Đăng vào: 12 tháng trước
Đào Nhiên nhắm mắt lại, rời đi thế giới này. Sau khi thanh âm dòng điện cùng bông tuyết biến mất, hắn ngồi trên một cái ghế, trước mặt là một đống sách, nói chính xác là một đống tài liệu học tập.
Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ thân ái, lần này cũng muốn thanh tẩy cảm tình sao?"
Tuy rằng đã đổi một thân thể khác, nhưng mà Đào Nhiên tựa như vẫn có thể cảm giác được nụ hôn kia, cảm giác được Tường Vi. Hắn đưa tay nhẹ nhàng đụng môi một cái, có chút khô ráo, có vị đắng chát. Trước khi đi hắn yêu cầu Tường Vi một cái hôn, nhưng bây giờ hắn phát hiện bản thân khả năng không chịu nổi nụ hôn này.
Tiểu Mỹ nói: "Đề nghị thanh tẩy tình cảm, trạng thái trước mắt của ký chủ không ổn định."
Đào Nhiên nói: "Hệ thống tại sao chỉ có thể đề nghị? Không thể cưỡng chế thanh tẩy tình cảm sao? Ta thấy trong rất nhiều tiểu thuyết hệ thống đều rất ngang ngược."
Tiểu Mỹ ôm thân thể tròn vo nói: "Người ta là hệ thống do công ty chính quy sản xuất à, lại không phải hàng lậu sản xuất bất hợp pháp, người ta không có quyền lợi thay ký chủ quyết định bất kỳ chuyện nào không có trên hợp đồng a."
Đào Nhiên tâm tắc hồi lâu, nếu hệ thống cưỡng chế thanh tẩy tình cảm hắn còn có thể an ủi bản thân một chút. Kết quả hiện tại thế nào cũng phải bản thân yêu cầu thanh tẩy mới được, hắn cảm thấy rất khó chịu, có loại cảm giác như xẻo tim.
Tiểu Mỹ biết hắn nghĩ thế nào, liền nói: "Ký chủ đừng quá lo lắng, sau khi thanh tẩy xong tình cảm, ngươi căn bản không nhớ nổi cảm thụ hiện tại."
"Vậy thì... thanh tẩy đi..."
Chỉ trong nháy mắt liền thanh tẩy xong rồi, Đào Nhiên nhìn tài liệu trên bàn, quái dị kêu một tiếng: "Trời ơi, ta hận luyện thi ta hận luyện thi!"
Tiểu Mỹ thấy Đào Nhiên hoạt bát lên, liền lăn qua bán manh nói: "Ký chủ, thi đại học nho nhỏ có cái gì đáng sợ, người ta đã thăng cấp hai lần, làm cái đề mục vẫn là có thể."
"Cũng phải nga." Đào Nhiên buông lỏng, vậy là bản thân không cần phải đón nhận bị biển đề thi tàn phá. Sau đó hắn lại khó chịu, cảm khái nói: "Nếu năm đó lúc ta thi vào trường đại học có ngươi, ta cũng không đến nỗi bị mẹ ta đuổi theo đánh hai con phố."
Chuyện này Tiểu Mỹ không cách nào an ủi, công năng xuyên thời gian này nó còn chưa được gắn, không giúp được Đào Nhiên.
Đào Nhiên bắt đầu tiếp nhận kịch tình cùng trí nhớ nguyên thân, hắn xuyên vào người này tên Kha Duệ, là học sinh lớp mười hai.
Đây là một bộ tiểu thuyết vườn trường, nhân vật chính cùng thứ chính đều là học sinh. Nam chính tên Kha Viễn, không sai cũng họ Kha, bởi vì thân phận hiện tại của Đào Nhiên là ca ca sinh đôi của nam chính.
Nữ chính tên là Từ Vân, nữ phụ cần công lược tên Hoàng Đào.
... Không biết cha mẹ nàng nghĩ làm sao, khả năng là mẹ nàng ở thời điểm sinh nàng rất thích ăn hoàng đào (đào vàng).
Kha Viễn Kha Duệ còn có nữ chính nữ phụ ở thời điểm cấp 3 bị phân vào cùng một lớp, nam chính học tra cùng nữ phụ học bá Hoàng Đào ngồi cùng bàn. Kha Duệ chính là ngồi cùng bàn với nữ chính, rất khéo có phải không? Càng trùng hợp chính là hai anh em đều thích nữ chính Từ Vân.
Kha Duệ có hơi mọt sách, tuy rằng thích nữ chính nhưng cho tới nay không dám có chút biểu hiện nào. Nam chính học tra kia thì lại khác, thường xuyên vụng trộm đưa cho nữ chính bữa sáng rồi quà vặt cái gì đó. Giống như tất cả các cuốn truyện ngôn tình vườn trường máu chó khác, nam nữ chính vào lúc ban đầu, luôn sẽ có một bên nhìn bên kia không vừa mắt.
Lúc này, nữ chính rất ghét nam chính. Hoặc có thể nói không phải ghét, mà là tâm lý đặc biệt kiểu cách của tiểu nữ sinh, nàng cự tuyệt không chấp nhận hảo ý của nam chính.
Nam chính mỗi lần không công mà về, đều sẽ đem bữa sáng hoặc quà vặt chuyển đưa cho người ngồi cùng bàn với hắn, cũng chính là nữ phụ ác độc Hoàng Đào. Hắn là bởi vì bản thân không muốn ăn, lại không muốn lãng phí, cho nên mới đưa cho Hoàng Đào. Mà Hoàng Đào lại đem điều này coi thành ấm áp hiếm có trong cả bậc cao trung, hoặc giả là nói trong cuộc đời. Nàng cứ như vậy yên lặng một phương nhiệt tình, yêu nam chính.
Quan hệ tam giác đã xác lập, đánh hạ cơ sở kiên cố để về sau nữ phụ hắc hóa. Mà việc Đào Nhiên pháo hôi này phải làm, chính là hư hại tình cảm của nữ phụ đối với nam chính. Hắn dự định tiếp tục sử dụng chiến thuật mấy thế giới trước đó, trước kết hợp nam nữ chính cùng một chỗ để cho nữ phụ từ bỏ ý định, sau đó dời đi làm nhạt đi tình cảm của nữ phụ đối với nam chính.
Nữ phụ không thích nam chính, dĩ nhiên sẽ không hắc hóa.
Đào Nhiên suy tính xong, thật muốn bấm like cho trí khôn của mình.
Tiểu Mỹ nhắc nhở: "Ký chủ, ngươi còn bài tập chưa làm."
Đào Nhiên trong nháy mắt biểu tình cứng ngắc, "Cái gì?"
Tiểu Mỹ nói: "Nguyên chủ Kha Duệ vẫn chưa làm xong bài tập, ngày mai phải nộp."
"..."
"Nói thật, ta hận học tập." Đào Nhiên vừa cầm bút lên vừa nói: "Ta chỉ cần học tập một cái, liền sẽ nghĩ tới đoạn năm tháng u ám trong thời thanh xuân kia, sau đó ta liền muốn stress."
Tiểu Mỹ bình tĩnh nói: "Ký chủ ngoan, Tiểu Mỹ đưa bài giải cho ngươi chép."
Đào Nhiên: "..."
Có Tiểu Mỹ ở, Đào Nhiên cũng không đến nỗi thật phải dùng đầu óc của mình để làm bài. Làm xong bài tập hắn nằm ở trên giường, bóng tối an tĩnh một mảnh, cho nên hắn nghe rõ ràng được tiếng ồn cách vách. Trụ ở căn phòng cách vách không ai khác, chính là nam chính của bản thế giới này, em trai ngoan của hắn, Kha Viễn.
Bọn họ mặc dù sanh đôi, nhưng mà quan hệ một chút cũng không tốt, tính cách thói quen khác biệt cũng rất lớn. Kha Duệ là học bá, mỗi lần thi đều đứng đầu cả khối, mà Kha Viễn thật sự là một học tra, mỗi lần thi đều nhất khối đếm ngược.
Hai bọn họ ở cùng một chỗ hơn mười phút liền sẽ gây gổ, nếu như không kịp thời tách ra, gây gổ liền sẽ diễn biến thành đánh nhau. Đáng giá nhắc tới chính là Kha Viễn tuy rằng học tập không xong, đánh nhau lại rất có thiên phú. Hắn tựa như tìm được chuyện có thể áp chế Kha Duệ, nhiều năm qua luôn luôn khổ luyện võ nghệ, cuối cùng thành bá vương vườn trường.
Đào Nhiên nằm ở trên giường nghe tên em trai hờ không biết ở cách vách làm cái trò gì, hắn thầm nghĩ ngày mai còn phải dậy sớm đi học, ồn ào như vậy làm sao ngủ a?
Hắn bình tĩnh móc ra điện thoại di động, gởi một cái tin nhắn ngắn cho cha mẹ dưới lầu.
"Căn phòng cách vách tiếng ồn vô cùng lớn, hoài nghi Kha Viễn ở phòng mở máy cày. Cứ như vậy sáng mai sợ sẽ đến trễ, xin nhanh tới ngăn cản, ngoài ra không cần nói cho Kha Viễn biết là con cáo mật."
Dưới lầu cha mẹ thừa dịp đêm khuya vắng người, đang chuẩn bị làm chút vận động hữu ích khỏe người, tin nhắn của con trai lớn đột nhiên xuất hiện. Ba ba từ trên người ma ma leo xuống, nhìn một cái, sau đó liền tức sùi bọt mép.
Ma ma nằm ở trên giường rất bình tĩnh nói: "Là tin nhắn của Tiểu Duệ?"
Ba ba mặc quần áo gật đầu, "Ừm."
Ma ma tiếp tục nói: "Nói là Tiểu Viễn ở cách vách đánh giặc hay là đóng phim võ?"
Ba ba mặc quần nói: "Nói nó ở cách vách mở máy cày."
"Phụt." Ma ma nằm ở trên giường thiếu chút nữa cười nghẹt thở.
Ba ba mặc quần áo tử tế, xoay người đến ngực ma ma bóp một cái, nói: "Còn cười, chờ ta trở lại."
Đào Nhiên nằm ở trên giường lẳng lặng nghe, sau đó hắn liền nghe thấy một trận bước chân lên lầu. Tiếp theo là tiếng đập cửa cùng tiếng ba ba rống giận, sau đó là một trận thanh âm đùng đùng ngổn ngang lộn xộn, tiếp theo là tiếng thiếu niên kêu đau, tiếng gào của ba ba, còn có tiếng đế giày đập vào thịt.
Sau cùng là tiếng bước chân xuống lầu, hết thảy bình tĩnh lại.
Đào Nhiên cười một chút, đắp chăn tử tế, sau đó ngủ.
Thiếu niên cách vách nhìn một phòng đồ đạc rối loạn hỏng bét, cắn răng nghiến lợi nói: "Nhất định là Kha Duệ, nhất định là Kha Duệ cái đồ âm hiểm xảo trá hèn hạ vô sỉ đâm bị thóc thọc bị gạo kia nói cho ba ba."
Sáng sớm hôm sau, tinh thần siêu cấp tốt tỉnh lại. Mặc quần áo tử tế rửa mặt xong chuẩn bị xuống lầu, vừa vặn ở cầu thang đụng phải Kha Viễn.
Kha Viễn vừa nhìn thấy hắn liền tựa như thấy được kẻ thù sinh tử, hắn nói: "Tối ngày hôm qua nhất định lại là anh cáo mật."
Đào Nhiên đứng, mỉm cười nhìn Kha Viễn, sau đó nói một câu tiếng Anh.
"..." Kha Viễn: "Anh nói gì?"
Đào Nhiên xoay người xuống lầu nói: "Hỏi thăm chú a."
"Anh nghĩ tôi ngu si sao?" Kha Viễn đuổi theo Đào Nhiên đi xuống nói: "Anh mà biết hỏi thăm tôi sao? Hỏi thăm sức khỏe rõ ràng chính là How are you, anh tưởng tôi không hiểu tiếng Anh sao, anh nhất định đang chửi tôi có đúng hay không?"
Đào Nhiên không để ý tới hắn, xuống lầu ngồi lên bàn ăn, rất lễ độ nói: "Ba ba ma ma chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Ba ba mỉm cười nhìn Đào Nhiên, mỗi lần thấy con trai lớn hắn liền tâm tình thoải mái.
Đào Nhiên động tác ưu nhã ăn bữa sáng, Kha Viễn giống như một chiếc xe tăng vọt tới, hét lớn một tiếng: "Kha Duệ, anh chờ đó cho tôi!"
"Ồn ào gì thế?" Ba ba cau mày nhìn Kha Viễn, mỗi lần nhìn thấy con thứ hai hắn đều rất mệt lòng.
"Sáng sớm ăn thuốc súng sao? Sao lại nói chuyện với ca ca như vậy?" Ba ba bắt đầu dạy dỗ Kha Viễn.
Đào Nhiên mỉm cười nói: "Ba ba, như ba thấy đó, nó đang uy hiếp con. Nếu như hôm nay tan học về nhà trên người con có tím bầm trầy da cái gì đó, ba ba nhớ đánh nó, bởi vì nhất định là nó đánh con."
"..." Kha Viễn khó tin nhìn Đào Nhiên, "Vô sỉ..."
Ba ba gầm thét: "Ăn cơm còn bịt không kín miệng ngươi sao?"
Kha Viễn không sợ trời không sợ đất, chính là sợ lão ba. Thấy lão ba nổi giận, hắn cũng không dám lại rống lên nữa, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất ngồi xuống ăn cơm.
Ba ba nói: "Ngươi phải ngoan một chút, học tập anh ngươi nhiều vào, phải bảo vệ anh ngươi biết không? Bảo vệ hắn chính là bảo vệ bản thân ngươi."
Kha Viễn: "..."
Ma ma liền cười, mỗi lần nhìn thấy hai con trai cùng một chỗ đối chọi gay gắt nàng liền buồn cười. Nàng cảm thấy thật là vui, nhìn hai đứa trẻ so với bất kỳ bộ phim nào trên thế giới đều vui hơn.
Trên đường đi học, hai người một trước một sau đi.
Kha Viễn đi ở phía sau nhìn bóng lưng Đào Nhiên, nhìn mấy cũng thấy ghét. Rõ ràng là sinh đôi, dáng dấp cũng không khác biệt lắm, tại sao một người thì chính nghĩa có trách nhiệm như bản thân, một kẻ khác thì xấu xa đến nổi bọt?
Kỳ thực Kha Viễn cũng không phải đần đến mức một chút đều học không vào, dù sao cũng là hai huynh đệ, chỉ số thông minh cũng không nát đến nỗi nào. Thời điểm tiểu học hắn cũng từng cố gắng, nhưng mà sau đó hắn phát hiện, bất kể hắn cố gắng thế nào thành tích của Kha Duệ cũng giống như một tòa núi cao không cách nào vượt qua, mình vô luận thế nào cũng không cách nào vượt qua, sau đó hắn liền tự cam sa đọa.
Đào Nhiên không biết Kha Viễn ở sau lưng oán thầm hắn, mà có biết cũng sẽ không để ý, nam chính cái gì đó căn bản không liên quan hắn.
Đi vào trường học, bọn họ lập tức hấp dẫn tầm mắt phần lớn người. Cái phần lớn này, chỉ là đám nữ sinh trong số các học sinh mà thôi.
Tướng mạo hai anh em rất tương tự, đều là loại hình cao gầy trắng nõn tướng mạo tuấn mỹ. Hơn nữa một người văn vẻ lịch sự hàng năm chiếm đoạt đệ nhất toàn khối, một người khác bướng bỉnh bất tuân tiêu sái không kềm chế được, quả thực là chiếm hết các loại hình mà tiểu nữ hài thích. Các nữ sinh nhìn bọn họ đi tới, không phải nhỏ giọng thán phục thì chính là xì xào bàn tán.
"Trời ơi, thật là đẹp trai a, lần thi mô phỏng này Kha Duệ lại đứng đầu."
"Nghe nói hôm qua Kha Viễn ở ngoài trường đem đám côn đồ bắt nạt học sinh trường chúng ta dạy dỗ một trận..."
Đào Nhiên ngồi vào vị trí mình, ngồi cùng bàn với hắn cũng chính là nữ chính Từ Vân nói: "Kha Duệ, đề số học ngày hôm qua có một đề mình không hiểu lắm, cậu có thể dạy mình không?"
Đào Nhiên để cặp sách xuống liền bắt đầu dạy nàng đề mục, Kha Viễn đi vào phòng học liền nhìn thấy nữ thần trong lòng đang cùng tên quỷ đáng ghét kia chúi đầu vào nhau nói thì thầm, sau đó... hắn lại nổi giận.
Hoàng Đào nhìn thấy Kha Viễn đi tới, trong lòng một trận ngọt ngào. Thật tốt, người mình thích ngồi cùng bàn với mình.
Đào Nhiên lòng nói như vậy không được, vị trí phải đổi, nếu không Hoàng Đào sẽ càng ngày càng thích Kha Viễn. Hắn đưa bài làm cho Từ Vân, nói: "Tôi đi ra ngoài một chút, cậu cứ tự nhìn."
Sau đó hắn đi đến phòng làm việc của thầy giáo, thầy chủ nhiệm của Kha Duệ đang ngồi ba hoa. Ba thứ hạng đầu của khối đều là lớp bọn họ, ngươi nói xem có đáng giá khoe khoang hay không?
Đào Nhiên đi vào gõ cửa, "Lão sư."
Thầy chủ nhiệm nhìn thấy hắn quả thực còn cao hứng hơn nhìn thấy con trai ruột, "Kha Duệ a, có chuyện gì không?"
Đào Nhiên nói: "Em muốn đổi chỗ ngồi."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴