Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
Đăng vào: 11 tháng trước
"Bẩm báo nương nương, Hoàng thượng từ bên kia truyền đến nói nương nương rằng người muốn đến đây dùng cơm trưa." Thái giảm tổng quản đứng phía dưới khom người.
"Truyền phòng bếp mau chuẩn bị." Hoàng hậu quay đầu lại nhìn về phía Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dục: "Vĩnh An, phụ hoàng sắp đến, một lát nữa đừng đề cập đến chính sự."
"Vâng, nhi thần biết."
"Hoàng hậu thật sự sung sướng a, trẫm bận rộn đến không biết trời trăng mây gió, Hoàng hậu lại cùng Vĩnh An và phò mã nói chuyện phiếm với nhau." Cảnh đế bước đến, vừa nói vừa cười.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Cảnh đế khoát tay: "Đều miễn lễ, ở đây không có người ngoài, không cần phải giữ lễ tiết như vậy."
"Hoàng thượng là chủ của một quốc gia, Đại Tề đều nằm trong tay người, người tất nhiên là phải bận rộn. Thần thiếp chẳng qua cũng là một nữ tử, may mà Vĩnh An cùng phò mã hiếu thuận, Trung Thu còn đến thăm thần thiếp." Huệ Văn Hoàng hậu cười, đem chén nước đậu xanh ướp lạnh đưa qua cho Cảnh đế: "Hoàng thượng uống mấy hớp cho bớt nóng."
Cảnh đế nhận lấy uống một ngụm: "Vĩnh An cùng phò mã hôm nay như thế nào? Trẫm nhìn khí sắc của phò mã tốt hơn nhiều rồi."
Lưu Dục đứng lên: "Đa tạ phụ hoàng đã lo lắng, nhi thần tại trong phủ của điện hạ, được điện hạ chiếu cố rất tốt. Tuy rằng thân thể từ nhỏ đã gầy yếu, gần đây ăn uống đều đặn nên chậm rãi tiến triển hơn một ít."
"Ngươi và Vĩnh An cũng nhiều ngày không tiến cung, nên thay phụ hoàng ở bên mẫu hậu, trẫm ngày gần đây bận rộn quốc sự, không có thời gian."
"Thần thiếp ở đây rất tốt, Hoàng thượng không cần phải lo lắng nhiều như vậy, vẫn nên lấy quốc sự làm trọng."
"Hoàng hậu có nghe nói về sự việc của An Dương hầu hôm nay?" Cảnh đế nói nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Cố Cẩm Lan.
"Thần thiếp chưa từng nghe nói, không biết An Dương hầy xảy ra chuyện gì?"
"Hình bộ thượng thư Hoài Hà to gan lớn mật, tự ý phóng thích Phùng Đào, lại giữa đường bị An Dương hầu bắt được, hôm nay trói lại lôi đến đại điện. Hình bộ thượng thư cùng Hộ bộ thượng thư như vậy, trẫm bị bọn họ làm cho nhức đầu."
"Chuyện quốc gia đại sự thần thiếp không hiểu, chỉ mong Hoàng thượng chú ý thân thể mới tốt."
"Vĩnh An, mấy ngày sắp đến trong cung sẽ cử hành yến tiệc Trung Thu, mẫu hậu của ngươi một người chuẩn bị sợ là rất bận, ngươi sắp đến cũng nên tiến cung nhiều một chút giúp đỡ mẫu hậu."
Cố Cẩm Lan nghi hoặc nhìn Cảnh đế, sự tình trong cung, Hoàng hậu nếu quá bận rộn còn có quý phi, vì sao phải làm cho một công chúa đã xuất giá như nàng hỗ trợ? Cố Cẩm Lan vẫn áp xuống nghi ngờ đáp lại: "Vâng, nhi thần nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Huệ Văn Hoàng hậu nhìn cung nữ bên cạnh liếc mắt một cái, cung nữ kia ngầm hiểu, đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau liền có thái giám nối đuôi nhau đi vào, nhanh chóng thành thục dọn ra ngọ thiện. Lưu Dục nhìn một đống thức ăn trên bàn, tuy rằng đến cổ đại đã được vài năm, nàng vẫn kinh ngạc như cũ về mức độ xa xỉ của Hoàng gia. Chẳng qua chỉ có bốn người, điểm tâm hoa quả các loại thức ăn cùng với canh bày ra tám bàn, sơ sơ nhìn thì tổng cộng có hơn một trăm món ăn.
Ngẫm lại dân chúng của vùng lũ lụt Giang Nam, bọn họ có khả năng đang chờ vụ mùa thu hoạch đi, nàng lại ngầm lắc đầu, ngồi xuống. Cố Cẩm Lan dù sao cũng đã cùng Lưu Dục thành thân được mấy tháng, mỗi ngày ở chung tất nhiên nhìn được sự biến hóa cảm xúc của Lưu Dục, nàng cũng không hiểu được vì cái gì khiến cảm xúc của hắn trầm xuống như vậy.
Cảnh đế không nhanh cũng không chậm ăn cơm, dù sao còn có sự việc của An Dương hầu, lại còn một đống tấu chương vẫn chưa phê xong, vì thế hắn đến một chuyến rồi vội vàng đi. Trung Thu dù sao vẫn là còn lâu mới đến, Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan hôm nay tiến cung cũng chỉ muốn biết Hình bộ cùng Hộ bộ bị xử trí như thế nào. Trong tẩm cung của Hoàng hậu dĩ nhiên không thoải mái bằng phủ công chúa, vì thế cơm nước xong, Lưu Dục liền muốn lôi kéo Cố Cẩm Lan trở về: "Mẫu hậu, thời tiết còn nóng, nhi thần cùng điện hạ cũng sẽ không quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi."
"Cũng tốt, thời buổi bây giờ rối loạn, các ngươi ở trong cung khó trách người khác dòm ngó, nên hồi phủ."
"Nhi thần xin cáo lui."
Cố Cẩm Lan bán nhắm mắt dựa vào ghế trên xe ngựa: "Phò mã, hôm nay thời điểm dùng bữa, vì cái gì đột nhiên mất hứng?"
"A? Ta chỉ là nhìn đồ ăn nhiều như vậy, nghĩ đến nạn dân của vùng Giang Nam, sợ là bọn họ đang lo lắng chờ vụ thu hoạch mùa thu đi."
Cố Cẩm Lan mở to mắt: "Phò mã thật là có lòng nhân từ, Hoàng gia khí khái xưa nay đều như vậy, nếu giống như dân chúng, ai sẽ vì triều đình làm việc?"
"Điện hạ nói cũng đúng, chỉ là ta thấy..." Lời nói chưa xong, xe ngựa không hiểu ý người liền xốc lên một cái, Lưu Dục bất ngờ không kịp phòng bị lập tức té trên người Cố Cẩm Lan, hôn lên môi nàng. Nàng ngây ngốc, nhất thời đầu óc trống rỗng. Đây là ban ngày, công chúa điện hạ không hề ngủ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a.
Lưu Dục xấu hổ từ trên người Cố Cẩm Lan đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu nhìn công chúa điện hạ. Nàng chỉ thấy Cố Cẩm Lan nhìn như cười mà thực chất không cười nhìn nàng.
"Điện hạ, cái kia, cái kia, ta không có cố ý."
"Không sao, phò mã nếu có cố ý, bổn cung cũng không ngại."
Lưu Dục nghe vậy, đầu nàng tiến đến gần người Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, điện hạ, ngươi nói, nói cái gì?"
"Như thế nào, phò mã không nghe rõ sao?" Cố Cẩm Lan mỉm cười, sắc mặt lại ửng đỏ, nhất thời Lưu Dục xem mà ngây ngố.
"Điện hạ, kia, nếu về sau chúng ta không có hài tử, làm gì bây giờ?" Lưu Dục cắn cắn môi, ấp a ấp úng hỏi ra.
Cố Cẩm Lan nhíu nhíu mày: "Thân mình phò mã, thật sự yếu như vậy?"
Dĩ nhiên, điện hạ của chúng ta đã xem nhẹ chuyện này, nàng nghĩ bọn họ cái gì cũng chưa làm, theo bản năng liền cho rằng tương lai bọn họ ở chung với nhau thì cũng sẽ có hài tử.
"Cũng không phải, nếu thật sự như vậy, điện hạ thấy như thế nào?"
"Quả thật nếu có chuyện đó xảy ra, cũng không sao, con của bổn cung cũng không kế thừa ngôi vị Hoàng đế, bổn cung là công chúa, về già còn thiếu người nuôi dưỡng bổn cung?"
Lưu Dục cười mập mờ: "Điện hạ, thân thể ta yếu hay không, ngươi thử liền biết."
Cố Cẩm Lan bỗng nhiên dựa gần vào, cúi đầu nhìn Lưu Dục: "Như thế nào? Phò mã đêm nay muốn thị tẩm sao?"
Lưu Dục lập tức giật nảy mình, thị tẩm, đang đùa cái gì, còn chưa cởi hết quần áo, nói không chừng đã bị lôi ra ngoài chém đầu.
"A a a a, ta đâu dám có suy nghĩ bậy bạ như vậy với điện hạ."
"Phò mã thật lòng là như vậy sao? Bổn cung cũng không thấy như vậy." Cố Cẩm Lan nghiền ngẫm nhìn Lưu Dục, Lưu Dục bỗng nhiên nghiêm túc, thở dài, động tác lớn mật đem Cố Cẩm Lan ôm vào trong lòng: "Điện hạ, ta hi vọng tương lai chúng ta có thể thật tâm yêu nhau, chờ giang sơn Đại Tề này ổn định, Lưu Dục nguyện cùng ngươi ngắm nhìn vạn dặm giang sơn."
Nàng lại có chút cô đơn nói tiếp: "Chỉ là không biết điện hạ đến thời điểm đó còn ở bên cạnh ta hay không?"
Cố Cẩm Lan nằm trong lòng Lưu Dục: "Phò mã, như thế nào, ngươi cảm giác ta sẽ bỏ mặc ngươi?"
"Không phải, điện hạ như vậy làm sao là người như thế, là chính ta không thể tin tưởng mà thôi. Sợ ta không thể bảo hộ ngươi chu toàn, còn có bảo hộ vặm dặm non sông này. Hiện tại thế cục không ổn định, điện hạ lại không chịu từ bỏ."
"Ta cùng Thái tử dựa dẫm vào nhau, không thể mặc kệ hắn. Nếu Thành vương lên ngôi, những ngày sau không cần nghĩ cũng biết. Không nói đến việc sống thư thái, chỉ có thể sống hay không cũng là một vấn đề."
"Ta hiểu được, cho nên hiện tại việc tất yếu cần làm là trừ bỏ Thành vương, không cho hắn trở thành thứ uy hiếp chúng ta."
"Phò mã đã làm rất tốt, từ khi chúng ta thành thân, sự tình của Thành vương đều là do ngươi dốc hết sức đảm đương, ngươi cũng không cần lo lắng quá. Nay phụ tá đắc lực của hắn đều đã bị trừ, nguyên khí cũng tổn hao rất nhiều rồi."