẽ đến đây một lần để chạy bộ, tiện thể… xem xem có thể tình cờ gặp được bác sĩ Tô hay không.
Nhưng, Tô Nam chưa từng xuất hiện.
Lúc nghỉ ngơi, Hình Tín Hàm gửi tin nhắn cho Tô Nam: 【Ngày mốt tôi sẽ vào đoàn làm phim, hai ngày nay anh có thời gian không, chúng ta hẹn gặp nhau ở cửa hàng bánh ngọt, tôi giao Hạt Đậu cho anh.】
Phải mất một lúc lâu sau Tô Nam mới trả lời:【Vậy hẹn gặp cô lúc 6 giờ chiều mai nhé.】
Hình Tín Hàm gửi cho anh một nhãn dán “ok” đi qua, sau đó mỉm cười nhìn Hạt Đậu đang an tĩnh chơi một mình trong lồng.
Năm rưỡi chiều hôm sau, Hình Tín Hàm đến quán cà phê Đỗ Nặc Nhiên mở. Cô gọi món mình thích ăn nhất, ngồi trong phòng nhỏ trên tầng hai vừa ăn vừa chờ Tô Nam.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, đã qua giờ hẹn rất lâu rồi, màn đêm cũng dần buông xuống, bầu trời chậm rãi chuyển sang màu đen, nhưng Tô Nam vẫn chưa xuất hiện.
------oOo------