Chương 21: Trong nhà cất một giáo sư Lục

Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi giáo sư Lục trẻ trung khoẻ mạnh tăng tốc độ thì chỉ trong một vòng đã vượt qua ba người, cuối cùng lấy được giải nhì chạy năm ngàn mét.

Đám sinh viên tới cổ vũ khoa vật lý bùng nổ. Đại hội thể thao mọi năm, học sinh giáo viên viên chức khoa vật lý đều chạy đằng sau, hiếm khi giành được một giải nào, thế mà hôm nay lại có giải á quân chạy dài, nhất định phải ăn mừng!

Cuối đường chạy, Lục Triều Thanh bị sinh viên vây thành một đám, Lục Triều Thanh đẩy mọi người ra, vừa điều chỉnh hô hấp vừa chạy tới khán đài đối diện, nhưng anh tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Mạnh Vãn, nếu không phải Lục Triều Thanh cực kỳ có lòng tin đối với ý chí của bản thân thì chắc anh cũng phải hoài nghi ban nãy chạy làm não thiếu dưỡng khí nhìn thấy ảo giác của Mạnh Vãn.

Lục Triều Thanh gọi điện thoại cho Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn vừa đi ra khỏi cổng trường, tim còn đang đập bùm bùm thì điện thoại gọi tới, cô ra vẻ bình tĩnh: "giáo sư Lục?"

Lục Triều Thanh: "Cô đang ở đâu?"

Mạnh Vãn cười nói dối: "Tôi đang ở tiệm mì."

Lục Triều Thanh nhíu mày: "Tôi vừa mới nhìn thấy cô."

Mạnh Vãn chậm rãi đi về phía chỗ chiếc xe, tiếp tục lừa gạt anh: "Anh ở đâu? Chưa tới giờ cơm trưa đã muốn đến ăn mì sao?"

Lục Triều Thanh nhướng mắt nhìn loa phóng thanh của sân thể dục, vạch trần cô: "Trong điện thoại của cô có tiếng nhạc của đại hội thể thao."

Mạnh Vãn nhận thua!

Cô mở cửa xe, chủ động giải thích trước khi Lục Triều Thanh đặt câu hỏi: "Giáo sư Cao nói tôi làm hại anh bị lôi đi chạy đường trường, còn nói tôi mà không tới cổ vũ anh là vô lương tâm, để chứng minh tôi cũng có lương tâm nên mới đành phải thật xa một chuyến tới đây, đúng rồi, anh được giải gì không?"

Lục Triều Thanh không hề nghi ngờ lý do cô tới cổ vũ, vừa quay lại vừa trả lời: "Giải nhì, chừng nào thì cô làm bánh kem?"

Mạnh Vãn bĩu môi, gia hỏa này, quả nhiên chỉ nhớ bánh kem.

"Tôi thì không có vấn đề gì, chừng nào anh muốn ăn?"

"Lát nữa tôi sẽ về, buổi chiều không phải tới trường."

Giáo sư Lục vội vã muốn ăn bánh kem, Mạnh Vãn đành phải làm vào giữa trưa: "Được, anh đi lãnh thưởng đi, tôi lái xe."

Lục Triều Thanh nhắc nhở cô: "Lái xe thì nhớ đừng nghịch di động."

Mạnh Vãn ừ một tiếng có lệ.

Trên đường về Wechat của Mạnh Vãn vang lên mấy lần, cô đều thò tay với nhưng lại nghĩ đến lời Lục Triều Thanh đã nói, Mạnh Vãn thở dài chuyên tâm lái xe. Cô không đi tới tiệm mì nữa. Đậu xe trong tiểu khu xong, Mạnh Vãn đi mua nguyên liệu nấu cơm trưa và trái cây, vì hôm nay Lục Triều Thanh giành giải thưởng nên Mạnh Vãn quyết định tiện tay làm cho anh ta một bữa cơm đủ dinh dưỡng.

Mạnh Vãn cũng không phải người hết sức chăm chỉ, cô chỉ mua một con cá, một cái bông cải xanh, sầu riêng quả xoài bánh kem làm sau khi ăn xong điểm tâm ngọt.

Vừa đến 11 giờ Lục Triều Thanh đã tới gõ cửa.

Mạnh Vãn vừa chuẩn bị xong con cá, còn đang đeo tạp dề đi ra mở cửa, Lục Triều Thanh ngoài cửa rõ ràng vừa mới tắm xong, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng, tóc cũng hơi ướt nhưng không rỏ nước, lại hơi rối loạn, nhưng mà có vẻ tinh thần phấn chấn của người trẻ. Anh ta đang mặc bộ quần đùi áo ngắn tay kiểu thể thao, cánh tay lộ ra ngoài, đôi chân có cơ bắp cân xứng không hề khoa trương.

"Giật giải nhì, anh lợi hại nha." Mạnh Vãn mời anh ta vào cửa.

Lục Triều Thanh nhìn nhìn tạp dề trên người cô, tò mò hỏi: "Bánh kem làm xong chưa?"

Chỉ biết mỗi bánh kem, Mạnh Vãn thật sự muốn úp bánh kem lên mặt anh ta!

"Làm xong rồi, phải để lạnh trước đã, cơm nước xong lại ăn." Mạnh Vãn đóng cửa lại, sau đó nhìn dáng lưng đàn ông cao lớn hừ nhỏ: "Nhìn anh hôm nay nhận giải, để cho anh nếm thử tài nấu nướng của tôi."

Lục Triều Thanh bỗng quay đầu lại.

Mạnh Vãn chột dạ, chỉ chỉ TV ý bảo anh tự chọn chương trình, còn cô bước nhanh vào phòng bếp, đóng luôn cửa phòng bếp lại.

Lục Triều Thanh rất muốn đi tham quan phòng bếp, nhưng Mạnh Vãn lại đóng cửa rồi nên anh đành an vị trên sô pha.

Chạy đường dài năm ngàn mét rất hao thể lực, bây giờ Lục Triều Thanh mới coi như là được nghỉ ngơi, anh cũng không định xem TV, ngồi ngồi một chút thì nằm luôn lên sô pha, nhắm mắt lại nghe động tĩnh trong phòng bếp. Vừa mới nằm được năm phút đồng hồ thì di động trên bàn trà đột nhiên vang lên, là điện thoại của Mạnh Vãn, hiển thị tên người gọi là "Mẹ già".

Lục Triều Thanh cầm di động đi vào phòng bếp.

Mạnh Vãn cầm lấy điện thoại, ra dấu im lặng với Lục Triều Thanh, lúc này mới nhận cuộc gọi.

Mẹ Mạnh: "Vãn Vãn đang ở tiệm mì sợi chứ? Mẹ đang ở dưới lầu nhà con, đợi lát con về ăn cơm nhé."

Mạnh Vãn bị sét đánh: "Sao đột nhiên mẹ lại tới đây?"

Mẹ Mạnh rất kỳ quái: "Tôi nhớ con gái nên tôi tới đây, có gì không đúng sao?"

Ngay lúc Mạnh Vãn còn chưa kịp nghĩ xem phải ứng đối như thế nào thì trong di động truyền tới tiếng cửa thang máy mở ra, ngay sau đó nghe thấy mẹ Mạnh nói: "Mẹ tới trước cửa rồi."

Mạnh Vãn lập tức ngắt điện thoại, hết nhìn phòng khách lại nhìn Lục Triều Thanh, cái khó ló cái khôn, cô vội vàng kéo Lục Triều Thanh chạy vào phòng ngủ của mình, đẩy mạnh Lục Triều Thanh vào buồng vệ sinh trong phòng ngủ rồi Mạnh Vãn mới đứng ở cửa nhỏ giọng cảnh cáo Lục Triều Thanh: "Trước khi mẹ tôi rời đi thì không cho anh phát ra bất cứ âm thanh gì, nếu để mẹ tôi biết anh đang ở đây thì cả đời này anh đừng có nghĩ tới chuyện ăn bánh kem tôi làm nữa!"

Lục Triều Thanh há mồm muốn nói, Mạnh Vãn đã đóng cửa lại từ bên ngoài, đi vài bước lại lộn trở lại nhắc nhở anh ta: "Nhớ tắt âm điện thoại!"

Lục Triều Thanh sờ sờ túi, lôi di động ra, tắt âm.

Mạnh Vãn trở lại phòng khách, vừa đúng lúc mẹ Mạnh tiến vào nhà, hai mẹ con chạm trán. Mẹ Mạnh nhìn tạp dề trên người con gái sợ ngây người: "Con đang ở nhà?"

Mạnh Vãn cười như không có việc gì: "Vâng, hôm nay con muốn tự nấu cơm ăn."

Mẹ Mạnh rất vui vẻ xách túi đồ đi vào phòng bếp đi: "Con làm món gì?"

Mạnh Vãn đang làm cá lư hấp, thịt xào bông cải xanh, cơm đã chín, đồ ăn đang chuẩn bị bắc xuống.

Con gái rất biết tự chăm sóc bản thân, không phải ngày nào cũng ăn cơm hộp, cho nên mẹ Mạnh rất vui mừng. Bà đứng trước tủ lạnh vừa mở tủ vừa cười: "Được rồi, con tiếp tục nấu cơm đi, mẹ đi dọn phòng cho con...... Ai, còn làm bánh kem nha, vừa hay mẹ cũng đã lâu không ăn bánh kem, có điều gần đây mẹ lại béo hai cân rồi, có nên ăn không nhỉ."

Nhìn cái bánh kem trông hết sức ngon miệng, mẹ Mạnh lâm vào khó xử ngọt ngào.

Buồng vệ sinh trong phòng ngủ chính, Lục Triều Thanh nghe thấy tiếng nói của mẹ Mạnh, không nhịn được sốt ruột, Mạnh Vãn làm bánh kem to như thế nào nhỉ? Miếng bánh lần trước của anh so với người khác còn nhỏ hơn một chút, có khi nào bánh kem của anh hôm nay sẽ bị mẹ Mạnh ăn mất?

Nhưng Mạnh Vãn ban nãy đã cảnh cáo, Lục Triều Thanh không dám xông ra vì bánh kem hôm nay, mà hy sinh những cái bánh kem sau này có thể có.

Mẹ Mạnh còn nói muốn giúp Mạnh Vãn dọn phòng, Lục Triều Thanh xoay người, muốn nhìn xem phía bên trong có chỗ nào thích hợp để trốn không. Buồng vệ sinh trong phòng ngủ chính của Mạnh Vãn không lớn cũng không nhỏ, tận cùng bên trong là bồn tắm cực to, bên cạnh là gian tắm vòi sen pha lê, máy giặt cũng ở bên trong, bên cạnh là thùng đồ giặt có hai thứ quần áo, phía dưới là một cái váy, phía trên là thứ màu hồng nhạt......

Lục Triều Thanh theo bản năng dời tầm mắt.

Bên phía phòng bếp, Mạnh Vãn cơ trí giữ chặt lấy mẹ già đang chuẩn bị bắt đầu quét tước vệ sinh: "Con đi quét dọn, mẹ đi xào rau, đồ ăn mẹ nấu so với con ăn ngon hơn nhiều!"

Con gái vừa làm nũng cái là mẹ Mạnh còn có cái gì phản đối nữa?

Mẹ Mạnh ở lại phòng bếp, Mạnh Vãn đi sang phòng ngủ chính, nói nhỏ với Lục Triều Thanh: "Lát nữa tôi với mẹ đều ở trong phòng bếp, anh xem nhân cơ hội thì rời đi đi."

Lục Triều Thanh ánh mắt không tự giác liếc về ngực cô.

Vị trí nhạy cảm như vậy, hai người lại đứng rất gần, Mạnh Vãn đương nhiên chú ý tới cái liếc mắt của anh ta, cô sửng sốt, sau đó đột nhiên nhớ ra, nhìn cái thùng đựng đồ giặt, nội y tối hôm qua cô tắm rửa thay ra quả nhiên đặt ngay bên ngoài vô cùng lộ liễu!

Mạnh Vãn xấu hổ muốn chết.

"Được rồi, lát phòng bếp đóng cửa một cái thì anh lập tức đi đi." Mạnh Vãn vội kéo Lục Triều Thanh từ buồng vệ sinh ra, ra hiệu anh ta đi theo sát phía sau mình.

"Bánh kem......" Lục Triều Thanh không nhịn được phải hỏi.

Mạnh Vãn tức giận: "Mẹ tôi đi rồi tôi mang sang cho anh."

Cô đi nhích dọc theo hành lang cứ như đang đi vào thôn quỷ, Lục Triều Thanh đi sát theo cô, hỏi lại bên tai: "Có xoài chứ?"

Mạnh Vãn muốn mắng người, xoài cái đầu anh ấy!

Đi đến cạnh hành lang, Mạnh Vãn bảo Lục Triều Thanh tránh một bên, nghe thấy tiếng phòng bếp đóng cửa lập tức lao ra.

Lục Triều Thanh ngửi thấy mùi hương thức ăn từ phòng bếp truyền đến, thật sự là không muốn đi.

Mạnh Vãn cười hì hì đi qua phòng bếp, làm bộ dính người, sau đó không nặng không nhẹ đóng cửa phòng bếp lại.

Lục Triều Thanh nhận được ám hiệu lặng lẽ rời đi.

Lúc Mạnh Vãn quay ra kiểm tra một vòng không thấy Lục Triều Thanh, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lục Triều Thanh ngốc nhưng mẹ già nhà cô không ngốc, nếu để mẹ bắt gặp cô mời Lục Triều Thanh sang ăn cơm lại còn làm bánh kem cho anh ta, mẹ già chắc chắn sẽ biết ý của cô. Trước đó không lâu Mạnh Vãn còn thề son sắt nói bản thân và Lục Triều Thanh không phù hợp, bảo mẹ cô đừng lẫn lộn. Thế mà nhanh như vậy cô đã tự mình vả mặt mình, Mạnh Vãn mới không muốn để mẹ già chê cười, có thể dấu diếm bao lâu thì dấu.

Cơm trưa nấu xong xuôi, lúc mẹ Mạnh bới cơm bà thử thăm dò hỏi con gái: "Con với Triều Thanh thế nào?"

Mạnh Vãn cười lạnh: "Nhờ hai người ban tặng, trước kia vẫn là hàng xóm, bây giờ hàng xóm cũng không phải."

Mẹ Mạnh cực kỳ tiếc hận.

Mạnh Vãn nhìn đĩa cá lư hấp càng ngày càng ít đi, yên lặng tiếc hận thay Lục Triều Thanh, không biết anh ta có biết tự gọi cơm hộp hay không.

Hai mẹ con xử lý xong hai món một canh, mang bánh kem ra, hai người cũng không ăn nhiều lắm, một cái bánh kem to vẫn còn dư ba phần tư.

"Con cho nhiều xoài quá." Mẹ Mạnh hơi ghét bỏ.

Mạnh Vãn nghĩ thầm, là con rể tốt do mẹ nhìn trúng anh ta thích ăn đó.

Sau khi ăn xong mẹ Mạnh vẫn kiên trì thu dọn nhà cửa thay con, đợi Mạnh Vãn đưa mẹ già xuống lầu quay trở lên thì đã quá một giờ.

Cô lấy bánh kem ra khỏi tủ lạnh, tới gõ cửa nhà Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh gần như trong một giây đi tới, tiểu Li Hoa đi bên cạnh, cửa mở ra, Lục Triều Thanh và tiểu Li Hoa đều nhìn về phía bánh kem trong tay Mạnh Vãn đầu tiên. Đối mặt với cái bánh kem lớn vẫn còn thừa chừng ba phần tư, hơn nữa còn có xoài, trong lòng Lục Triều Thanh đợi đã nửa ngày, dạ dày chịu đói cũng nửa ngày đều lập tức thoải mái.

"Không có đồ ăn, cái này coi như cơm trưa đi." Mạnh Vãn đưa bánh kem sang.

Lục Triều Thanh đỡ bánh kem: "Cảm ơn."

Mạnh Vãn nhìn về phía sau anh, kỳ thật cô cũng hơi hơi muốn nhìn Lục Triều Thanh ăn, khắc chế bản thân như anh ta thì lúc ăn bánh kem chắc không giống người bình thường đâu nhỉ?

Lúc Mạnh Vãn do dự có nên dùng tiểu Li Hoa lấy cớ hay không thì từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng Lục Triều Thanh: "Cô còn có việc gì sao?"

Mạnh Vãn quay đầu liền đi, "rầm" một cái đóng nhà mình lại.

Lục Triều Thanh nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà đối tượng theo đuổi, có điều, mùi hương đặc trưng của bánh kem sầu riêng rất nhanh liền lôi kéo sự chú ý của anh quay lại.

Lục Triều Thanh cảm thấy thoả mãn đi ăn bánh kem.

Trong lòng Mạnh Vãn đặc biệt buồn, đi vào phòng ngủ chính, cô ngước mắt nhìn buồng vệ sinh, giặt quần áo trước đã.

Nhặt lên kia món nội y màu hồng phấn kia, Mạnh Vãn nhéo nhéo, tư duy bắt đầu không khống chế được mà bay lung tung.

Nếu, cô chỉ mặc mỗi cái này đi đưa bánh kem cho Lục Triều Thanh thì Lục Triều Thanh sẽ nhìn bánh kem trên tay cô trước, hay là nhìn ngực cô trước?

Ngây ngốc một lát, Mạnh Vãn đột nhiên hừ lạnh.

Chỉ bằng cái biểu hiện vừa rồi của Lục Triều Thanh thì cả đời này anh ta cũng không cần nghĩ tới loại đãi ngộ đó!

Cách vách, Lục Triều Thanh đem cái bánh kem ba phần tư ăn sạch sẽ, bụng cũng no rồi, dọn rửa xong xuôi phòng bếp, Lục Triều Thanh nghĩ tới quần áo thể thao ném trong máy giặt chắc là đã giặt xong rồi.

Anh đi phơi quần áo, thoáng nhìn thùng giặt cái, hình ảnh món nội y màu hồng nhạt của Mạnh Vãn trong nháy mắt xâm nhập vào trong óc.

Lúc ngủ trưa, giáo sư vật lý trẻ tuổi bị mất ngủ.

Lục Triều Thanh gửi tin nhắn cho Mạnh Vãn: Bánh kem ăn rất ngon, cảm ơn.

Mạnh Vãn xem xong gửi lại cho anh ta một cái "mỉm cười".

Lục Triều Thanh không biết nên nói cái gì, giáo sư Cao đột nhiên lại gửi một cái WeChat lại đây, hỏi anh giật giải nhì thì được phần thưởng gì.

Giáo su vật lý rốt cuộc hơi có chút linh quang, làm lơ câu hỏi của giáo sư Cao, Lục Triều Thanh tiếp tục cùng Mạnh Vãn nói chuyện: Đại hội thể thao tặng tôi một cái đồ leo núi, cuối tuần cùng đi leo núi không?

Mạnh Vãn nhìn màn hình di động, trong lòng có chút ngọt ngào.

Leo núi, còn coi như là một lời mời hẹn hò bình thường một chút.

Cô ôm gối đầu lăn mình, gõ chữ: Vì sao tôi phải đi leo núi với anh?

Lục Triều Thanh: Leo núi là loại hình vận động có lợi, thân thể được rèn luyện toàn diện.

Mạnh Vãn:...... Cũng được.

Đàn ông theo đuổi cô nhiều như vậy, sao lại cứ cố tình coi trọng một gã người máy cơ chứ?