Chương 87: - Hạo lão

Ái Ngục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đàn ông trong thôn đều vác súng canh phòng cẩn thận, mà phụ nữ thì phụ trách công việc trên cánh đồng thuốc phiện. Ở đây, mỗi người đều được phân công rõ ràng. Mảnh đất kia nằm trên núi phía sau thôn, trên danh nghĩa thuộc về Lam gia. Nhưng thực tế, trồng thuốc phiện trên đó, nếu không có cái gật đầu Hạo lão đầu, thì không thể ra khỏi nơi này được. Bởi vậy, mặc dù trong lòng Lam Tử Ngưng bất mãn với quy định của Hạo lão, cũng không dám nhiều lời.
Trong khoảng thời gian này, Minh Huy đã trở về Lam gia. Lam Tiêu Hàn vốn không có tiếp xúc nhiều với hắc đạo. Đám thủ hạ đa số đã từng theo Lam Tiêu Tần, Lam Tiêu Tần chết, những người đó ít nhiều cũng có oán hận Lam Tử Ngưng, chỉ là không dám rục rịch gì, đứng ở Lam gia làm theo ý mình, phần lớn là chia rẽ bè phái.
Lúc này, Minh Huy ở Lam gia mất chút công phu, cuối cùng thuyết phục được Lam Tiêu Hàn, khiến hắn an tâm ở lại Lam gia, an phân kinh doanh công ty tài chính. Lam Tử Ngưng quyết định, để những người từng theo Lam Tiêu Tần, nếu nguyện ý, lại thay Lam Tử Ngưng bán mạng một lần nữa, còn nếu không muốn, chờ giao dịch lần này kết thúc, chia hết hai lần tiền hàng gần nhất ra cho cả đám.
Ăn xong cơm chiều, Minh Huy và Lam Tử Ngưng cùng chờ Hạo lão trong phòng khách. Lam Tử Ngưng vẫn lẳng lặng đứng trước cửa sổ, mắt nhìn xa xăm. Minh Huy thở dài, đưa điếu thuốc đến trước mặt nàng.
"Cô thật sự định cứ thế tan rã?"
Lam Tử Ngưng cười tiếp nhận, ngậm trong miệng, cúi đầu kề sát vào mồi lửa, hít sâu một ngụm thở ra, thản nhiên nói : "Nếu chịu thì vẫn là người Lam gia, sau này theo Tiêu Hàn đi bạch đạo. Không muốn tôi cũng không cưỡng cầu." Lam Tử Ngưng khoanh tay, xoay người dựa lên bờ tường. Thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, nhìn sương khói lượn lờ, ánh mắt hơi hơi mờ mịt.
"Báo ứng, sẽ có. Tính ra tôi còn may mắn, Tiêu Tần thay tôi chịu hết. Nếu tôi không thu tay, Tiêu Hàn sẽ mất thêm người chị này."
Lam Tử Ngưng vùi nửa điếu thuốc còn lại lên bệ cửa sổ, vỗ vỗ bả vai Minh Huy, nghiêm túc nhìn hắn. "Huy, nhiều năm như vậy, cũng không thấy cậu cặp kè với cô nào, là Lam gia liên lụy cậu."
Minh Huy có chút sững sờ, ánh mắt chợt lóe một tia hoảng hốt rồi lại trở nên kiên định : "Mạng của tôi là cô cùng Tần ca nhặt về, Minh Huy này vĩnh viễn đều là người của Lam gia, là người của Lam Tử Ngưng."
Trong mắt Lam Tử Ngưng tràn ngập cảm kích, rút tay về, quay đầu đi chỗ khác.
"Đi Singapore đi, tôi đã mở một quán bar ở đó cho cậu."
Một giọng nói khỏe mạnh hữu lực vang lên, người tới mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, ngón cái đeo nhẫn ngọc(*), bước chân vững vàng, liếc mắt một cái, uy phong lẫm lẫm. Người tới chính là Hạo lão.
(*) 玉斑指



"Tiểu nha đầu, ngươi muốn làm tán tài tiên nữ nha?"
"Hạo lão gia." Minh Huy phát hiện Hạo lão trước, cung kính gật đầu chào hỏi.
"Hạo thúc." Lam Tử Ngưng lập tức thu hồi tư thái biếng nhác, tràn đầy ý cười đi đến phía sau Hạo lão, tự mình kéo ghế cho hắn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Hạo lão. Minh Huy đứng phía sau ở Lam Tử Ngưng.
Hạo lão gật đầu, đánh giá Lam Tử Ngưng một phen, sau đó gõ gõ bàn.
"Mỗi lần gặp ngươi, ta đều có thể nhớ tới ta lúc trẻ."
"Hạo thúc giờ vẫn cường tráng như xưa, phong thái không giảm, uy nghiêm càng sâu." Lam Tử Ngưng híp mắt giả ý phụ họa. Miệng thì nói chuyện, tay cũng không nhàn rỗi. Trên bàn có bày bộ bàn trà tử sa(*), nước đã sớm sôi. Lam Tử Ngưng chậm rãi lựa từng lá trà mà Minh Huy đưa qua, lấy những lá dày nhất bỏ vào dưới đáy ấm trà, rồi xếp những lá mỏng hơn ở giữa, lại đặt những lá dày nhất trên cùng.
(*)


Hạo lão nhìn Lam Tử Ngưng, chần trà, hớt bọt, lọc trà, trán ly, rót trà, mỗi một bước đều cẩn thận tỉ mỉ, âm thầm tán thưởng, lại cười cười đầy thâm ý.
"Khi lên núi, ngươi còn hay dẫn theo bạn tới chỗ Hạo thúc chơi, sợ hạo thúc cô đơn sao?"
Lão hồ ly nói chuyện cứ thích vòng vo, đây chẳng phải là tỏ vẻ bất mãn với việc người sống thường xuyên tới đây sao. Lam Tử Ngưng lĩnh ngộ, giảo hoạt cười, dâng một tách trà trước.
"Hạo thúc nói đùa, ta sao dám lởn vởn quanh chỗ của thúc chơi chứ."
Hạo lão chỉ trầm ngâm lắc lắc tách trà, con ngươi đen lóe tia sáng khó hiểu, thản nhiên hỏi : "Tiểu Tần đi được bao lâu rồi?"
Tuy trong lòng Lam Tử Ngưng căng thẳng, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài, vẻ mặt không có chút biến hóa, vẫn hơi cười cười : "Một năm hai tháng lẻ bảy ngày."
Nhấp một ngụm, ấp áp lướt qua răng môi, hương thơm tràn đầy. Hạo lão buông tách trà xuống, nhướn nhướn mày, có thâm ý xoay xoay nhẫn ngọc.
"Nghe nói, lần này, ngươi dẫn đến, chính là tiểu cô nương kia?"
Lam Tử Ngưng cúi đầu rửa tách, nghe thế tay khẽ run, nước sôi văng vào ngón tay, nhẹ nhàng nhíu mày, trả lời ngắn gọn : "Dạ."
"Ba ba." Một cô bé hưng phấn chạy vào, phía sau là người hầu đang kích động chạy theo.
Cô bé trực tiếp nhào tới Hạo lão. Hạo lão hung dữ trừng cô bé, nhưng không có đẩy nó ra.
"Dã nha đầu! Đây là nơi con có thể chạy loạn sao?!"
Cô bé nhất thời tắt nụ cười, mặt ỉu xìu như sắp gào khóc. Người hầu lập tức ôm lấy bé : "Xin lỗi Hạo lão gia, là tôi giữ không chặt."
Hạo lão phất tay, không thèm liếc nàng một cái : "Nhốt vào phòng đi, không sự cho phép của ta không được ra!"
Nếu lúc ấy không phải Lam Tiêu Tần nhận được báo tin đúng lúc, rằng cứ điểm của Hạo lão sẽ bị cảnh sát phá huỷ, không chỉ Lam Tiêu Tần sẽ chết dưới súng của cảnh sát, ngay cả Lam Tử Ngưng và Lam Tiêu Hàn đều sẽ bị Hạo lão tính sổ. Hạo lão đối với chuyện Lam Tiêu Tần xả thân cứu thôn có chút cảm kích, vì thế cũng có mấy phần cảnh giác và oán hận Đinh Tiểu Tuyên. Lam Tử Ngưng không đùa giỡn Thái Cực nữa, rót thêm một tách trà dâng lên cho Hạo lão, nói rõ : "Ta quản được, Hạo thúc yên tâm."
"Tới cửa đều là khách. Nếu muốn dạo xung quanh một chút, Hạo thúc hiếu khách sẽ không thất lễ với ngươi." Hạo lão không có nhận liền, đứng dậy phất phất vạt áo, xoay người rời đi : "Năm giờ lấy hàng."
Tay Lam Tử Ngưng vẫn nâng tách trà, mặt mang vẻ hơi tức giận, lại nhưng vẫn nhàn nhạt cất lời : "Cảm ơn Hạo thúc."
Đợi đến khi bước chân Hạo lão xa dần, Lam Tử Ngưng mới một ngụm uống hết tách trà, rồi hung hăng thả lên bàn. "Cô ấy bị mất một sợi tóc, ta sẽ lấy mạng ngươi."
"Ngưng tỷ, cẩn thận tai vách mạch rừng." Minh huy gõ nhẹ mặt bàn.
Tâm thần không yên, Lam Tử Ngưng ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, đột nhiên đứng lên : "Đi theo tôi ra ngoài thôn."
---
Đây là một gian nhà bằng trúc, chủ nhà này là một phụ nữ khoảng hơn bốn mươi, nàng còn có một đứa con trai. Ánh mắt thằng bé mang vẻ ngây thơ mà lứa tuổi đó nên có, chỉ có một loại hàn quang sắc bén. Ánh mắt đó, xuất hiện khi ba người xuất hiện trong phòng, Đinh Tiểu Tuyên sớm đã thấy nhưng không thể trách. Chắc hẳn người sống ở nơi này, gương mặt từ lúc sinh ra, đã tràn ngập địch ý rồi.
Cửa sổ đã đóng kín, chỉ hở ra một khe nhỏ để gió luồng vào. Bên tai thỉnh thoảng nghe thấy tiếng dân bản xứ trò chuyện, dường như cuộc sống của họ cũng khá vui vẻ tự tại.
Đinh Tiểu Tuyên nhìn chung quanh một vòng, căn phòng nhỏ chưa tới hai mươi mét vuông này, chỉ có một cái giường trúc, một cái bàn trúc, một căn nhà xí 'nguyên thủy' nhỏ tới không thể nhỏ hơn được nữa, rồi còn có thêm hai cái ghế dựa, ngoài nhiêu đó ra không còn vật gì khác. Đây là căn phòng trẻ con, một căn phòng không thể đơn giản hơn được nữa.
Đinh Tiểu Tuyên xem xét một phen, trên bàn có một quyển sách viết tay, bên trong là chữ viết tiếng Thái và chú thích bằng tiếng Trung bên dưới. Trong sách có một ít đoạn hội thoại đơn giản hằng ngày, cùng với vài tác phẩm mang ý tẩy não. Ở đây, Hạo lão như là một vị lãnh tụ tinh thần, mà gieo trồng thuốc phiện trở thành một ngành nông nghiệp. Trong sách còn có viết về kỹ thuật gieo trồng.
Đinh Tiểu Tuyên cười cười, thả sách xuống, ngoài ý muốn phát hiện một tấm gương nhỏ dưới chồng giấy vẽ đầy các loại súng ống. Nhớ tới cũng thật lâu không có soi gương, đại khái là vì sợ bản thân sẽ thấy mấy vết sẹo qua gương, thành ra ăn mặc các thứ đều do Lam Tử Ngưng định đoạt.
Đinh Tiểu Tuyên giơ gương lên, da mặt chỉ ẩn hiện mạch máu, vết sẹo đã mờ nhạt đến sắp không nhìn thấy được. Mà hai ba dấu hồng nhạt trên cổ, lại là dấu răng của Lam Tử Ngưng, màu khá đậm. Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu, bắt đầu cởi nút ảo, chỉ cởi ba hột, vết roi giăng khắp người cứ như vậy hiện rõ trên gương, cười cười vén mấy sợi tóc rũ xuống qua bên tai.
"Giống như, khẩu vị thật sự rất nặng. Ta còn cầu quất thêm nữa."
"Tiểu Tuyên?" Giọng nói trầm thấp cẩn thận ẩn run run của Lam Tử Ngưng vang lên trong phòng.
Đinh Tiểu Tuyên nhìn tới xuất thần, ngay cả Lam Tử Ngưng đã vào phòng cũng không biết, khẽ cười cười, không nhanh không chậm buông gương xuống, cài nút lại đàng hoàng.
"Cơ thể của ta đã thuộc về ngươi, nó chỉ biết thuộc về một mình ngươi, hẳn sẽ không còn ai muốn."
Chua xót và hối hận quay cuồng trong lòng, Lam Tử Ngưng đỏ mắt đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, nắm tay cô : "Ta......"
"Giữa chúng ta, có phân rõ được thị phi đúng sai sao?" Đinh Tiểu Tuyên đón nhận ánh mắt lóng lánh nước của Lam Tử Ngưng. "Xâm nhập địch doanh đi vào nơi này, từng là nhiệm vụ của ta." Cảm giác được tay Lam Tử Ngưng đang run lên, Đinh Tiểu Tuyên nắm lại. "Lúc ấy ngươi không có tự mình mang ta đi vào nơi này, nếu không, có lẽ ta khiến ngươi còn thống khổ hơn bây giờ nữa."
Lam Tử Ngưng khẽ thở dài. "Đã qua rồi."
Khóe miệng Đinh Tiểu Tuyên lúc này mới chậm rãi nhếch lên : "Ngươi có sợ lần này ta cũng gài bẫy như trước không? Có sợ vào lúc cuối cùng ta sẽ phản bội ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội xoay người không."
Đinh Tiểu Tuyên cười làm Lam Tử Ngưng phát hoảng, trái tim nhảy lên điên cuồng, vẻ mặt khẩn trường hòa cùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Đinh Tiểu Tuyên.
"Sợ, ta rất sợ, nhưng vẫn giữ một tia hy vọng, có lẽ chỉ cần ngươi sống. Ta luôn có một ý nghĩ rất không an phận, là ngươi sẽ điên cuồng vì ta."
Đinh Tiểu Tuyên không phải không nhìn ra sự khẩn trương Lam Tử Ngưng, chỉ là vẫn nhàn nhạt nói tiếp : "Cho tới nay, ta chưa từng điên cuồng. Trả giá không ngang nhau, ngươi có cảm thấy ủy khuất không?"
Lam Tử Ngưng nhíu mày phủ định : "Ngươi trả giá vì ta còn ít sao?"
Đinh Tiểu Tuyên thở dài, đứng dậy đi đến giường trúc ngồi xuống, có chút mờ mịt nhìn chằm chằm mặt giường.
"Nhưng đó là khác. Hiện tại, có vài thứ thật sự rất khác."
Lam Tử Ngưng cũng đứng dậy theo, đỏ mắt đi đến trước mặt Đinh Tiểu Tuyên, chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Đinh Tiểu Tuyên : "Ta biết, cho ta cơ hội, cho ta thêm một cơ hội nữa thôi. Bao lâu cũng được, vết nứt trong lòng ngươi...... Ta chờ ngươi nguyện ý tha thứ cho ta."
-------
Tác giả có lời muốn nói: Trước mặt người khác Lam luôn bình tĩnh tự nhiên, trước mặt Đinh luôn mất kiểm soát. Trước mặt người khác Đinh là chiến binh, trước Lam luôn là yếu đuối.
Đại khái đây là oan gia, khống chế lẫn nhau.
Chương này là chăn đệm...(? chắc là chương sau~ :3)