Chương 68: Xuất hành

Một Cây Hoa Đào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, đã có một chiếc xe ngựa đỗ ở cửa Phan trạch. Quản sự đứng ở cửa chỉ huy người hầu trong Phan trạch, giúp đem bọc hành lý lên xe ngựa, tuy rằng hai mươi ngày không phải rất dài, nhưng mà cân nhắc đến việc lần này lão gia cùng phu nhân không định mang người hầu đi theo, đồ vật cần chuẩn bị cũng trở nên đặc biệt nhiều hơn. Trừ bộ quần áo thay đổi theo mùa ra, còn có thuốc men, lương khô, cùng với lễ vật chuẩn bị mang đi bái kiến.

Trong nhà chính, Tiểu Nguyệt mặt đờ đẫn nhìn tiểu thư nhà mình, vừa rồi giúp tiểu thư chải đầu xong, đang dương dương đắc ý giành công, hành lý đêm qua đều đã thu thập xong, thì nghe được tiểu thư trước mặt nói với mình, lần này chỉ có nàng cùng cô gia hai người đi?!

Nhìn tiểu thư đang cùng cô gia thảo luận, lần này phải đem mấy bộ đồ trang sức nào ra cửa, Tiểu Nguyệt không dám ở bên cạnh chen miệng, chỉ đành mặt ai oán nhìn tiểu thư nhà mình. Vì vậy đến khi Lâm Lam thật vất vả cùng Phan Đào quyết định đồ đạc xong xuôi, đã nhìn thấy Tiểu Nguyệt tròn mắt nhìn bản thân, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một cái, lôi kéo tay Tiểu Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt a, không phải ta không muốn mang ngươi đi cùng, nhưng mà cái phủ này, dù sao phải có người ta tín nhiệm lưu lại quản sự chứ?"

Nghe thấy lời của Lâm Lam, Tiểu Nguyệt vẫn làm chút giãy giụa sau cùng nói: "Nhưng mà, trong nhà không phải còn có Cố quản sự có ở đây sao? Vả lại, tiểu thư, ngươi nếu không mang ta theo, thời gian dài như vậy, ai tới giúp ngươi chải đầu a?" Bên cạnh Phan Đào chính đang mặt tỉnh bơ nghe được, thuận miệng nói: "Ta có thể giúp Lam Lam chải đầu."

Nghe vậy, Lâm Lam 'Xì' một tiếng bật cười, khoát tay một cái, mặt bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt đầu tiên là sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được, cô gia đây là ghét bỏ mình đi theo làm người thừa, chỉ đành khổ sở gật đầu một cái, lui qua một bên. Dẫu sao cũng là tỳ nữ đi theo bên cạnh mình đã lâu, Lâm Lam thấy vậy, vội vàng trấn an nói: "Tiểu Nguyệt, ngươi đừng buồn, chờ chúng ta trở lại, sẽ mang quà cho ngươi."

Phan Đào cũng thuận theo gật đầu một cái, lần này ra cửa không mang theo người hầu, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn đi núi Bình Chướng thăm bằng hữu. Tuy rằng đều là yêu tinh trăm năm biến thành hình người, nhưng ngộ nhỡ đi nhiều người, khó tránh khỏi kiểu gì cũng lộ ra vài cái chân ngựa, đến lúc đó lỡ như bại lộ, chỉ sợ đại sự không tốt. Bất quá nếu như bản thân chỉ mang một mình Lâm Lam đi, giấu giếm so ra mà nói, có vẻ đơn giản hơn một ít.

Tiểu Nguyệt được Lâm Lam trấn an, cũng bình tĩnh lại, dù sao đây cũng là tiểu thư cùng cô gia đi du lịch tân hôn, bản thân cho dù là thiếp thân tỳ nữ, cũng không cần một mực đi theo thì tốt hơn.

Lâm Lam trước khi ra cửa, lén nói với Tiểu Nguyệt, phải cẩn thận chú ý hết thảy trong nhà, bản thân đã dặn trước Cố quản sự rồi, chuyện ngoại viện tạm thời giao cho hắn xử lý, chuyện nội viện, cứ giao cho Tiểu Nguyệt quản lý. Tiểu Nguyệt gật đầu liên tục, bày tỏ đem mỗi câu dặn dò của Lâm Lam đều vững vàng nhớ ở trong lòng, sau đó mới đưa mắt nhìn tiểu thư cùng cô gia cùng nhau lên xe ngựa. Cho đến khi xe ngựa nghênh ngang mà đi, chuyển qua góc phố không nhìn thấy nữa, Tiểu Nguyệt mới cùng đám người tiễn biệt cùng nhau lui vào nhà.

Ngồi trên xe ngựa, Lâm Lam tỏ vẻ tâm tình rất tốt, lần này xe ngựa không giống ngày hôm qua, có lẽ lần này xuất hành thời gian lâu, vì an toàn cùng ổn định, Phan Đào cố ý đặt một chiếc xe có thân rất lớn, mà từ bề ngoài nhìn lại có vẻ hết sức bình thường. Nhưng trong xe ngựa lại bố trí thập phần dễ chịu, trừ chỗ ghế ngồi cùng buồng sau xe nhét vào bọc hành lý ra, phần sàn xe ngựa còn cố ý phô bày lên tấm thảm thật dầy, một cái bàn thấp, chung quanh đặt hai ba cái đệm.

Rất ít khi đi chơi Lâm Lam tuy rằng ngồi ngay thẳng, nhưng trong lòng rất kích động, thi thoảng muốn giơ tay vén rèm xe lên, nhìn một chút cảnh sắc ngoài cửa sổ. Nhưng mà ngại những lễ giáo được dạy dỗ trước kia, chỉ hơi khẽ nhúc nhích động ngón tay, liền cố đè ép xuống, không dám làm ra động tác mất thân phận như vậy, chỉ có thể khao khát cách màn trúc, tò mò nhìn qua khe hở, xem cảnh sắc bên ngoài. Phan Đào thấy vậy, nhẹ nhàng gõ khung cửa xe ngựa một cái, cũng cảm giác được tốc độ xe ngựa tựa hồ dần dần chậm lại, vừa vặn đủ cho Lâm Lam cẩn thận nhìn hoàn cảnh chung quanh.

Lâm Lam tức thì cảm giác tâm tư của mình bị bắt thóp, có chút xấu hổ nhìn Phan Đào, thấy hắn tựa hồ không trách mình hành động không tuân quy củ, tức thì cảm kích cười một cái, quay đầu lại, tiếp tục tò mò thò ra cửa sổ nhìn ngắm. Nhìn một hồi, Lâm Lam giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, gấp rút quay người lại, có chút lo lắng nhìn Phan Đào nói: "Phu quân, chúng ta tân hôn không mấy ngày đã rời nhà đi ra ngoài như vậy, có phải là, có chút không quá hợp quy củ a?"

Phan Đào nghe vậy, kinh ngạc nhìn Lâm Lam một cái, lúc này mới có chút buồn cười mở miệng nói: "Ta còn tưởng là đại sự gì, nàng đừng lo lắng. Nhạc phụ nhạc mẫu nơi đó ta đã phái người nói rồi. Về phần bạn cũ ta muốn dẫn nàng đi gặp, kỳ thực nhắc tới, có mấy người quả thật đều là trưởng bối mà ta kính trọng. Lần này, cũng là muốn mang nàng theo, cho bọn họ nhìn một chút."

Lâm Lam vừa nghe, mấy người muốn viếng thăm là trưởng bối của Phan Đào, tức thì khẩn trương lên, có chút bất an nhìn Phan Đào nói: "Phu quân, muốn bái kiến trưởng bối, sao có thể không sớm đề cập với ta? Này này, lễ vật ta chuẩn bị, đều không phải là cái gì hậu lễ, cũng tại phu quân chàng nói là đi chơi, nên ta cũng không mang mấy y phục trang trọng một chút, này này, hiện giờ phải làm thế nào cho phải?"

Thấy Lâm Lam nghe bản thân giải thích trong nháy mắt gấp như con kiến trên chảo nóng, Phan Đào vội vàng trấn an nói: "Lam Lam, nàng chớ vội. Mấy trưởng bối kia của ta rất dễ nói chuyện, lễ vật nàng chọn ta cũng nhìn qua, mặc dù không phải rất quý trọng, nhưng mà ta nghĩ bọn họ sẽ thích, dẫu sao lễ nhẹ tình ý nặng mà. Về phần vấn đề y phục, ta vừa rồi lúc ra cửa, đã để cho Tiểu Nguyệt giúp thu thập xong, để ở nơi này, nàng không cần quá lo lắng."

Nghe Phan Đào tựa hồ đã an bài gọn gàng ngăn nắp, Lâm Lam lúc này mới thoáng yên lòng. Nàng bây giờ, cũng không có tâm tư đi ngắm phong cảnh nữa, quay lại, có chút cà lăm hướng Phan Đào hỏi thăm về sở thích cùng sự tích của những trưởng bối và hảo hữu lần này phải đi viếng thăm.

Phan Đào suy nghĩ một chút, chọn mấy chuyện sẽ không bại lộ thân phận mà mình biết, hời hợt cùng Lâm Lam giới thiệu một chút. Lần này trở về, mấy ngày trước mình cũng đã để cho Tiểu Hỉ giúp trở về thông báo mọi người, có mấy tiểu yêu tính cách hướng nội xấu hổ khéo léo từ chối lần ra mắt này, Phan Đào cũng không có miễn cưỡng. Còn có vài tiểu yêu tuy rằng mở ra linh trí, nhưng mà vẫn không thể hóa thành hình người nên cũng không thể tham gia, vì vậy sau cùng khẳng định được thì chỉ có mấy người, sơn thần, Quy gia gia, A Lương cùng Tiểu Hỉ.

Chú trọng đem sở thích cùng tính tình của mấy người nói một chút, sau khi nói xong, nhìn Lâm Lam mặt nghiêm túc lắng nghe, Phan Đào cười lên, có chút khích lệ sờ sờ tóc Lâm Lam, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, Lam Lam, ta bảo đảm, bọn họ nhất định sẽ thích nàng." Lâm Lam yên lặng, đem lời Phan Đào nói ban nãy toàn bộ đều vững vàng ghi tạc trong lòng mình, đang suy nghĩ thì nghe được Phan Đào khích lệ, ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Xe ngựa lảo đảo chạy trên đường, thời gian cũng bắt đầu đến gần giữa trưa, gió nhẹ sáng sớm đã tan biến không còn dấu tích, theo sau mà đến chính là mặt trời càng thêm nhiệt liệt. Tuy rằng vẫn chưa tới giữa hè, nhưng mà thời tiết đã từng điểm từng điểm nóng lên, trong buồng xe, nhiệt độ cũng dần dần lên cao. Lúc mới bắt đầu Lâm Lam sẽ còn tò mò nhìn ngoài cửa sổ, đến khi nhiệt độ lên cao, liền có chút uể oải nằm trong xe ngựa.

Không khí hơi oi bức, kèm theo thường xuyên lắc lư lay tới lay lui, sắc mặt Lâm Lam bắt đầu thoáng có chút trắng bệch, đầu cũng cảm thấy choáng váng. Xe ngựa đã dần dần rời khỏi thành trấn náo nhiệt, Phan Đào thấy sắc mặt Lâm Lam có vẻ thật sự không tốt lắm, cũng không để ý cái gì lễ giáo đại phòng, giúp đem rèm cửa xe ngựa cuốn lên, nhìn bên ngoài phong cảnh xanh tươi mát rượi, còn có gió nhỏ thi thoảng thổi qua rừng, Lâm Lam lúc này mới từ từ có chút tốt hơn.

Đến khi sắc mặt dần khôi phục lại, Lâm Lam mới hơi mệt mỏi thu hồi đầu đang thò ra bên cửa sổ, thấy Phan Đào cho dù đang lắc lư trên xe ngựa vẫn còn nghiêm túc đọc sách, Lâm Lam có chút nhàm chán mở miệng nói: "Phu quân, chúng ta còn phải đi bao lâu mới có thể nghỉ ngơi a?" Phan Đào giương mắt, hơi trấn an nhìn Lâm Lam nói: "Chờ một chút đi, Sắp."

"Nhưng mà một giờ trước ta hỏi chàng, chàng cũng nói như vậy. Hiện tại đã lâu rồi, sao còn chưa đến a?" Lâm Lam nghe được lời Phan Đào, liền không khống chế được có chút không để ý hình tượng tê liệt ngã xuống nệm, Phan Đào nhìn Lâm Lam bên cạnh, sống chung với nhau được lúc lâu, tựa hồ đã dần dần có chút thả lỏng, trong lòng có điểm cao hứng.

Nghĩ một chút, từ bên cạnh lấy tới một bình nước, quan tâm nói: "Lần này là thật, ta nhớ cách đó không xa có một gian trà, cũng còn có khoảng gần nửa giờ thôi. Đến lúc đó, chúng ta đi xuống nghỉ ngơi một hồi, tránh nắng. Đến đây, bằng không nàng trước uống nước đã, nghỉ ngơi một chút đi, chờ đến nơi, ta sẽ gọi nàng."

Lâm Lam nhận lấy bình nước Phan Đào đưa tới, đầu tiên là cẩn thận uống hai ba ngụm, chờ nghe được Phan Đào nói xong, đầu tiên là gật đầu một cái, cuối cùng, lại lắc đầu. Lần này, ngược lại làm cho Phan Đào nhìn phát ngốc, có chút không hiểu hỏi: "Làm sao vậy, vẫn cảm thấy không thoải mái sao?"

"Không phải, phu quân. Chỉ là, nếu ta lát nữa thật ngủ mất, tóc rối loạn, thì làm sao xuống xe ngựa nghỉ ngơi a?" Lâm Lam có chút lo âu giương mắt nhìn Phan Đào. Phan Đào nghe vậy, sửng sốt, mình ngược lại đem cái này quên mất, hôm nay ra cửa, Lâm Lam còn cố ý để cho Tiểu Nguyệt giúp chải một cái búi tóc tương đối phức tạp, nếu rối loạn, thì đúng là trong chốc lát không khôi phục được.

Phan Đào cũng chần chờ một chút, nhưng nhìn Lâm Lam rõ ràng tinh thần không tốt, lại gắng gượng sức lực mà ngồi, gương mặt nhỏ nhắn nhìn cũng không hồng nhuận như thường ngày.

Lập tức, liền thương tiếc mở miệng khuyên nhủ: "Bằng không như vậy đi, nàng gối vào ngực ta mà ngủ, ta trông chừng nàng, sẽ không để tóc bị rối." Lâm Lam chần chờ một chút, hỏi: "Vậy thì, có quấy rầy phu quân chàng đọc sách không a?" Phan Đào lại tim lặng cười, vỗ vỗ trước ngực, cười tủm tỉm nhìn Lâm Lam, Lâm Lam do dự một hồi, cuối cùng vẫn đỏ mặt, từng chút một bò vào trong ngực Phan Đào.