Chương 58: tay

Bạn Gái Tai Tiếng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khi đến khu suối nước nóng, cũng đã gần giữa trưa, xe từ từ lái vào bãi đỗ xe của lữ quán.
Khi ấy Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần mới phát hiện, lữ quán ở khu suối nước nóng này mang danh lữ quán, chứ kỳ thật giống một trang viên nhỏ hơn.
Lữ quán chiếm diện tích cực rộng, được vây quanh với những hàng cây trúc, bên trong cổng lớn là một khu đất trống, một bên trồng đầy cây trúc màu xanh biếc, một bên trồng đầy hoa mai, ở giữa bày rất nhiều bàn và băng ghế đá, đã có khá đông người chiếm cứ vài bàn, vừa thưởng trà vừa nói chuyện phiếm, trông cũng rất náo nhiệt.
Vượt qua những tảng đá trên đường, vượt qua rừng trúc và rừng mai, con đường phía trước mỗi lúc một mở rộng, cuối cùng hiện ra diện mục chân chính của lữ quán.
Lữ quán được thiết kế theo phong cách xưa, thoạt nhìn có chút ảm đạm, hành lang gỗ xinh đẹp nối liền mấy khu nhà nghỉ lại với nhau. Mùi hương ấm áp ẩm ướt phả vào mặt, hòa với mùi vị tươi mát đặc hữu của lá trúc, khiến đôi mắt ai cũng tỏa sáng.
Sau khi lấy vé vào cổng, phục vụ viên dẫn Tịch Sư Tử và Tô Phùng Tần vào đại sảnh, sau khi làm xong hết thủ tục, mới dẫn hai nàng vào phòng.
Một gian phòng không lớn không nhỏ, bên ngoài có một cái ao nhỏ dâng đầy suối nước nóng với nhiệt khí bừng bừng lan tỏa, còn có một khoảnh ban công rộng, bên dưới lót một lớp thảm nền Tatami, bên trên đặt một bàn trà gỗ, cùng một bình hoa sen tươi mới, một ít hoa quả và một bộ trà cụ, với bình trà nhỏ. Vách tường lát gỗ, treo vài bức tranh thuỷ mặc, và hai chiếc mặt nạ kinh kịch.
Cả phòng, không được trang trí hoa lệ nhưng sạch sẽ và gọn gàng
"Hai vị nếu như đói bụng, đằng sau có nhà hàng, nếu như hai vị muốn ăn một bữa cơm bản sứ, thì đi ra ngoài rẽ trái, ven đường có mấy nhà hàng nhỏ do dân bản địa mở, hương vị đều không tệ, hai vị có thể đi thử một lần." Phục vụ viên là một cô gái trẻ tuổi, luôn cười híp mắt, thái độ phục vụ khiến ai cũng cảm thấy rất hài lòng.
"Được rồi, cám ơn cô." Tô Phùng Tần nghiêng tai nghiêm túc  nghe, ôn hòa mà hữu lễ  nói lời cám ơn.
Tịch Sư Tử thì đã sớm ngồi xuống trước, ngâm chân trong ao suối nước nóng, nghiêng đầu hơ tay trước hơi nóng bốc lên từ suối ấm áp , rất dễ chịu.
Phục vụ viên quay người rời khỏi phòng, trước khi sắp đóng cửa, lại đưa đầu vào dò xét, đôi mắt chớp chớp, ấm áp  nhắc nhở: "Hai vị khách nhân, tường quán trọ của chúng tôi cách âm rất tốt."
Thấy phục vụ viên kia đóng cửa lại, Tịch Sư Tử có chút thắc mắc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Phùng Tần, lông mày nhẹ nhàng giương lên, cũng không phải khách sạn nào cũng nhắc nhở khách nhân 'tường của chúng tôi cách âm tốt lắm đấy'.
Tô Phùng Tần không nói gì, chỉ cong môi cười cười, sau đó cởi áo khoác trên người, xõa mái tóc dài, nhìn qua Tịch Sư Tử nhẹ giọng mở miệng: "Đói bụng à, muốn đi ăn không?"
Tịch Sư Tử cúi đầu sờ lên bụng, đề nghị "Ừm, vừa mới rồi cô nhân viên có nhắc tới gần đây có quán ăn bản địa, chúng ta đi thử đi."
Ra ngoài không bao lâu rất nhanh đã tìm được quán ăn mà nữ nhân viên nhắc tới, những quán ăn nhỏ thế này chỉ bày bếp lò ở dưới mái hiên, khách nhân đều có thể thấy món của mình được nấu ra sao.
Trong sân nhỏ bày biện vài bàn ăn lộ thiên, chung quanh dùng những lớp ni lông để chắn gió.
Khi Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần đến, mấy bàn lớn đã bị người ta chiếm mất, hai người tìm được một bàn nhỏ trong góc, lau sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Nhìn trên bàn những vị khách khác bày đầy những món cay đỏ , người nào người nấy ăn cay tới mức lấm tấm mồ hôi, nhưng lại rất sảng khoái.
Khi chủ quán tới hỏi, Tịch Sư Tử cố ý lựa mấy món thanh đạm, còn dặn dò cho ít ớt, Tô Phùng Tần có bệnh bao tử, cô luôn nhớ nàng không thể ăn cay.
Thế nhưng Tô Phùng Tần lại có chút hăng hái  liếc qua vị khách ngồi bàn kế bên, vì cay mà đầu đầy mồ hôi mà mặt mày lại sảng khoái, nghe Tịch Sư Tử chọn món xong, thừa dịp chủ quán còn chưa đi, đầu có chút quay ra, đồng tử sáng lấp lánh chớp chớp: "Phải cay chút."
Yêu cầu của Tô Phùng Tần khiến Tịch Sư Tử có chút sửng sốt, cô nhíu mày bất mãn nói: "Dạ dày không tốt, không thể ăn cay ."
"Em xem họ ăn đều vui vẻ, chị cũng muốn thử xem." Tô Phùng Tần cắn cắn môi đỏ, đôi mắt đầy ủy khuất, ngón tay len lén chỉ chỉ vị khách bàn bên đang uống bia, ăn rất sung sướng.
Tịch Sư Tử chán nản, cô trừng mắt nhìn người nọ biết mình không thể ăn cay, còn nhất định phải ăn, hợp với chính nghĩa và lợi ích chung từ chối không thương tiếc: "Không được."
"Ah~, thôi quên đi." Tô Phùng Tần không hề kiên trì, chỉ hơi hơi cúi đầu xuống, môi đỏ khẽ mím lại, lông mi thật dài phủ trên mắt, nhẹ nhàng run rẩy. Thoạt nhìn có chút đáng thương, nhưng vẫn giữ nguyên sự cao quý quật cường, càng nói lại càng khiến người ta nhịn không được mềm lòng.
Tịch Sư Tử thấy Tô Phùng Tần thế này, cuối cùng đành thỏa hiệp, kêu thêm mấy món cay, sau đó muốn chủ quán cho hai bát nước lọc, để Tô Phùng Tần vừa ăn vừa uống.
Mặc dù chỉ là quán bản địa ven đường, món ăn cũng không đẹp mắt lắm, nhưng hương vị lại cao cấp hơn cả món ăn nổi tiếng tại thành phố H, càng ăn càng thèm.
Không có trang trí hoa lệ, không có gia vị hảo hạng, chỉ là những món ăn vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cả hai vô cùng hài lòng.
Ăn nhiều tới mức no căng cả bụng, mấy đĩa đồ ăn lớn toàn bộ bị càn quét sạch, Tịch Sư Tử với Tô Phùng Tần mới hài lòng tính tiền.
Bởi vì bụng quá no, cho nên hai người không vội mà về, kéo nhau lên đỉnh núi lân cận tản bộ.
"Em xem hoa đó là hoa gì?" Tô Phùng Tần khẽ chau mày, hiếu kỳ  chỉ mấy đóa tiểu Bạch hoa xinh đẹp ven đường, hỏi Tịch Sư Tử.
Tịch Sư Tử nghe nàng hỏi, liền bước qua, chuẩn bị hảo hảo ngắm đóa hoa, ai biết vừa tới gần, liền ngửi thấy một cỗ mùi thối nồng đậm, tựa như là một cái đầu nửa năm không gội, thối tới buồn nôn.
Nhanh chóng quay đi, Tịch Sư Tử nhăn mũi thè lưỡi, trên mặt lộ ra một tia cứng đờ, mùi vị đó thật khiến cô muốn nôn: "Không biết hoa gì, chỉ có điều nặng mùi quá."
"Ừ" Tô Phùng Tần giống như không kinh ngạc, chỉ len lén cong khóe môi, lên tiếng, biểu thị mình biết rồi.
"Chị có thật không biết đó là hoa gì không? Hay là hỏi chọc ghẹo em đây." Tịch Sư Tử nhướng mày, hoài nghi nhìn Tô Phùng Tần.
"Em cảm thấy chị là người thế à?" Tô Phùng Tần chững chạc đàng hoàng hỏi ngược lại, vẻ mặt vô tội, thân thể yểu điệu, tà áo khoác thời thượng bay trong gió, một cô gái tài trí cao quý lại còn xinh đẹp, vừa ưu nhã vừa ôn nhu, nhìn sao cũng không giống người nham hiểm.
Tịch Sư Tử đưa tay vuốt mũi, mùi thối thật sự là muốn nức mũi , tuy nhiên khiến cô thanh tỉnh thêm. Thấy Tô Phùng Tần bày ra vẻ mặt vô tội, nghiêm túc lắc đầu: "Không phải." Học tỷ không phải người thích trêu cợt người khác.
"Thì phải rồi." Tô Phùng Tần hài lòng nhẹ gật đầu sau đó nhìn Tịch Sư Tử nhăn mũi, đôi mắt giảo hoạt nhìn đi nơi khác.
Hai người đi trên đường mòn vào trong núi một hồi, bầu trời trước mắt từ từ rộng dần ra, giữa sườn núi là một mảnh thiên địa, đồng cỏ trải dài, có một ít cây cỏ hiếm lạ chưa nghe tên bao giờ, Tịch Sư Tử cúi đầu mở miệng hỏi: "Học tỷ hẳn đã lâu không vẽ tranh nhỉ?"
"Ừm, cũng lâu lắm rồi." Bước chân Tô Phùng Tần dừng lại, sau đó cúi đầu nói.
"Hôm nào học tỷ rảnh rỗi, vẽ cho em một bức được không?" Đôi mắt Tịch Sư Tử đen nhánh thâm thúy, chăm chú nhìn Tô Phùng Tần.
"Hiện tại chị đại khái không cầm nổi bút vẽ ." Thấp giọng bất đắc dĩ cười, Tô Phùng Tần ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt bình thản và nhu hòa, tà áo bay trong gió, khiến ai nhìn thấy cũng đột nhiên cảm thấy có chút ưu thương.
"Vì sao." Tịch Sư Tử cố chấp hỏi, hơi khẽ cau mày.
"Bởi vì mỗi lần chị cầm bút...tay đều run, chị không vẽ được nữa." Tô Phùng Tần theo bản năng nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay phải của mình, trên cổ tay duyên dáng, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn ngấn gân xanh.
Run tay?! Không thể dùng lực sao? Tịch Sư Tử nghiêng đầu nhìn cổ tay Tô Phùng Tần, mặc dù thoạt nhìn không giống đã từng bị chấn thương, nhưng có lẽ đã từng bị thương ở một chỗ nào đó không thấy được, hóa ra là vì vậy mà Tô Phùng Tần không còn vẽ nữa.
Tịch Sư Tử duỗi tay nắm chặt tay của nàng, mười ngón đan vào nhau, đôi mắt trong trẻo nghiêm túc nhìn Tô Phùng Tần, mang theo vài phần tiếc hận cùng đau lòng, giọng nói ôn nhu an ủi: "Học tỷ, không sao đâu. Sau này nếu chị muốn vẽ, em sẽ nắm chặt tay chị, cùng chị đề bút."
"Đồ ngốc, tay chị không sao hết, thậm chí còn chưa từng bị thương." Tô Phùng Tần cúi đầu nhìn bàn tay được người nọ nắm, nhẹ nhàng nắm chặt, đầu ngón tay quấn lấy nhau.
"Chỉ do bởi vì một số chuyện, khiến chị ám ảnh, không thể cầm được bút." Tô Phùng Tần thấp giọng nói hời hợt, giọng điệu nhu hòa không gợn sóng, nhưng càng như vậy, Tịch Sư Tử lại càng cảm thấy chuyện trong quá khứ ấy không hề đơn giản, tựa hồ Tô Phùng Tần luôn luôn cất giấu rất nhiều bí mật, những bí mật nàng chưa từng kể cho ai nghe.