Chương 34: Ánh nắng ban mai rực rỡ.

Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Editor: Alice

Lái xe không thắt dây an toàn có được không?

Đối với một người luôn tuân thủ luật giao thông như giáo sư Lục mà nói thì đáp án chỉ có một: Đương nhiên không được!

Lúc này vị giáo sư nào đó đang âm thầm hối hận đã vứt bảo bối mà giáo sư Cao đưa cho, cũng không ngờ tới hơn mười giờ tối rồi mà mình phải mò xuống mua "Dây an toàn". Còn Mạnh Vãn lại nghĩ tới điều đó, nhưng cô không đời nào nhắc anh đâu, nếu thế chẳng phải chứng tỏ mình đói khát lắm sao.

Hai người dựa yên lặng đứng dựa vào cánh cửa một lát, sau khi chắc chắn anh không nghĩ ra biện pháp gì, Mạnh Vãn mới nghĩ ngợi, quan tâm nói: "Anh về đây chắc cũng bị lệch múi giờ đúng không, trước hết cứ nghỉ ngơi đi đã."

Lục Triều Thanh hết cách rồi, bạn gái đã nói vậy nên anh đành về nhà.

"Sáng mai cùng ăn sáng nhé?" Trước khi chia tay, Lục Triều Thanh hỏi theo thói quen.

Mạnh Vãn gật đầu.

Lục Triều Thanh nhìn bạn gái, lại cúi xuống hôn thêm nửa tiếng nữa mới chịu đi.

Mạnh Vãn đứng tựa vào cửa đến lúc nhịp tim bình ổn lại mới vào phòng ngủ.

Vì lệch múi giờ nên sáng hôm sau Lục Triều Thanh dậy muộn hơn mọi ngày một tiếng. Đã hơn bảy giờ, nắng ngoài cửa sổ đã rực rỡ tươi đẹp biết bao.

Hôm nay là cuối tuần, Mạnh Vãn thích đồ ăn sáng ở căng tin đại học Z nên Lục Triều Thanh đi mua cho cô. Đi đi về về mất hai mươi phút, lúc đi qua siêu thị gần chung cư, bước chân anh dừng lại. Siêu thị này cũng không lớn lắm, không biết có hàng không nhỉ?

Lục Triều Thanh chưa bao giờ đi mua cái đó, nhưng giờ anh đã có bạn gái nên cái đó trở thành nhu yếu phẩm.

Giáo sư Lục xách hai túi đồ ăn bước vào siêu thị. Khuôn mặt anh trắng trẻo sạch sẽ trông có vẻ là người có văn hóa. Ông chủ siêu thị khá có ấn tượng với anh, cũng biết Lục Triều Thanh có bạn gái vô cùng xinh đẹp. Hai người cùng đi dạo qua siêu thị, sau khi anh vào, ông chủ gật đầu nhẹ rồi tiếp tục lướt điện thoại.

Lục Triều Thanh đi một vòng quanh siêu thị, anh lấy một gói hạt dưa, một gói khoai tây chiên, đến quầy thanh toán, anh nhìn vào quầy nhỏ bên cạnh, trên đó bày rất nhiều các loại kẹo cao su và ba con sói, nhãn hiệu nào cũng có.

Lục Triều Thanh lấy một hộp rồi chăm chú nghiên cứu bao bì.

Chủ siêu thị ngẩng đầu thấy anh đang nghiêm túc xem vỏ hộp trông giống cái vỏ kẹo cao su thì yên lặng thu hồi tầm mắt. Được đấy, ông mở siêu thị bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy một khách hàng đứng ngang nhiên nghiên cứu món đồ kế hoạch hóa gia đình này, hầu như người khác chỉ tiện tay vớ hai hộp rồi tính tiền thôi.

Lục Triều Thanh nghiên cứu xong, phát hiện ở đây có rất nhiều kiểu dáng. Anh cũng không biết mình hợp với cái nào nữa đành vớ đại một hộp của nhãn hiệu có vẻ nổi tiếng. Anh muốn cùng Mạnh Vãn thử hết các kiểu mới quyết định mình hợp cái nào nhất.

Anh bình thản để tất cả đồ lên bàn thanh toán.

Ông chủ cũng rất bình tĩnh thanh toán.

Mấy phút sau, Lục Triều Thanh xách túi đồ ăn sáng và túi mua sắm đứng trước cửa nhà Mạnh Vãn gọi điện cho cô.

Mạnh Vãn vén chăn lên, vác khuôn mặt ngái ngủ ra mở cửa rồi vào đánh răng rửa mặt.

Lục Triều Thanh để túi lên bàn uống nước, vào phòng bếp bày đồ ăn sáng.

Mạnh Vãn ra rất nhanh, cô vẫn mặc đồ ngủ, định ăn sáng xong lại ngủ một giấc nữa. Hôm qua cô mơi giặt chăn, ngủ dễ chịu cực kì.

Đương nhiên là trước khi ăn sáng đôi tình nhân trẻ phải hôn một trận đã.

"Hôm nay em có đi làm không?" Lục Triều Thanh ôm Mạnh Vãn hỏi.

Mạnh Vãn cố ý trêu anh: "Có."

Lục Triều Thanh nhìn thời gian, tám giờ hai mươi phút, ăn cơm mất mười lăm phút, ăn xong nghỉ nửa tiếng để tiêu hóa vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ làm, hẳn là đủ rồi.

Ăn sáng xong, Mạnh Vãn ngồi trên ghế hỏi bạn trai đang dọn dẹp: "Hôm nay anh định làm gì?"

Lục Triều Thanh nhìn cô một cái, nói: "Ở nhà nghỉ ngơi, em đi thay đồ đi, chúng ta xuống dưới đi dạo một lát."

Mạnh Vãn không muốn đi dạo chút nào, vội vàng chạy trốn: "Em muốn ngủ cơ, anh dọn dẹp xong thì đi một mình đi, bao giờ dậy em sẽ gọi anh." Hôm nay trời rất đẹp, Mạnh Vãn đang định ngủ một giấc rồi đi chơi với Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh biết tỏng cô lười vận động, anh lắc đầu, mang túi rác để trước cửa, sau đó vào nhà ngồi yên lặng trên sô pha, bắt đầu học hỏi chút kinh nghiệm.

Mạnh Vãn nằm trong phòng nghe thấy tiếng đóng cửa nên tưởng anh đi rồi. Cô ôm gối ôm mềm mại, rất nhanh cơn buồn ngủ ập đến.

Lúc cô đang thiu thiu ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Mạnh Vãn nghi hoặc đi ra cửa, bên ngoài truyền đến tiếng của Lục Triều Thanh: "Mạnh Vãn, em ngủ rồi sao?"

Mạnh Vãn dụi mắt, ngáp một cái hỏi: "Anh chưa đi à?"

Lục Triều Thanh ừ một tiếng: "Anh vào được không?"

Thần kinh trì độn của cô nàng nào đó cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cô nhìn cánh cửa đóng chặt, rụt người vào trong chăn.

Lục Triều Thanh đẩy cửa vào liền thấy bạn gái đang nằm trên giường. Cô đắp chăn màu trắng nhắm mắt ngủ, gương mặt trắng nõn hồng hào, mái tóc dài hơi xoăn trông giống như công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.

Lục Triều Thanh đi về phía giường.

Mạnh Vãn mở to mắt nhìn bạn trai đang tiến lại gần, trình độ giả vờ càng ngày càng giỏi, làm bộ buồn ngủ hỏi: "Anh vào đây làm gì?"

Lục Triều Thanh nhìn cô vài giây, bình thản móc ba cái hộp từ trong túi cho cô xem: "Sáng nay anh mới mua."

Mạnh Vãn lập tức có ảo giác như súng bắn bên tai vậy!

Sáng sớm mà anh còn đi mua cái này!

Mua rồi thì cứ trực tiếp nhào tới là được, cho cô xem làm gì? Mà sao anh lại mua tận ba hộp?

Khuôn mặt cô đỏ bừng lên, ngồi im lặng một lúc lâu.

Lục Triều Thanh ngồi xuống mép giường, thấy cô đang nhìn chằm chằm ba cái hộp bằng ánh mắt phức tạp, anh nói: "Anh chưa dùng thứ này bao giờ, không biết loại nào hợp nữa."

Mạnh Vãn không thể nhìn trực diện anh được nữa, cô kéo chăn che kín mặt, rầu rĩ đáp: "Em cũng chưa dùng qua, chắc cũng không khác nhau mấy đâu."

Lục Triều Thanh nghe cô nói chưa dùng qua, nghĩ đến mớ kiến thức vừa học được, yên lặng cất hai trong ba hộp vào túi.

Chọn công cụ xong rồi, tiếp theo..

Lục Triều Thanh nhìn ổ chăn gần trong gang tấc, đang định hỏi ý kiến bạn gái thì tiếng điện thoại trong phòng khách reo lên.

"Anh đi nghe điện thoại." Lục Triều Thanh bất đắc dĩ đứng lên.

Mạnh Vãn không đáp lại, anh vừa đi cái cô liền vén chăn lên, đi chân trần xuống đất, lấy hộp kẹo cao su trên bàn đổ ra một viên bỏ vào miệng, vừa nhai vừa đi đến bàn trang điểm cầm lọ nước hoa xịt xịt. Làm xong, Mạnh Vãn cầm lược, đứng sát cửa vừa chải đầu vừa nghe lén.

Lục Triều Thanh cầm điện thoại lên, giáo sư Cao gọi đến.

Anh bắt máy.

Giọng anh ta rất phấn khởi: "Tiểu Lục về rồi hả?"

Lục Triều Thanh: "Ờ."

Giáo sư Cao: "Hắc hắc, tối qua đủ bất ngờ không?"

Lục Triều Thanh nhìn phòng ngủ: "Có thể sao?"

Giáo sư hạ giọng ho khan một cái: "Cái kia, cậu có tiến thêm được bước nào không?"

Lục Triều Thanh: "Không thể trả lời."

Nói xong, anh cúp điện thoại, tiện tay bật chế độ im lặng.

Mạnh Vãn nghe thấy bước chân anh quay lại, vội vàng rón rén chui vào chăn.

Lục Triều Thanh vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc. Phòng của Mạnh Vãn cũng không rộng lắm nên Lục Triều Thanh đảo mắt một vòng liền phát hiện trên bàn trang điểm có một lọ nước hoa. Lại nhìn bạn gái nằm trong chăn, mặc dù đang nhắm mắt ngủ nhưng có thể thấy tóc cô lúc này mượt hơn vừa rồi nhiều.

Thấy anh không nói gì, Mạnh Vãn mở to mắt, vẫn là dáng vẻ ngái ngủ vừa rồi, làu bàu hỏi: "Điện thoại của ai thế?"

"Giáo sư Cao." Lục Triều Thanh trả lời, đồng thời đưa tay chốt cửa.

Một tiếng "cạch" vang lên, trống ngực Mạnh Vãn cũng đập bùm bùm, động tác chốt cửa của Lục Triều Thanh tự nhiên bá đạo dễ sợ!

Lục Triều Thanh tiến từng bước về phía bạn gái.

Vừa rồi anh còn chưa hiểu lòng cô, không biết cô có đồng ý thân mật với mình giữa ban ngày hay không. Nhưng giờ có thể thấy Mạnh Vãn lén lút xịt nước hoa, trước khi anh vào còn nhai kẹo cao su, ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra cô đồng ý.

Bởi vậy, không cần nhiều lời nữa.

Cởi giày ra, Lục Triều Thanh trực tiếp bò tới cạnh Mạnh Vãn, vén chăn của cô lên.

Mạnh Vãn trợn mắt há mồm!

Cái cảm giác nhũn cả người, muốn nói nhưng chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô này là gì?

Trên thân có sức nặng, Lục Triều Thanh đè cô xuống.

Mạnh Vãn liền giống như người bị điểm huyệt vậy, hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

Anh cúi đầu ngửi cổ cô, vô cùng chắc chắn nói: "Em xịt nước hoa."

Mạnh Vãn: ...

Cô đang định cãi lại, kết quả vừa hé miệng đúng Lục Triều Thanh ngẩng đầu, hai mắt nhìn nhau trong giây lát, Mạnh Vãn ngơ ngác nhìn Lục Triều Thanh, anh nhìn môi cô, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Còn ăn kẹo cao su."

Anh cười nham nhở giống như đắc ý lắm, còn Mạnh Vãn người bị anh vạch trần mưu kế chỉ muốn một cước đá anh ra khỏi phòng. Trong phim mấy nhân vật phản diện đều chết vì nói nhiều, còn vị bạn trai này rất có thể vì nói nhiều mà khiến cô tức hộc máu mất!

Mạnh Vãn đang do dự không biết có nên đá bay anh đi không thì Lục Triều Thanh đột nhiên hạ thấp người hôn lên môi cô

Ma xui quỷ khiến thế nào mà trừ ôn nhu ra, Mạnh Vãn còn cảm nhận được hương vị hạnh phúc trong cái hôn này.

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, thôi thì tha thứ cho anh vậy. Dù sao anh cũng chỉ lắm mồm không đúng chỗ mà thôi, chưa đến nỗi phải tiêu diệt.

Lục Triều Thanh từ lúc đi nhà trẻ đến giờ luôn chứng minh cho mọi người thấy mình là người có thiên phú học tập, ví dụ như trước khi gặp Mạnh Vãn anh chưa từng nấu cơm, nhưng khi gặp cô vẫn nấu được. Còn giờ là tiết mục ân ái với người yêu, Lục Triều Thanh đã học tập kĩ lưỡng, lại thêm quá trình rất kích thích nên càng học tốt hơn.

Chất lượng thế nào thì hỏi Mạnh Vãn là biết.

Cô chìm đắm trong nụ hôn của anh, đến mức Lục Triều Thanh đột nhiên dừng lại cô cũng không có phản ứng.

Lục Triều Thanh nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.

Mạnh Vãn nắm lấy mái tóc anh, cô cũng không hiểu vì sao mình muốn làm như vậy.

Hô hấp dần bình ổn trở lại, Lục Triều Thanh ngẩng đầu, mái tóc anh hơi ướt, gương mặt thanh tú nhuốm màu sắc dục càng trở nên hấp dẫn mê người. Lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy, Mạnh Vãn không khỏi nhìn đến ngây người.

"Khó chịu không em?" anh hỏi.

Mạnh Vãn đỏ mặt lắc đầu, thật ra có một chút, nhưng thích nhiều hơn.

Lục Triều Thanh yên tâm nhìn gương mặt phiếm hồng của bạn gái, chậm rãi chuyển động.

Mạnh Vãn nhắm mắt lại, cắn môi.

Vừa rồi quá nóng nên chăn gối đã bị hai người đá qua một bên. Mạnh Vãn thấy lạnh nên giơ tay kéo chăn lại. Cô vừa dịch chuyển, Lục Triều Thanh liền thấy vết máu đỏ tươi trên giường. Mạnh Vãn đắp chăn các thứ xong thì anh cũng dọn dẹp xong. Anh vừa mặc quần đùi vừa hỏi cô: "Nhà còn ga giường không em?"

Mạnh Vãn: ...

Cô chỉ vào tủ quần áo.

Lục Triều Thanh liền đi tìm ga giường, cả người chỉ mặc một chiếc quần đùi bốn góc. Mạnh Vãn nhìn bờ vai rắn chắc cùng đôi chân thon dài của anh, quyết định tha thứ cho việc anh phá hỏng bầu không khí lần nữa.

Lục Triều Thanh thay ga xong, bỏ ga bẩn vào máy giặt sau đó quay lại chui vào chăn. Lúc này suy nghĩ của anh rất trong sáng, chỉ muốn nằm ôm cô thêm một chút thôi.

"Anh ra phòng khách lấy đồ." Lục Triều Thanh khàn khàn nói.

Mạnh Vãn không hiểu lắm, rúc trong ngực anh hỏi: "Không phải anh vừa mang ba hộp vào sao?"

Lục Triều Thanh giải thích: "Anh tra rồi, hai cái kia không dành cho người mới."

Mạnh Vãn cực kỳ tò mò, sau khi anh đi cô lén mở túi đồ anh vừa mua, what, hạt tròn là cái quỷ gì?