Đăng vào: 12 tháng trước
Cố Thanh Trản gần như không cầm nổi chuôi đao kia, chủy thủ rơi xuống. Ánh Thu xoay người nhặt chủy thủ lên, lưỡi dao phản xạ ánh trăng âm lãnh, chiếu vào đôi mắt Cố Thanh Trản, nàng hơi hơi nheo mắt, nghe Ánh Thu chậm rãi nói...
"Cố Thanh Trản vẫn là Cố Thanh Trản, hết thảy vẫn như xưa. Cứ sống như vậy đi... ít nhất có thể tốt hơn một chút."
Cứ máu lạnh mà sống, vứt bỏ thất tình lục dục này, cái gì cũng không nghĩ, quả thật có thể tốt hơn một chút... Cứ chết lặng như vậy mà tồn tại, sống chết mặc cho số trời. Càng nghĩ, ánh mắt Cố Thanh Trản càng ngây ngốc, nàng hỏi Ánh Thu, "Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi Tam Tấn hội sao? Trải qua cuộc sống bình thường..."
"Cố Thanh Trản, ngươi cảm thấy nói lời này có ý nghĩa gì sao?" Ánh Thu lạnh lùng trào phúng. Phàm là người đã bước vào Tam Tấn hội, thì đừng hy vọng xa vời sẽ có ngày toàn thân trở ra. Cuộc sống bình thường đối với bọn họ, chẳng qua là chuyện thiên phương dạ đàm* mà thôi.
(* Chuyện không tưởng, khó tin.)
Có ý nghĩa hay không, phải xem người nói quyết định thế nào.
Cố Thanh Trản cắn môi dưới, khuôn mặt tái nhợt vô lực. Trước kia nàng chưa bao giờ hy vọng sẽ được trải qua sinh hoạt của người thường, nhưng giờ đây nàng lại thường xuyên mường tượng, mường tượng mình là một người thường, có thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ, không có lừa gạt và lợi dụng, chỉ có thuần túy yêu và được yêu, chẳng sợ chỉ duy trì được một tháng, một ngày, thậm chí một canh giờ.
Ánh Thu nhìn không thấu vẻ mặt của nàng, cũng xem không hiểu tâm tư của nàng, chỉ cảm thấy gần đây nàng tâm sự tầng tầng, cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện chẳng lành, "Hết thảy tiến hành theo kế hoạch là được."
Cố Thanh Trản khẽ gật, trong đầu cũng chậm rãi nảy sinh ý niệm chưa bao giờ có...
Đêm dài, người vắng, khi ở một mình, nàng luôn nhớ tới Lục Oanh. Từng chút ký ức khi hai người chung đụng, đêm hôm đó trước ngày biệt ly, những hồi ức này tựa như muốn bức nàng điên cuồng...
Không có tín niệm sẽ không có nghị lực, người có cường đại hơn, cuối cùng cũng sẽ bị đánh đổ. Tam Tấn hội dù y như luyện ngục cũng không thể đánh đổ nàng, nhưng nàng lại thua dưới một cái nhăn mày, một lần cười mỉm của một nữ tử.
"A Oanh..." Cố Thanh Trản mang chiếc đàn cổ các nàng từng dùng chung đến Bắc Cương. 《 Vong Ưu khúc 》 cũng không thể giải ưu, nàng tựa đầu lên cầm án, lấy tay vuốt ve mỗi sợi dây đàn, dây đàn Lục Oanh từng sờ qua... Cố Thanh Trản nhắm mắt lại, nhớ đến năm ấy ngày ấy, mình nắm tay nàng, dẫn dắt nàng gảy lên từng nốt.
Nửa ôm nàng, tuy không phải dựa vào rất gần, vẫn có thể ngửi thấy hương thơm trên người nàng. Nghĩ đến đây, Cố Thanh Trản đóng chặt hai mắt, khóe miệng ẩn ẩn mỉm cười.
Cố Thanh Trản cũng không biết mình đã động tâm tư với nàng từ lúc nào, hết thảy cứ tự nhiên như vậy mà diễn tiến, nhưng càng đáng buồn ... là Lục Oanh đối với mình đã động tâm tư giống thế. Phần tình cảm này, nếu chỉ là một người đơn phương tình nguyện, ắt hẳn sẽ vĩnh viễn ẩn nhẫn dưới đáy lòng, tình thế sẽ không phát triển đến cảnh ngộ hôm nay.
Nói không rõ gặp lại đối phương, là hữu hạnh hay là bất hạnh.
Rõ ràng đã đến Bắc Cương, đến nơi có nàng, nhưng chỉ có những lúc từ từ nhắm hai mắt như thế này, Cố Thanh Trản mới cảm thấy cách nàng rất gần. Tới nơi này được hơn mười ngày, Cố Thanh Trản thật không nhớ rõ mình đã bao nhiêu đêm, giống đêm nay sờ dây đàn nhung nhớ như vậy... Nàng mơ mơ màng màng, mệt nhọc thiếp đi.
"... Mặc hoàn không có thuốc giải... Giết Cố Ung... Giải tán Tam Tấn hội..."
"... Không ai có thể sống rời khỏi Tam Tấn hội..."
Cố Thanh Trản chưa bao giờ quên lời Trịnh Diệc nói với mình trước khi chết.
Con người từ khi sinh ra liền sợ hãi cái chết, dù là sát thủ giết người như ma cũng không ngoại lệ. Cố Ung dùng Mặc hoàn khống chế Tam Tấn hội, chính là lợi dụng điểm này.
Cố Thanh Trản còn nhớ rõ lần cuối cùng gặp gỡ Sở Ngọc, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc của người khi ấy lại vô cùng nhu hòa. Sở tiên sinh ôm nàng vào lòng, bên môi thậm chí còn có chút ý cười, nói, "A Trản, khi ta không ở bên, ngươi phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ lời ta dặn..."
Năm ấy chưa được tám tuổi, nhưng Cố Thanh Trản từ ánh mắt Sở Ngọc đọc ra rất nhiều. Từ một khắc kia nàng liền dự cảm, Sở tiên sinh... sẽ không bao giờ trở lại.
Tiếp sau này, nàng biết được tin Sở Ngọc phản bội Tam Tấn hội.
"A Trản, Tam Tấn hội kiêng kị nhất chính là phản bội."
Mỗi một câu Sở Ngọc nói với mình, nàng đều ghi nhớ tận đáy lòng, phản bội Tam Tấn hội chính là không thể tha thứ. Cố Thanh Trản thật sự không nghĩ ra vì sao Sở Ngọc đã biết rõ mà vẫn phạm vào. Khi tin Sở Ngọc bị ám sát chết truyền đến tai, Cố Thanh Trản thờ ơ. Nàng vẫn cảm thấy đó là do Sở tiên sinh đã sai, nên mới nhận hậu quả này, là Sở tiên sinh không nên phản bội Tam Tấn hội.
"A Trản, khi ta không ở bên, ngươi phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ lời ta dặn..."
"... Tiên sinh, ta nên làm gì bây giờ?"
"... Ngươi thật thông minh, nhất định sẽ biết..."
Giọng Cố Thanh Trản nỉ non mơ màng, cảm thấy cổ họng hơi ê ẩm, thì ra lại mơ một hồi mộng ngắn. Cố Thanh Trản mở mắt, ngọn nến đã sớm cháy hết, chỉ còn bóng đêm đen tối đến mức giơ tay không thấy ngón.
Nên làm gì bây giờ? Cố Thanh Trản xoa xoa đôi bàn tay hơi lạnh. Đến tận hôm nay, nàng mới lý giải được nỗi khổ của Sở tiên sinh năm đó, vì sao lại phản bội Tam Tấn hội? Vì sao lại không để ý tính mạng mình? Chỉ vì một người.
----
Lục Oanh nhìn ánh trăng sáng rỡ, nàng đã sớm quen tiếng sói tru nơi Bắc Cương. Mắt trái cứ luôn giật, mấy ngày liên tục, khiến nàng tâm phiền ý loạn.
"Oanh nhi, sao còn chưa ngủ..." Lục Nguyên Thiệu tiếp nhận áo choàng trong tay Bích Lạc, khoác lên người Lục Oanh, thân thiết nói, "Gió lên, ban đêm lạnh."
Mặc dù ban ngày ánh nắng gay gắt, vừa đến ban đêm sẽ gió lạnh thấu xương. Bích Lạc thấy Lục Oanh nhìn trời ngẩn người, sợ tiểu thư lạnh, khuyên nàng quay về doanh trướng mà nàng mãi không chịu, thế nên mới tự tiện thỉnh tướng quân đến.
"Cha..."
Lục Oanh vừa quay đầu lại, liền hiển hiện dung nhan tiều tụy. Lục Nguyên Thiệu thấy nữ nhi như vậy, tất nhiên là đau lòng vô cùng, đôi mày nhíu chặt này, rõ ràng là có tâm sự, "... Ngươi có tâm sự gì, ngay cả phụ thân cũng không nguyện bày tỏ sao?"
"Ta..." Lục Oanh không biết mình có thể nói gì, chỉ đành tìm lý do qua loa tắc trách, mệt mỏi cười nói, "Ban đêm sói tru... khiến người ngủ không yên..."
Bích Lạc trong lòng biết rõ ràng, nhưng không thể nói thẳng ra, chỉ hy vọng tiểu thư có thể mau chóng quên đi đoạn quá khứ kia mới tốt.
"Giờ mẹo (5am-7am) ngày mai công thành, cha nên sớm đi nghỉ ngơi mới đúng." Mắt trái giật xưa nay là dấu hiệu không may, dù tin hay không, Lục Oanh cũng khó tránh khỏi lo lắng, "Ngày mai... Con đi tiến quân với cha và ca ca..."
Người Lục gia đều huyết khí phương cương*, đều muốn lăn lộn xông pha trên chiến trường. Lục Nguyên Thiệu tuy mọi chuyện đều theo ý Lục Oanh, nhưng cũng không phải nuông chiều. Lục Oanh cố ý muốn lên chiến trường, đáy lòng hắn tự nhiên cao hứng, lại nói thêm, trong Lục gia cũng từng xuất hiện nữ tướng quân.
(* Tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết.)
"Oanh nhi thật sự trưởng thành rồi, biết đảm đương." Lục Nguyên Thiệu cười gật đầu, nữ nhi này của hắn tuy vũ đao lộng thương* kém chút, nhưng đấu pháp binh gia thuộc làu trong đầu, bàn về mưu lược hành quân trong chiến tranh, thậm chí còn lợi hại hơn Lục Khang mấy phần, "Vậy ngày mai con đi cùng Khang nhi. Hắn xưa nay làm việc lỗ mãng, con để ý một chút, tùy cơ ứng biến."
(* Múa đao, múa thương; ý chỉ võ công.)
"Có ta và ca ca..." Lục Oanh tiến lên kéo cánh tay Lục Nguyên Thiệu, "Cha yên tâm là được."
"Xem ra là ta suy nghĩ nhiều..." Lục Nguyên Thiệu nói xong, sắc mặt bỗng nghiêm túc lên. Lúc trước nữ nhi vì mình mà ủy khuất gả vào Chiêu Vương phủ, nay xoay xoay chuyển chuyển đã qua mấy năm, nàng vẫn cô đơn chiếc bóng, nghĩ đến mà áy náy trong lòng, hắn cũng không phải một phụ thân tốt, "Oanh nhi, nếu con nhìn trúng nam tử nhà ai, cứ nói với phụ thân. Ta dù phải đoạt cũng sẽ thay ngươi đoạt tới tay."
Lục Oanh cúi thấp đầu, đối với lời trêu ghẹo của phụ thân hoàn toàn không nâng nổi hứng thú, chỉ trả lời, "Đại chiến sắp tới, cha còn có tâm tư nói đùa..."
"... Cha thực xin lỗi con..."
Lục Oanh mới đầu không đáp, nhưng sau liền ngẩng đầu quật cường mà nói, "Oanh nhi chờ ngày mai phụ thân toàn thắng lớn, bắt tay sai Tam Tấn hội về, điều tra rõ nguyên nhân nương tử vong..."