Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Ngạn dừng xe lại. Đối với lời cự tuyệt vừa rồi của Kiều Thanh Vũ cô không có để ở trong lòng, ít nhất là hiện tại mặt cô vẫn không có gì gọi là không ổn. Mạc Ngạn tháo dây an toàn, quay sang nhìn Kiều Thanh Vũ tự nhiên nói:"Em không phải nói thúc thúc cùng Đồng Đồng sắp về quê sao? Khi nào đi, tôi sẽ đưa họ đi."
Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn nhất thời không biết nói gì, bị nàng cự tuyệt không phải sẽ tức giận với mất hứng sao? Sao cô lại bình thản như không có gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ tình cảm của cô đối với nàng không phải là thật? Nghĩ như vậy Kiều Thanh Vũ nhíu mày, chỉ vì chuyện này mà làm nàng rối rắm tới mấy ngày.
Mạc Ngạn đường nhiên nhìn thấy biểu hiện của Kiều Thanh Vũ, cô cũng không hỏi nhiều, xuống xe đi vòng qua mở cửa cho nàng, đưa tay ra muốn đỡ nàng xuống, hỏi tiếp:"Quê em ở đâu? Có xa chỗ này không?"
Kiều Thanh Vũ nắm lấy tay Mạc Ngạn bước xuống xe, sau liền rút tay về, bước đi. Vừa đi vừa nói:"Không xa lắm, chỉ mất khoảng 4 giờ đi đường."
Mạc Ngạn khóa xe, đuổi theo Kiều Thanh Vũ, không để ý hành động xa cách của nàng, gật đầu, khẳng định chắc nịch:"Vậy là tốt rồi, em hỏi ngày xuất phát đi rồi nói tôi một tiếng, tôi sẽ đưa thúc thúc với Đồng Đồng về."
Kiều Thanh Vũ đang đi bỗng đứng lại, sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Mạc Ngạn đang nghiêm túc nhìn nàng, nàng nở nụ cười gượng từ chối:"Không cần phiền tới cô, để tôi thuê xe cho họ về là được rồi."
"Làm phiền?" Mạc Ngạn nhíu mày, cô quay lại nhìn chiếc xe mới mua của mình, nói lớn:"Tôi mới mua xe..." ý của cô là có xe sao lai không tận dụng.
"Tôi biết, rất tốt."
Nghe giọng điệu thản nhiên của Kiều Thanh Vũ, Mạc Ngạn cảm thấy có chút tức giận, nghiến răng. Cô mua xe không phải là để đưa đón nhà họ Nếu đi một mình thì cô thà đi xe máy còn sướng hơn Bỏ ra hơn 200,000 tệ để mua xe, cô cũng không phải là người giàu như Vi Tiểu Nhạc nói.
Lời cự tuyệt lúc ở trong xe của Kiều Thanh Vũ không khiến Mạc Ngạn tức giận nhưng giọng điệu thản nhiên xa cách này của nàng khiến cô tức giận.
Mạc Ngạn đừng ở dưới nhìn Kiều Thanh Vũ đã bước được hai bậc thang, nheo mắt lại, muốn nói gì đó lại thôi, cảm thấy khó chịu trong lòng, thở gấp nhìn nàng:"Tùy ý em." Sau đó lướt qua Kiều Thanh Vũ đi vào sở.
Kiều Thanh Vũ sững sờ, sao Mạc Ngạn lại tức giận ?Lúc nãy ở trong xe không có tại sao bây giờ lại nổi giận Kiều Thanh Vũ lắc đầu, người này sao lại gống trẻ con quá vậy? Cô nhìn thấy đồng nghiệp đi tới chào hỏi cũng gật đầu lại, trong lòng nghĩ: Quả nhiên là do bị mình chọc tức.
Bị thất tình nên Mạc Ngạn cả buổi cứ thẩn thờ như người mất hồn, tuy rằng Mạc Ngạn hiểu được tâm trạng của mỹ nữ băng giá kia nhưng vẫn không chịu nổi sự tra tấn này.
Bởi vì tâm tình không tốt nên buổi trưa đi ăn với Đông Húc cũng không cảm thấy ngon miệng, buổi chiều bị tổ trưởng Hắc bao công phân công đi lấy lời khai của mấy nghi phạm, Mạc Ngạn thở dài, trong đầu không ngừng nghĩ cách để chuồn đi sớm.
Ăn trưa xong Mạc Ngạn chậm chạp đi lên văn phòng, hôm nay hình như có gì đó kì kì, sao mọi người đều nhìn mình chằm chằm rồi thì thầm to nhỏ với nhau Mạc Ngạn nhìn qua Đông Húc thấy hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mạc Ngạn đi vào cửa văn phòng phát hiện có hai người đàn ông cao to mặc vest đen, đeo kính đen, cả hai đều mặt lạnh như tiền, nói là xã hội đen chắc cả khối người tin.
Mạc Ngạn đi chậm lại, mơ hồ cảm giác được chuyện gì đang xảy ra, cô do dự bước vào văn phòng, mọi người bên trong đều đồng loạt nhìn cô. Cô theo bản năng nhìn tới văn phòng của Kiều Thanh Vũ, không đợi cô thu hồi ánh mắt cửa đã bị mở ra, Kiều Thanh Vũ bước từ trong ra.
"Mạc Ngạn, cô lại đây một chút." Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn kiền gọi lại.
Mạc Ngạn do dự, nhấc chân đi qua, vài giây ngắn ngủi cô dường như cảm nhận được chuyện gì rồi nhưng lại không chắc chắn, cô không biết chuyện này có liên quan tới nình không
"Ông tổng tới đây, nói muốn gặp cô." Mạc Ngạn vừa tới, Kiều Thanh Vũ liền nói, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
Mạc Ngạn vừa nghe thấy cái tên liền biết ngoại trừ cái người tên Ông Hướng Thiên kia ra thì còn ai có thể phô trương như vậy? Nhưng cô không lo lắng chuyện gặp mặt ông ta, cô chỉ băn khoăn không biết nên giải thích với Kiều Thanh Vũ như thế nào? Mà hình như bây giờ cũng không phải lúc thích hợp.
"Ở đâu?" Mạc Ngạn cau mày hỏi.
"Phòng họp."
Mạc Ngạn gật đầu xoay người đi tới phòng họp. Cô vừa đi được một bước liền cảm nhận được góc áo bị níu lại, cô quay đầu thấy vẻ mặt lo lắng của Kiều Thanh Vũ đang nhìn mình.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Kiều Thanh Vũ lo lắng cẩn thận hỏi.
Mạc Ngạn nhìn nàng mỉm cười, cầm lấy tay cô xoa xoa, ôn nhu nói:"Không có gì đâu, co thời gian tôi sẽ kể với em." Nói xong liền đi tới phòng họp.
Mạc Ngạn đứng trước cửa phòng họp một lúc, hình ảnh mẹ nằm trên vũng máu tươi lại hiện ra trong đầu khiến cô hít thở có chút khó khăn. Đã nhiều năm được huấn luyện, nhìn thấy máu là chuyện thường nhưng chỉ có lần đó ám ảnh mãi trong tâm trí cô, mỗi lần nhó lại đều khiến cô sợ hãi.
Đẩy cửa đi vào, Mạc Ngạn thấy một người đàn ông đang đưa lưng lại với cô, người đó nghe thấy tiếng mở cửa cũng liền quay lại. Mạc Ngạn nhìn người đàn ông trước mặt, đã hơn mười năm, người cũng đã hơn 60 tuổi. Trên đầu đã có tóc bạc, mặc một bộ đồ trường bào kết hợp với mã quái truyền thống, đôi mắt to sắc bén cùng cặp lông mày đậm làm người đàn ông trông rất uy nghiêm, Mạc Ngạn quay đầu đi không muốn nhìn vào mắt người kia.
"Con về Dạ Thành khi nào, sao không về nhà thăm ba ba." Hai người nhìn nhau hồi lâu, người đàn ông kia mới lên tiếng, giọng nói cũng giống khuôn mặt ông ta đều lạnh lùng băng lãnh.
"Ông tìm tôi có việc gì?"
"Ngạn Ngạn, đã nhiều năm rồi, sao còn vẫn còn muốn đối đầu với ba ba" Người đàn ông có chút bất đắc dĩ, giọng nói cũng dịu lại không ít.
"Tôi không nghĩ tới ông sẽ tới nơi làm việc của tôi, làm như vậy so với thân phận của ông không cảm thấy có chút mất mặt sao" Mạc Ngạn không để tâm tới lời của người kia, chỉ châm chọc nói.
Người đàn ông nhíu chặt mày, nhìn vẻ mặt khinh thưởng của Mạc Ngạn, bắt đắc dĩ không nói nổi. Đứa nhỏ này vẫn cứng đầu như năm đó, khuôn mặt càng lớn càng nhìn giống mẹ rất cương nghị. Người đàn ông thở dài, không để ý tới lời châm chọc của Mac Ngạn, nhẹ nhàng nói:"Ngạn Ngạn, nếu đã trở vê rồi thì về nhà đi, ba ba rất nhớ con."
"Ông so với năm đó chắc lại hô phong gọi gió. Đứa bại hoại gia tử tôi quay về cũng như vậy thôi, tôi chỉ sợ lại giống năm đó chọc tức ông nỗi giận sẽ không tốt." Mạc Ngạn nhìn Ông Hướng Thiên vẻ mặt ẩn nhẫn, châm chọc .
"Con..." Ống Hướng Thiên hiển nhiên bị lời của Mạc Ngạn chọc tức, trừ bỏ đứa con gái nhỏ bướng bỉnh đang ngồi trước mặt mình làm gì còn ai dám dùng giọng điệu như vậy nói với ông. Ông Hướng Thiên đứng lên nhìn Mạc Ngạn vẻ mặt nghiêm tức nói:"Ba ba biết con có hiểu lầm với chuyện năm đó, trong lòng không dễ dàng chấp nhận, có thời gian về nhà một chuyến, bây giờ con cũng đã lớn rồi, có một số chuyện cũng nên để con biết được chân tướng."
Mạc Ngạn nghe Ông Hướng Thiên nói nhất thời không biết phản ứng như thế nào Cô ngẩng đầu nhìn Ông Hướng Thiên, chuyện gì?Chân tướng của cái gì?
"Năm đó ba ba tức giận nên mới nói vài lời tổn thương con, con cũng còn nhỏ không hiểu chuện liền bỏ nhà ra đi, nếu không nhờ Tiếu thúc thúc chiếu cố con thì ba ba đã sớm mang con về. Nhiều năm sống ở bên ngoài cực khổ như vậy, con bây giờ cũng đã trở về rồi, không cần làm nghề cảnh sát nguy hiểm này nữa, nhập ngũ làm quân nhân hay cảnh sát gì đó đều không thích hợp với người Ông gia chúng ta. Ta cho con thời gian suy nghĩ, đem mọi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi trở về với ba ba." Ông Hướng Nhiên không để Mạc Ngạn có thời gian chỉ trích ông, chỉ bình tĩnh ra lệnh, sau cũng không thèm để ý tới vẻ mặt sững sờ của Mạc Ngạn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa Mạc Ngạn mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng chạy nhanh ra ngoài, hét lớn:"Ông nói chân tướng nghĩa là sao?" Ông Hướng Thiên đi vào thang máy, cửa đã đóng vào, mọi người ở xung quanh tò mò nhìn cô.
Mac Ngạn quay lại phòng họp, ngồi thất thần ở trong, suy nghĩ về lời nói của Ông Hướng Thiên, ông ta có chuyện gì gạt cô? Có chuyện gì mà cô vẫn chưa biết sao?
Cửa phòng bị mở ra, Mạc Ngạn ngẩng đầu lên, thấy Kiều Thanh Vũ bước vào tay cầm một li nước đưa đến trước mặt cô, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
"Cô không sao chứ?" Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn, nhẹ giọng hỏi.
Mạc Ngạn miễn cưỡng cười một cái, lắc đầu:"Tôi hiện tại không biết nên giải thích với em như thế nào nữa, hiện tại cảm thấy mọi thứ rất loạn trong đầu."
Kiều Thanh Vũ gật đầu hiểu ý, nàng chỉ tò mò tại sao chủ tịch tập đoàn Ông thị lại đột nhiên tới đội cảnh sát nhỏ bé này, lại còn chỉ đích danh Mạc Ngạn.
"Cô quen biết Ông tổng?" Trầm mặc một hồi lâu, Kiều Thanh Vũ nhịn không được, hỏi.
"Em biết ông ta sao?" Mac Ngạn không có trả lời chỉ hỏi lại, cô cười khổ lầm bầm:"Là tôi đi lâu nên quên mất, ở Dạ Thành này có ai lại không biết đến Ông Hướng Thiên của tập đòan Ông thị chứ."
Mạc Ngạn quay sang nhìn Kiều Thanh Vũ, vươn tay nắm lấy bàn tay nàng cười nhẹ:"Buổi tối cùng nhau đi ăn một bữa đi, tôi sẽ kể chuyện cũ của mình cho em nghe."
Lúc này Kiều Thanh Vũ cũng không có kháng cự, ngược lại còn đặt bàn tay còn lại lên tay Mạc Ngạn nhẹ nhàng nắm lấy, ngoan ngoãn gật đầu.