Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả có lời muốn nói: Ta cảm giác mới ngược 4 chương a...o__o...
Ngược hay không ngược, dù sao chỉ là do cảm xúc của các nàng thôi, ta dựa theo biến hóa của cảm xúc mà an bài tình tiết, lại tùy theo tình tiết mà khiến cảm xúc biến hóa. orz
Mỗi một chương ta đều sẽ an bài cảm xúc của các nàng biến hóa theo tuần tự, thay đổi tự nhiên, tình tiết kịch tính là phục vụ cho cảm xúc, dù sao, ta để Cưu Cưu thẩm văn, không thẩm khác, chính là cảm xúc.
Hiện tại Lam Tử Ngưng cực đoan đến như vậy, là vì đã bị lừa gạt rất nhiều lần, lần nặng nhất, lừa gạt 4 năm, 4 năm nàng khống chế được cảm xúc của mình, nhưng ngay lúc nàng nghĩ Đinh có thể liều lĩnh sánh bước cùng nàng, thì phát hiện đó lại là nói dối, nổi giận, muốn điên luôn rồi.
Có lẽ ngươi chưa từng bị người ta lợi dụng lừa gạt tình cảm nên không biết, lúc đó sẽ có rất nhiều rất nhiều loại cảm xúc công kích ngươi, ngươi sẽ muốn hủy diệt tất cả, hoặc là nản lòng thoái chí, ít nhất là ta đã như vậy , hai loại cảm xúc đó luân phiên nhau ùa tới .
Tại sao Lam Tử Ngưng nhất định muốn bức Đinh Tiểu Tuyên đi vào khuôn khổ, ngày mai ngươi sẽ biết.
Sau đó, muốn Đinh Tiểu Tuyên hoàn toàn tùy ý Lam Tử Ngưng khống chế đương nhiên là không có khả năng. Nhưng sự phản kháng của cô không có làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Lam Tử Ngưng, đều là lòng vòng luẩn quẩn , chỉ là muốn thương vong giảm đến thấp nhất.
Khi nào thì chấm dứt rối rắm, bạn học cổ vũ nói rất đúng, tình cảm một người ném một người nhặt. Ta chỉ có thể spoil điểm này.
Không phải ta muốn biến cảm xúc của các nàng thành thế nào, mà là cảm xúc của các nàng hẳn nên như thế...
Được rồi, ta rất dong dài , dù sao ta đã nghĩ nên viết tiếp ra sao rồi ...
Bảng giục ta kết thúc, nếu không ta thật sự cảm thấy khá nóng vội = =
Thật giống lần chạy trốn ở chương nọ.
Kỳ thật là bị nhắc nhở đi ra.
PS: Cười tà ác một cái, hình như là có ngược mới có người comment, chương trước 17 comment! Mức cao kỷ lục, ta kích động ! Cho nên, ngày mai nhiều hơn 1 chương! hắc hắc hắc hắc......
-------
Đã về tới phòng, có điều khác biệt là, lúc này đây, Lam Tử Ngưng nhốt bản thân tại căn phòng giam Đinh Tiểu Nghiên lúc trước, phía sau bức tường kính kia, có phải đôi mắt nào đang nhìn mình chằm chằm không, là ai đang nhìn, cô không biết.
Hai tay cô bị còng ra sau lưng, hai chân cũng bị đeo xiêng, ở giữa có một sợi xích nối còng tay và xiềng chân với nhau, từ trên trần có thòng xuống sợi xích treo toàn bộ cơ thể của cô lơ lửng.
Toàn thân ướt sũng , áo sơ mi dính sát vào da thịt, mơ hồ lộ ra áo ngực vào đường cong thân thể, Đinh Tiểu Tuyên không ngừng phát run. Cô sợ Đinh Tiểu Nghiên thấy bộ dạng của mình lúc này, mặc dù cô đã cực lực khống chế chính mình, nhưng vẫn cứ run rẩy trong vô lực .
Cửa phòng bị mở ra, Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu, là Lam Tử Ngưng, thấy rõ mấy thứ trên tay nàng, Đinh Tiểu Tuyên theo bản năng mở to hai mắt.
Trên tay Lam Tử Ngưng đang cầm , ngoài roi da, còn có nến.
Nàng đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên đang run lẩy bẩy, từ từ ngồi xổm xuống, dùng khăn lau người cho cô, ôn nhu nói : "Ta thấy ngươi phát run nãy giờ, cởi bộ đồ ướt ra nhé?"
Đinh Tiểu Tuyên cố sức giãy dụa , ý muốn né tránh bàn tay đang vươn tới của Lam Tử Ngưng : "Tiểu Nghiên...... Ở đâu !"
Lam Tử Ngưng không vội không nóng nảy, trong mắt đều là vẻ ôn hòa như nước : "Sẽ bị cảm đó ."
"Tiểu Nghiên...... Ở đâu !" Giọng của Đinh Tiểu Tuyên cũng run run không ngừng, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lam Tử Ngưng.
"Ngươi xem, ngay cả nói chuyện cũng vấp , lò sưởi không ấm lắm." Lam Tử Ngưng vỗ vỗ mặt Đinh Tiểu Tuyên, cảm thấy lạnh ngắt, khẽ nhíu mày, chậm rãi cúi đầu, đốt ba cây nến đặt dưới chân Đinh Tiểu Tuyên, ánh lửa cực nóng như muốn thiêu đốt hai chân Đinh Tiểu Tuyên, khiến cô chỉ có thể cong chân lên trên né tránh.
Lam Tử Ngưng ôn hòa cười nhìn cô : "Tiểu Nghiên..... Ở cách vách đó...... Bây giờ có ấm lên chút nào chưa?"
Đinh Tiểu Tuyên vừa cố sức cong hai chân, vừa dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lam Tử Ngưng : "Không liên quan đến con bé, là ta, là ta muốn đưa nó đi."
"Nhìn mặt của ta." Lam Tử Ngưng nghiêng mặt tới gần Đinh Tiểu Tuyên, chỉ vào hai mắt của mình : "Hốc hác không? Mấy ngày nay ta sống như thế nào ? Ngươi muốn biết không?"
Ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên dần dần khôi phục lại, cuối cùng trở lại một mảnh trầm tĩnh.
Lam Tử Ngưng nhếch lên một nụ cười lạnh, trầm mặc vài giây, nàng nặng nề thở ra một hơi : "Ta biết sai, ta biết ta làm tất cả, đều là làm ngươi tổn thương, vũ nhục ngươi, ta tự trách, ta đau lòng. Ta trừng phạt bản thân, nhốt mình tại nơi đó. Những ký ức của ba anh em bọn ta cứ ùa tới mỗi ngày mỗi đêm, ta dùng cái chết của anh trai nhắc nhở mình, trừng phạt mình, ở nơi này của ta, đang rỉ máu cùng ngươi."
Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, không thể bỏ qua phẫn nộ cùng hận ý toát ra từ mắt nàng, ngực như bị nghẹn cứng, cô không thể nói gì nữa.
"Ta sợ mình lại một lần nữa nói lời trái tâm, vô luận ta có nhớ ngươi cỡ nào, ta cũng không dám cho phép mình tới đây gặp ngươi. Chỉ cần biết rằng ngươi đang ở đây, ta đã cảm thấy yên tâm. Ta đang đợi ngươi tha thứ cho ta, ta chờ một ngày ngươi chịu tha thứ cho ta. Ta không nghĩ sẽ làm như vậy với ngươi nữa, ta muốn giống như trước đây, che chở ngươi, chiều chuộng ngươi. Chỉ cần ngươi chịu nghe lời, chỉ cần ngươi không cản trở những chuyện ta muốn làm thôi." Lam Tử Ngưng thu lại nụ cười, vung roi trong tay phát ra tiếng 'vút', nện trên mặt đất.
"Nhưng còn ngươi? Tất cả mọi thứ, một con mèo, một con chó còn quan trọng hơn cả ta, đều có thể được ngươi bảo vệ ở phía sau. Còn ta thì sao ? Ngươi vĩnh viễn, chỉ biết lựa chọn đứng ở phía đối nghịch với ta. Ta thực đố kỵ, tất cả, những thứ quan trọng hơn ta , ta đều muốn hủy diệt." Trong từng lời của Lam Tử Ngưng đều mang theo hận ý sâu đậm.
Đinh Tiểu Tuyên che giấu thương đau trong mấy ngày qua, cắn răng nuốt nước mắt ngược vào trong : "Tại sao đến bây giờ ngươi vẫn không tin ta. Ta làm cái gì, ta cho ngươi tận dụng sơ hở, ta cho ngươi vượt ngục, ta cho ngươi thoát khỏi chế tài pháp luật. Những chuyện không thể ta cũng làm cho ngươi, ngươi còn muốn muốn ta thế nào nữa."
Đinh Tiểu Tuyên biết, Lam Tử Ngưng sẽ không hiểu, lập trường đối nghịch khiến nàng không có thể hiểu, nhưng đó cũng là trụ cột giúp cô chống đỡ, nếu không thích nàng, cần gì phải chịu đựng những chuyện này.
Chỉ một thoáng tất cả ôn nhu đều bị giấu đi, sắc mặt Lam Tử Ngưng trở nên xanh mét mà gắt gỏng, vứt thứ cầm trong tay xuống :
"Ta không muốn nghe ngươi nhiều lời ! Ta không muốn nghe những lời đường mật của ngươi nữa! Ngươi nói dối quá nhiều rồi, ngươi chỉ là ỷ vào tình cảm của ta dành cho ngươi, lần lượt lợi dụng ta. Cái gì mà tốt cho ta chứ ! Vì tốt cho ta mà ngươi bằng lòng nhìn ta thẹn với anh em ! Vì tốt cho ta mà ngươi bằng lòng nhìn ta tự trách trước Lam gia ! Còn có cái gì mà kinh hỉ ! Cái gì mà ta không muốn gặp ngươi ! Tất cả đều là lời nói dối của ngươi ! Thủ đoạn của ngươi còn ghê gớm hơn ta nữa !"
Trong mắt Lam Tử Ngưng quay cuồng hận ý, không để ý tới sự giãy dụa của Đinh Tiểu Tuyên, nắm chặt cằm cô rồi nhét khăn vào miệng.
"Đinh Tiểu Nghiên ! Đinh Tiểu Nghiên ! Ngươi yên tâm ! Nó khỏe lắm ! Một vết thương nhỏ cũng không có !"
'Ba.' Roi quất lên không vẽ ra một đường cong, xé gió vù vù, một roi này chuẩn xác đánh xuống xương quai xanh của Đinh Tiểu Tuyên, da tróc thịt bong, áo sơ mi của cô nhất thời bị đánh rách, máu bắt đầu thấm ra.
Trong đầu Đinh Tiểu Tuyên chỉ có một chữ, đau. Gắt gao cắn khăn trong miệng, mượn việc này dời đi cảm giác đau đớn nhức xương trên người.
"Tiểu Nghiên ! Từ đầu tới cuối ngươi cũng chỉ vì Đinh Tiểu Nghiên ! Người có bao giờ nghĩ tới ta chưa ! Vì Đinh Tiểu Nghiên ngươi có thể liều lĩnh ! Còn ta thì sao ! Có phải trong lòng ngươi ta không đáng một đồng không ! ! Ta thật ganh tỵ !" Trong mắt Lam Tử Ngưng là một mảnh màu đỏ tươi, roi thứ hai, lực còn ác hơn, dấu vết đỏ tươi chói mắt lại lần nữa xuất hiện trước ngực Đinh Tiểu Tuyên.
Đinh Tiểu Tuyên căng cứng người, đau đớn thay thế cho cái lạnh lẽo, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Ánh mắt Lam Tử Ngưng sáng quắc lên, cả giận nói: "Ta đã sớm nói ! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ! Ta sẽ thả nó đi !"
Cùng với tiếng roi chói tai, một nút trên áo sơ mi của cô rớt xuống, vải áo bị roi kéo phùng ra. Mắt nhắm chặt, lồng ngực cô không ngừng phập phồng .
"Tại sao ngươi luôn xem lời nói của ta không ra gì ! Tại sao không nghe lời !"
"Ta không muốn nổi giận với ngươi nữa ! Nhưng ngươi nhất định muốn chọc ta phát điên !"
"Ta đã muốn cho ngươi tự do ! Ngươi vẫn muốn trốn !"
Đáy mắt Lam Tử Ngưng sắc bén như lưỡi dao, thở hồng hộc nhìn Đinh Tiểu Tuyên đã mướt mồ hôi, áo sơ mi trắng của cô đã bị nhuộm đỏ màu máu.
Hai chân của Đinh Tiểu Tuyên bị nến hơ nãy giờ đã đỏ ửng, dì Tây rốt cục không thể nhịn được nữa vọt vào phòng lấy mấy ngọn nến đi, cầm tay Lam Tử Ngưng còn muốn vung roi cầu xin : "Tiểu thư, đừng đánh nữa ! Đinh tiểu thư không có muốn bỏ ngươi đâu, cô ấy sẽ trở về , cô ấy không có nghĩ sẽ bỏ ngươi lại đâu."
Lam Tử Ngưng lăng lăng nhìn dì Tây, sau đó quay đầu si ngốc cười nhìn Đinh Tiểu Tuyên đang cắn răng chịu đựng: "Rất tốt ! Ngươi phản bội ta ! Còn giật giây người của ta phản bội ta ! Trong mắt ngươi ta luôn là thứ đáng buồn cười sao !"
"Không phải như thế ! Tiểu thư ! Đừng đánh nữa !"
"Đi ra ngoài !" Lam Tử Ngưng hung tợn trừng mắt liếc dì Tây một cái: "Ta bảo ngươi cút ra ngoài!"
"Ta tưởng ngươi đã chết! Ta tưởng rằng ta đã bức tử ngươi ! Ta sẽ không ta tha thứ bản thân! Ta đã nghĩ sẽ chết cùng ngươi !"
Giọng Lam Tử Ngưng cực kỳ run rẩy, ngay cả tay cũng run lẩy bẩy không ngừng, một roi này, nàng đánh bị lệch, quất lên cổ và phía sau lưng Đinh Tiểu Tuyên, máu rỉ từ cổ của cô xuống, thấm đẫm cổ áo trắng.
Trái tim Đinh Tiểu Tuyên đã rỉ máu, giống như thân thể lúc này, nhớ đến cảnh Lam Tử Ngưng chìm trong nước, sợ hãi và hoảng hốt thay thế tất cả đau xót, chỉ là không muốn người kia chết, gắt gao bám víu như phao cứu mạng, vì nếu người kia chết, bản thân cũng không sống nổi nữa.
Nhưng tại sao nhất định muốn ép cô, tại sao nhất định muốn khống chế cô, tại sao chứ !
"Ta cứ như người điên nhảy xuống cứu ngươi ! Sau đó thì sao ! Sau đó ngươi khiến ta phát hiện ta chỉ là tự mình đa tình ! Thế mà một khắc kia ta còn rất vui mừng ! Ngươi không có chết ! ta ở nơi đó vừa khóc vừa cười, giống một kẻ điên vậy !"
Đinh Tiểu Tuyên gần như đã hao hết thể lực, hơi thở mong manh.
"Mặc kệ ta lo lắng cỡ nào ! Mặc kệ ta có sợ hãi cỡ nào! Ngươi vẫn muốn đi !"
Một roi cuối cùng, Lam Tử Ngưng dùng hết toàn lực.
Đinh Tiểu Tuyên lại một lần nữa rơi vào bóng tối.
Lam Tử Ngưng vứt roi, túm áo Đinh Tiểu Tuyên, giật giật mấy cái: "Ngươi vẫn muốn đi. Vẫn muốn rời khỏi ta."
Hai tay nàng run rẩy vô lực, chỉ biết níu giật, mấy cái liên tục , nước mắt của nàng không còn khống chế được nữa mà tuôn trào ra như sự sợ hãi kinh hoàng bị đè nén đòi bộc phát: "Tại sao ngươi cứ làm ta lo sợ, ngươi khốn nạn ! Vì muốn bỏ đi, ngươi có thể tàn nhẫn đến mức muốn ta nghĩ rằng ngươi đã chết ! Đồ khốn nạn ! Khốn kiếp !" [tội Ngưng ><]
---
Đinh Tiểu Tuyên có đôi khi rất hận sinh mệnh ương ngạnh của mình, rõ ràng cả người đã đầy thương tích, thế mà ý thức vẫn luôn tỉnh táo . Cố sức nâng mắt, trên đỉnh đầu là thanh sắt treo dây xích, bản thân đã được thả xuống nằm trên thảm nhung, chỉ là tay vẫn bị còng ra phía sau nối với xiềng chân. Khẽ giật một hai cái đã động đến vết thương khắp người, cô bỏ cuộc , nằm ngay đơ một chỗ luôn.
Nghiêng đầu nhìn bức tường kính, cô tự giễu nhếch miệng, một tà áo sơ mi bị rách dính đầy máu đã được gió hong khô, mơ hồ có thể nhìn thấy vết thương từ đường rách kia, miệng vết thương so với lần trước còn sâu hơn, xem ra vừa rồi, Lam Tử Ngưng đã nổi giận thật.
Cô bỗng nhớ lại, tất cả hành động gì có trong căn phòng này, phòng cách vách đều có thể nhìn thấy không sót gì. Cố chịu đau nhức, cô chống người gắng gượng ngồi dậy, tựa đầu lên mép giường mượn lực đứng lên, cô đối mặt với bức tường kính nở nụ cười. Chỉ là vì muốn Đinh Tiểu Nghiên an tâm, cô không có việc gì, mặc kệ nàng có nhìn thấy hay không.
Cô đứng hai phút, thật sự khá mệt mỏi, quay đầu nhìn qua bên cửa sổ, nơi đó bị cây cột cản trở, từng bước lê tới đó, rốt cuộc cô chịu không nỗi nữa, dựa hẳn lên tường từ từ trượt xuống ngồi trên đất.
Thở hồng hộc mấy hơi, cô quay đầu nhìn về phía bến tàu, thuyền cập bến rồi .
Mấy thùng gì đó như thường lệ đượng chuyển ra, thuyền vẫn không có người trông coi như thời gian trước, Lam Tử Ngưng có mười phần nắm chắc, mặc kệ thế nào, luôn có khả năng tìm mình về.
Một bóng dáng quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện, là Lam Tử Ngưng, nàng bước đi khá gấp, sau đó cản A Bưu, ngồi xổm trước một cái thùng tìm kiếm gì đó, hình như đã tìm được cái gì sau đó vội vã lấy đi. Nàng ngẩng đầu đến hướng cửa sổ bên này, thấy không rõ vẻ mặt của nàng, nhưng thấy được chính mình, Lam Tử Ngưng lại lập tức thu hồi ánh mắt.
Đinh Tiểu Tuyên nhắm hai mắt lại, im lặng cùng đợi.
Cửa phòng được mở ra không ngoài dự kiến.
"Đinh tiểu thư."
Là dì Tây? Đinh Tiểu Tuyên quay đầu, thấy bà ấy cầm theo thuốc mờ, suy yếu cười cười: "Dì Tây."
Hai mắt Dì Tây hồng hồng, nhịn xuống nước mắt, bà chậm rãi đi đến trước mặt Đinh Tiểu Tuyên ngồi xổm xuống, mở lọ thuốc mỡ, thật cẩn thận muốn bôi lên cổ cô: "Ráng một chút, đây là thuốc tiểu thư cho người đưa tới."
Đinh Tiểu Tuyên xoay đầu trốn tránh: "Không bôi."
Muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong, nếu có thể, thật sự mong muốn mặc tất cả cho số phận.
Nếu không phải bởi vì mình, Lam Tử Ngưng sẽ không biến thành như vậy, dùng hết mọi thủ đoạn, thậm chí không tiếc phá hủy ý chí của mình, chỉ vì trói buộc mình bên người. Nhưng cho dù có thật sự muốn ở lại, ở lại bên người nàng, sự áy náy của Lam Tử Ngưng đối với Lam Tiêu Tần vẫn sẽ tra tấn nàng, tổn thương vĩnh viễn không ngăn cản được. Cho dù chết đi, cũng sẽ mang đến cho nàng tổn thương trí mạng ...... Đây là một nan đề khó giải...... Chỉ có thể dây dưa không rõ, tra tấn lẫn nhau......
"Đừng chống đối tiểu thư nữa."
"Dì Tây." Đinh Tiểu Tuyên cố gắng nói to hơn, để bản thân không làm người ta lo lắng quá, nhưng ngực phập phồng lại động đến vết roi, cô đau đến nỗi hít hà một hơi, từ từ nói tiếp: "Nàng có làm khó dì không."
Dì Tây lắc đầu: "Ta chưa từng thấy tiểu thư tức giận như vậy, nhưng nàng cũng chưa nói cái gì."
"Tiểu Nghiên đâu? Con bé có khỏe không?"
"Đinh tiểu thư bị cảm, đã uống thuốc, giờ đã ngủ rồi."
Tay lặng lẽ siết chặt, Đinh Tiểu Tuyên nhắm hai mắt lại, giờ Lam Tử Ngưng đang điên cuồng , chỉ cần nghịch ý của nàng, chuyện gì nàng cũng có thể làm được. Nhưng Tiểu Nghiên không thể chịu tội cùng mình được.
"Bôi thuốc đi."
Dù động tác của dì Tây rất nhẹ, nhưng đôi khi đụng vào vẫn khiến Đinh Tiểu Tuyên giật mình, cắn răng căng cứng người, nặng nề thở dốc.
-------
Editor có lời muốn nói: ai da da~~ đổi xưng hô xong đọc lại đúng là thấy sượng sượng thế nào í~~ thôi thì để lại như cũ vậy~~ orz