Chương 17: Drama

Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

An Nhu ở phòng học ngồi trong chốc lát, chờ hoài mà không thấy Sở Hư Uyên trả lời, cô có chút đứng ngồi không yên.

Một phương diện lo lắng Sở Hư Uyên có thể không để ý tới cô, về phương diện khác, còn đang suy nghĩ chuyện về An Như Uyển cùng Hà Văn Thiến, cắn môi ngồi ở chỗ kia, cả người đều đáng thương vô cùng.

Thẳng đến tan học, Hà Văn Thiến cũng không có tới tìm cô gây chuyện, An Như Uyển cũng không có tới.

An Nhu ngay từ đầu còn hoảng loạn, lần đầu làm chuyện xấu có chút chột dạ, tâm tình chậm rãi bình tĩnh dần, xoa xoa ngực. An Nhu thành thật ngồi tại chỗ.

Ít nhất, thuyết minh kế hoạch đã thành công. Hiện tại chỉ cần chờ buổi tối Hà Văn Thiến đi tìm An Như Uyển.

An Nhu hơi do dự, có nên đi nhìn lén một chút hay không?

Trong lòng An Nhu vẫn rất muốn lén theo đuôi nhìn xem náo nhiệt. Hiện tại cô chán ghét Hà Văn Thiến, nhưng cũng vừa ghét vừa hận An Như Uyển.

【Sở tổng, tối nay tôi có cần đi theo phía sau cô ta nhìn xem thử ( náo nhiệt.jpg) như thế nào? Có được không ? 】

Trong lòng tự hỏi này đó, An Nhu thuận tay gửi tin nhắn cho Sở Hư Uyên.

Chợt giật mình, nhớ lại còn đang trong giai đoạn giận dỗi với Sở Hư Uyên. Tuy rằng miễn cưỡng trả lời hai câu với cô, nhưng sau đó Sở Hư Uyên đều không có để ý đến cô nữa.

Đại khái là thật sự tức giận rồi?

【 nếu cô muốn đi thì cứ đi 】

An Nhu còn đang miên man suy nghĩ, giọng của Sở Hư Uyên đã truyền tới. Không có lạnh lẽo cùng nhẫn nại như lúc trước, lần này giọng của Sở Hư Uyên rất bình tĩnh.

【 Sở tổng? Rốt cuộc anh cũng để ý đến tôi ( em nhớ anh muốn chết.jpg ) 】

An Nhu giật giật khóe miệng, quyết tâm làm lơ cái icon emoji đáng sợ này.

【 thực xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi anh nha. Hồi trưa tôi không nên nói như vậy, là lỗi của tôi, tôi sai rồi ( cuồng vẫy đuôi.gif ) 】

【 cô biết sai rồi? 】

Trong văn phòng, Sở Hư Uyên nhướng mày, sắc mặt lạnh băng nguyên một ngày rốt cuộc cũng hòa hoãn dần xuống.

Nhớ tới hồi trưa, sau khi anh ở tắt wifi cùng các thiết bị điện tử trong nhà, cái cô bé kia đã vô ý thức gửi tin nhắn bằng giọng nói lại đây, còn kèm theo âm thanh khóc nức nở, hàn ý ngưng kết giữa mày của Sở Hư Uyên đã biến mất hơn phân nửa.

Sở Hư Uyên đích xác có chứng bệnh ghét người khác phái, đương nhiên cũng phân chia theo từng trường hợp.

Đối với người muốn tiếp cận mình, Sở Hư Uyên thiên tính chán ghét, đối với loại giống như An Nhu, mới là sinh viên năm nhất, một con nhóc đầu óc còn không được bình thường, Sở Hư Uyên cũng không muốn khó xử.

【 tôi biết sai rồi 】

An Nhu ngoan ngoãn xin lỗi, lần này cô cực kỳ thành tâm, ngay cả emoji cũng đều thức thời không nhảy ra quấy rối.

【 hồi trưa, hồi trưa tôi đi ra ngoài ăn cơm, sau đó ăn rất nhiều, bác gái cùng chị họ rất tức giận, tôi không để ý tới bọn họ 】

【 ừ. 】

Sở Hư Uyên xoay chuyển ghế dựa, nhìn tin nhắn trả lời của đối phương mang theo cẩn thận, thậm chí có chút lấy lòng, hơi hơi nhếch lên khóe môi.

【 cảm giác thế nào? 】

【Thật ra mà nói, khá tốt 】

An Nhu im lặng trong chốc lát, vẫn thực rối rắm, gõ ra chân thật ý tưởng của bản thân.

【 tôi không cần thiết vì những người đó làm ảnh hưởng tới bữa cơm. Dù sao cha mẹ cũng mặc kệ tôi ... Tôi phải tự chăm sóc bữa ăn cho chính mình, ăn ngon uống tốt, mới có sức lực học hành ...】 thi đại học.

Ba chữ cuối cùng An Nhu thiếu chút nữa gõ ra tới, may mắn cô kịp thời nhớ, bản thân từng nói dối Sở Hư Uyên về thân thế của cô ở thế giới này, vội vàng dùng một chuỗi dấu ba chấm thay thế.

【ừ 】

Sở Hư Uyên biết ý nghĩa dấu ba chấm của An Nhu, không có vạch trần.

【 buổi tối đi theo nhìn xem 】

【 ừ, ừ, tôi biết, Sở tổng chắc đang rất bận 】

An Nhu nghe giọng điệu của Sở Hư Uyên đã hoàn toàn khôi phục bình thường, vội vàng nịnh nọt.

【trước đó quấy rầy anh làm việc thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý ... ( nước mắt lưng tròng.jpg ) 】

Ý của cô là muốn xin lỗi?

Người nào đó nhìn tin nhắn, khóe môi đang hơi hơi nhếch lên lại trực tiếp kéo xuống. Sở Hư Uyên đen mặt, ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Một chút một chút đều mang theo tiết tấu, xung quanh người nào đó, lại lần nữa chìm vào gió lốc lạnh thấu xương.

Anh không quên, An Nhu ở vào tình huống như thế nào gửi tin nhắn cho anh. Tuy rằng không phải đối phương sai, nhưng ... Ngón tay giật giật, Sở Hư Uyên xóa dòng tin nhắn [ ha hả ] trong khung soạn văn bản.

Bình tĩnh, không cần táo bạo.

Sở Hư Uyên báo cho chính mình, con ngươi đen lười nhác hơi hơi lóe sáng.

Không thể ấu trĩ giống như con nhóc đó.

Sở Hư Uyên không trả lời, An Nhu cũng chỉ cho rằng Sở Hư Uyên bận việc, lần này không có Hà Văn Thiến tới quấy rối, An Nhu an ổn ngồi học trong yên bình mấy tiết, tới tiết tự học buổi tối đều có thể thành thật ngồi tại ngồi.

Trừ bỏ trong học bàn, vẫn có một vài người xấu bỏ sâu lông hay đồ vật linh tinh vào, An Nhu cảm thấy chiêu này tốt hơn nhiều so vơi trực tiếp đối đầu.

Sở Hư Uyên nhìn ra An Nhu đang trốn tránh, anh cười nhạo một tiếng, không nói gì thêm.

Dù sao cũng sẽ có ngày con nhóc này biết đến, càng trốn, người khác càng cảm thấy cô dễ khi dễ. Dĩ hòa vi quý? Đều là lời nói dối.

Thật vất vả chịu đựng được đến lúc tan học. Đầu tiên, An Nhu chuồn trước ra phòng học, sau đó lén lút đi theo Hà Văn Thiến.

Hà Văn Thiến là chị đại trong trường, thích sống bay nhảy về đêm, nhưng lần này cô lại đến một quán trà sữa trước cửa trường học, gọi ly trà sữa, sau đó ngồi dựa cửa sổ, ngẩng người.

An Nhu run rẩy đứng ở bên ngoài, không lâu sau đã hắt hơi liên tiếp mấy cái.

【 lạnh quá à ... Sao cô ta còn chưa ra? 】

An Nhu rụt rụt bả vai.

【Sở tổng, để tôi phát sóng trực tiếp hiện trường drama cho anh xem hen】

【 cô một hai phải đứng ở bên ngoài? 】

Sở Hư Uyên âm thanh lãnh đạm hỏi lại cô.

【 cô cảm thấy bản thân cô rất khỏe, hay là không sợ bị phát hiện? 】

An Nhu cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé suy dinh dưỡng của mình, toàn thân run lên. Tuy rằng nói có đạo lý, nhưng lại giống như đang sỉ nhục cô.

【 tùy tiện tìm một cửa hàng đợi, chờ hai mươi phút rồi trở ra. 】

Không cho An Nhu có thời gian lên tiếng, Sở Hư Uyên nói thẳng.

【 cô ta sẽ không rời đi nhanh như vậy. 】

【 ok 】

An Nhu ngoan ngoãn làm theo, cô thực sự rất tin tưởng vào lời nói của Sở Hư Uyên, tìm một cửa hàng trang sức nhỏ, đi vào, trong tiệm không có máy sưởi, nhưng khá hơn nhiều so với ở bên ngoài chịu đông lạnh.

Đợi hai mươi phút, dưới ánh nhìn chăm chú của nhân viên cửa hàng, An Nhu da mặt dày tay không đi ra ngoài, nhìn nghiêng tiệm trà sữa đối diện, Hà Văn Thiến cũng vừa vặn đứng lên, nhìn dáng vẻ là muốn ra tới.

【Sở tổng, Sở tổng, drama bắt đầu chiếu 】

An Nhu lập tức hưng phấn lên, trực tiếp ở trong đầu gọi cho Sở Hư Uyên.

【 tôi đi theo ở phía sau, không biết có phải Hà Văn Thiến đã biết cái gì hay không?】

Trường học, khu phòng tầng cao nhất.

Trong lòng An Như Uyển bỗng nhiên hơi bất an, tất cả đều quá khác thường. An Như Uyển hơi hơi cắn môi, thất thần nghe Từ Trình đàn piano.

Hôm nay An Nhu đột nhiên bùng nổ, có thể do nó đói mất đến mất hết lý trí, nhưng hôm nay, Văn Thiến cũng không có nhằm vào An Nhu, hỏi vài lần, Văn Thiến đều nói không có hứng thú.

Chẳng lẽ hôm nay là ngày may mắn của An Nhu?

Nghĩ đến con suy dinh dưỡng kia, giống như bóng dáng âm u của một con chuột cống. Trong ánh mắt An Như Uyển hiện lên một chút khinh thường.

Cô không đem An Nhu để vào mắt, rốt cuộc cô lập tức sắp tiến vào học viện DICE. Tuy rằng nhìn thấy An Nhu có khó chịu, cô cũng phân chia trường hợp nặng nhẹ.

Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Nghĩ đến đây, An Như Uyển nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt: "Từ Trình, hình như mình có chút không thoải mái, muốn đi về trước."

"Làm sao vậy? Không có việc gì đi?"

Từ trước đến nay cao lãnh ít nói, Từ Trình ngừng đánh đàn, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn An Như Uyển.

"Không sao"

An Như Uyển cắn môi, miễn cưỡng cười cười, thần sắc ảm đạm, bộ dáng nhìn thấy mà thương: "Chính là giữa trưa cãi nhau với em họ, sau đó buổi chiều lại xảy ra mâu thuẫn với Văn Thiến, đều là tớ không tốt ..."

An Nhu lén lút đi theo Hà Văn Thiến cùng nhau đến phòng nhạc, tay chân nhẹ nhàng cách ít nhất một tầng thang lầu. Hà Văn Thiến đi rất nhanh, vì tránh không phát ra tiếng vang, cô thậm chí cởi giày cao gót, đi chân trần.

An Nhu thấy được, cũng không khỏi nể phục Hà Văn Thiến, nghị lực này ... Chặc, chặc, thật đúng là quá lợi hại.

Loại người thẳng thắn như Hà Văn Thiến cũng biết cách ứng phó với An Như Uyển, trước làm lơ sau đó trộm lén theo đuôi kiểm chứng mọi chuyện, cũng thật là không dễ dàng.

Trong lòng còn đang mắng chửi, chớp mắt, An Nhu nhìn thấy bóng dáng Hà Văn Thiến ngay phía trước mắt, lập tức ngừng bước, xém trốn không kịp, thiếu chút nữa bị phát hiện.

Cẩn thận che miệng, An Nhu núp ở chỗ ngoặt cầu thang, nhìn lên trên xem, mơ hồ có thể nhìn thấy Hà Văn Thiến xách theo giày cao gót đứng ở nơi đó. Trong phòng nhạc chỉ có An Như Uyển cùng Từ Trình, hơn nữa Từ Trình còn đỡ cánh tay An Như Uyển.

Quả thực là drama thế kỷ.

An Nhu nhắm mắt bịt tai, không muốn nghe tiếng Hà Văn Thiến thét chói tai. Dù cô không nhìn thấy biểu tình của Hà Văn Thiến, nhưng nghe âm thanh cũng đủ biết, Hà Văn Thiến tức giận không nhẹ.

Bạn tốt cùng người mình thích trộn lẫn với nhau, đổi thành ai cũng đều nhịn không nổi.

Hà Văn Thiến cũng đủ lợi hại, trực tiếp ném giày cao gót qua, nhưng bị Từ Trình chắn, che chở không làm bị thương đến An Như Uyển.

"An Như Uyển, sao mày có thể làm vậy với tao?"

Hà Văn Thiến không thể nhịn được nữa hét lên, nhìn Từ Trình ôm An Như Uyển bảo vệ kín mít, lại khóc lại cười: "Mày dựa vào cái gì? Mày dựa vào cái gì muốn đoạt Từ Trình. Tao coi mày như bạn, tao coi mày như người thân trong nhà, mày trả ơn tao như vậy sao?"

Động tĩnh rất lớn, An Nhu cẩn thận hơi né ra sau, nhìn Hà Văn Thiến phẫn nộ chất vấn An Như Uyển. An Như Uyển còn bị Từ Trình che chở, co rúm lại, bộ dáng thực vô tội.

"An Như Uyển vẫn luôn như vậy, Hà Văn Thiến sao có thể là đối thủ của cô ta"

Đứng ở góc độ người xem, An Nhu quan sát rõ ràng hơn. Dù sao đã muốn xé rách mặt với Hà Văn Thiến, An Như Uyển cũng không tính toán buông tha Từ Trình, người nam sinh mang trong lòng tình cảm ái mộ cô.

Quả nhiên, sau khi mắng chửi trong chốc lát, Hà Văn Thiến mất khống chế, muốn nhào lên đánh An Như Uyển, lại bị Từ Trình ngăn cản, luôn luôn giữ hình tượng cao lãnh, Từ Trình ra tay đẩy Hà Văn Thiến

"Cô điên đủ chưa?"

Quá đột nhiên, Hà Văn Thiến không kịp phòng ngừa bị đẩy lảo đảo, lui hai bước ra sau, đặt mông ngồi dưới đất. Sau đó cũng không đứng lên, trực tiếp gào khóc.

"An Như Uyển, con đĩ nhỏ, cái thứ không biết xấu hổ, mày thật không biết xấu hổ mà"

Hà Văn Thiến vừa khóc vừa mắng, hình tượng tất cả đều không còn.

Hiện tại cô hận chết An Như Uyển, mặt ngoài vô tâm cơ, trong tối âm thầm đoạt Từ Trình, quả thực là thứ không biết xấu hổ.