Đăng vào: 12 tháng trước
"Uyển Ca, trở về cảm giác thế nào?"
"Mị, em không nghĩ lần trở về sau lại lâu như vậy."
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, hết thảy đều qua rồi."
"Ừ...."
Từ sau khi giải quyết chuyện của Hồ tộc, tâm treo cao của Kỳ Uyển Ca cũng thả xuống, cũng bởi vậy nên lo lắng về cha mẹ mình. Cô ngủ một giấc liền hai tháng, cùng Lệnh Hồ Mị ở lại Hồ tộc một tháng. Đáng thương nhất thiên hạ là lòng của mẹ cha, cô cũng là một người mẹ, hiểu được rất rõ cảm giác của cha Kỳ và mẹ Kỳ. Sau khi nói rõ với Lệnh Hồ Mị, Lệnh Hồ Mị liền quyết định mang Kỳ Uyển Ca về nhân giới, hơn nữa Kỳ Uyển Ca sinh hoạt ở nhân giới, dưỡng thai ở nhân giới muốn tốt hơn nhiều so với Hồ tộc. Lần này trở về thuận tiện cũng mang bé Kỳ Yên Nhi cùng về.
"Đính đong.."
"Uyển.. Uyển Ca.." Sau khi mở cửa mẹ Kỳ nhìn thấy là Kỳ Uyển Ca trở lại, nhất thời đừng ở cửa nói không thành lời.
"Là ai tới vậy?" Tiếng cha Kỳ từ trong nhà truyền ra.
"Tiểu Uyển....." Mẹ Kỳ lau lau nước mắt trên mặt, vươn tay muốn dắt tay Kỳ Uyển Ca, mà Kỳ Uyển Ca lại lơ đãng lui về sau tránh khỏi tay của mẹ Kỳ. Lúc này mẹ Kỳ ngây ra, nhưng nước mắt cũng không giữ được nữa chảy ra.
"Thật xin lỗi, tiểu Uyển, là mẹ có lỗi với con."
"Mẹ..." Kỳ Uyển Ca cũng biết cử động vô thức vừa rồi làm tổn thương tới mẹ Kỳ, chậm rãi tiến tới ôm lấy mẹ Kỳ.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi tiểu Uyển." Mà mẹ Kỳ chỉ biết khóc trong lòng Kỳ Uyển Ca.
"Sao vậy?" Lúc này cha Kỳ cũng đi tới trước cửa, đối mắt một cái với Lệnh Hồ Mị, lại chuyển mắt nhìn thấy hai mẹ con đang khóc, thở dài.
"Về rồi?" Tuy lời nói vẫn rất bình tĩnh, nhưng run rẩy trên tay lại bán đứng tâm tình của ông lúc này.
"Ba...." Kỳ Uyển Ca đôi mắt đỏ bừng, nhìn cha mẹ lâu ngày không thấy thì nhất thời kích động quên mất bên cạnh còn có hai người.
"Đã lớn vậy rồi, sao như con nít khóc hoài không thôi vậy. Mau vào nhà đi, chớ để người ta thấy lại chê cười. Tiểu Mị cũng vào đi, có một số chuyện bác muốn nói với con." Cha Kỳ nói xong xoay người vào nhà.
"Cha con nói không sai, mau vào đi. Cái đó.... Lệnh Hồ Mị...." Mẹ Kỳ có chút lúng túng nhìn qua Lệnh Hồ Mị.
"Bác gái vẫn nên giống lúc trước gọi con là tiểu Mị đi."
"Tiểu Mị... Lúc trước bác gái đã làm sai rất nhiều chuyện.."
"Bác gái, con là người trí nhớ không tốt cho lắm, thường hay quên rất nhiều chuyện, có nhiều chuyện vẫn phải nhờ Uyển Ca nhắc nhở con đó." Một vẻ mặt cười nhìn mẹ Kỳ.
"Tiểu Mị, con là một bé gái ngoan a. Là bác gái không đúng." Mẹ Kỳ cũng biết, lần này Kỳ Uyển Ca có thể tỉnh lại đã là vạn hạnh trong bất hạnh, cái gì mà trai hay gái, chỉ cần Uyển Ca vui vẻ là được rồi. Trong lòng nghĩ thông rồi, cũng cảm thấy Lệnh Hồ Mị không có chỗ nào không tốt cả, thật đúng ứng với câu: mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt, thân thiết kéo tay hai người đi vào nhà.
"TIểu Mị, Uyển Ca hai đứa đi xem xem ba con tìm các con có chuyện gì, mẹ đi làm cơm cho mọi người. Thích ăn cái gì thì nói mẹ, tay nghề của mẹ tốt lắm đó." Có lẽ hôm nay tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, tâm tình của mẹ Kỳ rõ ràng rất tốt, với ai cũng đều cười híp mắt.
"Vâng, con nói chuyện với ba xong sẽ tới giúp mẹ." Kỳ Uyển Ca trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc trở về cô cứ sợ mẹ Kỳ vẫn không đồng ý cho cô với Mị, giờ nhìn bộ dạng của mẹ Kỳ, tuy không có tỏ thái độ nhưng cũng coi như ngầm chấp nhận rồi.
"Mau đi đi, chớ để ba con chờ lâu."
"Vâng, mẹ, bọn con qua đó.." Hai người sóng vai đi tới phòng sách. Bởi vì ở Kỳ gia, Lệnh Hồ Mị cũng không muốn để cho hai người già nhìn thấy hình ảnh gây đả kích gì, vẫn luôn quy quy củ củ.
"Ba, ba tìm bọn con có chuyện gì."
"Ngồi đi."
"Tiểu Mị, con hẳn là biết tìm con có chuyện gì chứ?" Kỳ Phụ cũng kéo ghế ngồi đối diện cả hai.
"Bác trai..."
"Còn gọi bác trai nữa? Nên sửa miệng rồi." Cha Kỳ nhíu nhíu mi, tựa như nộ mà không nộ.
"Ba..." Lệnh Hồ Mị trong lòng có chút kích động, thái độ này của cha Kỳ đã thuyết minh Kỳ gia đã đồng ý cho nàng với Uyển Ca. Kỳ Uyển Ca ở một bên cũng trong mắt ngậm lệ cảm kích nhìn cha Kỳ.
"Ba... Hai tên kia con sẽ không tha đâu." Đổi vẻ mặt cười vừa rồi, thành một mặt âm trầm.
"Ba cũng đoán được đáp án của bây, hai đứa đó ba cũng không định cầu tình giúp họ. Chỉ là đáng thương nhất thiên hạ là lòng cha mẹ a, thôi đi, thu xếp an ổn cho cha mẹ họ đi." Đứng dậy vỗ vỗ vai Lệnh Hồ Mị.
Kỳ Uyển Ca ở bên cạnh cũng không hỏi hai tên kia là ai, trong cách nói cô cũng có thể đoán được, hẳn là hai kẻ đã đâm bị thương cô ngày đó. Chúng rơi vào tay Mị, khả năng là sống không nổi...
Sau khi Kỳ Uyển Ca bị thương, Lệnh Hồ Mị liền phái người tìm hai tên đó. Vốn nàng định trực tiếp giết chúng, nhưng thay đổi suy nghĩ, đây là nhân giới, nếu thật giết chúng đợi sau khi Kỳ Uyển Ca tỉnh lại cũng sẽ không tha thứ cho nàng, vì vậy mới giao chúng cho cảnh sát.
Lên tiếng dặn dò tòa án, hai tên kia liền vì tội cố ý giết người mà bị phán án tử hình chậm, sáu tháng sau hành hình. Nhưng chuyện này đối bậc phụ huynh của chúng mà nói là một đả kích quá lớn. Cha mẹ chúng cũng có chút bối cảnh, vốn tính tốn chút tiền tìm người giúp, đáng tiếc lần này chúng chọc phải người không nên dây vào nhất. Đã tìm rất nhiều người, người ta không phải từ chối vì không thể giúp thì chính là trực tiếp tiễn khách, chỉ có thể tìm tới Kỳ gia. Đáng tiếc Kỳ gia vẫn luôn đóng cửa không gặp, vì con trai, mấy vị trưởng bối giống như chốc lát đã già đi không ít tuổi.
Kỳ Uyển Ca không có thương hại chúng, cũng không giúp chúng cầu tình, cô biết những tên đó giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Hằng năm cô dốc sức ở thương giới, tâm tư không hề kém hơn Lệnh Hồ Mị, nếu không sao có thể ăn gắt gao Lệnh Hồ Mị chứ? Cô càng không định thả hổ về rừng để lại mầm họa ngầm cho mình, cho nên hai tên kia cô sẽ không hỏi tới.
Lệnh Hồ Mị càng không phải người tốt lành gì, bản tính của yêu vốn là thích tàn sát, hai tên đó cư nhiên dám chạm tới nghịch lân của nàng, không có đánh chúng hồn phi phách tán đã là nàng nhân từ rồi.
Hai người từ trong phòng cha Kỳ đi ra, mẹ Kỳ cũng đã làm cơm xong, mấy người ở trên bàn cơm hàn huyên mấy câu, lao nhao chuyện nhà. Mẹ Kỳ cũng hoàn toàn tiếp nhận Lệnh Hồ Mị, mấy người trái lại cũng vui vẻ hòa thuận.
Sau khi ở Kỳ gia được mấy hôm, Lệnh Hồ Mị liền cùng Kỳ Uyển Ca tìm cớ dọn ra ngoài ở. Mẹ Kỳ cũng không ngăn lại. Giờ người một nhà đều ở cùng một thành phố, gặp nhau cũng dễ dàng. Lại nghĩ tới hai cái miệng nhỏ kia mấy ngày qua ở nhà cũng bất tiện, nên đành cam lòng cho họ dọn ra ngoài. Mẹ Kỳ cũng nghĩ tới, con cháu tự có phúc của con cháu.
"Nó nhỏ vậy đã có thể nghe thấy sao?"
"Có thể, chị lớn tiếng chút, sau này nó ra đời khẳng định sẽ gọi chị đầu tiên. Hắc hắc. Tiểu Yêu Hoa, má là má Mị, má Mị nga.."
"Phải không? Vậy chị cũng giúp em nói với nó hai câu đi." Vuốt ve bụng cười ra khanh khác, ngọt ngào tràn trong đáy lòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~
"Tiểu Tích, ngươi muốn làm gì?"
"Đừng động, để ta nhìn xem ngươi có cảm giác hay không."
"Đừng như vậy, tiểu Tích.. Hôm nay ngươi bị làm sao vậy?" Động động thân, nhưng phát hiện người không động được.
"Chớ vùng vẫy nữa, ta đã thả dược trong trà rồi, có phải cảm thấy cả người vô lực không?" Lại đi tới trước mấy bước, tay nhẹ nhàng đẩy trên người Lệnh Hồ Nhan một cái, Lệnh Hồ Nhan liền ngã xuống giường, vươn tay cởi y phục của Lệnh Hồ Nhan.
"Đủ rồi, tiểu Tích." Lệnh Hồ Nhan mang nộ khí trên mặt.
Lệnh Hồ Tích nghe thanh âm của Lệnh Hồ Nhan thì hơi hơi ngây ra. Tiểu Nhan chẳng lẽ ngươi không có chút cảm giác nào với ta sao?
"Không đủ, vĩnh viễn không đủ. Lệnh Hồ Nhan ngươi thật muốn gả cho cái tên Cửu thái tử Long tộc gì đó? Vậy ta thì sao Lệnh Hồ Nhan, ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta không?" Trong mắt mang lệ, mắt nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ Nhan.
"Tiểu Tích, ta.... Thật xin lỗi..." Lệnh Hồ Nhan nhìn Lệnh Hồ Tích bộ dạng như vậy, không khỏi đau lòng một trận, đang định nói thêm gì đó lại bị Lệnh Hồ Tích đánh gãy.
"Lệnh Hồ Nhan, ta yêu ngươi, từ nhỏ đã yêu ngươi. Từ lần đầu ngươi nói với ta 'đừng sợ có ta ở đây', từ từng lần lại từng lần khi ta đơn côi ngươi ở bên ta an ủi ta, ta đã yêu ngươi. Ta biết rất rõ ngươi là Nhị tỷ của ta, nhưng ta vẫn không nhịn được đi để ý ngươi, đi yêu ngươi. Lệnh Hồ Nhan sao ngươi lại trộm đi tâm của ta, tại sao sau khi trộm đi tâm của ta còn muốn gả cho người khác. Lệnh Hồ Nhan ta không cho phép! Ngươi chỉ có thể là của ta." Trong mắt mang quyết tuyệt, tiểu Nhan chỉ có thể là của duy nhất mình nàng.
"Tiểu Tích, ngươi.. Ngươi dừng tay...." Y phục đã bị Lệnh Hồ Tích kéo ra, Lệnh Hồ Tích giống như biến thành một người khác như vậy khiến Lệnh Hồ Nhan phân biệt không rõ. Lệnh Hồ Nhan không giãy dụa nữa, nhắm đôi mắt lại mặc cho động tác của Lệnh Hồ Tích trên người.
"Xít.." Mãi tới khi đau nhói truyền tới từ hạ thân, Lệnh Hồ Nhan biết mọi chuyện đã không còn có thể quay đầu. Tại sao không nguyện ý phản kháng chứ, nàng vẫn luôn bao dung cho tiểu Tích, chiếu cố tiểu Tích. Từ khi nào thì tiểu Tích sinh ra cảm giác với nàng như vậy, muốn nói sai, là mình sai đi.
"Tiểu Nhan, ta ta, ta....." Nghe thanh âm của Lệnh Hồ Nhan, Lệnh Hồ Tích đột nhiên thanh tỉnh lại. Nhìn huyết tích lưu lại trên tay phải mình, lại nhìn người dưới thân cắn môi nhắm chặt mắt, trong lúc nhất thời trong lòng bắt đầu sợ hãi, ta đây là đã làm gì vậy chứ?
"..."Lệnh Hồ Nhan không nói gì, vẫn nhắm mắt.
"Thật xin lỗi, tiểu Nhan, ta ta.. Tiểu Nhan.."
"Tiểu Tích, ngươi đi ra ngoài trước đi, để ta suy nghĩ cho tốt đã." Thanh âm nhẹ nhàng từ trong miệng Lệnh Hồ Nhan truyền ra, nhưng không mang theo bất kỳ cảm tình nào.
"Tiểu Nhan.." Sợ hãi mà nhìn qua Lệnh Hồ Nhan, muốn nói gì đó nhưng trong lòng cũng khổ đau đến bên miệng chỉ đổi thành câu 'được', một bước đã quay đầu đi rời khỏi phòng của Lệnh Hồ Nhan.
Đến sau khi Lệnh Hồ Tích đi rồi, Lệnh Hồ Nhan mới nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày qua. Đầu tiên là trước đó vài ngày Long tộc phái người tới đưa sính lễ, muốn kết giao với Hồ tộc. Trước kia lúc rời núi nàng đã từng gặp Cửu thái tử Đông hải, cái gọi là thái tử chẳng qua là nữ nhân phẫn nam trang, chuyện này là nàng vô tình biết được lúc cứu được Long Cửu. Thấy Long Cửu phái người đưa tín tới, thì ra Long Cửu bị Long tộc bức hôn, muốn cùng nàng diễn một vở kịch. Bởi vì thân phận của 'hắn' chỉ có nàng biết, mà tiểu Tích không biết, nên mới xảy ra chuyện hôm nay.
Lệnh Hồ Nhan động động người, hạ thân lại đau nhức khó nhịn. Chuyện này nàng không hề trách tiểu Tích, chỉ trách nàng đã khiến tiểu Tích yêu nàng. Lúc tiểu Tích muốn nàng, nàng có nghĩ tới phản kháng, nhưng nhìn thấy bộ dạng mặt đầy khổ sở của tiểu Tích, nàng buông bỏ. Nàng sợ tiểu Tích thương tâm, sợ tiểu Tích bị thương. Đã quen rồi đi, từ khi nào thì bắt đầu, tiểu Tích đã thành thói quen trong sinh mệnh của nàng. Đứng dậy ngồi vào bàn thư viết tín đáp lại cho Long Cửu, nói cho nàng ta biết nàng không cách nào vào vai được, cuộc hôn lễ này đành thôi vậy.
"Aiz.." Lệnh Hồ Tích ngồi bên hồ nước, nhòm chán nếm đá trên mặt hồ. Đây đã là ngày mấy sau hôm đó rồi? Vốn nàng cho rằng tiểu Nhan sẽ không để ý nàng, nhưng giờ xem ra thật giống như không phải vậy, thật giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh vậy.
"Aiz.." Lại thở dài, tiểu Nhan vẫn không lãnh không nhiệt với nàng như trước, trái lại hôm sau Long tộc hủy hôn khiến nàng thở phào. Chỉ cần tiểu Nhan không gả cho ai, nàng còn có hy vọng. Lệnh Hồ Tích cố gắng cố gắng, âm thầm cổ động cho chính mình.
Lúc Lệnh Hồ Nhan đi vào hậu viện nhìn thấy chính là bộ dạng Lệnh Hồ Tích đầy mặt mất tự nhiên. Mấy ngày qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cảm tình của nàng với tiểu Tích ít hơn tình yêu, sâu hơn tình thân. Nhưng bảo nàng rời bỏ tiểu Tích, nàng làm không được. Nghĩ tới sau này tiểu Tích phải gả đi làm phu nhân, chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau bực. Lệnh Hồ Nhan nhẹ nhàng đi tới bên người Lệnh Hồ Tích.
"Đang làm gì đó?"
"A, a..." Lệnh Hồ Tích bị thanh âm đột ngột xuất hiện làm sợ giật nảy một cái, mãnh liệt đứng lên, nhưng đứng lên một cái không vững ngã ra sau.
"Cẩn thận.." Lệnh Hồ Nhan vươn tay bắt tay tiểu Tích, kéo về bên mình.
"Tiểu Nhan..." Ngẩng đầu chống lại vẻ mặt tựa cười mà không cười của Lệnh Hồ Nhan, âm thầm cổ động bản thân. Mấy ngày nay nàng luôn không chắc trong lòng, hôm nay phải hỏi rõ ý nghĩ của tiểu Nhan.
"Tiểu Nhan. Ngươi không gả đi nữa sao?"
"Ân, không gả nữa."
"Sau này cũng sẽ không gả sao?"
"Ân, sẽ không, vĩnh viễn sẽ không."
"Tiểu Nhan, ngày đó... Ta.."
"Ngày nào?"
"Ặc, chính là ngày đó đó."
"Tiểu Tích, ta không có tức giận."
"A? A.."
"Tiểu Tích còn gì muốn hỏi sao?"
"Có.."
"Tiểu Nhan, ta yêu ngươi."
"Ân, ta đã biết."
"Tiểu Nhan, chúng ta cùng một chỗ đi."
"Được.."
"Tiểu Nhan, ngươi yêu ta sao?"
"Tiểu Tích, ta không thể mất đi ngươi."
Tiểu Nhan, vậy là đủ rồi. Lời này tiểu Tích muốn nói ra, nhưng lại không có nói.