Đăng vào: 11 tháng trước
Mọi người ăn xong, Sở Thu tụ tập lại hết trong phòng hội nghị. Sở Thanh Phong mỗi lần họp đều thói quen tọa sau cùng, lúc bắt đầu là không muốn thân cận Sở Thu, mà bây giờ đã thành thói quen. Cố Dao đi theo Sở Thanh Phong, thấy nàng đi đâu cũng ngoan ngoãn theo sát, bộ dáng kia giống như tiểu người hầu nhu thuận.
Chờ mọi người ngồi, Sở Thu tắt đèn, thoáng chốc cả phòng đều tối đen, Sở Thu mở máy chiếu, mọi người mới thấy được một chút ánh sáng, Sở Thu lộ ra nếp nhăn trên mặt cùng tóc bạc bên thái dương, nhưng ánh mắt lại từ từ tỏa sáng, có vẻ phá lệ lợi hại, giống như diều hâu phương Đông!
Biểu tình của Sở Thu vĩnh viễn đều là như vậy, Cố Dao chưa từng thấy Sở Thu tươi cười, cô xem Sở Thu, cảm thấy ánh mắt Sở Thu phóng ở trên người mình, đoan đoan chính chính. Kỳ thật có cảm giác này không chỉ có Cố Dao, tất cả đội viên cũng có, Sở Thu vô hình phóng xuất ra một loại khí thế tên là uy nghiêm. Từng người đều ngồi thẳng tắp, đợi Sở Thu nói chuyện, chỉ có Sở Thanh Phong là tùy ý tựa lưng vào ghế, ánh mắt vô cảm xúc nhìn Sở Thu, trạng thái kia có điểm thờ ơ.
Một lúc sau, Sở Thu mở miệng, không cần microphone, thanh âm của hắn vang dội phi thường, rành mạch lao vào lỗ tai mỗi người: "Mục tiêu lần này là Thanh Liên Hội! Tin tưởng các vị đang ngồi đây cũng sẽ không xa lạ, bang hội luôn luôn là đối tượng để chúng ta đả kích, chúng ta không chỉ một lần cùng các bang hội giao thủ, nhưng mà... Chúng ta lại chưa bao giờ quét sạch Thanh Liên Hội, bọn họ rất giảo hoạt, chúng ta không thể nắm được nhược điểm có thể một lưới bắt hết!"
Cố Dao nghe thấy ba chữ "Thanh Liên Hội", trong lòng mạnh khiêu một chút, cô không tự giác nghiêng đầu nhìn Sở Thanh Phong, thấy trên mặt Sở Thanh Phong không có diễn cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm Sở Thu. Cố Dao đang muốn quay đầu đi, Sở Thanh Phong lại có cảm giác, đột nhiên quay đầu, cùng Cố Dao mắt đối mắt, nàng ngây người một chút, sau đó hơi trêu ghẹo cười rộ lên, nụ cười kia hình như là nói: "Sao em lại nhìn lén tôi?"
Không nghĩ tới Sở Thanh Phong sẽ đột nhiên quay đầu, Cố Dao cũng là lặng đi một chút, cô thấy Sở Thanh Phong mỉm cười, bởi vì trong lòng tàng tâm tư khác, cũng không hiểu hàm ý chân chính của Sở Thanh Phong, thấy nàng mỉm cười, cũng cố gắng mỉm cười theo, sau đó quay đầu đi, tiếp tục xem phía trước.
Sở Thanh Phong cảm thấy Cố Dao cười bất đồng dĩ vãng, tựa hồ là có tâm sự, nhưng Sở Thu lại mở miệng, Sở Thanh Phong cũng chỉ có thể tạm dừng dục vọng muốn đi truy cứu.
"Ta thu được tin tức từ nội gián, đêm nay Thanh Liên Hội sẽ triệu tập thuộc cấp, địa điểm là quán bar thuộc sở hữu của bọn họ, Bóng Đêm. Chúng ta vẫn chưa biết mục đích cụ thể của bọn họ, bất quá nội gián của ta đoán, có thể là tân nhậm lão đại muốn lộ mặt. Cho nên lần này chúng ta hành động, mục đích chủ yếu là... Hù doạ!"
Hù doạ, từ này các thành viên tổ trọng án cũng không xa lạ, mỗi lần có một bang phái thay người cầm đầu, bọn hắn đều tự động tìm tới cửa, không nhất định là có chứng cớ đi đả kích, nhiều khi chỉ là cảnh cáo, để người cầm đầu mới thành thật một chút, không cần quá mức. Cho tới nay đó đều là quy củ giữa tổ trọng án và xã hội đen, chẳng qua hai phe bất đồng, tổ trọng án xưng là "hù doạ", xã hội đen thì xưng là "xuống núi".
Sở Thu nói xong, các thành viên nhỏ giọng đàm luận, bọn hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là tân nhậm lão đại của Thanh Liên Hội sẽ là ai, ai xem qua những án lệ đều biết, hành động "hù doạ" quy mô lớn như vậy, ở tổ trọng án chỉ phát sinh qua 2 lần, lần đầu tiên là 10 năm trước, Tàng Thiên Hải mới vừa áp chế toàn bộ bang hội ở H thị, mà lần thứ hai chính là hôm nay, thời gian tân nhậm lão đại của Thanh Liên Hội chính thức lộ mặt.
Sở Thu sửa sang đèn chiếu, cũng không có ngăn cản bên dưới thảo luận, hắn đổi đèn chiếu xong, tiếng thảo luận cũng tự động ngừng lại. Sở Thu nhìn xung quanh một cái, chiếu slide đầu tiên lên.
Ở trên màn ảnh xuất hiện một chiếc xe Benz dài, hai tên bảo tiêu cẩn thận chú ý bốn phía, còn có một người đang từ trên xe bước xuống... Một nữ nhân.
Nữ nhân kia thật là kỳ lạ, cô mặc sườn xám xanh đen, chân đi giày vải đế bằng, tay đeo một chuỗi ngọc chất Phật châu. Ảnh chỉ chụp góc nghiêng, không thể thấy rõ dung mạo, hoàn toàn không thể đoán được số tuổi thật sự. Chỉ một góc nghiêng vẫn khiến người ta nhận ra, người phụ nữ này nhất định rất đẹp, bằng không góc nghiêng sẽ không tinh xảo như thế. Trong ảnh, bắt mắt nhất chỉ có một màu sắc, đỏ thẫm, đỏ thẫm như máu. Đó là màu son môi và hoa Bỉ Ngạn thêu trên sườn xám.
"Đây là đang đóng phim?" Một nam tử trẻ tuổi nhịn không được nhỏ giọng thì thầm một tiếng, sau đó ngôn luận của hắn cơ hồ đều được mọi người đồng ý. Tấm hình này thật sự rất giống ảnh chụp trong studio hoặc là lấy ra từ trong phim. Cô gái kia, bất kể là trang phục hay là khí chất, đều tựa hồ cùng hiện đại có khác biệt rất lớn, nữ nhân như vậy càng giống tiểu thư thời kỳ Dân Quốc hơn.
Cố Dao thấy người trong hình, trong lòng âm thầm kêu: "Đại tỷ." Sở Thanh Phong nhìn tấm hình, hơi híp mắt một chút, ám ngầm hữu ý.
Không có người trả lời thanh niên kia, Sở Thu dùng ngón tay chỉ màn hình, nói: "Nữ nhân này, là con gái duy nhất của Tàng Thiên Hải, Tàng Huyền Thanh. Chúng ta không có tư liệu cụ thể về cô ta, chỉ có giấy khai sinh cùng hộ khẩu, không có bất kỳ bằng cấp, tư liệu chữa bệnh nào. Tấm hình này cũng là tấm hình duy nhất chúng ta có. Dựa theo tin tức chỉ hướng, Tàng Huyền Thanh rất có thể chính là lão đại mới của Thanh Liên Hội."
Một nữ nhân thần bí lại càng khiến mọi người hứng thú, ai biết Tàng Thiên Hải cũng biết hắn có một nữ nhi, nhưng không có bất luận kẻ nào biết nữ nhân này là người thế nào, do Tàng Thiên Hải bảo hộ cô quá tốt. Cũng bởi vì như vậy, không ai có thể nghĩ đến, tiếp nhận chức vụ lão đại Thanh Liên Hội sẽ là nữ nhân này, một người chưa bao giờ lộ mặt qua, chưa có thành tựu mà muốn khống chế được Thanh Liên Hội, thật sự là quá khó khăn, huống chi Tàng Thiên Hải đã tử vong lâu rồi.
Sở Thu không có nhiều tư liệu của Tàng Huyền Thanh, hắn không có tiếp tục giải thích chủ đề về Tàng Huyền Thanh, thay đổi hình ảnh, mà hình ảnh kế tiếp làm cho người ta cảm thấy càng thêm quái dị. Trên hình là một người mặc tăng y, hai tay tạo thành chữ thập, thẳng tắp đứng thẳng, đầu trọc, hư hư thực thực, bất quá làm cho người ta cảm thấy quái dị đó là tăng y màu xanh đen. Không chỉ có chừng này, tấm hình chiếu lên thật rõ ràng, lại không thể thấy rõ bộ mặt thật, làn da rậm rạp che kín đồ án quỷ dị, đồ án trải rộng toàn thân hắn, trên đầu, trên mặt, thậm chí ngón tay cũng có.
Lưu Hướng Lan nhìn thấy hình ảnh, nhịn không được kinh hô một tiếng, "Trời ạ, sao lại có người như vậy? Chữ trên người hắn là cái gì? Là Đồ Đằng giống người Anh-điêng sao?"
Sở Thu cau mày nhìn người trên màn ảnh, nghe Lưu Hướng Lan kinh hô, hắn quay đầu lại nói: "Không phải Đồ Đằng, là kinh Phật... Chúng ta ngoại trừ biết thủ hạ Thanh Liên Hội tôn hắn là 'Kinh Luân đại sư', thì hoàn toàn không biết gì cả. Nghe nói người này là bảo tiêu cũa Tàng Huyền Thanh, chưa bao giờ cách Tàng Huyền Thanh xa hơn 5 bước."
Sở Thu nói xong, mở đèn, trịnh trọng đứng trước mặt mọi người, tay nâng lên chỉ vào màn hình phía sau: "Những ảnh chụp này, đều do một cảnh sát nằm vùng lẩn vào Thanh Liên Hội chụp được, sau khi hắn bí mật giao ảnh chụp cho ta liền mất tích, cảnh sát hoài nghi hắn hẳn là bị Thanh Liên Hội sát hại, mà chúng ta... Ngay cả hài cốt của hắn đều không thể tìm được."
Sở Thu rất kích động, tay không ngừng dùng sức huơ lung tung, nói xong, có thể từ cơ mặt hắn nhìn ra, hắn cắn chặt khớp hàm, hai mắt nồng đậm hận ý.
Sở Thu hạ xuống hai tay, đan chéo phóng ở sau lưng, lấy ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, vang dội ra lệnh: "Tất cả thành viên của tổ trọng án nghe lệnh, bắt đầu hành động!"
Toàn bộ thành viên phản xạ có điều kiện đứng lên, đứng nghiêm chào, từng người đi ra phòng họp.
Cố Dao vừa đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại đột nhiên bị Sở Thanh Phong kéo tay, cô xoay người nghi hoặc nhìn Sở Thanh Phong. Sở Thanh Phong trịnh trọng dặn dò Cố Dao: "Thanh Liên Hội đều là kẻ điên, bọn họ sẽ không bởi vì em là cảnh sát mà băn khoăn, cho nên nhất định phải nghe theo mệnh lệnh, ngàn vạn lần không cần hành động theo cảm tính, có biết không?"
Diễn cảm cùng ngôn ngữ trịnh trọng của Sở Thanh Phong bao hàm nồng đậm quan tâm, Cố Dao có thể tinh tường cảm giác được, Sở Thanh Phong lại không biết đối tượng nàng nhắm tới là Tàng Huyền Thanh, đại tỷ của Cố Dao, Cố Dao có điểm phức tạp nhìn Sở Thanh Phong, cuối cùng chỉ trầm mặc gật gật đầu.
"Ừ, đi thôi." Sở Thanh Phong thấy Cố Dao gật đầu, trong lòng yên tâm, vì thế lướt qua Cố Dao, đi ra phòng hội nghị. Nhưng đi đến một nửa, nàng dừng lại, tựa hồ còn không yên tâm lắm: "Đến lúc đó em đi theo tôi, nhớ kỹ, nhất định phải đứng sau lưng tôi."
Lần này Sở Thanh Phong không chờ Cố Dao đáp lại, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Cố Dao nhìn bóng lưng Sở Thanh Phong, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, mặc kệ Sở Thanh Phong theo bản năng đi trước mặt cô, hay là đặc biệt dặn dò cô nhất định phải nhớ kỹ đứng sau lưng nàng, đều là tư thế bảo hộ.
Có một số thím bức xúc nên sẵn đây tui nói rõ luôn:
Thứ nhất, Thanh tỷ là nữ vương thụ, bả lười chảy thây thế kia mà nói bả là công thì tui cũng chịu.
Thứ hai, bả không có khí chất hắc bang, cái đó là dĩ nhiên, tác giả vốn miêu tả thế mà, "VÔ HẠI".