Chương 67: Nữ học bá siêu đẳng ⑰

Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thành phố ban đêm vẫn còn rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều bước trong ánh đèn, gương mặt mơ hồ. Đào Nhiên vùi đầu đi, bắt đầu nghĩ lại hành động của mình. Cho tới nay phương pháp mình hoàn thành nhiệm vụ chính là tiến vào cuộc sống của nữ phụ, sau đó can thiệp sinh hoạt của nàng, cuối cùng thay đổi vận mệnh của nữ phụ.

Hắn hiện tại lại nghĩ, bản thân có phải là can thiệp quá nhiều. Theo kế hoạch của mình, để cho nữ phụ từ bỏ ý định với nam chính, kỳ thực là đủ rồi. Trong tiểu thuyết nữ phụ ác độc sở dĩ là nữ phụ ác độc, không phải bởi vì các nàng yêu nam chính sao.

Hiện tại Hoàng Đào đã không còn thích Kha Viễn nữa, nàng cũng sẽ cùng ba ba rời khỏi. Cuộc đời nàng đang từ từ bước vào nề nếp, tiếp đó nàng sẽ thi đậu một đại học thật tốt, sau đó quen biết một người thích nàng mà nàng cũng thích. Cứ như vậy, cả đời sẽ trôi qua rất nhanh.

Đào Nhiên đẩy cừa nhà, ma ma nhìn thấy hắn liền hét rầm lên, "Tiểu Duệ, đây là làm sao? Đi đánh nhau à?"

"Không sao, chỉ là ngã nhào một cái." Đào Nhiên nói: "Vết thương đều đã xử lý xong."

Hắn nhuộm máu trở lại, cũng làm ma ma thương tiếc muốn chết, vây quanh hắn ân cần hỏi han, Đào Nhiên cảm thấy có chút đói, liền nói: "Mẹ, buổi tối còn cơm thừa không? Con có chút đói."

"Có có có, đặc biệt giữ lại cá chua ngọt cho con." Ma ma vào phòng bếp hâm nóng thức ăn.

Đào Nhiên ngồi tại chỗ chờ, Kha Viễn từ trên lầu đi xuống nói: "Anh đánh nhau với người ta sao? Sớm biết liền mang em theo a, luận đánh nhau ai thành thạo hơn em?"

Đào Nhiên liếc hắn một cái, nói: "Hôm nay làm bao nhiêu đề?"

Kha Viễn lập tức khổ gương mặt, hắn nói: "Ngày hôm qua mới vừa bị đánh, hôm nay có chút suy yếu, cho nên nghỉ ngơi một ngày."

"Suy yếu? Ba ba đem ngươi đánh cho chảy máu trong sao?" Đào Nhiên chỉ trên lầu nói: "Làm đề đi, cơm nước xong ta lên kiểm tra."

Kha Viễn méo xẹo đi lên làm đề, ma ma hâm cơm và cá bưng lên. Ngồi ở đối diện Đào Nhiên, nhìn Đào Nhiên ăn. Đào Nhiên ăn vài miếng cơm, đột nhiên nói: "Ma ma."

"Ừ?" Ma ma mặt từ ái mỉm cười nhìn Đào Nhiên, "Làm sao vậy?"

Đào Nhiên nói: "Con... Con không nghĩ thi B đại nữa."

"Tại sao?" Ma ma nói: "Ngày hôm qua đến trường học, cảm giác không tốt sao?"

"Cũng không phải." Đào Nhiên không nghĩ can thiệp thêm vào cuộc sống của Hoàng Đào, biện pháp tốt nhất chính là cách xa nàng, hắn nói: "Con... Con sẽ xin thi đại học nước ngoài."

"Vậy à." Ma ma có chút vui vẻ, ngay sau đó lại có chút mất mát, nàng nói: "Con thành tích tốt, nhất định có thể thi một đại học thật tốt, xuất ngoại có trợ giúp cho tương lai, chỉ là... từ nhỏ con đã không rời đi ba mẹ, một mình ở bên ngoài cũng không biết có thể sống quen hay không."

"Một mình con có thể." Đào Nhiên nhỏ giọng nói: "Đừng nói cho Kha Viễn."

Hoàng Đào ở trong bệnh viện tỉnh lại, Hoàng Hổ trông giữ bên cạnh nàng, thấy nàng tỉnh rồi liền vui vẻ nói: "Con gái, Đào Đào, có cảm giác khó chịu chỗ nào không?"

Hoàng Đào còn nhớ chuyện trước khi hôn mê, Đào Nhiên đá văng cửa cứu nàng đi. Nàng ở trong phòng bệnh nhìn nhìn, thanh âm khàn khàn nói: "Kha Duệ đâu?"

"Kha Duệ về rồi." Hoàng Hổ nói: "Hắn té bị thương, ba bảo hắn về nhà nghỉ, với lại phụ huynh của hắn cũng sẽ nóng nảy."

Hoàng Đào trong thoáng chốc còn nhớ Kha Duệ ôm nàng ngã xuống đất, dùng thân thể bảo vệ mình. Nàng có chút hối hận, ở Starbucks nàng không nên nói chuyện với Kha Duệ như vậy. Hoàng Đào nhìn Hoàng Hổ nói: "Con muốn nói chuyện với Kha Duệ."

Hoàng Hổ nào có không đồng ý, lập tức gọi điện thoại Đào Nhiên đưa cho Hoàng Đào.

Thanh âm dễ nghe của thiếu niên vang lên trong điện thoại: "A lô."

"Là tôi." Hoàng Đào nói: "Cậu bị thương sao?"

Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Ừ, không nghiêm trọng lắm."

"Xin lỗi." Hoàng Đào nói: "Tôi trước đó không nên nói chuyện với cậu như vậy."

"Không sao, tôi cũng có lỗi, tôi không nên gạt cậu làm chuyện này."

Hoàng Đào chỉ nghe tiếng Đào Nhiên liền không nhịn được mỉm cười, nàng nói: "Tôi lập tức có thể xuất viện, tôi muốn gặp cậu."

Bên kia lại trầm mặc một hồi, Đào Nhiên nói: "Được a, có thời gian liền gặp mặt."

Cúp điện thoại, Hoàng Hổ bưng chén cháo nóng tới nói: "Đào Đào, bác sĩ nói con hiện tại chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. Chờ con khỏe rồi, ba ba lại mang con đi ăn đồ ngon."

Hoàng Đào trầm mặc ăn cháo.

Hoàng Hổ nhìn nàng ăn cháo, sau đó có chút khẩn trương nói: "Đào Đào, về sau sống cùng ba ba có được không?"

Hoàng Đào nhìn Hoàng Hổ, trong mắt người thân xa lạ này có thần sắc lấy lòng, còn có chút dè dặt cẩn thận. Nàng bưng cháo, cúi đầu húp một hớp, sau đó gật đầu.

Hoàng Hổ lập tức liền cười, con gái hắn nguyện ý tiếp nhận hắn.

Ngày đó sau khi Hoàng Đào bị Đào Nhiên mang đi, Lý Tú Phân vẫn luôn vừa khóc vừa cười đuổi theo. Đầu óc nàng đã không còn tỉnh táo, lảo đảo đi tới đường xe chạy, tiếng người xe chung quanh tựa như phóng đại vô số lần, ồn ào đến mức đầu nàng như muốn nổ.

Nàng thống khổ không chịu nổi rống lớn một tiếng, hướng một phương hướng chạy mất dạng, sau đó trong tiếng thét chói tai của mọi người, bị xe cuốn đến dưới đáy bánh xe.

Hoàng Hổ đến chạng vạng tối hôm sau mới biết tin tức này, Lý Tú Phân không có chết, nàng được cấp cứu giữ lại mạng. Có bác sĩ khoa tâm thần làm giám định, Lý Tú Phân bị mắc chứng tâm thần phân liệt. Nàng toàn thân nhiều chỗ gãy xương, nằm ở trên giường đều không thể động, nhưng vẫn trợn to mắt nhìn về một hướng gọi con gái.

Hoàng Đào xuất viện, Hoàng Hổ hỏi nàng có muốn đi xem Lý Tú Phân hay không. Hoàng Đào suy nghĩ rồi cự tuyệt, cho tới bây giờ chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện tối hôm đó, nàng liền không nhịn được phát run. Hoàng Hổ cũng thật sự là hận chết Lý Tú Phân, hắn phái người đưa Lý Tú Phân vào viện tâm thần, sau đó liền dẫn Hoàng Đào đi thành phố B.

Nếu nói nơi này còn gì để nàng lưu luyến, cũng chỉ có một mình Kha Duệ. Hoàng Đào cầm điện thoại Hoàng Hổ mới mua cho nàng, sau đó gọi đến dãy số không cần lưu đã thuộc nằm lòng kia.

"Số ngài bấm hiện không ở trong vùng phục vụ..."

Hoàng Đào để điện thoại di động xuống, trong mắt có một tia kinh ngạc, sau đó nàng liền gọi điện thoại cho Kha Viễn. Nhờ phúc trước kia nàng từng thích Kha Viễn, nàng trí nhớ tốt trong nhất thời cũng chưa quên số của Kha Viễn.

Kha Viễn nhìn thấy một dãy số xa lạ gọi điện thoại cho mình, siêu cấp phiền buông bút xuống, nghe điện thoại nói: "Nhà chúng ta đã có biệt thự, không mua phòng, ta hiện tại đang làm đề, nếu ngươi còn dám gọi cho ta ta liền..."

"Kha Viễn."

"Aiz?" Kha Viễn trừng mắt một cái, "Ngươi làm sao biết tên ta?"

"Tôi là Hoàng Đào."

"À, là cậu à, nghe nói cậu nằm viện, hiện tại thân thể ổn chưa?"

"Đã khỏe rồi, cảm ơn cậu." Hoàng Đào nói: "Tôi gọi điện thoại cho Kha Duệ, nhưng mà hắn đang không ở trong vùng phục vụ, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?"

Kha Viễn nói: "Hắn về nhà bà ngoại ở quê rồi, nông thôn khả năng tín hiệu không tốt lắm, nếu không lát nữa cậu gọi lại?"

Hoàng Đào trầm mặc một hồi, trực giác nói cho nàng có điểm không đúng, nàng suy nghĩ một chút nói: "Tôi sắp rời đi nơi này, cậu có biết sang năm Kha Duệ muốn báo danh trường nào không?"

"B đại a." Kha Viễn cười nói: "Hai bọn tôi đều muốn thi B đại, mấy ngày trước còn cùng đi B đại nhìn, B đại không hổ là B đại, đúng là trâu bò..."

Sau đó Hoàng Đào liền mang theo tâm tình tiếc nuối như vậy lên xe, Hoàng Hổ an ủi nàng nói: "Không sao, sang năm Kha Duệ cũng thi ở thành phố B, đến lúc đó hai đứa cũng có thể ngày ngày gặp mặt."

Hoàng Đào gật đầu một cái, thật giống như nghĩ đến cảnh tượng về sau ngày ngày gặp mặt, không nhịn được liền cười.

Xe chạy đến một nơi có hoa mai hai bên đường, Hoàng Đào hạ cửa xe xuống, mùi thơm mai vàng từng luồng bồng bềnh tiến vào, quanh quẩn ở chóp mũi. Ánh mặt trời cũng vẩy vào theo, giống như ngày đó trên hành lang bên ngoài lớp học.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên người thiếu niên thẳng tắp như trúc xanh, mái tóc nhung mềm tựa như bao phủ một vòng thánh quang. Mình hỏi hắn tại sao phải đối tốt với mình như vậy, sau đó nhìn hắn, chờ đợi đáp án hiểu lòng không nói đó.

Thiếu niên hướng về nàng cười, nói kết thúc thi đại học liền sẽ có đáp án.

Nàng nhắm hai mắt lại, ánh sáng mặt trời chiếu lên mí mắt, tựa như vẫn còn có thể nhìn thấy nụ cười kia.

Tháng chín năm tiếp theo, thời tiết chính đang vào lúc nóng.

Kha Viễn mang theo hành lý, còn phải kéo theo hành lý của Từ Vân, đầu đầy mồ hôi đi vào bên trong khuôn viên trường đại học B. Hắn nóng đến mắt cũng sắp không mở ra được, oán trách nói: "Thời tiết quỷ này, còn sắp phải tập quân sự, thật là muốn chết."

"Cậu có thể cầm nổi hay không a." Từ Vân lướt qua mồ hôi nói: "Sớm biết thế đã không nghe cậu, đáng ra để cho ba tôi đưa đi mới đúng."

Kha Viễn nói: "Chúng ta đã trưởng thành, làm một người trưởng thành việc đầu tiên phải làm chính là độc lập. Cậu nói xem, người lớn bằng này rồi tới trường học báo danh một cái còn phải phụ huynh theo?"

Từ Vân không nói lại Kha Viễn, ở sau lưng Kha Viễn bĩu môi nói: "Tôi... cũng là trước nay không đi xa nhà bao giờ mà."

"Cậu đừng sợ, B đại tôi từng tới rồi, bảo đảm đem cậu đưa đến ký túc xá, cậu cứ yên tâm đi."

Kha Viễn nói là từng tới, nhưng lần trước chỉ mải chụp ảnh, nửa năm trôi qua cũng không nhớ chỗ nào với chỗ nào nữa rồi. Hắn mang Từ Vân tìm thật lâu, cuối cùng hai người đều kiệt sức.

Từ Vân nói: "Cậu rốt cuộc có thể tìm được hay không a, tôi sắp không xong rồi."

Kha Viễn không có biện pháp, chỉ có thể xệ mặt xuống hướng về một nam sinh nhìn có vẻ sành sõi đi ngang qua bên cạnh nói: "Học trưởng, xin hỏi ký túc xá nữ đi như thế nào?"

Nam sinh kia ánh mắt khinh miệt nhìn bọn họ, chảnh chọe nói: "Theo tôi."

Sau đó bọn họ liền theo nam sinh này tiếp tục chạy loạn khắp nơi, cuối cùng Từ Vân và Kha Viễn đều tê liệt. Bọn họ đem hành lý ném qua một bên, ôm cây nói: "Học trưởng, rốt cuộc còn phải đi bao lâu?"

Liền thấy nam sinh kia mặt nịnh nọt kéo lại một nam sinh khác đi ngang qua nói: "Học trưởng, xin hỏi ký túc xá nữ đi như thế nào?"

Từ Vân: "..."

Kha Viễn: "..."

Cho dù đã mệt mỏi đến như vậy, Kha Viễn vẫn rặn ra được chút khí lực đem nam sinh giả bộ chảnh chó kia đập một trận.

Thật vất vả tìm được ký túc xá nữ, Kha Viễn nói: "Từ từ đã, tạm thời không có sức giúp cậu khiêng đồ được nữa."

Ba người bọn họ đứng ở dưới khu ký túc há miệng thở hổn hển, sau lưng truyền tới một thanh âm, "Kha Viễn?"

Quay đầu nhìn lại, là người quen cũ, Từ Vân vui vẻ nói: "Hoàng Đào, cậu cũng tới a."

Hoàng Hổ cầm hành lý, Hoàng Đào kích động mặt đỏ ửng chạy tới nói: "Các cậu đều tới a."

"Đúng vậy." Kha Viễn nói: "Tôi đưa Từ Vân tới ký túc."

Hoàng Đào nhìn chung quanh, nói: "Kha Duệ đâu?"

Kha Viễn: "Hả?"

"Cậu không biết sao?" Từ Vân nói: "Trước khi thi đại học Kha Duệ đã nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Yale, cậu ấy đi trước khi nghỉ hè rồi."

Hoàng Đào trợn to hai mắt, tựa như không biết tại sao sẽ như vậy.

Ba người trước mặt nhìn Hoàng Đào kích động, đều có chút không biết phải làm sao. Hoàng Hổ đau lòng nói: "Đào Đào, sao đang êm đẹp lại khóc? Đừng khóc đừng khóc, ai bắt nạt con nói cho ba ba..."

Đào Nhiên ở đại học Yale học vật lý, mặc dù có Tiểu Mỹ học tập ngôn ngữ cái gì đó đều không thành vấn đề. Nhưng mà hắn vẫn có chút nhàn nhạt hối hận, từ sau khi tới nơi này hắn trên căn bản chưa được ăn bữa cơm tử tế nào. Mùi vị thức ăn của Mỹ và Trung Quốc vô cùng khác biệt, cho tới sau này hắn thuê nhà tự mình động thủ nấu cơm, tình huống mới có cải thiện.

Hắn bởi vì thành tích vượt trội liền ở nước Mỹ học nghiên cứu sinh xong mới trở về nước, năm năm này hắn không trở về dù chỉ một lần.

Vừa xuống máy bay, ba mẹ tới đón đều ôm hắn khóc. Cái đứa nhỏ không để người yên tâm này, vừa đi chính là năm năm, cũng không biết dành chút thời gian trở về thăm nhà.

Đào Nhiên vừa tránh tay ma ma vừa nói: "Đừng sờ nữa, con không biến đổi, dùng mắt nhìn là được."

Đào Nhiên quả thật không có gì thay đổi, trừ vóc dáng tăng cao, mặt không còn non nớt ra, còn lại không thay đổi gì so với trước đó. Không giống Kha Viễn, không chỉ cao lại còn càng cường tráng lên, hai anh em sinh đôi càng lớn càng không giống nhau.

Ma ma nói: "Con bây giờ trở về cũng đúng lúc, Tiểu Viễn sắp kết hôn rồi, con không có mặt thì thật chẳng ra sao."

"Đều sắp kết hôn rồi nha." Đào Nhiên cười nói: "Đối tượng là Từ Vân sao?"

"Đúng, chính là nàng." Ma ma miệng cười toe toét, "Chúng nó bắt đầu từ cấp ba đã là bạn học nga, đúng là có duyên phận."

Đào Nhiên lòng nói còn không phải sao, nam nữ chính không duyên phận ai có duyên phận?

Kha Viễn ban đầu khổ cực đọc sách như vậy cũng toàn là vì Từ Vân, Đào Nhiên còn nhớ có một buổi tối hắn đi nhà cầu, ngang qua phòng Kha Viễn phát hiện bên trong còn mở đèn. Hắn đẩy cửa đi vào, Kha Viễn ngồi ở trước bàn đọc sách, núc cà phê từng ngụm từng ngụm.

Hắn nhìn thời gian thì thấy, đã ba giờ sáng.

Bỏ ra chân tâm, lại lấy được hồi báo, có lẽ chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới rồi.

Ngày Kha Viễn kết hôn đặc biệt náo nhiệt, thân thích hai nhà tới rất nhiều. Đào Nhiên trong trong ngoài ngoài chào hỏi, cuối cùng cả người đều choáng, vọt tới cửa khách sạn tránh một chút. Quay đầu nhìn lại, ba ba đang ngồi xổm ở cửa hút thuốc.

Cha con hai mắt nhìn nhau một cái, đều lộ ra nụ cười lúng túng.

Ba ba đưa tới một điếu thuốc nói: "Hút không?"

Đào Nhiên phất tay, "Hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Vì vậy ba ba tắt khói, tiếp tục đau nhức lại vui vẻ đi vào,

Đào Nhiên đứng ở cửa không có việc gì làm, đang suy nghĩ có nên mua hộp hạt dưa để gặm không. Lúc này trước cửa khách sạn có một chiếc Rolls Royce ngừng lại, Đào Nhiên thầm nghĩ đầu năm nay xe càng ngày càng không đáng giá. Kha Viễn kết hôn một cái, chỉ trong chốc lát xế xịn đều tới thật nhiều chiếc, không thể không cảm khái nhân duyên của ba ba.

Tiếp đó cửa sau của xe được mở ra, một chiếc giày cao gót màu đen rơi xuống đất.

Đào Nhiên theo chân nhìn lên, liền nhìn thấy một người hắn luôn luôn trốn tránh.

Năm năm không gặp, Hoàng Đào tốt nghiệp cũng đã được một năm, ở công ty Hoàng Hổ cọ xát một năm nàng đã thành một vị nữ cường nhân trên thương trường. Nàng từ trên xe bước xuống, mặc trên người bộ váy xinh đẹp, từng bước từng bước đi về phía Đào Nhiên.

Đào Nhiên nhìn nàng từng bước một đến gần, sau đó lộ ra một nụ cười đúng lúc nói: "Tới tham gia hôn lễ của Kha Viễn sao?"

"Đúng vậy." Hoàng Đào nói: "Năm năm không gặp, cậu có vẻ như một chút cũng không đổi."

Đào Nhiên lúng túng cười nói: "Ý là tôi không có tiến bộ sao?"

"Không phải." Hoàng Đào nói: "Cậu vẫn đẹp mắt như trước kia."

"Đẹp mắt?"

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong, Hoàng Đào đưa bao lì xì, sau đó liền cùng Đào Nhiên ngồi chung một chỗ nhìn ba ba Từ Vân dắt tay Từ Vân từng bước một đi về phía Kha Viễn.

"Cậu ấy từ cấp ba đã bắt đầu thích Từ Vân nhỉ." Hoàng Đào bỗng nhiên nói.

"Đúng vậy." Đào Nhiên nói: "Từ năm lớp mười, đã qua bảy năm rồi."

Hoàng Đào nói: "Hồi cấp ba tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu nói sau khi thi đại học kết thúc liền cho tôi đáp án, hiện giờ đáp án đã muộn năm năm, cậu chuẩn bị sẵn sàng để trả lời tôi chưa?"

Trong lòng Đào Nhiên có một loại cảm giác rất kỳ diệu, hắn nói: "Cậu vẫn còn cần cái đáp án này sao?"

"Cậu không nói, làm sao biết tôi có cần hay không."

Vì vậy Đào Nhiên thả tay đang đặt trên bàn xuống phía dưới, đưa tay nắm lấy bàn tay đã năm năm đều không dắt lấy kia. Tay hai người ở bên dưới nắm thật chặt, mười ngón tay tương khấu.

Người điều khiển chương trình trên đài nói: "Kha Viễn, anh có nguyện ý về sau cẩn tuân lời thề kết hôn bất luận nghèo khó hay giàu có, bệnh tật hay sức khỏe, mỹ mạo hay thất sắc, thuận lợi hay thất ý, đều nguyện ý yêu nàng, an ủi nàng, tôn kính nàng, bảo vệ nàng hay không? Đồng thời nguyện ý cả đời này đối với nàng vĩnh viễn trung tâm không thay đổi?"

Kha Viễn nói: "Tôi nguyện ý."

Hoàng Đào nhìn về phía trước, nắm tay Đào Nhiên, mắt ươn ướt.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴