Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Tử Húc bị hàn khí nơi Chu Dịch cưỡng ép rời khỏi nhà.
Đại khái là cảm giác mình đường đường cao một mét tám, bị người nọ xách lên như con gà quẳng sang một bên rất kinh khủng, cho nên cũng không dám làm to chuyện.
Trần Tử Húc vừa đi, trong nhà cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Vương Vu Dạng nhìn nửa trái táo bị bóp nát bấy trên bàn, đứng bên tường hỏi thanh niên: "Sao lại xảy ra chuyện này?"
Chu Dịch lạnh lùng quay người lên gác.
Vương Vu Dạng nhìn về phía Hùng Bạch, ánh mắt mang vẻ dò hỏi.
Hùng Bạch chùi nước dâu dính trên tay: "Cháu cũng không biết luôn."
"Chú, tuy rằng cháu không rõ lão đại thế nào." Hùng Bạch nghiêm túc nói, "Nhưng cháu có dự cảm xấu, trưa nay chúng ta không có cơm ăn."
Vương Vu Dạng nói: "Cậu lên đó đi."
"Chú, cháu cảm thấy chú nên là người đi, lão đại nhận chú là anh kết nghĩa," Hùng Bạch nịnh nọt tung trời, "Nhất định là do chú tài năng xuất chúng hơn người còn có mị lực phi thường, mỹ nhân thiện tâm bất khả chiến bại."
"..." Vương Vu Dạng đỡ trán, "Được rồi, đi thôi."
Hùng Bạch có cảm tưởng như mình đang nhận nhiệm vụ nguy hiểm.
Vương Vu Dạng nói: "Rửa trái cây mang lên cho cậu ấy đi."
"Chú không biết ạ?" Hùng Bạch gãi đầu một cái, "Lão đại không thích ăn trái cây."
Vương Vu Dạng nghĩ trong lòng, đứa nhỏ kia trong ngoài bất nhất, lại không thành thật chút nào, làm sao tôi biết được.
Hùng Bạch lúc nghiêm túc sẽ không nhiều lời, có phần thiên về nội tâm, giống như lúc này vậy, im lặng hút thuốc, rất ngoan ngoãn.
Chu Dịch hút thuốc: "Tiểu Bạch, cậu muốn có nhà không?"
"Nhà?" Hùng Bạch mơ hồ hỏi, trả lời thẳng thật, "Em chưa từng có, cũng không biết nó trông ra sao."
Mấy người làm trong nghề này của bọn họ đều là những đứa trẻ mồ côi hoặc bị vứt bỏ cả, không có nhà, chỉ có một cái mạng này cầm lên đổi lấy tiền, đổi lấy cuộc sống mình muốn.
Nhưng thực tế, khi tiền càng nhiều, họ cũng không thể sống theo cách bản thân muốn. Bởi lẽ họ phải lang bạt cả đời, dưới chân là xương cốt máu thịt, trên cổ lúc nào cũng kề dao.
Bất cứ lúc nào cũng có thể đi gặp diêm vương, không có lấy một khoảnh khoắc bình yên chân thực.
Chu Dịch cúi đầu nhìn điếu thuốc cháy dở trên tay mình, đột ngột hỏi câu thứ hai: "Cậu đã từng thích ai bao giờ chưa?"
Hùng Bạch gật đầu theo phản xạ: "Có chứ, quá nhiều luôn, người em ngủ qua em đều thích cả."
Cơ mặt Chu Dịch giật giật: "Như thế không gọi là thích."
"Sao không gọi là thích?" Hùng Bạch nhăn mũi không đồng ý, "Tình dục cũng được xây dựng dựa trên cơ sở tình yêu chứ bộ."
Chu Dịch: "..."
Lặng im chốc lát, Hùng Bạch sờ sờ mũi mình, nhỏ giọng nói: "Lão đại, thật ra em hiểu anh nói loại thích nào, chúng ta thế này, không có mạng sống và thời gian để nói chuyện tình cảm."
"Có ấn tượng tốt, ngoại hình hợp gu, tâm giao chung chí hướng, từng giao lưu thân thể, cho dù cực kỳ thích, thì sẽ làm mấy lần, hoặc là lâu hơn một chút."
"Thế nào cũng không thể dính líu đến quan hệ tình cảm."
"Thứ đó quá tốn thời gian, lại quá ủy mị, cần phải giữ gìn che chở, hơn nữa sẽ trở thành nhược điểm để uy hiếp, rất dễ mang đến đau đớn và tổn thương. Không đáng để mạo hiểm đầu tư mọi thứ."
Chu Dịch xoa thái dương đau nhói.
Hùng Bạch thăm dò từng tí một: "Lão đại, có phải anh đang yêu đương không?"
Chu Dịch trầm mặc đến đáng sợ.
"Em chưa từng yêu, đương nhiên không hiểu rồi." Hùng Bạch lầm bầm, "Em lại cảm thấy giải quyết nhu cầu sinh lý là chuyện hợp lý, đơn giản, thỏa mãn nhu cầu hai bên, không can hệ chuyện tình cảm, không rối rắm phức tạp."
Đầu ngón tay Chu Dịch bỗng tê rát, chẳng biết thuốc đã cháy quá nửa từ bao giờ. Hắn đưa điếu thuốc lên môi, cắn chặt hút sâu một hơi.
"Cực kỳ phức tạp."
Hùng Bạch sững người nhìn vào hư không, trong đầu như có tiếng pháo hoa nổ ầm ầm.
Lão đại thực sự đang yêu đương? Đã kiếm được đối tượng tốt? Ai vậy? Nam hay nữ? Đang làm gì? Bao tuổi?
Đơn phương hay cả hai đều có ý? Thổ lộ chưa? Nắm tay chưa? Hôn chưa? Lên giường...
Chắc chắn chưa, mùi xử nam trên người lão đại vẫn rất đậm đặc.
Một đống câu hỏi khiến hồn Hùng Bạch như lên mây, cậu nhóc trộm nhìn sang lão đại ngồi bên, thoáng cảm nhận được nỗi phiền muộn và bối rối ẩn hiện.
Bình thường có lão đại ở đây, trời sập xuống cũng không sợ, vậy nhưng giờ hắn lại chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn tiêu cực.
Hùng Bạch than thở trong lòng, sợ rằng lão đại xử nam của cậu đã thực sự động tâm rồi.
Vậy bây giờ phải làm sao đây, chuyện yêu đương đó, cái này cậu hoàn toàn không giúp gì được, không bằng hỏi chú thử xem, chú lớn hơn hai bọn họ, khỏi phải nói, có kinh nghiệm rồi.
Kết quả Hùng Bạch đi hỏi về, nhận được câu trả lời ba chữ, không rõ lắm.
"Chú, chú đã hơn ba mươi rồi mà chưa yêu đương bao giờ sao?"
Vương Vu Dạng lắc đầu.
Hùng Bạch trợn mắt há mồm: "Thiệt ạ?"
Vương Vu Dạng cười: "Cái này có gì hay mà nói dối."
Hùng Bạch tiu nghỉu: "Cũng đúng..."
Cậu nhóc chợt dừng lại, cười híp mắt: "Chú ơi, chú là gay đúng không?"
Vương Vu Dạng kê tay lên đầu: "Đúng thế."
Hùng Bạch không ngờ anh lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, ngơ ra một lúc mới hỏi: "Vậy, mẫu người chú thích là gì?"
Vương Vu Dạng cười nói: "Thích mấy đứa trẻ như nhóc vậy."
Hùng Bạch: "..."
"Ha ha ha ha ha, chú cũng biết nói đùa thật á."
Vương Vu Dạng cười, không nói gì.
Hùng Bạch kề sát lại, hiếu kỳ hỏi: "Chú, chú chưa từng yêu đương, vậy có bạn giường bao giờ chưa?"
Chắc cũng không đến mức có kiểu nghĩ cổ hủ y hệt lão đại, cả tim cả xác phải đưa cho người mình thích, không phải gặp ai cũng móc ra?
Vương Vu Dạng nhíu mày, thân thể của nguyên chủ mấy chục năm rồi anh không biết gì cả, chuyện tình cảm cũng trống không.
Có người mình thích, có bạn giường hay không, anh thật sự không thể xác định.
Một giây sau, sâu trong tiềm thức Vương Vu Dạng chợt hiện lên bóng người với mái tóc dài cùng bộ y phục đỏ.
Không phải khẩu vị của anh, nào đến nỗi nhớ mãi không quên, tại sao lúc này lại thình lình xuất hiện? Quá mức khó hiểu, vẻ mặt anh trở nên rất kỳ lạ.
Hùng Bạch nhìn chú mãi chưa lên tiếng, nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ chưa từng có?"
Vương Vu Dạng tùy ý "Ừ" một tiếng.
Hùng Bạch chậc lưỡi: "Chú và lão đại cháu không hổ có thể làm anh em, thế giới quan quá giống nhau."
Vương Vu Dạng nhếch môi, khác xa mới đúng: "Cậu ấy là người ngây thơ hiếm có."
Hùng Bạch không thể tán đồng hơn gật gật đầu, ý chí lão đại siêu cấp kiên cường, lúc làm nhiệm vụ chưa tiêm cũng không bị mê hoặc.
Giống như luôn biết rõ mình thích gì, những thứ khác đều tự động lu mờ.
Thật tò mò người lão đại xem trọng.
Chu Dịch trở về nhịp sinh hoạt đi sớm về trễ trước kia, Vương Vu Dạng dậy trễ ngủ sớm, hai người như không chạm mặt nhau.
Vương Vu Dạng theo tin nhắn biết được mỗi ngày Chu Dịch đều bán hàng, nhập hàng chuyển tiền cho anh, không trả lời, trong tủ lạnh luôn sẵn cơm nước.
Cả căn nhà bị bao phủ bởi không khí rất vi diệu.
Hùng Bạch đi học đều đặn, lúc không có lớp thì đóng đinh trước máy tính chơi game, tìm kiếm kiểm tra tư liệu. Cậu nhóc cảm giác chú và lão đại có chuyện không vui, cũng cảm giác được đây không phải là chuyện mình có thể giải quyết.
Bởi vì hoàn toàn chẳng hiểu là bị cái gì.
Bên cảnh sát có tiến triển.
Mai Nguyệt điều tra án bên ngoài, vội vàng trở về cục sau khi nhận được điện thoại của Trương Tề.
Trương Tề như một diễn giả hùng hồn kể lại mình thử thứ thuốc kia vào một con chuột thế nào, con chuột sống được hai mươi ba phút mười chín giây thế nào.
Mai Nguyệt nhìn đồng nghiệp của mình râu ria xồm xoàm, hai mắt đầy tơ máu, quần áo nhăn nhúm, trạng thái tinh thần không quá ổn định: "Trương Tề, cậu không ngủ bao lâu rồi?"
"Mấy ngày nay em không làm sao ngủ được." Trương Tề cười đặt tai lên vai cô, "Nghe em nói đã, em chỉ mới dùng một lượng rất nhỏ, vẫn còn rất nhiều."
"Mai Nguyệt, chúng ta có thể tiếp tục thí nghiệm, em có cảm giác như mình đã tìm ra chút gì đó, hãy cho em thêm một ít thời gian, em nhất định sẽ đưa một báo cáo hoàn chỉnh lên cho chị."
Chân mày Mai Nguyệt khẽ cau lại.
"Sự dung hợp luân phiên giữa các loài, chị nghĩ đến không?" Đôi mắt sau cặp kính của Trương Tề bừng lên ánh sáng dữ dội, "Mặc dù em nghĩ nó chưa hoàn thiện, nhưng người nghĩ ra đề tài nghiên cứu này là một thiên tài, cấu trúc và chức năng não bộ sẽ bị phá hủy hoàn toàn và sẽ được thay thế bằng một cấu trúc pha tạp mới."
"Con chuột kia trước khi chết đã kêu lên một tiếng tương tự cún con, em không chắc chắn lắm, cần phải có những thử nghiệm tương tự..."
Còn chưa dứt lời, một cái đấm mạnh bạo xé gió lao tới, dưới cằm Trương Tề đau đớn, miệng đầy mùi tanh ngọt.
Mai Nguyệt tóm chặt áo blouse trắng: "Cậu tỉnh táo?"
Trương Tề lau vết máu bên môi, thở hồng hộc: "Xin lỗi."
Sắc mặt Mai Nguyệt rất kém: "Trương Tề, tôi nói cậu xác định thành phần, không phải để cậu làm thí nghiệm."
Trường Tề vuốt mấy sợi tóc: "Trên thực tế điều này mang lại hiệu quả rất lớn, trước đây em đã thu được không ít manh mối qua thí nghiệm."
Ánh nhìn Mai Nguyệt trở nên sắc bén: "Trước đây cậu rất bình tĩnh cẩn trọng, trạng thái hiện giờ của cậu không được."
Trương Tề chỉnh lại áo: "Có gì không được?"
"Cậu khiến tôi có cảm giác sau chuột sẽ là chó, mèo, hoặc là những loài động vật khác," Mai Nguyệt nhìn chằm chằm Trương Tề, "Thậm chí cậu có thể vì bản báo cáo thí nghiệm mà dùng thứ kia lên con người."
Trương Tề khựng lại: "Chị nhắc nhở em, thí nghiệm trên nhiều loài không chừng sẽ sản sinh phản ứng và thời gian tồn tại khác nhau..."
Mai Nguyệt ngắt lời: "Chuyện này cậu không cần lo, chuyện phía sau sẽ do lão Chương tiếp tục."
Biểu cảm trên mặt Trường Tề cứng ngắc: "Chị nói gì?"
Mai Nguyệt khẽ vuốt mái tóc ngắn, đôi mày ánh lên vẻ lạnh lùng.
Trường Tề mấp máy môi: "Chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, chị vẫn không tin em?"
Mai Nguyệt hạ giọng: "Chuyện này liên quan đến việc hệ trọng."
"Chính vì như thế em mới đặt nhiều công sức vào."
Trương Tề chính gọng kính vàng: "Thôi không nói đến cái khác, nếu nghiên cứu đúng hướng và sử dụng đúng chỗ, sẽ mang đến cho quốc gia và nhân loại..."
Mai Nguyệt ngắt lời lần thứ hai: "Trương Tề, không thể bỏ sót thứ gì."
Trương Tề nhìn Mai Nguyệt một lúc lâu, buông xuôi: "Được rồi, theo lời chị nói, để lão Chương tiếp tục."
"Em có yêu cầu, nếu như tìm được người nghiên cứu ra thứ này, hãy để em gặp người đó một lần."
Mai Nguyệt vỗ thẻ ngành trên ngực cậu, quay người ra khỏi phòng thí nghiệm.
Lý Lập đang dựa vào tường hút thuốc lập tức chào hỏi: "Đội trưởng, có chuyện gì vậy? Tên họ Trương chọc tới chị?"
Mai Nguyệt vừa đi vừa nói: "Có một vấn đề, nếu nhà khoa học đề xuất một nghiên cứu có thể thúc đẩy phát triển y học, nhưng lại vi phạm pháp luật, vậy phải kết luận thế nào?"
Lý Lập khom người, khoác tay lên vai cô như anh em: "Đừng chỉ đưa ra giả thiết, coi như thật sự có đóng góp to lớn cho nhân loại, nhưng phạm tội thì vẫn phải xử lý theo quy định. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật."
Mai Nguyệt dừng bước nhìn người bên cạnh mình.
Lý Lập bị nhìn chằm chằm có phần không dễ chịu, bất thình lình nghe cô nói: "A Lập, cậu thực sự nên đi gội đầu."
"..."
Mai Nguyệt về văn phòng, trong ống thuốc kia có một số mẫu máu của chó, chuột mới hấp thụ một chút đã kêu ra tiếng chó sủa.
Vậy... người hít phải thì sẽ thế nào?
Cô lật một tệp tài liệu, tìm một bản báo cáo khám nghiệm tử thi.
Nguyên nhân tử vong của Lưu Phong là do một loại ký sinh trùng.
Khi còn sống người này ăn côn trùng, thích môi trường ẩm ướt, trong CCTV từng xuất hiện hành vi của loài ếch.
Lẽ nào...
Giả thiết là một thí nghiệm tương tự, chỉ khác loại máu pha tạp, vậy tại sao trong cơ thể Lưu Phong không có dư lượng thuốc?
Thêm nữa, trước đây đã đưa ra suy đoán cái chết của Lưu Phong và nhị gia có liên quan, nếu Lưu Phong thực sự dính đến thí nghiệm nọ, vậy suy đoán kia chẳng phải sẽ không được thành lập?
Mai Nguyệt châm một điếu thuốc, mục đích của việc đưa thuốc đến chính là vì muốn cô hướng vụ án đến hướng thí nghiệm trên cơ thể người?
Chuyện này tạm thời không báo cáo lên trên, chờ kết quả giám định của lão Chương rồi tính tiếp.
Mai Nguyệt gảy tàn thuốc, triệu tập một cuộc họp với cấp dưới, thảo luận về các cuộc điều tra về phòng thí nghiệm trong nước.
Trời vào thu, buổi sáng và tối có chênh lệch nhiệt độ khá lớn.
Cơn cảm cúm của Vương Vu Dạng phá vỡ bầu không khí vi diệu trong nhà.
Chu Dịch đặt miếng dán hạ sốt và thuốc cảm ở đầu giường, tay chạm vào ly một cái, nguội rồi, chuẩn bị đi đổi nước mới.
Vương Vu Dạng gọi hắn lại, đưa màn hình điện thoại qua: "Hà Trường Tiến gửi ảnh."
Chu Dịch đưa mắt nhìn một cái.
"Đứa trẻ trong bức ảnh này nổi tiếng chỉ sau một đêm, mượn mặt Thẩm nhị gia." Vương Vu Dạng lười biếng hỏi, "Giống không?"
Chu Dịch: "Không giống."
Vương Vu Dạng trêu đùa: "Mấy chục ngàn bình luận trên Internet đều nói giống."
Chu Dịch: "Trên mặt toàn vết tích động dao kéo."
Vương Vu Dạng cười: "Vậy là giống?"
Chu Dịch nghiêm mặt: "Không giống."
Ngoài cửa có giọng nói mềm mại của Hùng Bạch: "Lão đại, chú, hai người đang nói gì thế?"
Cậu nhóc cầm nửa bịch sữa vô phòng, chui đầu vào nhìn: "Tin này em xem rồi nè, cực nổi, dù là dao kéo cũng là người chỉnh thành công nhất, như là vị nhị gia kia thời niên thiếu. Với mặt mũi này, kim chủ đua nhau tới, tài nguyên sẽ ồ ạt dồi dào thôi."
Vương Vu Dạng cười nói: "Lúc hắn là thiếu niên nhóc còn chưa sinh ra, sao nhóc biết là giống?"
"Cháu là king hacker mà, muốn tìm một bức ảnh múa phím mấy hồi."
Hùng Bạch ra vẻ hoài niệm: "Lại nhớ, năm trước ở Mexico cháu đã thấy tận mặt vị lão đại này, còn sống, nhìn trông..."
Ký ức ở Mexico của Vương Vu Dạng tự động nhảy ra, thì thầm với thanh niên bên giường: "Khi đó cậu trốn trong xe chú trốn truy sát, vậy mà còn định giết chú diệt khẩu."
Đầu tiên, Chu Dịch ngẩn ra, sau đó thoáng biến sắc, gần như trở nên rối rắm hoảng loạn: "Không có."
Vương Vu Dạng cười trêu: "Sát khí như muốn đánh sập cả con đường."
Chu Dịch hạ thấp giọng: "Không phải với anh."
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên, hình như không nói dối, vậy ra ban đầu là anh hiểu lầm?
Hùng Bạch lảm nhảm nửa ngày, cơ miệng cũng mỏi nhừ, hai người nghe lại thầm thì với nhau như thật, hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì đến cậu. Cậu nhóc ra vẻ ấm ức: "Hai người chẳng nghe cháu nói gì cả."
Vương Vu Dạng ho vài tiếng: "Nghe, nhóc nhất kiến chung tình với vị lão đại kia."
"Đúng thế luôn, cháu muốn làm..."
Hùng Bạch đột nhiên nhận ra ánh nhìn chết chóc của lão đại đang nhằm vào mình, lập tức bị khát vọng cầu sinh khiến cho thốt ra mấy chữ cuối: "... bạn với vị ấy."
"Cháu vẫn không tin người đó đã mất rồi."
Vương Vu Dạng nhớ lại, video tang lễ lần trước, tiểu bạch thỏ này nhìn chằm chằm di ảnh của anh.
Anh cầm miếng dán hạ sốt ở đầu giường, thuận miệng hỏi: "Vì sao?"
Hùng Bạch trả lời như lẽ đương nhiên: "Bởi vì xinh đẹp ạ."
Vương Vu Dạng: "..."
Chu Dịch: "..."
Hùng Bạch ăn một miếng bánh trứng: "Ôi chao, đây chính là angel, tại sao có thể chết dễ dàng như vậy. Nhất định còn sống, sống ở một nơi nào đó, biến thành một người khác mà tồn tại, chỉ là những người phàm tục như chúng ta không thể biết được."
Tay Vương Vu Dạng run một cái, miếng dán hạ sốt rơi trên chăn, giọng cũng biến đổi: "Angel?"
Chu Dịch vẫn còn bình tĩnh cầm miếng dán hạ sốt lên: "Tiểu Bạch, cậu đi vứt rác đi."
"Cái đấy không vội, chờ xíu nữa đi ạ." Hùng Bạch nhét nốt miếng bánh trứng cuối cùng vào miệng, giọng không rõ, "Em đang nói chuyện với chú mà."
Thái dương Chu Dịch căng ra, nói chuyện cái gì, không thấy mặt sầm cả lại rồi hả?
Hùng Bạch đi rồi, Vương Vu Dạng mới dán miếng hạ sốt lên trán, buồn cười nói: "Đây là lần đầu tiên bị người khác hình dung như vậy."
Chu Dịch nhìn xuống gương mặt tái nhợt của người đàn ông nọ: "Thẩm mĩ của cậu ta có vấn đề."
"Ý của cậu..." Vương Vu Dạng cười, "Đời trước chú xấu xí?"
Chu Dịch không phản ứng.
Câu hỏi này không có gì để trả lời.
Vương Vu Dạng nhìn ra ngoài cửa sổ, câu sau chẳng khớp với ý đầu: "Tiểu Dịch, chúng ta đi phố cổ đi."
Chu Dịch cau mày: "Anh đang bị cảm."
"Sốt nhẹ mà thôi." Vương Vu Dạng vân vê đuôi tóc mình, đưa tay xoắn xoắn mấy lọn tóc, "Hôm nay trời đẹp, mấy ngày nữa sẽ có mưa, hôm nay không ra ngoài sẽ phải đợi đến tuần sau."
Chu Dịch im lặng: "Anh muốn đến cửa tiệm bánh ngọt?"
"Đúng vậy." Vương Vu Dạng ho khan, "Muốn ăn bánh tứ vị."
Chu Dịch càng nhíu chặt mày: "Anh ho như vậy ăn làm sao?"
Vương Vu Dạng cười: "Ăn bằng miệng."
"..."
Chu Dịch lạnh lùng nói: "Anh muốn cảm nặng thêm sống dở chết dở nằm đó, tôi sẽ không quản anh."
Vương Vu Dạng nhìn hắn, không nói lời nào, chỉ cười.
Tim Chu Dịch đập nhanh bất thường, hắn quay đầu, bên tai khẽ khàng nóng lên.
Hùng Bạch không muốn ra khỏi cửa, thành ra chỉ có Vương Vu Dạng và Chu Dịch. Hai người vẫn chưa ra khỏi tiểu khu, Hà Trường Tiến gọi điện thoại cho Vương Vu Dạng.
Vì vậy nhóm hai người biến thành nhóm ba người.
Đến nơi, Vương Vu Dạng mở cửa xe bước xuống, bất ngờ gặp phải A Nam, hai người đều sửng sốt.
Lâm Thiếu Nam có thể đi được rồi, chỉ là đi không nhanh, giơ tay ngăn thư ký đỡ mình.
Vương Vu Dạng nhìn y từng bước tiến về phía mình, đi lại chào hỏi.
Kết quả vấp phải ổ gà, cả người loạng choạng lao về phía trước.
Lâm Thiếu Nam thấy thế, dang hai tai ra theo bản năng, ra vẻ chuẩn bị tiếp anh.
Phía sau có cánh tay đưa tới, kéo Vương Vu Dạng lại, năm ngón tay với khớp xương to dài giữ lấy rất chặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú Vương: Các bạn nhỏ, các bạn muốn nhìn cái gì chú biết cả, vấn đề là chú sợ, thật sự sợ.