Chương 67: Chuẩn bị trước khi xuất du

Một Cây Hoa Đào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phan Đào không biết bên trong cái đầu nhỏ của Lâm Lam, rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chỉ nhìn thấy nàng thi thoảng lắc đầu, than thở, tiếc than, biểu tình phong phú sinh động thiếu chút nữa nhìn hoa cả mắt. Đến khi Lâm Lam một lần nữa dùng sức lắc đầu, Phan Đào rốt cuộc không nhịn được chìa tay ra, kềm chế cái đầu nhỏ không an phận kia của Lâm Lam, có chút buồn cười hỏi: "Phu nhân đây là thế nào? Lại tiếp tục lắc lư như vậy, chỉ sợ không bao lâu, đầu tóc nàng hôm nay chú tâm chải kỹ, liền phải loạn hết đi?"

Vừa nói, vừa rục rịch nội tâm dán mắt vào khuôn mặt nhỏ tròn kia của nàng, thuận tay niết lên, có chút vui vẻ bóp một cái lại một cái, mềm mềm, dẻo dẻo, cảm giác thật tuyệt. Không cảm nhận được Phan Đào tựa hồ bị mình đâm vào một điểm kỳ quái, Lâm Lam gắng sức vùng vẫy bên trong ma trảo của Phan Đào, lúc nào cũng thế, ngày thường cũng vậy, động một chút là thích nắn bóp nhéo thịt mình, ở đó nhào nặn thịt thịt.

Hiện tại Lâm Lam hoài nghi, bản thân biến béo, trừ nguyên nhân mỗi ngày năm bữa bị dụ dỗ, còn có thói xấu thi thoảng đưa tay nhào nặn mình của Phan Đào, hại mình cảm giác mặt đều trở nên lớn. Tức giận 'ba' một cái mở ra bàn tay đang tác quái của Phan Đào, Lâm Lam tức giận liếc Phan Đào một cái, cẩn thận từ từ móc ra trong ngực một cái gương nhỏ chiếu mặt mình, còn may, Phan Đào coi như có chừng mực, trang điểm trên mặt không có nhòe, mặt cũng không bị niết đỏ.

Thu cất cái gương nhỏ, nhìn bên cạnh Phan Đào tựa hồ còn chưa đã ngứa, Lâm Lam đã không biết bao nhiêu lần cảnh cáo rồi, lần nào cũng vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, có chút thở mạnh nói: "Ta đã nói với chàng, không được niết mặt ta mãi như vậy, tuy rằng không đau, nhưng mà trang điểm sẽ tiêu hết!" Phan Đào nghe vậy, cố ý nâng lên lông mày, hỏi: "Vậy thì, theo ý phu nhân, chỉ cần không phải niết mặt, ta nơi nào cũng có thể bóp, phải không?"

Nghe vậy, Lâm Lam mặt đỏ bừng, hung hăng trợn mắt nhìn Phan Đào, nhưng lại không nói ra cái gì phản bác. Phan Đào thấy vậy không khỏi khẽ cười ra tiếng, đổi lấy một cái trừng mắt ngoài mạnh trong yếu của Lâm Lam, sau cùng, chỉ đành không biết làm sao giơ tay, biểu hiện bản thân vô tội.

Nhìn Phan Đào đầu hàng, Lâm Lam lúc này mới có chút đắc ý quay đầu đi, không nhìn hắn nữa. Thấy Lâm Lam bên cạnh hiển nhiên không còn tịch mịch như trước đó, tâm tình tựa hồ thay đổi, Phan Đào lúc này mới ở đáy lòng âm thầm thở dài một cái.

Nhìn Lâm Lam ban nãy biểu tình nặng nề như vậy, hắn cũng biết, tuyệt đối không phải như nàng nói, chỉ riêng nguyên nhân bị người chất vấn nghi ngờ béo lên, mà còn chuyện gì đó khác, tuy rằng bản thân cùng Lâm Lam thời gian chung đụng chưa quá lâu, nhưng quả thật mấy ngày qua, khoảng cách giữa hai người so sánh trước đó, thoắt cái đã gần lại không ít.

Lâm Lam tuy rằng thích cất giấu tiểu tâm tư của riêng mình, nhưng mà tính hay quên, điểm này, từ khi thấy nàng dù tức giận cũng sẽ không tức giận lâu thì đã có thể biết được. Nhưng mà vừa rồi, bộ dáng của nàng, rất rõ ràng chính là đang nói cho bản thân, nàng gặp một chuyện phiền lòng rất phiền lòng, hơn nữa nàng thi thoảng nhìn về phía mình, liền chứng tỏ, chuyện này, mười phần có tám chín phần là cùng mình có liên quan.

Cho nên Phan Đào đang đợi, đợi Lâm Lam chính nàng nói ra, nhưng mà khi nàng chuyển đề tài, đổi thành một câu nói khác, trong lòng Phan Đào vẫn có chút buồn bã, đây có phải là đại biểu, Lâm Lam kỳ thực, còn chưa mười phần tín nhiệm bản thân? Nhớ tới trước đó, Lâm Lam cứ mãi mượn cớ, thường xuyên đem Xuân Tú đuổi đến phòng bếp, một hai lần còn được, nhiều lần, cho dù nàng không nói, bản thân cũng có thể từ trong ánh mắt thầm khẩn trương nhìn ra, nàng là sợ mình sẽ cùng Xuân Tú cấu kết.

Cho dù Lâm Lam không nói ra, nhưng mà tự dưng bị hoài nghi như vậy, thỉnh thoảng nhìn ánh mắt nghi ngờ cùng phòng tặc của nàng, Phan Đào đáy lòng sẽ cảm thấy có chút bị thương, nhưng mà nghĩ lại một chút, có lẽ đây chẳng qua là biểu hiện Lâm Lam ghen mà thôi, vì vậy cuối cùng Phan Đào dứt khoát, vẫn rất tự giác cùng Xuân Tú kéo giãn khoảng cách.

Lần này cũng vậy, Lâm Lam vẫn là đem ý tưởng của mình thầm giấu ở đáy lòng, Phan Đào có chút mệt mỏi, mặc dù có thể cưỡng ép, từ chỗ Lâm Lam ép hỏi ra ý tưởng của nàng, nhưng mà như vậy, quan hệ của hai người, chỉ sợ cũng không khôi phục được như trước. Nhưng nếu phải chờ tới khi Lâm Lam tự mình nói ra, chỉ sợ đúng là, không biết phải chờ tới năm tháng nào.

Phan Đào yên lặng ở dưới đáy lòng thở dài, tự an ủi mình nguyên nhân là bởi vì hai người sống chung với nhau còn chưa quá lâu, chờ đến sau này, thời gian lâu dài, Lâm Lam sẽ từ từ buông ra phòng bị. Nghĩ đến chuyến du ngoạn kế tiếp, mới dần dần có chút lên tinh thần, chỉ cần sống chung với nhau nhiều hơn, Lâm Lam nhất định sẽ thấy rõ, bản thân là lương nhân để nàng có thể dựa vào.

Xe ngựa rất nhanh đã đến Phan gia, Phan Đào đầu tiên là tự nhảy xuống xe ngựa, lại cẩn thận xoay người, đem Lâm Lam đỡ xuống xe ngựa. Còn chưa vào cửa, đã nhìn thấy Tiểu Nguyệt hết sức phấn khởi tiến lên đón, đầu tiên là hướng hai người chào một cái, sau đó liền vui vẻ đi tới bên cạnh Lâm Lam, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó, Phan Đào tò mò nhìn hai người xì xào bàn tán, hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lâm Lam một cái, thấy Lâm Lam không nói gì, liền bước chậm lui về phía sau một chút. Lâm Lam lúc này mới lặng lẽ nhón cao gót chân, thân mật cùng Phan Đào kề tai nói nhỏ: "Tiểu Nguyệt nha đầu này, không biết lần này chúng ta dự định chỉ hai người cùng đi, vừa rồi đang hưng phấn cùng ta hỏi lịch trình ngày mai."

Nghe vậy, Phan Đào thấp cười ra tiếng, trả lời: "Vậy thì ngày mai đi hẵng nói với nàng, dẫu sao chúng ta hai người đi ra ngoài, trong phủ này, vẫn phải có người quản mới phải." Lâm Lam nghe vậy gật đầu một cái, không chút nào cảm thấy bỏ lại cả một cái nhà như vậy hất tay cho người khác có bao nhiêu phiền toái.

Hai người nắm tay nhau vào phòng, đổi xuống y phục trên người, sau khi thay thành thường phục, Lâm Lam liền có chút hưng phấn nằm sấp ở ghế quý phi bên cạnh, bưng mặt mình vui vẻ hỏi thăm: "Phu quân, ngày mai chúng ta khi nào lên đường a? Còn nữa còn nữa, chàng xác định địa điểm chưa đó, lần này phải đi bao lâu a?"

Nhìn Lâm Lam cao hứng như một đứa nhỏ, Phan Đào cười, có chút cưng chiều đem Lâm Lam hiếm khi nổi tính trẻ con ôm vào trong ngực, hai người cùng nhau nằm ở trên ghế, tay Phan Đào, thi thoảng còn nhẹ nhàng phất qua mái tóc Lâm Lam. Nằm ở trên ngực Phan Đào, có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm tim đập bên trong, 'thình thịch, thình thịch', rõ ràng chính là thanh âm rất đơn điệu nhàm chán, Lâm Lam lại quả thực nghe ra được cảm giác bình hòa tế thủy trường lưu.

Mắt thấy Phan Đào vẫn không trả lời vấn đề của mình, Lâm Lam ngẩng đầu, có chút mất hứng kéo râu Phan Đào một cái, nói: "Phu quân, ta vừa cùng chàng nói chuyện, tại sao không để ý tới ta nha?"

Cuộc sống bình thản ấm áp như vậy, bản thân Phan Đào tựa hồ cũng tỏ ra có chút chìm đắm vào, lười biếng mở mắt, nhìn chiếc lá xanh xanh trên ngực mình, lúc này mới có chút lười biếng mở miệng nói: "Đều quyết định rồi. Chúng ta đi lên núi Bình Chướng, ta có vài người bạn cũ, muốn để cho nàng gặp một lần. Vả lại, vượt qua núi Bình Chướng, đi tiếp khoảng ba mươi bốn mươi dặm, có một địa phương tên là trấn Hoa Điện, gần đây hình như cũng sắp cử hành lễ hội bách hoa, chúng ta cùng đi xem một chút cũng tốt."

"Trấn Hoa Điện? Ở nơi nào a, ta sao hình như trước nay đều chưa nghe nói qua." Lâm Lam có chút hiếu kỳ ngẩng đầu lên, mắt to tròn vo long lanh nước nhìn Phan Đào ở dưới người, lông mi thật dài giống như là hai cây quạt nhỏ chớp chớp, nhìn một chút, Phan Đào đã cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Nhịn một chút, nhưng thấy Lâm Lam tựa hồ còn không tự biết, sau cùng dứt khoát không tiếng động thở dài một hơi, êm ái hôn mắt Lâm Lam một cái.

Nhìn Lâm Lam tự giác ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Phan Đào cảm thấy lòng mình như trong nháy mắt bị mềm nhũn thành một bãi nước, bất tri bất giác một trận lộn ngược, Phan Đào liền lật lại đặt trên người Lâm Lam, một lần nữa hôn lên gương mặt tròn khả ái của nàng, lúc này mới cố nén ngồi nửa người dậy, thanh âm có chút thấp khàn mở miệng giải thích nói: "Trấn Hoa Điện không quản hạt của huyện Hộ, không phải địa phương gì danh tiếng, nhưng mà hoa ở đó, đúng là tuyệt nhất. Ta thấy nàng thường ngày, tựa hồ cũng rất thích hoa, vừa khéo lễ hội hoa ở nơi đó diễn ra ngay khoảng thời gian này, nên muốn mang nàng cùng đi nhìn một chút."

Lâm Lam sắc mặt hồng hồng nghiêng mặt qua một bên, không dám nhìn Phan Đào nằm trên người mình, có chút từ chối giãy giụa ngồi dậy, lúc này mới nghiêm túc trả lời nói: "Hảo." Phan Đào cười lên, bổ sung nói: "Lần này xuất hành, bởi vì ta chỉ nghỉ có một tháng, cho nên địa phương quyết định không quá xa, tính cả thời gian qua lại, không sai biệt lắm chính là chừng hai mươi ngày. Lần sau, chờ lần sau thời gian thừa thãi, ta liền mang nàng đi ngắm nhìn chỗ xa hơn."

Lần này dự định đi chơi, Phan Đào đã sớm tính toán tốt từ lúc hứa hẹn. Bản thân đã rất lâu không gặp sơn thần, tuy rằng đúng là dựa theo hắn dặn dò, dùng pháp thuật tự phong, cẩn thận né tránh không để cho Lâm Lam có khả năng mang thai. Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục như vậy mãi, chỉ sợ cũng không phải biện pháp lâu dài.

Một mặt, mình quả thật là đối Lâm Lam động tâm, nghĩ muốn đối đãi nàng thật tốt, nên cũng muốn hỏi thăm một chút có còn phương pháp khác phá giải hay không; mặt khác, Phan Đào rũ mắt xuống nhìn Lâm Lam đang xấu hổ ngồi ngay ngắn ở một bên, bất luận là vẻ tức giận, hay là bộ dáng xấu hỏ thẹn thùng, quả thật không một cái nào không để cho hắn cảm thấy thích. Tuy rằng có câu thường nói, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng mà Phan Đào vẫn muốn đem người mình thích, giới thiệu cho những bạn hữu kết giao trăm năm của mình nhận biết.

Bất luận chúc phúc hay không chúc phúc, rốt cuộc, hắn cũng thật sự nghĩ muốn tiếp tục trôi qua cuộc sống tốt đẹp như vậy. Phan Đào thoáng ảm đạm ánh mắt, sau lại lần nữa kiên định, quay đầu nhìn Lâm Lam từ sau khi biết địa điểm tỏ ra hưng phấn dị thường, hơi nhếch lên khóe miệng, cũng được, chỉ mong năm tháng tĩnh hảo, hiện thế an ổn.

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời kỳ tân hôn cọ sát, còn phải chịu đựng thêm.

Chịu qua được thì chính là trời sinh giai ngẫu, không chịu nổi, chính là một đôi oán ngẫu.

Aiz.