Chương 13: Từng bước động tâm.

Quân Tử Có Cửu Tư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Minovan

Đáng nhẽ cô phải hiểu rõ, Trần Mộ Bạch là người không cho phép kiểu người như cô tồn tại bên cạnh anh, cô giống như một vết bẩn, mà người cuồng sạch sẽ như anh sẽ không thể nào dễ dàng tha thứ, tất cả mọi thứ ngày hôm nay chỉ là vấn đề sớm muộn của thời gian mà thôi.

Từ trước đến nay cô vẫn cho rằng bản thân mình sẽ trong lúc không ai hay biết mà im lặng biến mất, không ngờ Trần Mộ Bạch lại có thể để cô tự cảm nhận mình sẽ biến mất như thế nào, minh bạch rõ ràng như vậy, cũng coi như là quân tử.

Đột nhiên Cố Cửu Tư lại trở nên bình tĩnh, trong đầu cô hiện lên rất nhiều chuyện, anh sẽ giải thích như thế nào với Trần Minh Mặc về sự biến mất của cô, sau khi biết xong ông ta có khi nào thầm mắng cô ngu xuẩn, rồi sẽ xử lý cha cô như thế nào.

Trần Mộ Bạch không nói thêm một câu nào nữa, chỉ im lặng nhìn cô.

Cô cũng bất động đứng ở đó, trên người đã phủ lên một tầng tuyết mỏng, giống hệt như tối hôm đầu tiên anh nhìn thấy cô, cô khoác lên sự lạnh lẽo yên tĩnh của bóng đêm, hờ hững lạnh nhạt, còn có một chút khinh thường, một dáng vẻ không hề lo lắng và sợ hãi.

Ai cũng nói Trần Mộ Bạch là người tàn độc, nếu lúc này đây đổi lại là người khác, sợ là sẽ không được bình tĩnh như cô.

Anh khoanh hai tay trước ngực, đứng đó nhẹ nhàng mỉa mai châm chọc, “Em lại không hề sợ hãi một chút nào nhỉ.”

Cô nhìn vết nứt ở dưới chân mình, “Sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ là nước quá lạnh.”

Nghe đến đây, anh bất giác cong khóe môi, đột nhiên đưa tay về phía cô, im lặng chờ cô phản ứng.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, cách một màn mưa tuyết bay đầy trời mà nhìn anh, vẻ mặt anh bình thản, cùng với nốt ruồi đào hoa kia lại chói mắt lạ thường, thật sự là yêu nghiệt.

Thế nhưng, cái tên yêu nghiệt này sao lại muốn cứu cô? Vì muốn cho cô hiểu rõ tuy cô là người của Trần Minh Mặc nhưng sự sống chết của cô là do Trần Mộ Bạch anh quyết định sao?

Hai người bọn họ đều rất rõ ràng, cô không biết bơi, thời tiết này, nhiệt độ này, nếu như rơi vào hố bằng, chắc chắn sẽ không còn hy vọng sống sót.

Và đương nhiên hai người họ cũng đều biết, một khi cô giơ tay ra, điều đó sẽ có ý nghĩa gì.

Một lúc sau, Trần Mộ Bạch phá vỡ sự tĩnh lặng này, ánh mắt nghiêm túc hiếm hoi nhìn cô, “Cố Cửu Tư, tôi không muốn đẩy em, thế nhưng lớp băng dưới chân em sắp không chịu nổi nữa rồi. Nếu như em nhanh một chút, tôi còn có thể kéo được em. Nếu như em chọn đứng lại chỗ cũ, tôi sẽ không bao giờ cứu em nữa.”

Cô cuối cùng cũng hiểu được, tình cảnh của cô bây giờ với giờ phút này là giống hệt nhau, Trần Minh Mặc dường như rất mau thôi sẽ vứt bỏ quân cờ này đi, đến lúc đó số phận cô chắc sẽ còn bi thảm hơn gấp trăm lần so với việc rơi vào hồ băng, cô đối với ám chỉ này của anh từ trước đến nay đều không hề có phản ứng, anh liền dùng cách thức này để cô hiểu rõ. Cái anh gọi là “chỗ cũ” không chỉ nói về mặt băng.

Cô phân vân hồi lâu mang theo ánh mắt đầy khó xử nhìn Trần Mộ Bạch, “Anh…”

Trần Mộ Bạch nháy nháy mắt ý bảo cô có thể nói tiếp.

Cô hơi lưỡng lự một chút, “Có thể đổi tay khác được không?”

Ánh mắt của anh lại một lần nữa rơi trên tay phải của cô, sau đó đột nhiên nghe lời mà đổi bàn tay khác.

Cô nhẹ nhàng đi về phía trước, ngay lúc cô chạm được vào tay anh, anh liền dùng sức kéo cô về phía mình, đợi cô đứng vững ở trong đình, mặt băng ở đằng sau đã hoàn toàn nứt ra, nước hồ liền dâng lên nhấn chìm nó xuống.

Cô không biết vì sao anh lại muốn cứu cô, thật ra bản thân anh cũng không biết vì sao, chỉ là mỗi lần anh nhìn thấy cô liền có cảm giác thấy được bản thân mình lúc nhỏ, tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan, thế nhưng dù trong lòng có mệt mỏi có khổ cực đến đâu trên mặt vẫn phải giữ bình tĩnh, vui vẻ nói cười không để lộ sơ hở, mỗi lúc như thế anh đều muốn giúp cô, nhưng lý trí lại không cho phép anh làm như thế, Trần Mộ Bạch anh có một ưu điểm, chính là khi anh nghĩ không thông, anh cũng không bao giờ cưỡng ép bản thân mình lâm vào chỗ bế tắc, anh sẽ dùng đủ mọi lý do để tự an ủi bản thân, ví dụ như lần này, anh tự an ủi bản thân mình rằng đây chỉ là phản ứng bản năng mà thôi.

Con người luôn có bản năng, đây không phải là điều mà lý trí có thể khống chế được, nếu đã như vậy sẽ không phải dằn vặt nữa. Vì vậy mà anh an tâm thả lỏng bản thân mình một lần lại một lần nữa.

Trần Tĩnh Khang người hâm mộ trung thành của anh coi sự ung dung tự tại này của anh trở thành tín ngưỡng, còn Cố Cửu Tư thì lặng lẽ khinh thường kiểu ‘nguyên tắc” không có nguyên tắc này của anh.

Cố Cửu Tư thở phào một cái, cả người tê liệt ngồi xuống ghế đá, cô cảm thấy hôm nay mình thật là mất mặt.

So với dáng vẻ thảm hại của cô, Trần Mộ Bạch lại vô cùng thanh thản, trăng thanh gió mát đứng đó ngắm cảnh tuyết bay, vậy mà vẫn không quên buông lời châm chọc, “Sợ đến vậy sao?”

Sự tức giận không thể đè nén được nữa, cô đang định phản kích lại, đã nhìn thấy Trần Mộ Bạch giơ ngón trỏ lên đặt trên môi, “Suỵt, nhất định phải nhẫn nhịn, em còn trông cậy vào việc tôi đưa em rời khỏi đây nữa, em cũng không muốn bơi vào trong chứ? Hoặc là ngồi đây cả một buổi đêm?”

Vừa nói xong anh liền giơ tay ra bắt lấy hoa tuyết, nhẹ nhõm vui vẻ mở miệng, “Thật là, tuyết rơi càng lúc càng dày rồi, ngồi đây một đêm, không biết có chết cóng không?”

Vẻ mặt cô tràn đầy sự kiêu ngạo đi tìm điện thoại, mò cả nửa ngày, vẻ mặt khinh thường lúc nãy cũng không còn nữa, ngốc nghếch hỏi, “Điện thoại tôi đâu?”

Trần Mộ Bạch cầm chiếc điện thoại của mình trong tay lên lắc lắc. “Chắc là rơi trong tuyết.”

“Anh lấy đi từ lúc nào?”

Trần Mộ Bạch hơi dừng một lát, “Lúc em đang ăn lê.”

“Trần Mộ Bạch!”

“Ừm?”

Cố Cửu Tư nghiến chặt răng để mình có thể bình tĩnh lại, “Mộ thiếu, anh làm những chuyện ném đá giấu tay như vậy không sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng tam thiếu nhà họ Trần sao?”

Vẻ mặt Trần Mộ Bạch đầy thản nhiên, nhớ lại, “Nghe Trần Tĩnh Khang kể, có người từng khen tôi, thất đức, bỉ ổi, lưu manh, là “tuyệt phẩm” truyền thế, đối với lời bình luận rất đúng trọng tâm như vậy, tôi quyết định sẽ đem những lời này trở thành kim chỉ nam mà nỗ lực thực hiện đến cùng, cả đời không dừng, không ngừng phấn đấu.

Cố Cửu Tư trong nháy mắt không còn tức giận nữa, im lặng, im lặng, tiếp tục im lặng.

Những lời này… là cô nói, một từ cũng không sai, từ việc này cũng có thể nhìn ra được Trần Mộ Bạch không chỉ có bộ não siêu khủng mà còn là người thù dai nhớ lâu.

Trần Mộ Bạch con người này vốn vang danh khắp chốn, uy chấn tám phương vì tố chất tâm lý vô cùng vững vàng, nếu như có người nào đó ngu ngốc mà bình luận những câu ví dụ như không bằng cầm thú, hèn hạ vô sỉ, anh đều có thể vui vẻ coi những lời nói đó như là một lời khen, những lời này trong mắt anh đều được lý giải thành: trong đám người không bằng cầm thú, hèn hạ vô sỉ kia anh là cầm thú nhất vô sỉ nhất, cứ miễn là có từ “nhất”, có nghĩa là người xuất chúng nhất trong đám người, những người bên cạnh càng theo không kịp.

Vì vậy, lúc Cố Cửu Tư cô bị chọc giận sẽ thường khen anh như thế, lúc khen anh thì giọng điệu cũng không hề khách khí, không hề giữ mồm giữ miệng.

Chỉ là cô không nghĩ đến Trần Tĩnh Khang có thể đem y nguyên lời cô, nói lại cho Trần Mộ Bạch. Mặc dù mỗi lần cô khen anh, Trần Tĩnh Khang đều dè dặt túm lấy ống tay áo cô bảo cô nhẹ giọng một chút, thế nhưng dù cho cô chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, tuy hiểu được thế nào là nhẫn nhịn, phải luôn biểu hiện dáng vẻ thành thục chín chắn, thế nhưng suy cho cùng cô vẫn còn ít tuổi, tất nhiên cũng có những lúc không kìm nén được. Mỗi lần không khống chế được như vậy, cô đều nắm chặt tay áo, âm điệu gào lên còn lớn hơn, “Tôi sợ cái gì, cậu đi nói với anh ta, tôi đang muốn nói cho anh ta nghe đấy!”

Lúc này, ngoài chột dạ ra, Cố Cửu Tư còn cảm thấy buồn phiền và tức giận.

Thật ra ai nghe cũng hiểu được, những lời đó đều là nói khi đang tức giận, không đáng bị trách mắng.

Nhưng cô thực sự không thể nào ngờ tới Trần Tĩnh Khang lại nghe lời đến như vậy, thật sự không thể nào ngờ được.

Trần Tĩnh Khang thật không phải là người.

Ngay lúc đó cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, những lời nói xấu sau lưng người khác lại bị đối phương thoải mái nói ra, ngược lại khiến cô trở nên giống tiểu nhân.

Trong mắt cô chợt lóe lên, rất nhanh bình tĩnh chuyển chủ đề, “Lúc nãy anh nói còn một câu vẫn chưa hỏi, anh muốn biết cái gì?”

Trần Mộ Bạch nâng tầm mắt nhìn về phía cô một hồi lâu, vẻ mặt không cảm xúc nói, “Không có gì, tôi đột nhiên… không muốn biết nữa.”

Cuối cùng cô vẫn chột dạ, chần chừ hồi lâu sau đó rất thật lòng mà khuyên ngăn anh, “Mộ thiếu, đừng giận dỗi, tuy tôi… mối quan hệ bao nhiều năm qua của chúng ta cũng không hài hòa lắm, thế nhưng tôi vẫn là một người nói lời giữ lời, nếu như anh muốn biết cứ việc hỏi đi.”

Trần Mộ Bạch liếc nhìn cô, “Nước đến chân mới nhảy em không thấy bây giờ đã muộn rồi sao?”

Cô vẫn tiếp tục bình tĩnh muốn xoay chuyển tàn cục, “Đánh người chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.”

Anh vẫn tiếp tục nhìn cô, “Cố Cửu Tư, thực ra, không có di động em vẫn có thể hét mà, với năng lực của em, hét chắc cũng to lắm! Thế nhưng em cũng nên cẩn thận, muộn như thế này rồi, cẩn thận không lại gọi đến mấy thứ không hay ho. Em cũng biết, trong xã hội phong kiến xưa Vương phủ này nhiều oan hồn lắm, nha hoàn này, thiếp bé này, không có việc gì cũng có người nhảy xuống hồ tự vẫn đại loại như thế.”

Hai mắt cô nhìn thẳng, quang minh chính đại trả lời, “Dân không sợ chết, lấy cái chết dọa làm sao được.”

“Hay, có bản lĩnh lắm.” Trần Mộ Bạch cười như không cười mà nhìn cô, “Những lời này lúc nãy đứng trên mặt băng sao em không nói?”

Mặt không đổi sắc, cô kết luận, ‘Lúc nãy tôi không sợ chết, tôi sợ lạnh.”

“…” Trần Mộ Bạch á khẩu không nói, phụ nữ và trẻ em thật khó nuôi (được cưng chiều mà kiêu ngạo nhưng không được cưng chiều sẽ sinh lòng đố kỵ. nữ tử hòa tiểu nhân nan dưỡng dã)

Cố Cửu Tư tự khen ngợi bản thân trong lòng, cả một tối này trong hiệp cuối cùng này cô cũng phản công được một lần, tuy xét về tổng thể cô đã thua rồi, thế nhưng cũng đáng khen ngợi, ví dụ như bây giờ

Trần Mộ Bạch tức đến mức lập tức rút điện thoại, “Tiểu Khang, mau đến cứu giá.”

Người mới từ trong ổ thức dậy kia vội vã đến cứu giá, đối với việc làm sao hai người bọn họ có thể đi được đến đình lục giác giữa hồ này, Trần Tĩnh Khang cực kỳ tò mò.

Thế nhưng hai người họ…

Một người bày ra vẻ mặt cao quý từ chối trả lời, một người nhìn ngang ngó dọc trả lời lấy lệ, “À, tản bộ mà, không cẩn thận nên lạc đường.”

Trần Tĩnh Khang nhìn mặt hồ vô cùng lộn xộn, trong lòng im lặng ngưỡng vọng, tiết mục dạo bộ của hai người bao gồm cả phá băng mặt hồ sao?

Ba người im lặng cả một đoạn đường, Trần Tĩnh Khang thì buồn ngủ, Trần Mộ Bạch đang tức giận, còn Cố Cửu Tư thì đang nghĩ làm thế nào để trả thù Trần Tĩnh Khang.

Lúc sắp rời khỏi viện Trần Mộ Bạch mới mở miệng, “Ngày mai em đi gặp Trần Mộ Chiêu, miếng thịt Lập Thăng này cho dù là ai cũng động lòng tham, em đi nói với anh ta Lập Thăng chuẩn bị đổi người, bên cạnh đó ám chỉ Đổng gia đã bắt đầu ra tay rồi, còn về việc nói như thế nào chắc không cần tôi phải dạy em.”

Lời này là nói với cô.

Hôm nay ở bên ngoài thư phòng, anh đã nghe được vài câu, điệu bộ của ông già đó dường như đã cảnh giác nhận ra điều gì. Gần đây tình thế của anh quá mạnh, Trần Minh Mặc nhất định sẽ làm gì đó để cân bằng lại, Đổng gia đằng sau Trần Mộ Vân, một đám người đằng sau Trần Mộ Chiêu, Trần Minh Mặc không phải không áp lực, xem tình thế trước mắt, Lập Thăng rất nhanh sẽ bị lộ, chỉ có điều anh không sợ, anh đã nhanh chóng rút khỏi Lập Thăng từ lâu, nếu như ông ta muốn ra tay, chẳng qua chỉ làm cho kế hoạch của anh phải kết thúc sớm hơn dự định mà thôi.

Cô nghe xong, trái tim vẫn lửng lơ cả buổi cuối cùng cũng được hạ xuống. Đây mới chính là phương thức sống chung nên có giữa hai người bọn họ, anh sai bảo, cô đi làm, anh dám tin tưởng cô, cô cũng tuyệt đối không làm hỏng chuyện