Chương 10: Một đêm

Quân Cảnh Tình Duyên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mạc Ngạn cùng ba người kia đi vào trong thang máy, dọc đường đi nàng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nam hài tử kia, cô không chắc có muốn cho đứa trẻ một thân bẩn thỉu kia vào nhà hay không nữa. Cô ở trong quân đội đã lăn lộn trên chiến trường rất  nhiều nên cho dù ở bên cạnh cô là ao bùn hay ao phân thì cô vẫn không nhăn mặt mà thoải mái ăn một miếng màn thầu thật lớn.
Nhưng đây là ở thành phố nên cô không thể suy nghĩ như vậy được. Nghe thì có vẻ cô là người liêm khiết (bệnh sạch sẽ), nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn là không thể chấp nhận được bộ dạng bẩn thỉu của cậu bé  kia bước vào nhà mình. Cho nên lúc đến trước cửa nhà cô xoay người lại mở cửa nhà Vi Tiểu Nhạc rồi đẩy cậu bé  vào trong buông một câu:"Tắm rửa sạch sẽ rồi qua nhà chị." Nói xong liền quay sang mở cửa bước vào phòng mình cùng hai nam nhân kia.
Cậu bé  đầu óc rối bời bị đẩy vào nhà của Vi Tiểu Nhạc , Mạc Ngạc cùng hai người kia  ngồi vây quanh bàn uống trà ăn mì tôm, một đũa mì, một miếng lạp xưởng, một ngụm bia. Vi Tiểu Nhạc đi về mở cửa nhà Mạc Ngạn thì tự hỏi đây là kiểu ăn gì.
"Tôi tự hỏi từ khi nào mà ở Dạ hành lại có người có thân thủ tốt như vậy, tiểu tử anh  quả thật có mắt như mù vừa gặp đã nhào vào đánh tôi." Vi Tiểu Nhạc cùng nam hài tử bước vào thì thấy Mạc  Ngạn đang cầm đũa mì trên tay vẻ mặt tức giận to tiếng với nam nhân ngồi đối diện.
Mặt nhăn dương húp một ngụm mì sau đó ngẩng đầu lên nói không rõ :" Cô cũng không nhận ra tôi không phải sao? Tôi chỉ lo nghĩ cách làm sao không làm cho Tiểu Võ Tử bị bại lộ làm gì còn thời gian để ý đối phương là ai nữa chứ." Sau đó  hắn thầm oán liếc Tiểu Võ Tử một cái :"Tôi nam hay nữ đều chưa nhận thức ra nữa là."
Mạc Ngạn trừng mắt liếc Mặt nhăn dương liếc hắn một cái , liếc mắt về phía cửa đã thấy Vi Tiểu Nhạc đi nhanh về phía bàn cầm lon bia trên bàn uống, mà theo sau hắn là cậu bé đứng trước cửa câu nệ không dám  nhúc nhích, là bộ dáng không biết làm gì cho phải.
"Mạc tỷ, chị như thế nào mà tìm về một tiểu tử thối về mặc đồ của tôi giống như xướng tuồng vậy." Vi Tiểu Nhạc uống một ngụm bia tức tối nói.
Mạc Ngạn vẫy vẫy tay với cậu bé  lấy một đống đồ ăn bày lên mặt bàn kêu cậu bé  lại đây ăn chung, sau đó trừng mắt liếc Vi Tiểu Nhạc một cái nói :"Ở ngoài đường, lát nữa cậu  cho thằng bé ở một đêm giúp tôi."
"A?" Vi Tiểu Nhạc cùng nam hài tử gương mặt vui sướng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Mạc Ngạn, Mạc Ngạn mỉm cười từ chối cho ý kiến nói :"Bằng không cậu cảm thấy nhà tôi có thể chứa được bao nhiêu người?"
Vi Tiểu Nhạc nhất thời không nói gì , hắn nhìn hai người đàn ông  nãy giờ không lên tiếng từ nãy đến giờ, trong lòng khó hiểu sao Mạc Ngạn lại mang nnhieeuf người về nhà như vậy.
"Đi ngủ đi, ta cùng bạn cũ bàn chút chuyện." Mạc Ngạn nhìn cậu bé  lại nhìn Vi Tiểu Nhạc mỉm cười nói.
Vi Tiểu Nhạc  dù không tình nguyện nhưng lời của Mạc Ngạn là mệnh lệnh nên đành nghe theo.
Hai người rời đi Mạc  Ngạn lấy khăn lau khóe miệng ngồi lên sofa nhìn hai người kia  đang ngồi dưới chiếu với vẻ mặt nghiêm túc nói :" Rốt cục có chuyện gì?"
Mặt nhăn dương nhìn Tiểu Võ rồi lại nhìn Mạc Ngạn không tự chủ được thở dài.
Nguyên lai, Mặt nhăn dương cùng Tiểu Võ không phải tới Dạ Thành cùng nhau, trên thực tế Mặt nhăn dương rời quân đội trước cả Tiểu Võ lẫn Mạc Ngạn.  Hắn bởi vì một lần đi làm nhiệm vụ mà bị thương ở đùi nên bất đắc dĩ chuyển về làm hậu cần, nhưng không thích ứng được vói sự an nhàn của bên hậu cần nên hắn quyết định xuất ngũ.
Quay  lại thời điểm 7 giờ tối nay, Lâm Võ theo bằng hữu vào quán bar Mị Dạ, nhóm của hắn đi khoảng 7,8 người. Hắn cùng người tên  là Đào ca là người cùng thôn, cùng nhau tham gia quân ngũ, vào ngày nghỉ phép cả hai cùng nhau du ngoạn khắp nơi, sau khi xuất ngũ thì người đầu tiên Lâm Võ nghĩ tới là hắn.
Không khí tựa hồ có chút quá nghiêm túc, Lâm Võ đi theo Đào ca vào phòng, bên trong đã có mấy nam nhân đang ôm mấy cô gái xinh đẹp, trên bàn có nhiều chai không cũng đủ biết đám người này nốc không ít rượu.
Đám người Lâm võ bước vào thì căn phòng tắt hết nhạc, cả đám người trong phòng đứng hết lên. Lâm Võ nhìn Đào ca mặt không có biểu tình gì làm hắn có cảm giác người này giống đại ca xã hội đen.
Ra hiệu cho mọi người ngồi xuống căn phòng lại náo nhiệt bật nhạc tưng bừng, ngồi bên cạnh Lâm Võ có tiểu thư khuôn mặt tươi cười hầu rượu, Lâm Võ cùng Đào ca nói chút chuyện xưa.
Đây là lần gặp mặt thứ hai với Đào ca, tiếp rượu với bằng hữu làm hắn nhanh chóng say sau đó liền bị mang lên phòng nghỉ của quán bar, vừa nằm xuống giường là ngủ say.
"Chờ tôi tỉnh lại thì bên người đã có một cô gái ở  bên cạnh, thực làm tôi hoảng sợ, nhiều năm làm nhiệm vụ cũng chưa từng bị như vậy, hơn nữa cô ta  hình như đã chết từ lâu rồi." Lâm Võ vẻ mặt u sầu nhìn Mạc Ngạn cuối cùng nói  ra một câu.
Mạc Ngạn càng nghe càng sinh khí, nàng nhăn mi nhìn Lâm Võ hung hăng nói :"Anh  là heo à, ở quân đội nhiều năm như vậy, bị người khác khuân đi cũng không biết là sao?"
Tiểu Võ có chút ủy khuất,  hắn  nhìn Mạc Ngạn nói :"Tôi không quen uống rượu hơn nữa đó là đại ca tôi, là người có công cưu mang  tôi nên không phòng bị."
Mạc Ngạn không kiên nhẫn phất phất tay không muốn cùng Lâm Võ nói chuyện, cô quay sang nhìn Mặt nhăn dương hỏi:"Các người như thế nào lại gặp nhau được?"
"Đều là trùng hợp, lúc đó Lâm Võ đang trong tình trạng khủng hoảng chạy ra ngoài vừa vặn gặp phải tôi, lúc đầu tôi còn tưởng là sai người. Cũng thật may mắn, chỉ chậm một chút nữa là bị cảnh sát bắt rồi."
"Được rồi, các người tạm thời ở lại đây vài ngày đi, tôi sẽ đi xem tình hình ở sở cảnh sát xem sao."
"Mạc, sao cô  có thể tới sở cảnh sát?" Mặt nhăn dương lúc này mới phản ứng lại ngẩng đầu lên hỏi.
"Tôi mới nhận việc ở đó, chậm trễ sợ là cảnh sát sẽ mau tìm ra manh mối." Mạc Ngạn thở dài không muốn nhiều lời xoa đầu Lâm Võ nói :" Cô gái  kia là bị sát hại, ngày mai sẽ có kết quả từ bên pháp y, nếu anh không làm thì cũng khó có thể bắt anh."
Ba người chợp mắt một chút, ba giờ sau Mạc Ngạn đã muốn đi làm.
Sáng hôm sau, Mạc Ngạn ăn mặc chỉnh tề liền đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy hai người kia đã ngồi trên ghế trang phục cũng chỉnh tề, không đợi Mạc Ngạn lên tiếng Lâm Võ đã nói :"Mạc, Đào ca mới gọi điện cho tôi, nói muốn gặp tôi."
"Khi nào ?"
"Nửa giờ trước."
Mạc Ngạn nhìn đồng hồ lúc này là 7h sáng, nàng nghĩ nghĩ lại nói :" Hắn hẹn anh lúc mấy giờ? "
"10h kém, anh ta  muốn tôi qua chỗ anh ta."
"Tôi đưa anh đi." Mặt nhăn dương nói.
Mạc Ngạn mím môi nói:" Anh ở nhà đi, để Tiểu Võ đi một mình rồi xem xét tình hình sau.'
Hai người gật đầu bắt đầu trầm mặt. Cô đổi giày rồi quay đầu lại nhìn Mặt nhăn dương dặn dò :" Anh đem cái xe dưới nhà xử lí đi đừng để cảnh sát tìm được."
Thấy Mặt nhăn dương gật đầu, Mạc Ngạn mới mở cửa đi ra ngoài.
Cô thong thả ăn điểm tâm sau đó lái xe lượn một vòng rồi mới tới sở cảnh sát khoảng 7h45.
Mạc Ngạn đi ngang văn phòng của Kiều Thanh Vũ, thấy cánh cửa vẫn đóng chặt. Cô nhìn xung quanh thấy chẳng có ai ngoài cô, so với tối qua thì có vẻ trống vắng.
Mạc Ngạn buồn chán muốn chết, cô ở đây không có chức vụ gì nhưng cô  mong nhìn thấy kết quả của vụ hôm qua. Nhưng là tiểu cảnh sát chướng mắt kia cũng không có ở đây cô đi đến văn phòng vừa đi vừa nghĩ tới việc của Lâm Võ.Cô cảm thấy chuyện tối hôm qua có chút kì dị, không hiểu vì sao Đào ca lại hại Tiểu Võ, nếu có thì vì mục đích gì.
"Sớm như vậy?" Mạc Ngạn bị âm thanh đằng sau làm cho giật mình thần trách mình không có tính cảnh giác quay đầu lại, thấy Kiều Thanh Vũ đang cầm li nước đứng ở đằng sau.
Mạc Ngạn không tự giác cong miệng lên giống như bạn bè nhiều năm buông lời trêu chọc :"Tôi thấy cô mặc bộ này thật sự rất ưa nhìn, khí chất rất oai hùng, hiên ngang lại còn tôn kên thân hình mỹ nhân của cô nữa."
Đối với Mạc Ngạn không chút keo kiệt mà khích lệ, Kiều Thanh Vũ mặt không có biểu tình gì bước lên hai bước nói:"Tôi biết cô xuất thân từ bộ đội, lúc đầu sẽ khó hòa nhập được với xã hội nên nếu có gì thắc mắc có thể hỏi đồng nghiệp hoặc hỏi tôi."
Mạc Ngạn vẫn nở nụ cười với Kiều Thanh Vũ, cô định trêu đùa tiếp thì Kiều Thanh Vũ lại nói tiếp:"Nhưng tôi hi vọng cô hiểu rõ nơi đây cũng giống trong quân đội đều có kỉ cương nên tôi hi vọng cô có thể nhanh chóng điều chỉnh bản thân thích ứng với công việc." Nói xong nàng mỉm cười một cái rồi rời đi.
Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ rời đi khóe mặt tự giác hạ xuống, nghĩ :Rốt cục trong lời nói của nàng hàm chứa ý tứ gì, chẳng phải cô mới tới một ngày thôi sao, nói như vậy chính là không muốn gặp mặt cô sao. Mạc Ngạn nghĩ xong lại quay sang thầm trách Tiếu cục , cô muốn về rừng rậm nguyên thủy còn hơn cùng mãnh thú này đấu tranh với nhau