Đăng vào: 11 tháng trước
Sở Thu và Trần Minh Ngôn cùng một ngày trở lại H thị, nói như vậy, lãnh đạo đi Kinh Thành họp, trở về chuyện thứ nhất chính là muốn tổ chức hoạt động hoặc hội nghị tinh thần, song lần này cũng rất khác thường, rất bình tĩnh.
Sở Thu trở về, hôm sau bắt đầu đi làm, tổ trọng án "trông mong" chờ hắn sẽ nhắn nhủ gì đó, nhưng hắn chỉ đi làm như bình thường, cái gì cũng không nói, điều này làm cho các thành viên càng thêm tò mò, ngay cả Sở Thanh Phong cũng biết trong chuyện này có kỳ quặc, bất quá nàng không hứng thú đi hỏi, nàng không thích đối mặt với Sở Thu.
Hôm nay là ngày thứ ba Sở Thu trở về, vừa lên ban hắn liền kêu Sở Thanh Phong vào phòng làm việc bảo nàng ngồi xuống. Biểu tình của Sở Thanh Phong chỉ có sự nghiêm túc khi công tác, không có sự dịu dàng giữa cha con, ngồi đối diện Sở Thu, chờ hắn mở miệng.
Ở cả H thị, người có tư cách ngó lơ Sở Thu rất ít, còn không tới một bàn tay, nhưng hắn lại không có biện pháp với đứa con gái cấp dưới, trầm mặc nhìn Sở Thanh Phong, sau đó mở miệng nói: "Ta đến Kinh Thành gặp qua lão đầu tử, hắn vẫn nhớ rõ con, hơn nữa rất quan tâm con."
Lão đầu tử, đây là một xưng hô phi thường đặc thù, ý tứ trên mặt chữ hẳn là bao hàm nghĩa xấu, nhưng người có được danh hào này có thân phận và sự tích không tầm thường, khiến xưng hô này dày lên một lớp vàng. Sở Thu gọi cựu thủ trưởng là "lão đầu tử", đại biểu sự kính trọng. Lão đầu tử, xưng hô có thâm ý, bất kể là ai yêu ai hận, đều xưng hô như nhau, mà cụ thể đại biểu hàm ý gì, vậy thì để xem tâm tư mọi người đã.
Sở Thanh Phong không có bao nhiêu cảm giác, nàng trước đây gặp qua người kia, qua lâu như vậy vẫn còn khắc sâu ấn tượng, người kia có gương mặt bình thường, nhưng lại có ánh mắt không tầm thường. Nàng không hề giống Sở Thu, có cảm tình sâu sắc với lão đầu tử, cho nên không cần mang ơn, như cũ là không chút biểu tình, giương mắt nhìn về phía Sở Thu, không đáp.
Sở Thu quen rồi, tạm dừng một hồi, tiếp tục nói: "Lão đầu tử hỏi con có hôn phối chưa, nói muốn chọn một đệ tử xuất chúng, tác hợp cho con."
Sở Thanh Phong cả kinh, trên mặt cuối cùng có diễn cảm, chỉ thấy nàng nhíu mi, trong ánh mắt có chán ghét cùng lo lắng, theo như nàng hiểu biết, Sở Thu đối với lão đầu tử, cho tới bây giờ đều nói gì nghe nấy, lão đầu tử nói vậy, sợ Sở Thu sẽ không chút nghĩ ngợi đáp ứng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, trong nội tâm nàng liền có quyết định, cho dù Sở Thu đã đáp ứng lão đầu tử chưa, nàng chắc chắn sẽ không phục tùng.
Tuy rằng Sở Thanh Phong là nữ nhi thân sinh của Sở Thu, nhưng Sở Thu không hề hiểu biết nàng, rất khó đoán được Sở Thanh Phong nghĩ như thế nào, nói xong những lời này, hắn yên lặng quan sát Sở Thanh Phong, thấy trên mặt nàng có kháng cự, biết nàng không muốn, trong lòng âm thầm may mắn, tiếp tục nói: "Bất quá ta cự tuyệt, bên kia thật sự rất phức tạp, ta không quá hi vọng con lâm vào trong đó."
Sở Thanh Phong giương mắt xem Sở Thu, trong ánh mắt không phải cảm kích, mà là châm chọc. Ngữ khí của Sở Thu khiến nàng thật phản cảm, giống như hôn nhân của nàng có thể tùy ý hắn và lão đầu tử tùy ý an bài. Sở Thanh Phong hiện tại có Cố Dao, cho nên thật mẫn cảm, nhưng cho dù không có Cố Dao, nàng vẫn sẽ không tiếp nhận sự an bài đó.
Quan hệ khẩn trương, hai người trầm mặc một hồi lâu, Sở Thu thở dài, thay đổi đề tài, hỏi: "Nghe nói gần đây con cùng Cố Dao rất quen thuộc?"
Sở Thanh Phong lại cả kinh, chẳng lẽ Sở Thu đã phát hiện cái gì? Liên tưởng trước sau thật đúng là có một chút, trong lòng bất an, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ như không có việc, châm chọc phản bác: "Không phải ông kêu tôi bồi dưỡng thủ hạ sao?"
Sở Thu rất có bộ dáng từ phụ, không trách cứ thái độ của Sở Thanh Phong, thấm thía nói: "Cố Dao người này có lẽ không tồi đâu, rất đáng để con bồi dưỡng, nhưng con chỉ nên vừa phải, bằng không sẽ làm tâm người khác rét lạnh."
Sở Thanh Phong âm thầm quan sát sắc mặt Sở Thu, phát hiện chính mình suy nghĩ nhiều, tâm mới ổn định một chút, nhưng là nàng không nguyện cho hắn hảo ý, vì thế xoay mặt, không nói lời nào.
Sở Thu nhìn Sở Thanh Phong, hơi do dự, một lát sau mới lên tiếng: "Thanh Phong, tuổi con cũng không nhỏ, ta xem Chu Vân đứa bé kia không sai, rất kiên định, hơn nữa nó vẫn thầm thích con..."
Những lời trước Sở Thanh Phong còn có thể nhẫn, nhưng đến giờ phút này, nàng không nhịn được nữa, trong lòng tích luỹ oán khí bao nhiêu năm oán khí, nàng bỗng xoay đầu lại nhìn chằm chằm Sở Thu, lạnh giọng châm chọc: "Tôi hiểu, không cần ông lo lắng! Thành tích học tập của tôi, bệnh tình của mẹ, ông đều chưa từng lo lắng, hiện tại lại muốn đến can dự nhân sinh của tôi? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!"
Lời Sở Thanh Phong nói mang theo tức giận, nói xong thì dùng ánh mắt sắc bén nhìn Sở Thu tranh phong tương đối. Sở Thu trầm mặc, sắc mặt cũng có chút âm trầm, hai cha con bốn mắt đối diện, ai cũng không nói chuyện, như một hồi đánh giá, xem ai sẽ bại trận trước.
Cuối cùng là Sở Thanh Phong mở miệng trước, nàng không muốn tiếp tục ở địa phương nặng nề này, ánh mắt lợi hại, ngữ khí lãnh mạc, nói: "Sở đội trưởng còn chuyện gì sao? Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi ra ngoài làm việc."
Sở Thu nhìn Sở Thanh Phong, tựa hồ muốn từ cặp đồng tử lãnh mạc nhìn vào lòng nàng, xem nàng rốt cuộc nghĩ thế nào. Tuy là cha con, nhưng hắn lại thật sự không hiểu biết nữ nhi, có lẽ trước kia quan tâm quá ít, một chút cũng đoán không được nàng đang suy nghĩ gì.
Sở Thu không trả lời, Sở Thanh Phong không muốn lãng phí thời gian trực tiếp đứng dậy bước đi, khi nàng vừa đụng tới nắm cửa, Sở Thu mới đột nhiên mở miệng nói: "Thanh Phong, sắp có hành động lớn, đây là cơ hội tốt, hi vọng con có thể nắm chặt. Sau đó, ta sẽ về hưu, lão đầu tử bên kia đã đáp ứng, con sẽ là đội trưởng kế nhiệm."
Nghe Sở Thu nói, Sở Thanh Phong dừng lại động tác, đưa lưng về phía hắn không xoay người lại, Sở Thu nói xong, nàng đứng một hồi, mở cửa, đi ra ngoài.
Sở Thanh Phong rời đi, Sở Thu ngồi yên, ánh mắt xa xưa thâm trầm, hồi lâu sau mới thật sâu thở dài một hơi, thì thào lẩm bẩm: "Thanh Phong, con là nữ nhi duy nhất của ta, sao ta lại không quan tâm con? Ta sẽ tặng con một tiền đồ, tuy rằng không cao lắm nhưng nhất định sẽ thật an ổn. Không lâu sau... Ta sẽ nói cho con hết thảy, hi vọng con tha thứ cho người cha không xứng chức như ta..."
Sở Thanh Phong sắc mặt âm trầm đi ra phòng Sở Thu, ngẩng đầu lại thấy nhiều ánh mắt nhìn sang, tràn ngập tò mò, không có ác ý, chỉ là việc công mà thôi, nhưng giờ phút này nàng tâm tình không tốt, khó coi, không thích mấy ánh mắt đó, vì thế nàng nhăn mi, song khi phát hiện ở trong những ánh mắt này, còn có một đôi bao hàm quan tâm thì tâm tình của nàng lại thần kỳ tốt lên rất nhiều, ánh mắt kia là Cố Dao, là Cố Dao của Sở Thanh Phong.
Từng có câu, hai người yêu nhau chỉ cần một ánh mắt, là đã hiểu được hết thảy. Có lẽ là Cố Dao thấy được Sở Thanh Phong âm trầm, cho nên ánh mắt có quan tâm cùng hỏi han, Sở Thanh Phong trong nháy mắt liền đọc hiểu, trong lòng hơi lo lắng, mỉm cười với Cố Dao, nháy mắt âm chuyển.
Nụ cười hàm chứa ấm áp, đặc biệt xinh đẹp, mọi người kinh ngạc như là gặp quỷ, không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng vừa rồi Sở Thanh Phong còn âm trầm, bọn hắn đều thu hồi ánh mắt, không nghĩ tới Sở Thanh Phong lại đột nhiên nở nụ cười, còn cười đẹp như thế, đây là có chuyện gì hả? Vì sao mà cười? Vì ai mà cười?
Sở Thanh Phong và Cố Dao tâm hữu linh tê, ý thức được tình trạng xung quanh, liền vội vàng nhìn nhau, nói cho đối phương biết cần chú ý trường hợp, sau đó Cố Dao cúi đầu, mà Sở Thanh Phong thu liễm nụ cười, khôi phục lạnh lùng, xoay người đi vào phòng.
Ách... Biến hóa này, người khác không hiểu ra sao, thật sự không hiểu nổi. Sở Thanh Phong tiến vào văn phòng, Cố Dao nghe thấy có người hỏi: "Đội phó hôm nay sao vậy? Vừa..." Sau đó người khác trả lời: "Có chút kỳ quái, nhưng tôi cũng không biết. Nếu anh có hứng thú thì đi hỏi đội phó."
Hỏi Sở Thanh Phong, đội viên kia đương nhiên không dám, vì thế yên tĩnh trở lại, chuyện này cứ như vậy qua đi nhưng trong đó có hai người lại đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Cố Dao, không thấy rõ diễn cảm do Cố Dao cúi đầu, bọn họ cũng chỉ có thể tự đoán, hai người kia... Theo thứ tự là Chu Vân thích Sở Thanh Phong và Trần Hy thích Cố Dao.
Cố Dao cúi đầu làm bộ như xem tư liệu, kỳ thật trong lòng có chút kinh hoảng, bí mật giữa mình và Sở Thanh Phong thiếu chút nữa bị tiết lộ, không khỏi âm thầm thè lưỡi.
Sở Thanh Phong trở lại phòng làm việc, sắc mặt vẫn âm trầm, tựa lưng vào ghế, mày chưa giãn ra, tâm tình thật sự phức tạp, chán ghét những lời vừa rồi của Sở Thu, khó chịu nhớ lại chuyện cũ, lo lắng cho tương lai của mình và Cố Dao, không thoải mái vì hành vi trốn trốn tránh tránh trước mắt.
Lơ đãng nhớ tới cùng Cố Dao hỗ động, cảm giác kia thú vị lại kích thích, giống như đi trộm, tưởng tượng lúc này Cố Dao đang làm gì, mày bất tri bất giác hoàn toàn giãn ra, còn không tự giác lộ ra ý cười ấm áp, giờ phút này nàng thiệt tình cảm tạ vận mệnh, có thể để nàng cùng Cố Dao gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, hứa hẹn, gắn bó...
Edit mấy chương ngọt ngào làm tui tủi thân quá nhiều T.T
Tui xinh tui trắng tui thơm, ai đi ngang có lòng tốt xin hãy hốt tui đi T.T