Đăng vào: 12 tháng trước
Đào Nhiên bay lềnh bềnh trên mặt biển đánh đàn, mặc cho sóng to gió lớn cũng không thể động chút nào vào người hắn.
Tường Vi xoắn xuýt buồn bực đau khổ nói: "Kiếm Tôn vì sao không chịu tin ta? Ta có thể đối tâm ma phát thề, chỉ cần ngài để ta đi, ta nhất định sẽ cứu đồ nhi ngài trở lại."
Đào Nhiên dừng lại động tác trên tay, hai tay nhẹ nhàng đè trên đàn, thanh âm tràn đầy thương hại nói: "Ở lại Bồng Lai cô cũng sẽ không có nguy hiểm, vì sao cứ muốn quay về?"
Tường Vi lộ ra cười khổ nói: "Không dối gạt Kiếm Tôn, ngài tiếp tục giữ ta ở Bồng Lai, đồ đệ ngài cũng sẽ không trở lại. Ma Đế hắn phải lòng đồ đệ ngài, làm sao sẽ vì ta mà buông tha người mình yêu?"
Đào Nhiên nói: "Cô là Ma cung Tả hộ pháp, đi theo hắn nhiều năm, nếu như mặc kệ cô không để ý, hắn làm thế nào giao phó với quần ma Nam Hoang?"
"Ai mà biết?" Tường Vi thần sắc ngơ ngác nói: "Hắn vì một nữ nhân mới nhận biết mấy ngày, thậm chí ngay cả Ma cung cũng không cần nữa rồi."
Đào Nhiên nhìn nàng, không nhịn được muốn thở dài. Tường Vi là một nữ nhân thông minh, nàng nắm rất rõ tâm tư Ma Đế. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng chính là không nghĩ thoáng, nàng từ đầu đến cuối cảm thấy Ma Đế không nên xem một nữ tử chính đạo còn trọng yếu hơn bản thân, dẫu sao nàng đã đi theo Ma Đế nhiều năm. Tiếp tục như vậy tâm ma sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng vẫn sẽ hắc hóa giống như trong tiểu thuyết.
Đám người chưởng môn phát hiện trưởng lão trông chừng Tường Vi trúng huyễn thuật, chờ bọn họ tìm tới, phát hiện lại là Huyền Thanh ngăn cản Tường Vi. Chưởng môn cảm giác mặt già có chút không giữ được, đường đường Bồng Lai lại để cho một ma nữ bị phong tu vi liên tục chạy trốn hai lần, nói ra mất mặt chết người.
Lúc sau tìm người nào trông chừng liền có chút khó xử, bởi vì chưởng môn không dám chắc ai nhất định có thể thủ chặt trước sự dụ hoặc của Tường Vi.
Lúc này Đào Nhiên đứng dậy, vẻ mặt như không muốn làm khó chưởng môn nói: "Tính ra chuyện này cũng là vì đồ đệ của bần đạo, chi bằng cứ để cho bần đạo tự mình trông chừng Tả hộ pháp đi, cũng không làm phiền đến các vị sư huynh đệ."
Huyền Thanh nguyện ý chủ động gánh nhiệm vụ, dĩ nhiên là tất cả đều vui vẻ, chưởng môn nào có cái gì không đồng ý? Còn có nhân tuyển so với Huyền Thanh thích hợp hơn sao? Ai cũng không cho rằng Huyền Thanh Kiếm Tôn sẽ bị ma nữ hấp dẫn.
Đào Nhiên mang Tường Vi trở lại rừng trúc của mình, sau đó xếp đặt một trận pháp cho nàng ở địa phương mình ngày thường đánh đàn, Tường Vi ở bên trong trận pháp liền không thể tránh khỏi phải mỗi ngày nghe Đào Nhiên đánh đàn.
Đây thật là đày đoạ vô cùng a, nguyên bản đối Tường Vi mà nói tiếng đàn của Huyền Thanh chính là ác mộng. Giờ thì hay rồi, bắt đầu cả ngày mười hai canh giờ nghe đàn liên tục không gián đoạn. Mấy ngày kế tiếp sắc mặt Tường Vi tái nhợt, cả người lảo đảo muốn sụp.
Cuối cùng có một ngày, nàng không chịu nổi, cắt đứt Đào Nhiên đang say sưa tạo dáng nói: "Kiếm Tôn, chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?"
Đào Nhiên tâm tình rất tốt nghiêm mặt nói: "Chuyện gì?"
Tường Vi nói: "Kiếm Tôn ngài có thể dừng đánh đàn không?"
"..." Đào Nhiên trầm mặc một chút, hỏi: "Khó nghe sao?"
Tường Vi không dám nói mình đã đối với tiếng đàn sinh ra ám ảnh, nàng chỉ có thể uyển chuyển nói: "Nghe nhiều ngày, chưa được hưởng thụ chút thanh tịnh nào, cho nên ta muốn yên lặng một hồi."
Đào Nhiên cho rằng nàng nói thật, dẫu sao hắn vẫn luôn cảm thấy mình đánh đàn hay đệ nhất thiên hạ, căn bản không ai không thích. Cho nên hắn liền đặt đàn sang một bên, dự định qua một đoạn thời gian lại đàn tiếp.
Bên tai không còn tiếng đàn đòi mệnh, Tường Vi thở phào một hơi thật dài, cảm động muốn rơi lệ.
Hai người cứ như vậy, một ở ngoài trận pháp ngồi tĩnh tọa, một ở trong trận pháp ngồi tĩnh tọa. Yên lặng vô ngữ một lúc lâu sau, Đào Nhiên có chút không chịu nổi nhàm chán, nhớ tới tiểu thuyết mua ở phàm nhân giới trước đó, nghĩ lúc này vừa vặn lấy ra để giết thời gian, vì vậy hắn đưa tay vào tay áo, móc ra một quyển sách tên là 《Thế giới cực lạc》.
Hắn nghiêm trang mở sách, chỉ lật một trang liền bị nội dung trong sách trấn trụ.
Tường Vi bên trong trận pháp thấy Huyền Thanh Kiếm Tôn lật ra một quyển sách, sau đó sắc mặt trong nháy mắt nghiêm túc lên. Cho dù nàng căm ghét Huyền Thanh, lúc này cũng không khỏi cảm thấy thán phục đạo tâm của Huyền Thanh. Hắn chắc hẳn đang nhìn đạo kinh gì đó, sách không thú vị như vậy cũng có thể nhìn nghiêm túc, thật không hổ là thiên tài vạn năm khó gặp.
Mấy ngày nay bị Huyền Thanh nhốt ở chỗ này, Tường Vi tận mắt thấy Huyền Thanh vô dục vô cầu. Mỗi ngày cũng chỉ ngồi đánh đàn tĩnh tọa, nếu như bản thân không chủ động nói chuyện, đối phương khả năng cả ngày sẽ không nói một chữ.
Một người ưu tú có lẽ sẽ để cho người ghen tị, nhưng mà người ưu tú đổi lấy được từ nỗ lực gấp mười lần so với người khác, vậy thì còn lại sẽ chỉ có bội phục hâm mộ cùng khen ngợi.
Bình tâm mà nói Huyền Thanh là người rất tốt, Tường Vi rất hâm mộ người như hắn. Nàng cũng nghĩ tới, nếu bản thân giống như Huyền Thanh vô dục vô cầu, có phải là sẽ không đau khổ như vậy nữa?
Đào Nhiên lật hai trang, bị nội dung trong sách làm rung động. Thẳng đến lúc này, hắn mới hiểu rõ nụ cười của gã hàng rong là chuyện gì xảy ra? Hắn hiểu lầm ý mình, mình muốn mua sách thú vị là tiểu thuyết chuyện kể gì đó, nhưng gã bán hàng lại hiểu thú vị thành một ý khác, nhét cho hắn một bọc sách giới hạn độ tuổi.
Quyển《Thế giới cực lạc》này nội dung bên trong rất phóng khoáng, hình vẽ lớn gan, để người hiện đại như hắn nhìn liền có chút đứng ngồi không yên. Thật quá đáng, lại bán loại sách này cho hắn, quả thực là không thể nhẫn nhịn.
Đào Nhiên thầm nghĩ đợi hắn xem xong nội dung, nắm giữ chứng cớ phạm tội chân thực nhất của tên bán sách xong, liền lập tức đi phàm nhân giới trừng phạt hắn. Hắn lừ đừ nghiêm trang lật vài tờ, sau đó nhướn chân mày một cái, trong lòng đủ loại sóng lớn cuồn cuộn.
Mẹ ôi, còn có loại tư thế này?
Như vậy cũng được? Sẽ không xả đến trứng sao? Thật là xấu hổ nga...
Tường Vi thấy Huyền Thanh hơi nhíu lông mày, tưởng hắn gặp vấn đề khó khăn gì trong tu luyện.
Ngồi chờ chết không phải phong cách của nàng, bất luận như thế nào nàng cũng phải thử một lần mới được. Huống chi Huyền Thanh vì lo cho đồ đệ hắn, nghĩ chắc cũng không làm gì mình. Cho dù mình thất bại, nhiều lắm chỉ là có chút mất thể diện. Ở trước mặt Huyền Thanh Kiếm Tôn mất thể diện, không phải ai cũng có thể có vinh dự.
Tường Vi dùng ánh mắt xinh đẹp câu người nhìn chòng chọc Đào Nhiên, bỗng nhiên dịu dàng nói: "Kiếm Tôn, Kiếm Tôn?"
Đào Nhiên đè nén xuống một đống lộn xộn ngổn ngang trong lòng, hơi ngẩng đầu nói: "Chuyện gì?"
"Người ta đau chân." Tường Vi ngồi dưới đất, hơi kéo váy, lộ ra một đoạn bắp chân óng ánh trắng như tuyết, mặt lộ vẻ điềm đạm đáng yêu nói: "Có thể là do lúc xuống núi bị đá sắc trên núi cắt đến."
Đào Nhiên bình tĩnh nhìn một màn này, trong lòng nghĩ chính là, tại sao cảnh này nhìn có chút quen mắt?
Tường Vi nhẹ nhàng đạp chân trái một cái, giày chân phải liền rớt xuống, lộ ra một bàn chân tinh xảo khả ái. Nàng nửa xiêu vẹo trên đất, ánh mắt quyến rũ như tơ nói: "Ngài qua giúp người ta chữa trị một chút có được hay không? Thổi một cái cũng được a."
Đào Nhiên đột nhiên linh quang chợt lóe, cúi đầu đọc sách. Chỉ thấy trong sách vẽ một nữ tử quần áo xốc xếch, nữ tử nửa vẹo trên giường, nâng lên một cái chân, lộ ra bắp chân và bàn chân.
Mẹ nha, tại sao động tác thần thái tương tự như vậy?
Tường Vi thấy Huyền Thanh không phản ứng chút nào, trong lòng khen một câu, Huyền Thanh Kiếm Tôn vốn nên như vậy. Nhưng mà chuyện vẫn chưa xong, nàng thuận thế lăn một vòng, hơi nằm sấp xuống, đưa lưng về phía Đào Nhiên, khóe mắt lập lờ nước mắt: "Thật rất đau, ngài không thể giúp ta một chút sao?"
Đào Nhiên cầm sách trong tay lật một trang, chỉ thấy nữ tử trong tranh trở mình nằm sấp trên giường, sau đó khẽ nâng thân trên lên, y phục bên vai trái tự nhiên tuột xuống, lộ ra một bờ vai câu hồn nhiếp phách.
Tường Vi quả nhiên khẽ nâng thân thể, chỉ thấy áo bên vai phải nàng tuột xuống, lộ ra vai mềm xăm hoa văn chu tước màu lửa đỏ. Da thịt trắng như tuyết, hình vẽ đỏ tươi, mái tóc đen nhánh. Hơn nữa biểu tình điềm đạm đáng yêu kia, cùng với một đôi mắt long lanh như khóc như tố, thật là bảo nam nhân chết vì nàng cũng tình nguyện.
Mà Đào Nhiên chỉ là càng hiếu kỳ hơn, vì sao động tác của Tường Vi và trong sách giống nhau như đúc, chẳng lẽ nàng cũng xem qua loại sách này?
Lật về phía sau, nữ tử trong sách sẽ xoay người lại, nằm hướng về phía mình, quần áo xốc xếch lộ ra trước ngực một mảng lớn trắng như tuyết, hơn nữa tóc tán lạc trước ngực, đem cảnh sắc tốt đẹp che giấu như ẩn như hiện, để cho người không nhịn được đi tìm tòi nghiên cứu.
Thấy Huyền Thanh vẫn không có phản ứng, Tường Vi vừa cảm thấy đương nhiên, lại vừa có chút không phục, chẳng lẽ mình không hấp dẫn chút nào như vậy sao? Nàng nằm mọp trên đất duy trì tư thế quay đầu nhìn Huyền Thanh, sau đó nửa thân trên giữ nguyên không động đậy, nửa người dưới giãy giụa dịch vị trí một chút. Biến thành nằm úp người trên đất đối diện Huyền Thanh, y phục trước ngực nửa rơi nửa không, tóc đen tán lạc trước ngực, bộ dáng vừa đáng thương lại sắc tình.
Nàng nhìn Đào Nhiên, thanh âm khóc lóc kể lể nói: "Đạo sĩ thúi chính đạo các ngươi, đều lòng dạ ác độc như vậy sao?"
Đào Nhiên yên lặng quan sát nàng hồi lâu, thầm nghĩ nếu như hắn đoán không lầm. Lập tức đây Tường Vi liền sẽ lật cả người, ưỡn ngực lên, hai tay chống đất, sau đó ngửa đầu ngưỡng cằm lộ ra chiếc cổ thon dài trắng tuyết và vùng ngực, nhìn ngược hắn.
Thật là một nam nhân không có chút tình thú nào, nếu nàng đối với nam nhân khác như vậy. Cho dù nam nhân kia không bị hấp dẫn, cũng nhất định sẽ đỏ mặt nóng lên đứng ngồi không yên, nào có giống như khúc gỗ trước mắt này, một chút cũng không nhúc nhích.
Tường Vi vừa oán thầm, vừa hai tay chống sau đất. Sau đó thân thể ưỡn ngực, đầu từ từ ngửa ra, một đầu tóc đen mượt rủ xuống như suối chảy, lộ ra khuôn mặt vô cùng đẹp, cùng chiếc cổ thon dài trắng như tuyết.
"Đạo sĩ thúi, ngươi thật là không hiểu phong tình, ngươi không muốn tới sờ ta một cái sao?"
Đào Nhiên yên lặng cúi đầu, đem sách lật đến trang cuối cùng. Chỉ thấy phía sau viết năm chữ nhức mắt, Hợp Hoan Tông xuất phẩm.
"..."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P/s: đọc sách kèm live-action minh họa là đây ????????????