Đăng vào: 12 tháng trước
"Bác sĩ nói: nếu như không thể đối diện với vết thương, thì khó có thể mỉm cười trước đường đời."
- --
Lúc làm xong thủ tục xuất viện, trời cũng đã chiều tối.
Hoàng hôn mùa thu vốn là đến tương đối sớm, huống chi mấy ngày qua, sắc trời có chút âm u, mưa tựa hồ đang ẩn núp dưới đám mây dày, không nhanh không chậm nổi lên, không khí mát lạnh kéo dài chính là điều đặc trưng của thời tiết mùa thu.
Dương Hi vừa chống nạng vừa được Giang Bình dìu đi ra khỏi khu vực điều trị nội trú. Dõi mắt nhìn lại, mùa thu ảm đạm, những chiếc lá yên tĩnh rụng xuống, bầu trời thế này giống với những ngày mưa mà Dương Hi thích nhất, làm cho trong lòng người tràn đầy sự cô độc và yên bình.
Giang Bình khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, dưới ánh sáng tự nhiên có chút mờ ảo, gương mặt thon gầy của nàng gần như trắng bệch, mà trong ánh mắt của nàng, toát lên một nỗi ưu sầu nhàn nhạt, thế nhưng có vẻ nỗi ưu sầu này đã có từ quá lâu, nó đã trở thành một thứ kiên cố đến độ gần như biến thành một loại cảm xúc bình thường.
Cũng giống như vết thương sâu nhất, trải qua năm tháng thì bên ngoài sẽ từ từ khép lại, đến cuối cùng chỉ còn lại vết sẹo nhàn nhạt, nhưng mà bên trong có lẽ đã sớm hoại tử. Muốn trị vết thương như vậy, hầu hết là trước tiên phải mở miệng vết thương đã khép lại đó ra, để có thể tiếp xúc đến phần thối nát sâu nhất ấy.
Cho dù việc này rất tàn nhẫn, nhưng khó có thể tìm được phương pháp xử lý nào tốt hơn. Con người vốn là một loài động vật như vậy, nếu như không thể đối diện trực tiếp với vết thương, thì khó có thể mỉm cười đối với cuộc đời này.
Mà vết thương của Dương Hi, tựa hồ quá sâu, mà chỗ đã khép lại của nàng thì rất khó mà xâm nhập vào! Ngay cả nếu có ai đó muốn xé đi lớp bên ngoài để tìm ngọn nguồn đang bị rửa nát, cũng không thể tìm được phương pháp để xé nó ra, động không được đến rào chắn của nàng.
"Chúng ta ngồi xuống một lát nha?" Ánh mắt Giang Bình rơi vào một băng ghế ngoài trời. Thời tiết như vậy rất thích hợp để ngồi tâm sự bên ngoài, Giang Bình không hy vọng Dương Hi chỉ suốt ngày đờ đẫn trong phòng.
Không gian nhỏ sẽ cho người ta cảm giác an toàn, nơi như thế này không dễ dàng đột phá phòng tuyến trong lòng Dương Hi. Vì thế muốn làm cho tâm tình của nàng dao động, nhất định phải dọ thám để biết được điểm mấu chốt của nàng, hơn nữa từng bước từng bước hướng dẫn hoặc là ép buộc để nàng phải thay đổi.
"Không, đưa tôi về. Sau đó, nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành." Dương Hi chỉ muốn về nhà nhanh lên một chút, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cô gái thích dây dưa này, trở về rồi, sẽ là không gian an toàn của riêng mình, có thể bỏ xuống tất cả phòng tuyến làm người ta mệt mỏi.
"Làm hộ lý ở bệnh viện cho cô lâu như vậy, cho dù muốn tách ra, cũng không cần tuyệt tình như vậy chứ." Đánh trước ván bài tình cảm. Giang Bình cảm thấy thời tiết thế này thích hợp để trò chuyện ôn hòa, mà không phải công kích mãnh liệt.
"Tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói, huống chi, không có tình, thì sao có thể nói là tuyệt tình?" Dương Hi không muốn dài dòng.
Giang Bình khẽ gật đầu, cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt cô đơn, nỗi thương cảm nơi đôi mày hòa cùng sắc vàng của chiếc lá rơi, "Tôi muốn cùng cô nói chuyện một chút, cô hãy cố gắng làm thính giả của tôi một lần đi."
"Muốn nói cái gì?"
"Chúng ta ngồi xuống trước." Bất kể dùng thủ đoạn gì, mục đích của Giang Bình đã rõ ràng, trước tiên làm cho Dương Hi phải ở bên ngoài.
Dương Hi không lên tiếng, nhưng cũng không cự tuyệt, mặc cho Giang Bình đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Chuyện tôi thích con gái, cho đến bây giờ vẫn không nói cho ai khác biết, cô là người duy nhất biết chuyện này. Cho nên có mấy lời, tôi chỉ muốn nói với cô."
Dương Hi khẽ cau mày, nhưng rốt cuộc nghiêng đầu nhìn Giang Bình một chút, "Không có ai biết?"
Giang Bình tự cười giễu, "Cô phải biết rằng, xã hội này, cũng không thể dễ dàng tiếp nhận đồng tính luyến ái. Mặc dù tôi cũng không cảm thấy đây là sai, nhưng tôi là người trong xã hội, sinh hoạt trong xã hội, tôi có trách nhiệm của tôi, có người làm tôi phải băn khoăn. Ví dụ như, ba mẹ của tôi."
"Có lẽ, đó là bởi vì cô chưa gặp được một người làm cho cô yêu. Khi cô gặp được rồi, cô sẽ vì cô ấy mà đột phá những thứ trở ngại này." Dương Hi đồng ý với lời của Giang Bình, nhưng nàng không cảm thấy con người phải sống vì người khác.
"Tôi từng thích qua một người. Thích đã ba năm rồi, nhưng không có dũng khí mở miệng, chỉ là thầm mến mà thôi." Giang Bình lần nữa thở dài.
"Ồ?"
"Cô ấy có gia đình, có cuộc hôn nhân mỹ mãn, tôi nghĩ tình yêu hẳn là không phải chỉ làm theo suy nghĩ của mình, mà còn phải suy nghĩ vì đối phương. Nếu như không nói ra, có lẽ có thể làm bạn, nếu như nói ra rồi, tôi chỉ là người thứ ba phá hỏng gia đình cô ấy. Nếu như cô ấy không thích tôi, như vậy tất cả chỉ là một trò cười, còn nếu như cô ấy cũng thích tôi, như vậy thì suy nghĩ của tôi sẽ làm tổn thương nhiều người, mà loại ích kỷ này sẽ làm tôi áy náy cả đời. Tình yêu của con gái, khó có thể mưa thuận gió hòa, trơ mắt nhìn cô ấy sống trong thế giới của người khác mặc dù là rất đau, nhưng cũng là một loại an ủi. Ít nhất, phụ mình, nhưng không phụ người, phụ dục vọng, nhưng không phụ tình yêu." Trong thanh âm trầm thấp còn xen lẫn cảm xúc ở tận đáy lòng. Giang Bình chưa từng yêu người phụ nữ nào mà có gia đình, nhưng chị của mình Sở An, chính là người phụ nữ có gia đình bị cô gái kia phá nát. Mà cái người thứ ba kia, đang ở bên cạnh mình.
Dương Hi cười. Trong nụ cười kia có một phần kiêu ngạo cùng chắc chắn, "Cô nếu không nói ra, sao cô có thể biết cô ấy có yêu cô hay không? Nếu cô không làm, thì sao biết được cô ấy ở bên cạnh người kia là hạnh phúc? Cô lấy cái gì để khẳng định rằng cái cô mang đến cho cô ấy không phải là vui vẻ mà là đau khổ? Tổn thương, tất nhiên có, bắt đầu lại có nghĩa là sẽ phá vỡ quá khứ, nhưng cuộc sống con người rất ngắn ngủi, khi yêu mà không yêu chẳng phải rất đáng tiếc sao, nếu như yêu, thì tổn thương là người đàn ông không nên chiếm hữu cô ấy, như vậy sao có thể gọi là tổn thương? Lòng của cô ấy đã không có ở đó, rời đi mới là thể hiện có trách nhiệm. Cho dù cô ấy không thích cô, ít nhất cô đã vì mình mà tranh thủ, cũng đã cho cô ấy cơ hội lựa chọn, chỉ cần là tình yêu thật sự thì không phải trò cười, người mà chỉ biết ôm tình yêu trong lòng mới là trò cười."
Giang Bình nghiêng đầu, nhìn Dương Hi thật lâu, "Cô là người ôm tình yêu trong lòng sao?"
Dương Hi không nói, nhưng cố gắng đứng dậy. Nàng không trả lời câu hỏi này, ôm tình yêu trong lòng? Mình từng bị tình yêu bao lấy, tình yêu thuộc về quá khứ, thuộc về bản thân mình, không cùng bất luận kẻ nào chia sẻ.
Giang Bình không báo trước mà vòng tay qua eo Dương Hi, ôm nàng, "Còn chưa nói hết."
"Buông ra!" Đây không phải là lúc vừa ngủ dậy đã tưởng lầm cô ta là Sở An.
"Có mấy lời chôn ở trong lòng không dễ chịu, muốn nói ra." Giang Bình không buông, ôm còn chặt hơn, "Tôi đã buông tay cô gái kia, một khoảng thời gian rất dài, tôi mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng không hối hận. Thế nhưng lời của cô nói lại làm cho tôi cảm thấy hối hận rồi."
"Hối hận vậy đi tìm cô ấy đi." Dương Hi đưa tay kéo móng vuốt đang đặt trên eo mình, trước giờ vẫn luôn cảm thấy Giang Bình không có thần kinh vận động, không ngờ khí lực còn rất lớn, chẳng lẽ hai năm qua sức khỏe của mình suy nhược quá nhanh?
"Đã buông tay với tình yêu thuộc về quá khứ, tôi dĩ nhiên sẽ không đi tìm, chỉ nhưng mà, con người có thể sai một lần, nhưng không thể sai hai lần." Ánh mắt Giang Bình rơi vào trên mặt Dương Hi, bắt đầu nổi lên nhu tình.
"Cô có thể buông ra rồi hãy nói." Thất bại, sức khỏe của mình quả thật không bằng với lúc trước rồi.
"Cô có biết hay không, bị cô cưỡng hôn làm tôi kinh hãi, thích cùng cô hôn tiếp, làm cho tôi rung động, thẳng thắn với cô rằng tôi thích con gái, đối với tôi mà nói là cần dũng khí vô cùng lớn, mà hôm nay, lời của cô làm cho tôi thấy mình rất hèn nhát." Ánh mắt Giang Bình bắt đầu nóng bỏng.
"Có ý gì?" Lời nói này quá mức văn vẻ rồi. Phàm là trong cuộc sống thực tế mà đến lúc phải nói những lời văn vẻ này, tất nhiên trong lòng đang rất hào hứng, Dương Hi cảm giác không ổn.
"Tôi từng bỏ qua tình yêu một lần, bởi vì cái gọi là trách nhiệm, nhưng tôi không có ý định bỏ qua tình yêu lần thứ hai, đây là chịu trách nhiệm với bản thân mình, vốn là sẽ không nói với cô, bởi vì tôi không biết cô có thích tôi hay không, nhưng mà lời nói hôm nay của cô đã làm tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu tôi không nói, làm sao biết cô có thích tôi hay không? Nếu cô không thích tôi, ít nhất cũng sẽ tôn trọng dũng khí của tôi, còn nếu cô thích tôi, vậy tôi nghĩ, chúng ta sẽ có được tình yêu mà rất khó có được này." Giang Bình nhanh chóng nói xong, tránh để Dương Hi ngắt lời.
Dương Hi há mồm cứng lưỡi, phát hiện mình giống như bị rơi vào cái bẫy, "Tôi tôn trọng cô, nhưng tôi không thuộc về tình yêu. Cũng không thể nào đáp lại cô."
"Tại sao? Tại sao lại nói không thuộc về tình yêu?" Giang Bình bắt được trọng điểm trong lời nói nên quyết định truy tận gốc.
"Tôi không có chuẩn bị để yêu và cũng không có dục vọng yêu." Dương Hi phát hiện ánh mắt của Giang Bình khá dọa người, làm cho không người nào có thể dùng sự bình thản im lặng để kết thúc đề tài.
"Không có chuẩn bị để yêu, nhưng tôi sẽ cho cô thời gian để chuẩn bị, không có dục vọng yêu, chúng ta có thể cùng nhau bồi dưỡng, cô là người duy nhất biết tôi thích con gái, cũng là người duy nhất làm cho tôi không thể buông bỏ mà muốn theo đuổi cô." Giang Bình tiếp tục tấn công.
"Những thứ tâm tình kia là thuộc về cô, không thuộc về tôi. Chúng ta cần phải trở về rồi." Nói sang chuyện khác.
"Được, chúng ta trở về." Giang Bình sảng khoái đứng dậy, câu trả lời này làm cho Dương Hi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại mơ hồ cảm thấy không ổn. Việc này không giống tính cách của Giang Bình.
Nhưng mà, Giang Bình là tính cách gì? Dương Hi đột nhiên có chút nhớ không rõ ràng lắm, ngay thời điểm trong đầu nổi lên ý nghĩa này, Dương Hi mới ý thức được, mình chưa từng suy nghĩ qua Giang Bình là hạng người gì.
Hoạt bát vui vẻ? Đúng vậy, cô ấy hài hước, nói trắng ra, là nhiều chuyện, có đôi khi có chút tự mãn, đôi khi có chút tà ác. Nhưng người hoạt bát mà lại chẳng bao giờ tiết lộ tính hướng của mình với người khác, gần ba mươi tuổi rồi, lại chưa từng có tình yêu.
Dương Hi không tự chủ được đem ánh mắt rơi vào trên người Giang Bình. Tóc ngắn gọn gàng, hai mắt sáng ngời phía dưới đôi lông mày thon dài, trong đó hoàn toàn lột tả hết sự phức tạp nội tâm của cô, bên trong đó có một niềm vui nhỏ nhỏ, một nỗi lo nhỏ nhỏ, một chút tự tin, và một chút mong đợi, môi của cô lộ ra một nụ cười tinh khiết, trên da thịt trắng nõn có một sự ôn hòa làm cho người ta thích, trong cơn gió lạnh, áo sơ mi cotton có chút đơn bạc, màu đen lại làm cho người ta cảm thấy an tĩnh mà hiền hòa, vóc người cao gầy, thon thả, cả người toát ra khí chất thoải mái, không câu nệ. Tựa hồ như từng cái hành động giơ tay nhấc chân của cô cũng có thể nhìn ra được sự điềm tĩnh lạ thường.
Thì ra cô ấy là như vậy! Dương Hi nhớ không nổi đã bao lâu rồi mình mới quan sát kỹ một người như vậy, dụng tâm để cảm giác một người như vậy, tựa hồ từ sau khi Sở An đi, toàn bộ thế giới đều trở thành hư không rồi, tất cả trở thành hư ảo, không còn cái gì đáng giá để mình phải chú ý nữa.
Thì ra cô ấy là vật thể sống! Cái ý nghĩ này làm cho trong lòng Dương Hi sinh ra một chút khác thường. Giống như một người độc hành ở trong thế giới trống trải, vẫn cô độc, vẫn bi thương, vẫn cô đơn, ở trong sa mạc nhìn không thấy điểm cuối nhưng lại không thể không tiếp tục đi về phía trước, sau đó là thấy một vật thể sống.
Trong loại cảm khái sinh ra một tia cảm động. Chỉ là vì cụm từ "vật thể sống" bắt mắt này.
Nhưng mà người như vậy, sẽ để tình yêu tự trói buộc mình sao?
Giang Bình lên tiếng:"Chúng ta về thôi, trời tối rồi, sức khỏe cô không tốt, coi chừng bị lạnh."
Thanh âm dịu dàng, lộ ra sự nhu hòa, lại ân cần giống như sự quan tâm chu đáo của người yêu.
Đây là tại sao? Dương Hi ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác tựa hồ như mình đã mở lòng với Giang Bình rồi.
Tuy nhiên, tất cả đã không còn quan trọng, đợi đến khi cô ấy đưa mình về nhà, xoay người rời đi, tất cả đều sẽ trở lại như lúc trước, không có gì khác nhau, cũng không có gì không ổn. Tất cả có lẽ chỉ bởi vì cô ấy thích con gái mà thôi. Dù sao, đối với đồng loại, mình vẫn còn cảm giác thân thiết.