Chương 10: - Quái vật nát rượu

Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mộ Kiệt nhìn hành động của Tiêu Nhược Thiên, cảm giác rất là buồn cười, vì vậy không ngăn nàng, cứ như vậy nhìn xem tay Tiêu Nhược Thiên chạm vào quần áo mình, rồi giống như bị điện giật rụt vè.
"Cô cô cô, cô đã tỉnh?" Lúc Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu lên, thấy Mộ Kiệt mở mắt, nhìn mình, ánh mắt kia không giống ánh mắt trống rỗng vô thần thường ngày, mà giờ khắc này, chính là dùng một bộ tư thái nghiền ngẫm nhìn mình, cái này làm cho Tiêu Nhược Thiên cảm giác được như mình bị chơi xỏ. "Cô giả bộ ngủ?!" Mộ Kiệt không có trả lời, hỏi lại: "Cô muốn làm gì?" Lần này đến phiên Tiêu Nhược Thiên nói không ra lời, nàng cũng không thể nói là mình một mức muốn nhìn thấy bộ dạng YY của ngươi trên giường, nên muốn thử một tý, kiểm tra bộ dạng của ngươi lúc không một mảnh vải như thế nào? Nếu như nói như vậy, chỉ có kẻ đần, và rõ ràng Tiêu Nhược Thiên sẽ không những lời thật lòng này nói ra. Vì vậy liền nghĩ ra một lời nói dối thập phần thuyết phục.
"Tôi thấy cô nằm ngủ trong phòng vẽ tranh, sợ cô cảm lạnh, cho nên ôm cô về phòng, sau đó, một người thiện lương như tôi sao nỡ nhẫn tâm nhìn cô mặt đồ bẩn đi ngủ đây? Cho nên tôi định giúp cô thay quần áo. Sự tình chỉ đơn giản như vậy, cho nên từ đầu tới cuối, tôi đối với cô tuyệt đối không có ác ý, cũng không có ý nghĩ xấu."
Tuy nhiên câu nói sau cùng có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Nhưng Mộ Kiệt cũng không có tâm tình hỏi tiếp, một câu "Ân" vô cùng đơn giản coi như Tiêu Nhược Thiên chỉ là giúp cởi bỏ áo khoác, sau đó tự mình cởi cái áo lên, rồi sau đó là quần. Ngay lập tức, một nữ nhân trưởng thành chỉ mặc nội y đen viền ren hiện ra trước mắt. Ực ực một tiếng, Tiêu Nhược Thiên bất giác nuốt khan, khiến cho bầu không khí càng thêm mập mờ. Tiêu Nhược Thiên tận mắt thấy một loại quá trình, nàng cho mình đã sống tới 24 năm, một màn trước mắt này là lần làm muốn phụt máu mũi nhất.
Bộ ngực sữa của Mộ Kiệt được cái nội y viền ren đen bọc lấy lúc ẩn lúc hiện, thân thể trắng bệnh tái nhợt, lộ ra tí ti cảm giác lạnh. Nhưng đối với những thứ này, Tiêu Nhược Thiên đều không để ý đến, hấp dẫn nàng giờ phút này không phải là thân thể hoàn mỹ vô khuyết, mà là trên cái thân thể gầy yếu này, lại rất nhiều vết sẹo. Nàng đương nhiên nhận biết được các vết sẹo này, có vết do dao, có vết do súng, đủ loại sẹo giăng khắp nơi, bám vào cái thân thể tái nhợt này. Dù với tư cách là một cảnh sát, Tiêu Nhược Thiên cũng ít tham gia vào các vụ trọng án, cho đến nay cũng chưa từng giết người, cũng rất ít bị thương, cho nên trên người nàng cơ hồ không có một vết sẹo, nhiều lắm cũng chỉ là trầy da. Mà bây giờ, nàng thấy những vết thương trên người Mộ Kiệt, tâm lại cơ hồ có cảm giác đau, cũng không hiểu sao tại sao mình lại phẫn nộ. Nàng rất ngạc nhiên khi một người họa sĩ, sao lại có nhiều vết thương như vậy, chả lẽ bạo lực gia đình? Không đúng, nàng hẳn là độc thân. Tự hành hạ mình? Không đúng, có những vết thương mà tay không chạm tới được, cũng không có người tự ngược đến như vậy. Hay người thuộc dạng M nặng(*)? Theo cái ý nghĩ này, Tiêu Nhược Thiên như là thông suốt, đúng! Quỷ hút máu này nhất định là người người thuộc dạng M nặng! Nếu không sao lại chịu nhiều tổn thương như vậy, tính cách cũng sẽ không quái gở như vậy, xem người nàng gầy đến như vậy, lại không ăn cơm, không phải M thì là cái gì? Tiêu Nhược Thiên nghĩ đến việc này thật muốn đánh chết Quỷ hút máu mà, sao lại không yêu quý thân thể của mình? Tốt xấu gì cũng là nữ nhân, sao lại không chăm tốt cho thân thể mình? Lại có nhiều vết sẹo hù chết người như vậy, coi như là M, thì cũng quá, có lẽ nên mời một bác sĩ tâm lý hoặc bác sĩ thần kinh đến khác cho ngươi, Tiêu Nhược Thiên càng nghĩ càng tức giận, giận đến làm cho mặt khó khăn lắm mới hạ nhiệt lại tiếp tục nóng đỏ lên.
Mộ Kiệt thấy mặt Tiêu Nhược Thiên đỏ lên, nhưng hoàn toàn không phát giác được mình chính là đầu sỏ gây ra, nếu không cũng không vào lúc này mà hạ lệnh trục khách:
"Tiêu tiểu thư, cô còn muốn đứng đây nhìn tôi thay quần áo sao?"
Tiêu Nhược Thiên lúc này mới kịp phản ứng, té ra nàng cảm thấy mình là một nữ nhân hèn mọn bỉ ổi sao, nên không muốn mình ở đây nhìn nàng khỏa thân? "kao, cô thích cởi như thế nào thì cởi đi, ai mà thèm xem cô thay quần áo chứ, cho dù cô năn nỉ, thì để còn phải xem tôi đây có thèm hay không."
Lời phản bác mới vừa nói ra, mà Tiêu đại cảnh sát, nói xong là liền hối hận, trong nội tâm có một tia xúc động không hiểu rõ, muốn lập tức đánh chết mình. Lời nói vừa rồi, rõ ràng giống như mình đang rình dòm ngó thì bị phát hiện nên biện hộ vậy đó, giống như được tiện nghi mà còn khoe mẽ, đồng dạng như việc ăn hết đậu hủ người ta rồi trắng trợn nói không. Tiêu Nhược Thiên không dám ngẩng đầu nhìn Mộ Kiệt, nhưng lại không cách nào nhịn được cái bầu không khí im lặng này, rốt cục nhịn không được ngẩng đầu nhìn người trên giường. Tiêu Nhược Thiên tuyệt đối tin tưởng, nếu như là một người có tâm bệnh lão niên hoặc là người có chứng bệnh uất ức, thì người phía trước sẽ bị tức chết tại chỗ, vĩnh viễn không siêu sinh. Thứ hai sẽ bị hoa mắt té xỉu, sau đó theo lý thuyết là sẽ tự tử chết, đồng dạng vĩnh viễn không siêu sinh. Nhưng là vì lúc này, Mộ Kiệt đại hoạ sĩ của chúng ta đã đi gặp Chu công rồi. Tiêu Nhược Thiên hướng Mộ Kiệt chỉ ngón giữa(凸=凸), rồi đùng đùng đi hướng cửa đi ra.
Cái người nằm trên giường khóe miệng giương lên thành một đường cong, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười cực nhỏ, nếu như giờ phút này Tiêu Nhược Thiên thấy được, nhất định sẽ rất là kinh diễm, giống như là thấy được một thảo nguyên đầy hoa Lavender, là đẹp như vậy. Tiêu Nhược Thiên trở lại phòng, hồi tưởng mình đã trải qua một ngày giống như mộng, tựa hồ cũng là cùng cái người đáng giận tên gọi Mộ Kiệt kia dây dưa lần này qua lần khác, nhưng sau mỗi lần như vậy kết quả đều là làm mình hoa mắt chóng mặt mà chấm dứt. Nếu như Mộ Kiệt nói nhiều một chút, nàng có làm một tiết mục phỏng vấn, gọi là nói càng nhiều càng vui. Tiêu Nhược Thiên tin tưởng, Mộ Kiệt cái khả năng nói nhiều của nàng không chút nào mạnh, nếu Mộ Kiệt một mình đứng trên sân khấu. Căn bản không cần lên tiếng, nàng chỉ đơn giản là, làm một động tác nhỏ, tất cả mọi người sẽ bị điện của nàng giật chết. Nhớ đến cả ngày hôm nay chỉ nói có mấy câu, còn những vết thương kia, cùng hành vi quái dị của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên lại một lần nữa đánh giá, nữ nhân này nhất định là quái thai, một quái thai xinh đẹp có sức hấp dẫn, nàng là định nghĩa như vậy đấy.
Ánh nắng chiếu rọi vào phòng, ánh lên khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt. Nàng khẽ nhíu mày, cảm giác được từng cơn gió lạnh thổi tiến vào trong chăn, không khỏi rùng mình một cái, bắt đầu ngơ ngác nhìn gian phòng trống rỗng, lại một lần nữa nằm xuống. Mộ Kiệt chán ghét giá lạnh, càng chán ghét mùa đông, mỗi lần đông tới, thân thể của nàng sẽ rất kém, cái gì cũng làm không tốt, lúc vẽ tranh tay đều run, ngoại trừ giết người, thì mọi thứ khác cái gì cũng không thể làm được. Việc này làm cho Mộ Kiệt rất phiền muộn, cho nên vào những mùa đông trước, đều là thời điểm Mộ Kiệt đại khai sát giới, nhưng năm nay, tựa hồ đặc biệt yên lặng. Rầm rầm rầm, Mộ Kiệt nghe thấy tiếng đập cửa, hoặc là tiếng đạp của, dùng một giọng nói cực kỳ không tình nguyên
"Mời vào."
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, vừa vào đông, nét đặc thù này đã xuất hiện. Tiêu Nhược Thiên cho tới bây giờ luôn là ngươi không thích thức dậy sớm, không có quy luật sinh hoạt, cho dù hiện tại là làm vệ sĩ cho người khác, hay nói một cách khác là bảo mẫu, nhưng là vẫn không thay đổi. Lúc nàng tỉnh dậy đã là 10 giờ, nàng liền giật mình, nhớ tới Quỷ hút máu kia từ tối qua tới giờ vẫn chưa ăn gì cả, liền xoay người xuống giường, lập tức kêu phục vụ đem bữa sáng tới, rồi vào phòng tắm tắm rửa, đánh răng, trang điểm, chậm rãi chỉnh đốn một phen, bữa sáng cũng tới, nàng cầm bữa sáng hùng hổ hướng của phòng Mộ Kiệt đi tới. Vừa định phá cửa đi vào, lại sợ thấy cảnh con nít không nên nhìn, làm mình không trụ nổi. Càng sợ Mộ Kiệt có những hành động khác với người bình thường, đem trái tim yếu ớt này làm cho té xỉu. Liền nhẹ nhàng gõ cửa, để nhắc nhở người bên trong. Lúc mới bắt đầu thì chỉ giống như muỗi mà nhẹ nhàng gõ cửa, càng về sau không có nghe được lời đáp, sau một lúc, gõ biến thành đập, đập biến thành nện, nện biến thành đá, mới nghe được hai chữ – – mời vào.
Tiêu Nhược Thiên đem bữa sáng bày ở trước mặt Mộ Kiệt, dùng giọng điệu phục tùng mệnh lệnh nói:
"Ăn hết, ngay bây giờ!" Tiêu Nhược Thiên mặc kệ đại họa sĩ này chưa đánh răng, cũng chưa rửa mặt. Cũng không sợ đại họa sĩ tức giận mà đuổi việc mình, càng không sợ đại họa sĩ này làm khó dễ mình. Bởi vì Tiêu Nhược Thiên thật sâu cảm thấy, nếu như mình không chiếu cố đại hoạ sĩ mà đầu lúc nào cũng trong trạng thái trì trệ này, thì có thể nàng sẽ chết vì đói mất. Mộ Kiệt nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Thiên, nếu như là người bình thường, như vậy ép mình ăn cơm, thì nhất định mình sẽ kháng nghị. Nhưng là không biết vì sao, Mộ Kiệt là không muốn cự tuyệt người trước mặt này, vì vậy liền đưa tay mở bữa sáng ra. Sandwich, sô-đa bánh ngọt, hai cái trứng rán, bên ngoài xốp giòn bên trong tươi mới, nhìn thật phần mê người, một bữa sáng không tệ, nhưng là khi nhìn thấy ly sữa. Mộ Kiệt nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Tiêu Nhược Thiên:
"Có rượu không?" Tiêu Nhược Thiên bị Mộ Kiệt hỏi mà sững sờ, cảm thấy đúng thật đầu của mấy đại họa sĩ thật không bình thường, rõ ràng là sáng sớm mà lại muốn uống rượu? Tiêu Nhược Thiên không có cự tuyệt, rồi hỏi muốn uống rượu gì?
"Rượu gì cũng được, nhưng tốt nhất vẫn là rượu trắng." Với tư cách là một vệ sĩ kiêm bảo mẫu thật sự không có tư cách gì quản chủ của mình, Tiêu Nhược Thiên cũng lười quản, vì vậy liền gọi phục vụ mang rượu lên, phục vụ viên hỏi muốn rượu gì, Tiêu Nhược Thiên nhìn Mộ Kiệt trong phòng, khóe miệng giương lên một nụ cười xấu xa rồi nói:
"Rượu trắng, càng mạnh càng tốt" Phục vụ viên nghe xong sững sờ, lập tức nghe theo.
Tiêu Nhược Thiên cúp điện thoại, nghĩ đến phản ứng của Mộ Kiệt khi thấy rượu, liền không nhịn được cười. Lại sợ Mộ Kiệt phát hiện mình cố ý hại nàng, liền véo vào đùi mình một cái, cho nén cười. Phục vụ viên cầm rượu đi lên, rượu ngũ lương(loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực), rượu xái(hàm lượng cồn 60% – 70%), mạnh đều đã mạnh. Tiêu Nhược Thiên thỏa mãn trở vào, nhưng không thấy được cái biểu lộ mình đã dự kiến. Một người sắc mặt tái nhợt, lại đem rượu uống như nước lã. Mộ Kiệt từng ly từng ly rót rượu trắng uống, cảm giác như không có gì, đúng là xem rượu như nước lã mà. Tiêu Nhược Thiên cùng nhân viên phục vụ trong phòng nhìn sợ đến ngây người, hai người lập tức hóa đá ngay tại chỗ, nhưng là Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát kịp phản ứng. Nàng nhanh tay cầm lấy chai rượu thứ 3 của Mộ Kiệt, phịch một tiếng vứt xuống đất, miếng thủy tinh văng đầy đất. Mộ Kiệt ngơ ngác nhìn Tiêu Nhược Thiên, chậm rãi nói:
"Lãng phí, chai này trừ vào tiền thưởng của cô." Tiêu Nhược Thiên bị những lời này giận đến đỏ mắt, nàng liền túm lấy cổ áo của Mộ Kiệt, hướng nàng quát to:
"Tôi trả thì tôi trả, lão nương không phải không thể trả được chai rượu, còn cô, cô nói cho tôi biết là cô đang làm cái gì? Mới sáng sớm đã uống rượu? Cô có biết đó là rượu không? Cô là tự hại mình, cô đã gầy nhu vậy, cô còn muốn sống không?"
Phục vụ viên thấy hai đại mỹ nữ mới sáng sớm đã uống rượu, đã thấy kỳ quái rồi. Rồi nhìn thấy đại mỹ nữ kia uống rượu không ngừng, liền hoài nghi công ty mình là dùng rượu giả. Lúc sau, liền trực tiếp thăng cấp đến động thủ, tuy phục vụ viên rất muốn xem tiếp, nhưng là sợ bị liên lụy bởi hai vị mỹ nữ kia, nên tranh thủ lúc chân chưa chảy mồ hôi, liền chạy biến đi.
Mộ Kiệt kỳ thật không phải là người thích uống rượu, chỉ là từ lúc nàng bị thương về sau thân thể một mực rất sợ lạnh, nghe nói uống rượu có thể làm ấm người, nên hằng năm khi đến đông là lại uống rượu. Lúc đầu mới uống chưa quen nên cảm giác cổ họng nóng đến khô rát, dạ dày cũng quặn đau như bị kim đâm. Càng về sau, dần dần cũng quen với rượu, hơn nữa mỗi lần uống rượu thân thể đều cảm thấy rất ấm, nên thời gian trôi qua dần nuôi dưỡng thói quen này, cũng càng ngày càng không sợ rượu cồn, càng uống càng nhiều nhưng cũng không say. Nàng không nghĩ tới Tiêu Nhược Thiên sẽ tức giận, cũng hiểu được Tiêu Nhược Thiên không có tư cách gì quản mình, ngẩng đầu ngước lên nhìn hai mắt có chút đỏ lên của Tiêu Nhược Thiên, từ trong miệng chậm rãi thốt ra ba chữ
"Thực xin lỗi."