Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại
"Ngủ đi."
Chu Tri Viễn không phải là đồ ngốc.
Anh nghe thấy trái tim đập kịch liệt của mình, chỉ là trên mặt vẫn bình tĩnh, hơi rũ mắt xuống, nhỏ giọng phản bác: "Em mới không phải là đồ ngốc. ”
"Ừm, " Chu Tri Lâm theo lời anh nói: "Đi ngủ, sẽ trở nên thông minh. ”
Chu Tri Viễn nghe lời hắn, trở về phòng mình.
Lúc đóng cửa lại, anh hít một hơi thật sâu, cả người cũng buông lỏng xuống, thân thể theo cánh cửa trượt xuống, rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh đương nhiên không phải là kẻ ngốc, ít nhiều cũng có một chút cảm giác, chỉ là loại cảm giác này lúc cao lúc thấp, làm cho người ta nhìn không thấu. Nhất là tính tình mẫn cảm lại tự ti như Chu Tri Viễn, căn bản không dám tự coi thường mình.
Có thể đến gần như vậy, Chu Tri Viễn cũng đủ thỏa mãn. Anh không có can đảm để nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Nhưng Chu Tri Lâm hình như không cảm thấy thỏa mãn, biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, sợ Chu Tri Viễn nhìn không ra d.ục vọng của mình.
Khi Chu Tri Lâm gọi "Chu Tri Viễn", ánh mắt nhìn về phía anh, trong đó có dụ.c vọng chiếm hữu nồng đậm khiến anh không thể động đậy. Anh thậm chí còn cảm thấy, trong nháy mắt đó, Chu Tri Lâm muốn hôn anh.
Chu Tri Lâm chính là một con dã thú biết kiềm chế mình, trong mắt hắn có ngọn lửa cháy dữ dội, chỉ dựa vào một tia lý trí mà cảnh cáo bản thân, không nên quá nóng vội, dọa Chu Tri Viễn chạy đi.
Nhưng hắn càng sợ Chu Tri Viễn hiểu lầm mình, cho nên lý trí liền sa sút, từ đáy lòng chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất.
Nói cách khác hắn nhận ra Chu Tri Viễn trốn dưới vẻ mặt bình tĩnh, tâm tư cũng vượt quá khuôn phép, mới dung túng mình tới gần một chút, lại gần thêm một chút.
Chu Tri Viễn hồi tưởng lại hơi thở ấm áp vừa rồi phun lên cổ, không nhịn được rụt cổ lại.
Anh giơ tay lên, ngón tay vuốt ve động mạch lớn đang đập một chút, cảm thụ nhiệt độ còn sót lại trên đó.
Đại khái là trong lòng đã sớm mơ hồ xuất hiện ra loại suy nghĩ này, cho nên lúc trực giác cảm nhận được, anh cũng không có khó tiếp nhận như mình tưởng tượng.
Cũng không có phản cảm.
Chỉ là tâm tư rất loạn, hồi lâu cũng không cách nào bình tĩnh lại, chính mình cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì.
Anh cắn môi dưới, cảm thấy thái dương có chút đau.
Thích hay không thích đều là chuyện khác, ít nhất vào thời khắc này, suy nghĩ quanh quẩn trong đầu anh chỉ có Chu Tri Lâm là anh trai của anh.
Anh trai ruột có cùng dòng máu, cùng họ.
Chu Tri Viễn chưa từng yêu đương, cũng không có cảm giác động lòng với ai. Người theo đuổi anh không ít, chỉ là đối với ai hình như cũng không đặc biệt.
Suy nghĩ của anh quá nhiều, trước khi được đón về còn vội vàng chăm sóc bà nội, sau khi bà nội qua đời, lại bị Chu Tri Lâm cưỡng chế trói ở bên người, căn bản không có cơ hội suy nghĩ những vấn đề này.
Nhưng tại sao? Anh không có cách nào nghĩ thông suốt, Chu Tri Lâm thích anh vì điều gì.
Nếu bạn không thể tìm ra nó thì đừng nghĩ về nó. Chu Tri Viễn thở phào nhẹ nhõm nột hơi, vò đầu bứt tóc, chống đầu gối đứng lên.
Đã muộn, nhưng Chu Tri Viễn không buồn ngủ. Anh ngồi trên giường trong một thời gian, nhưng vẫn không ngồi yên và đứng dậy, lấy giấy bút ra, viết cái gì đó lên đó.
Kết quả của việc viết một cái gì đó là ngày hôm sau buồn ngủ đến nỗi không thể mở mắt, đầu ong ong giống như đang câu cá.
Trạng thái này rất hiếm thấy trên người Chu Tri Viễn, ít nhất ở kiếp này, Chu Tri Lâm vẫn là lần đầu tiên gặp.
Hắn tựa hồ cảm thấy kỳ lạ, chống đầu nhìn Chu Tri Viễn bên cạnh mí mắt đang đánh nhau, môi thoáng nhếch lên, là một độ cong không quá rõ ràng.
"Chu Tri Viễn." Hắn xem một lúc, sau khi xem vở kịch, chậm rãi mở miệng: "Tối qua emm ngủ lúc mấy giờ?"
Chu Tri Viễn cố gắng lấy lại tinh thần, mím môi, nói: "Em không nhớ nữa. ”
Giọng nói của anh còn mang theo khàn khàn chưa tỉnh ngủ, nghe đến biếng nhác, Chu Tri Lâm gãi ngứa lỗ tai.
Chu Tri Lâm nhìn chằm chằm đôi mắt của anh vì ngáp mà phiếm hồng rơi lệ, mí mắt nhảy dựng lên, trái tim cũng mềm nhũn, không trêu chọc anh nữa.
"Ngủ đi." Hắn dừng một chút, đưa tay cởi áo khoác đồng phục học sinh đang mặc trên người, khoác lên người Chu Tri Viễn, thuận thế kéo người xuống, tựa vào vai mình, ôn nhu nói: "Dựa vào anh ngủ, khi nào đến nơi anh đánh thức em. "