Chương 47: Lại tái kiến (ngũ)

Vương Phi Có Độc

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Lúc Bích Lạc lỗ mãng vội vàng xông vào, Lục Oanh đang không yên lòng mà đọc một quyển binh thư. Mỗi khi có tâm sự đều không được yên giấc, từ trước khi tới Bắc Cương đến nay, chính xác là từ khi nàng khôi phục ký ức đến nay, tâm chưa bao giờ được an ổn.

"... Nàng ba ngày không ăn, lại không uống thuốc, thân mình thật sự yếu ớt, sợ là... Sợ là không hay rồi!" Bích Lạc nói rất sốt ruột, từng chữ cũng mơ hồ không rõ, nhưng Lục Oanh lại lập tức hiểu ý.
"Không phải đã bảo các ngươi trông kỹ sao?!" Lục Oanh buông sách, trên mặt thoáng chốc mây đen dầy đặc.
"Tiểu thư, nàng muốn gặp ngươi..." Bích Lạc cúi đầu không dám nói lời nào. Tuy nàng chỉ là một tỳ nữ, nhưng Lục Oanh cũng rất ít khi tức giận với nàng như vậy, hôm nay thoạt nhìn lại như lửa giận công tâm.
Lục Oanh không nói, sắc mặt khôi phục yên ổn, nhưng bước đi lại vội vàng.
Đẩy cửa ra, bọn nha hoàn vén mành dẫn Lục Oanh vào phòng. Trong không khí tràn ngập mùi thảo dược gay mũi, Lục Oanh che mũi, nhìn mảnh chén vỡ trên sàn, còn có bát thuốc bị rơi đổ, rồi mới đưa mắt chuyển qua người trên giường.
Lục Oanh chưa bao giờ thấy nàng chật vật như vậy, làn tóc đen dài buông xỏa tán loạn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, còn có vết thương lớn nhỏ không đếm được. Nhưng mặc dù đang trong thời điểm khó khăn nhất, ánh mắt nàng luôn lộ ra cao ngạo thanh lãnh, chưa bao giờ thay đổi, tựa như khi các nàng lần đầu bất ngờ gặp gỡ dưới tàng cây hồng mai, chỉ liếc mắt một cái cũng không thể quên được đối phương.
Vẫn không nói gì, Cố Thanh Trản nhìn chăm chú vào đôi mắt Lục Oanh, bỗng nhếch nhếch khóe miệng, nhưng lệ rõ ràng bắt đầu ứa ra nơi khóe mắt, không biết là khóc hay là cười. Thật giống như chỉ cần vừa thấy nàng, khóc cười đều không phải do mình định đoạt.
Lục Oanh quay mặt qua tiếp nhận một chén cháo, cúi đầu thuận thế phân phó tôi tớ, nhẹ giọng nói, "Các ngươi lui hết ra..."
Cháo hơi nguội được đưa đến bên miệng mình, Cố Thanh Trản lại si ngốc nhìn Lục Oanh, chậm chạp không mở miệng, tựa như không xem nhiều hơn vài lần, về sau sẽ không còn cơ hội xem nữa.
Lục Oanh bị nàng nhìn chằm chằm thật lâu, sắc mặt có chút mất tự nhiên, vì thế buông mi, "Há miệng..."
Cố Thanh Trản thấy nàng buông mi, Lục Oanh như vậy, thật sự là cực kỳ giống bộ dáng khi các nàng từng ở chung trong Vương phủ, trốn tránh và ẩn nhẫn, còn có đôi mày luôn luôn nhíu chặt của nàng, tâm sự tầng tầng không đoán ra được, "A Oanh..."
"Há miệng...", Lục Oanh mở miệng nói ra, như trước là hai từ không có độ ấm.
"Ừm ——" Cố Thanh Trản cố nén đau đớn xé rách ở miệng vết thương mà ngồi dậy, từng ngụm nhỏ mà ăn cháo Lục Oanh đút cho, lại bất giác nghiêng người về phía đối phương, tham luyến không thôi mà nhìn khuôn mặt nàng, thế nào cũng xem không đủ.
"A Oanh..." Trong cơn mơ mơ màng màng, nàng vươn tay nhẹ nhàng xoa đôi má Lục Oanh. Xúc cảm khi chạm đến người mình ngày nghĩ đêm mong, thật sự tựa như một giấc mộng. Hơi thở và độ ấm của nàng, mình có thể cảm thụ rõ ràng như vậy. Cố Thanh Trản chỉ sờ má nàng, đã cảm thấy thỏa mãn, "Ngươi gầy..."
"Đừng đụng vào ta..." Lục Oanh bắt lấy cổ tay nàng, giằng co một lát, lại không hề lưu luyến mà bỏ ra, lạnh lùng nói, "Chuyện đó can hệ gì đến ngươi..."
Lục Oanh cũng không biết vì sao mình lại kiên quyết như vậy, thấy nàng mình đầy thương tích rõ ràng đã sớm đau lòng không chịu nổi, lại vẫn tiếp tục giả vờ. Nữ tử trước mắt, giữa các nàng từng có dịu dàng, nhưng đồng thời cũng có ba năm lừa gạt và dối trá. Lục Oanh vĩnh viễn không quên được cảm giác bị phản bội, nữ tử nàng tận hết sức lực muốn bảo hộ, kết quả lại trăm phương nghìn kế lừa gạt nàng.
Đêm gió cuốn mưa rào đó, hết thảy ký ức tốt đẹp đối với nàng đã sụp đổ trong lòng Lục Oanh, Cố Thanh Trản từ đầu đến đuôi là một kẻ lừa gạt, mà chính mình từ đầu đến đuôi là một quân cờ.
"... Thật xin lỗi..." Cố Thanh Trản cắn bờ môi dưới tái nhợt, miệng vết thương trên người đã có mấy chỗ xé rách, vết máu thấm đẫm ra trung y, một vùng đỏ sẫm. Nàng vẫn lẩm bẩm, "A Oanh... Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Không sợ đau đớn, chỉ sợ nàng làm như không thấy.
"Thật xin lỗi?" Thấy miệng vết thương nàng rách ra rướm máu, vẻ mặt Lục Oanh vẫn thờ ơ, vẫn dùng lời nói sắc bén nhất tổn thương nàng, "Thu hồi nước mắt giả mù sa mưa của ngươi đi. Cố Thanh Trản, gạt ta... thật thú vị, đúng không?!"
Lục Oanh không biết, những lời này thương hại trầm trọng hơn xa nàng tưởng. Nàng cũng không biết, nàng đã sớm trở thành uy hiếp duy nhất trong lòng Cố Thanh Trản.
Giả mù sa mưa... Người duy nhất từng nói yêu nàng, nay cũng phỉ nhổ nàng. Cố Thanh Trản có thể giải thích thế nào? Cho dù hết thảy đều là giả, nhưng yêu ngươi là thật. Ngươi là thê tử của ta, người ta yêu nhất cuộc đời này. Lời thề ngày xưa như trước quây quần trong đầu, nhưng khi gặp lại, cái gì cũng không phải.
Biết rõ cảm tình này vĩnh viễn không thể thành toàn, lại vẫn không nhịn được lòng tham mà theo đuổi, kết quả là gánh vác thất lạc và khổ sở, hết thảy đều là theo lẽ thường mà thôi.
Khi Ánh Thu rời đi, từng nói với nàng, "Sớm biết sẽ như thế, thì ngay từ đầu đừng dung túng."
Cố Thanh Trản không đáp lại. Có đôi khi, không nhất định ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Nàng nhịn được hết thảy, duy độc không nhịn được cảm tình. Nàng có thể ngụy trang hết thảy, duy độc không ngụy trang được ánh mắt khi đối diện với người ấy.
Ngẫu nhiên, Cố Thanh Trản sẽ nghĩ, nếu là Sở tiên sinh, nàng sẽ làm thế nào?
"Ngươi và mẫu thân ta... rốt cuộc có quan hệ gì?" Lục Oanh trước kia hay nghe thấy nàng nhắc tới Sở Ngọc, nghĩ rằng nàng tất biết điều gì.
Cố Thanh Trản đoán được Lục Oanh cuối cùng sẽ hỏi. Thân phận mà Sở tiên sinh hao hết tâm tư để che dấu, chỉ vì muốn lưu lại ảo tưởng tốt đẹp cuối cùng cho người mình yêu, Cố Thanh Trản sao lại nhẫn tâm vạch trần? Nếu Lục Oanh biết được Sở Ngọc giống mình, là sát thủ mặt lạnh của Tam Tấn hội, nàng có thể thừa nhận sao?
Đến lúc đó chỉ sợ nỗi thống khổ của nàng, lại càng thêm nghiêm trọng.
"Không có quan hệ gì..." Bởi vì đau đớn, lúc này Cố Thanh Trản đã đầu đầy mồ hôi lạnh.
"Ngươi lại gạt ta..." Cố Thanh Trản rõ ràng lý giải mẫu thân đến mức vô cùng quen thuộc, nếu không phải hai người ở chung thời gian dài, sao lại biết nhiều việc lặt vặt như vậy. Về mẫu thân, có rất nhiều điều mình không rõ ràng, Cố Thanh Trản đều lý giải.
"... Ta biết... Ta biết Sở Ngọc là mẫu thân ngươi, cho nên... cho nên... mới bịa đặt chuyện xưa này..." Cố Thanh Trản cúi thấp đầu, hô hấp càng tỏ ra suy yếu, "Để tiếp cận ngươi..."
"Cố Thanh Trản, ngươi còn gạt ta!" Lục Oanh mắt đỏ lên trách mắng. Chuyện khác có thể bịa đặt, nhưng 《 Vong Ưu khúc 》mẫu thân chưa bao giờ truyền thụ cho người khác, thế mà Cố Thanh Trản lại quen thuộc khúc phổ này.
"Nàng chẳng qua từng làm nữ phu tử ở phủ Thừa tướng vài ngày... Chuyện khác... Chuyện khác ta một mực không..." Mấy ngày không ăn, lần này Cố Thanh Trản lại cảm xúc dâng trào, thân mình càng thêm mệt, vết thương cũ rách ra, máu chảy loang lổ, nàng chỉ đành cắn răng thừa nhận đau đớn này.
Lục Oanh dường như không phát giác miệng vết thương trên người nàng, cắt lời nàng, như trước khí thế bức người mà chất vấn, "Mẫu thân ta và phủ Thừa tướng có quan hệ như thế nào?!" Nàng không tin tất cả mọi chuyện đều đơn giản như lời Cố Thanh Trản nói. Nàng vốn tưởng rằng mẫu thân chịu oan ám sát là vì phụ thân gây thù hằn trên triều đường, nay xem ra, mẫu thân từ trước lúc gả vào phủ Tướng quân, đã có liên quan với Tam Tấn hội."Vì sao... Vì sao Tam Tấn hội muốn đẩy mẫu thân ta vào chỗ chết..."
"Bởi vì..." Hai mắt mờ, trước mắt một vùng mông lung, Cố Thanh Trản đã không còn khí lực nói chuyện, giọng càng nhỏ bé yếu ớt, hai mắt trầm trọng không chịu nổi, chỉ cảm thấy thật mỏi mệt..."A Oanh, ta... thật mệt... Ta muốn... muốn nghỉ ngơi một lát..."
Từ sau khi ra Bắc, Cố Thanh Trản liền không dùng Mặc hoàn. Trịnh Diệc từng nói, Mặc hoàn là thứ Tam Tấn hội dùng để khống chế lòng người, không có thuốc giải, thời gian dài không dùng sẽ muốn mạng người, thời gian dài mà dùng cũng sẽ muốn mạng người... Vào Tam Tấn hội, chính là bước nửa bước vào điện Diêm Vương.
Giọng của nàng thấp đến mức nghe không rõ, Lục Oanh nghiêng tai để sát vào, nàng không nói lời nào nữa, ngay cả khí tức cũng là cực yếu cực yếu... như có như không... Cuối cùng, cuối cùng thế nhưng ngừng!
"Cố Thanh Trản? Cố Thanh Trản?!"
"Cố Thanh Trản... Cố Thanh Trản... Ngươi tỉnh lại cho ta..." Lục Oanh lại nghĩ tới lời Bích Lạc nói với mình lúc trước, đột nhiên kích động, nàng bóp bả vai Cố Thanh Trản, dán lỗ tai lên ngực Cố Thanh Trản, tâm bỗng chợt lạnh, "Bích Lạc!"
Trong phòng vang vọng tiếng Lục Oanh, "Bích Lạc!"
"Nàng sao lại như vậy?!" Cố Thanh Trản cũng là người tập võ, hẳn là không tới mức ngoại thương bị xé rách liền biến thành như vậy! Ngay cả hô hấp cũng đứt quãng!
Bích Lạc thấy Cố Thanh Trản ngất xỉu, sợ là cứ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ có tai nạn chết người, vì thế khóc nấc, sắc mặt như thật báo cáo, "Nàng... Nàng đã nhiều ngày giống như điên rồi, lục tung tìm cái gì... Mọi người ngăn cũng không ngăn được... Sau đó... Sau đó..."
Nói được một nửa, Bích Lạc tựa như bị kinh hách, rốt cuộc nói không được.
"Sau đó như thế nào?" Lục Oanh nghe ra chuyện có kỳ quái.
"... Sau đó nàng liền... nàng liền bắt đầu lấy chủy thủ cắt cổ tay... Nói là muốn "lấy máu" ... mới có thể dễ chịu hơn chút..." Bích Lạc nhớ tới cảnh Cố Thanh Trản nằm trong vũng máu, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, "Tiểu thư... Nàng sợ là... thật sự thời gian không nhiều ..."
Lục Oanh cuộn lên tay áo của nàng, chỉ thấy giữa cổ tay nàng quả nhiên có vết đao nhợt nhạt thật sâu, vết thương mới chồng vết thương cũ, thấy mà kinh sợ.
"... Gọi Hàn tiên sinh đến, mau gọi Hàn tiên sinh đến! Mau!"
----
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây gặp phải chuyện phiền lòng, giấc ngủ thiếu nghiêm trọng, không biết sao nằm sấp ngủ quên luôn... thật mệt.
Đừng cảm thấy có hiện đại thiên sẽ là BE, bảo bảo chỉ là cảm thấy bên cổ đại không đủ ngọt, hiện đại có thể hảo hảo phát đường nha ~~~
Dany: *Pằng pằng pằng pằng pằng*
Hiện mình không có chút thông tin nào về bản hiện đại. Mình không biết tiếng Trung nên cũng không dễ kiếm. Nếu kiếm được mà đọc hợp gu thì sẽ edit, mà xong bản cổ đại đã, con đường ngược xuất huyết còn chưa hết mà ' v'

*Chuyên mục nhìn đời tích cực hơn*
Tóm tắt chương siêu ngắn:
Câu hỏi: "Bị vợ cho ăn bơ thì phải làm sao?" 
Trản: "Ăn vạ!"

Oanh: "..."
Oanh: *Lần dính chiêuthứ x.(n+1)*