Chương 20: Trừng lan

Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit by Kiera

Sáng hôm sau, Diêu Đinh bị đánh thức bởi tiếng trang hoàng nhà, mắt nhìn lên đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường còn chưa tới 6 giờ, cô rửa mặt rồi đi ra phòng ngủ, vừa ra đã thấy các công nhân trang trí nhà cửa đi ra đi vào phòng bên cạnh.

"Mẹ muốn làm gì?" Diêu Đinh tràn đầy khó hiểu nhìn mẹ đang điều động những công nhân này.

Mẹ Diêu cần tờ giấy các đồ trang trí, nhìn cô một cái rồi lại nhìn công nhân, do dự vài giây mới nói: "Con đi xuống lầu ăn sáng trước đi, tối về rồi nói."

Mẹ Diêu nói xong rồi đi xuống lầu, Diêu Đinh nghĩ chắc mẹ cô chỉ đang trang trí lại một chút căn phòng đó thôi.

Sau khi ăn sáng đơn giản, cô xách cặp chuẩn bị đi học, trước khi đi cô còn gửi tin xác nhận Ân Đào đã viết xong thư tình nhờ cô gửi dùm chưa.

Phía chân trời vừa mới trắng xoá, mới vừa đẩy cửa ra chính là sương mù dày đặc trắng xoá bao phủ toàn bộ thành phố, sương mù ban mai che khuất tầm nhìn từ xa.

Vào cuối mùa thu, nhiệt độ hạ xuống, Diêu Đinh túm chặt cổ áo len trắng của mình, tự hỏi nên làm thế nào để đưa thư tình mà Ân Đào nhờ mình cho Cung Quan Dương như thế nào, mà có gì đó hơi kỳ lạ, sau khi cô và Mạnh Phù Sinh ở bên nhau, số lần trò chuyện giữa hai người ngày càng ít đi.

Trường học của bọn họ không có tiết tự học buổi tối vào thứ bảy, 5 giờ chiều đã tan học, Diêu Đinh nghĩ hay là lúc đó nói chuyện với Cung Quan Dương nhỉ.

Cuộc sống học hành lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác làm người ta cảm thấy nhạt nhẽo, tưởng tượng của cô về tương lai cứ như sương mù vậy, sau khi thi đại học xong cô sẽ ở đâu, quan hệ với mẹ cô sẽ ra sao, sau khi thi đại học xong, lúc ấy Mạnh Phù Sinh sẽ ở nơi nào?

Sau khi tan học, Mạnh Phù Sinh và Sở Thành phải vội vàng đi làm, Diêu Đinh thu dọn sách vở, đi ra trước cửa lớp chờ Cung Quan Dương.

"Này!" Cung Quan Dương vừa mới ra khỏi cửa, cô lập tức vỗ vai cậu.

Cung Quan Dương hơi kinh ngạc: "Cậu chờ mình à?"

"Đúng vậy." Diêu Đinh kéo cậu sang một bên để không chặn các bạn học khác đang đi ra khỏi lớp.

"Làm sao vậy?" Cung Quan Dương đi sang một bên, rồi hai người sóng vai cùng nhau đi về phía trước, mặt trời sắp lặn rồi.

"Sao nào, không có việc gì không được tìm cậu à." Diêu Đinh quay đầu cười cười: "Thật ra có chuyện này."

Cung Quan Dương nhìn cô cúi đầu kéo dây kéo cặp ra, nhắc nhở cô: "Cậu lấy cái gì vậy? Nhìn đường trước đi."

"Đây --" Diêu Đinh nhìn qua nhìn lại thấy hành lang không có ai, liền lấy một bức thư tình màu hồng nhạt ra.

Cung Quan Dương thuận tay nhận lấy, bởi vì là Diêu Đinh nên tâm trạng vô cùng tốt: "Đây là cái gì?"

Diêu Đinh mang cặp lại đàng hoàng thì ra hiệu cho cậu mở ra: "Tự cậu xem đi."

Hai người dừng chân lại, Cung Quan Dương mở bức thư ra, rồi mở trang giấy đang gấp lại, nhưng sau khi nhìn hai dòng thì khuôn mặt đang mỉm cười bỗng trở nên tối sầm, lạnh nhạt nhìn về phía Diêu Đinh.

Diêu Đinh không ý thức được điều gì không ổn, còn giải thích thêm: "Đây là Ân Đào viết cho cậu, nhờ mình đưa cho, mình không có nhìn lén đâu đấy."

Khi cô ngẩng đầu lên nhìn Cung Quan Dương, trong nháy mắt mới nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng lắm, vẻ mặt lạnh lùng của cậu lúc này thật sự khiến cô rùng mình, Cung Quan Dương không nói một lời bước nhanh về phía trước.

Cảm thấy dường như bị bỏ lại, Diêu Đinh buồn bực đuổi theo cậu: "Này, cậu làm sao vậy? Đừng đi nhanh như vậy chứ."

"Cậu chưa xem xong sao? Đây là Ân Đào muốn.."

Còn chưa kịp nói hết, Cung Quan Dương đột nhiên dừng lại, nhướng mày quay đầu lại không chút biểu cảm hỏi: "Cậu có biết trong đó viết cái gì không?"

Trong giọng nói không hề có chút ấm áp nào, Diêu Đinh lùi lại một bước, phản xạ có điều kiện trả lời: "Thư tình sao?"

"Tại sao cậu ấy lại để cậu đưa cho mình?" Giờ phút này giọng điệu cậu lộ ra chút ép hỏi.

Diêu Đinh cảm nhận được sự áp bách mạnh mẽ, vô thức tiếp tục lui về phía sau: "Bởi vì bọn mình là bạn mà."

Nghe thấy câu trả lời này, Cung Quan Dương bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Bạn à."

"Bạn gì? Mình và cậu ấy không phải là bạn à? Cần cậu phải tới đưa dùm?"

"Không phải." Diêu Đinh áp vào tường: "Bởi vì bọn mình thân hơn nên..."

"Diêu Đinh cậu thật sự không hiểu hay giả vờ không biết vậy?" Giọng của Cung Quan Dương đột nhiên tăng lên, thư tình trong tay cậu cũng bị vò nát.

Lúc Diêu Đinh đợi cậu ở cửa lớp, cậu còn tưởng cuối cùng cô cũng nhớ tới mình, lại không ngờ rằng bởi vì chuyện của người khác cô mới bằng lòng tìm tới cậu.

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Diêu Đinh không hiểu Cung Quan Dương bị làm sao, bản thân chỉ đưa thư tình dùm thôi sao có thể làm cậu tức giận như vậy chứ, cô đẩy cậu ra cố gắng tạo khoảng cách với cậu.

Cung Quan Dương lại bắt được cổ tay của cô, hít một hơi thật sâu để điều hoà cảm xúc: "Diêu Đinh, cậu nghe cho rõ đây, mình không hề muốn bạn với cậu một chút nào."

Diêu Đinh kinh ngạc nhìn cậu, không nói nên lời, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ hành lang.

"Mình đối với cậu là tình yêu nam nữ." Cung Quang Dương dùng một tay chống lên tường, kéo khoảng cách lại gần thêm một chút: "Cậu và Mạnh Phù Sinh đang bên nhau mình sẽ coi như là cậu cần sự mới mẻ, giống như lúc trước mình đã nói qua."

Cung Quan Dương trời sinh đã có bàn tay đẹp, trời sinh đã có sẵn tự tin, cậu cảm thấy Diêu Đinh chỉ là muốn yêu đương: "Chờ sau khi sự mới mẻ đó hết rồi, cậu sẽ biết cậu với Mạnh Phù Sinh không giống nhau, đồng nghĩ với việc mình sẽ không bao giờ có ý gì với Hứa Ân Đào."

"Cậu hiểu không?" Tờ thư tình đã bị nhăn nhúm không ra gì.

"Mình hiểu."

Từ lối vào hành lang đột nhiên truyền đến âm thanh làm Diêu Đinh và Cung Quan Dương đồng thời nhìn lại, nhìn thấy Ân Đào đang cắn chặt môi dưới nhìn chằm chằm tư thế thân mật của bọn họ lúc này, khoé mắt đỏ hồng lưu lại ánh mắt oán hận xoay người chạy đi.

"Ân Đào!" Diêu Đinh vội vàng đẩy Cung Quan Dương trước mặt ra đuổi theo cô nàng.

Ân Đào vừa khóc vừa chạy ra khỏi cổng trường, càng chạy càng cảm thấy thật đáng buồn, tình yêu của mình chẳng đáng một đồng, Diêu Đinh dường như chạy như lao tới cuối cùng mới đuổi kịp cô ấy, nhưng cô không dám đi bên cạnh, mà chỉ đi theo sau có chút thở gấp nói:

"Ân Đào, cậu nghe mình giải thích đi."

"Mình thật sự, không hề biết gì cả." Ân Đào bước nhanh hơn, kháng cự cuộc đối thoại.

"Có thể bản thân Cung Quan Dương cũng không biết mình đang nói gì, Ân Đào, cậu thực sự là một cô gái tốt." Diêu Đinh sốt ruột nói, cô biết những lời cậu nói đã làm tổn thương lòng tự trọng của một cô gái như thế nào.

"Ân Đào, mình không --"

Hứa Ân Đào đột nhiên dừng chân lại quay đầu nhìn về phía cô, nước mắt trên mặt lộ ra, Diêu Đinh muốn tiến lên lau nước mắt cho cô ấy thì Ân Đào lại đưa tay ra hiệu đừng đi.

"Diêu Đinh... Cậu có thể đừng đi theo mình bây giờ được không?" Khi nói nước mắt lại rơi xuống.

"Mình cảm thấy bản thân trước mặt cậu cực kỳ giống như một trò đùa...." Trong đầu Ân Đào thậm chí còn hiện ra một số suy nghĩ âm u, Diêu Đinh thật sự không biết Cung Quan Dương thích cậu ấy sao?

"Đúng... Cảm ơn các cậu đã nhắc nhở mình, mình và các cậu không giống nhau, tình yêu của mình vô cùng rẻ mạt..." Ân Đào nức nở nói.

"Ân Đào, cậu biết rõ mình không bao giờ suy nghĩ như vậy!" Diêu Đinh lập tức phản bác lại cô ấy, càng thở gấp hơn.

"Mình không biết! Diêu Đinh mình không biết!" Giọng Ân Đào tăng cao: "Bởi vì ngay cả bản thân mình có đôi khi cũng cảm thấy mình không xứng làm bạn với các cậu!"

Diêu Đinh nghe không nổi nữa, cô đến gần nắm chặt lấy cánh tay cô ấy: "Ân Đào cậu có thể bình tĩnh lại được không? Mình cảm thấy thực sự không cần thiết phải vì một việc như vậy mà nghi ngờ sự chân thành trong tình bạn của chúng ta!"

"Không cần thiết sao?" Ân Đào hất tay cô ra: "Trong mắt các cậu có phải những việc mình làm đều vô cùng ngu xuẩn ấu trĩ, đều là si tâm vọng tưởng đúng không?"

"Không phải ý này!" Diêu Đinh bị chọc tức thở dài một hơi: "Mình không đánh giá tình yêu của cậu, ý mình là giữa chúng ta."

Ân Đào tránh né tầm mắt của cô, nhìn về phía dòng xe cộ trên đường phố: "Diêu Đinh, người có mọi thứ sẽ không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Mình không phải thánh nữ, nghe có vẻ ác ý nhưng mà rất nhiều lúc mình vô cùng ghen tị, mình ghen tị cậu có gia đình giàu có căn bản không cùng một thế giới với mình, mình ghen tị diện mạo xinh đẹp và thành tích học tập xuất sắc của cậu, mình ghen tị cậu yêu một người và cậu ấy cũng thật lòng yêu cậu."

"Rõ ràng cậu cái gì cũng có, tại sao còn phải cướp Cung Quan Dương đi?"

Diêu Đinh mím chặt môi, trong lòng cực kì rối bời, tại sao chỉ trong chốt lát Cung Quan Dương không phải Cung Quan Dương, Ân Đào không phải Ân Đào, mặt chân thật cuối cùng là như thế nào.

Diêu Đinh không nói một lời nhìn Ân Đào khóc lóc kể lể, có rất nhiều lời muốn phản bác lại nhưng cô lại một chữ cũng không muốn nói, đến cả ông lão đi dạo tối cũng dừng lại nhìn bọn họ.

Cô bình thản lướt qua Ân Đào đi về phía trước, đi về nhà.

"Khi mình làm bạn với cậu luôn bị lấy ra so sánh, cậu có bao giờ cảm nhận được sự đau khổ đó chưa?" Ân Đào không cam lòng chất vấn sau lưng cô.

Diêu Đinh dừng lại, nhưng không xoay người lại, chỉ là hơi liếc mắt nhìn, giọng nói lạnh lùng cùng trái tim đã đóng băng nói:

"Chỉ có nói ra đau mới là đau sao?"

Nói xong liền bỏ đi không ngoái đầu lại.

Mạnh Phù Sinh cảm lạnh lại nặng hơn hôm qua, trên người vừa nóng vừa lạnh, vừa bưng thùng hàng chuyển phát nhanh lên trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.

Sau khi cột chặt hàng hoá phải giao hôm nay xong, anh liền phân công với Sở Thành cùng nhau đi giao, trên đường đến một nhà trong tiểu khu phải đi ngang qua một khu chợ, bây giờ khoảng 7 giờ tối, mọi người tan làm đi chợ mua thức ăn rất nhiều nên có hơi đông đúc.

Chiếc xe đạp đang đi lại đột nhiên bị đẩy ngã, may mà chân của Mạnh Phù Sinh rất dài nên kịp thời giẫm xuống đất, bằng không cả người và xe đều bị ngã xuống.

"Cậu nhóc này! Cậu không sao chứ?" Phía sau truyền đến âm thanh hoảng hốt của một người phụ nữ trung niên.

Mạnh Phù Sinh lóe lên một chút, vốn đang bệnh nặng, trong đầu nhất thời trước mắt đều biến thành màu đen, vài giây sâu anh mới nhìn thấy một đống bừa bãi trên mặt đất.

Toàn bộ thùng hàng chuyển phát nhanh đều rơi xuống đất, chắc là người phụ nữ kia vừa mới chạy xe ba bánh không nhìn thấy anh nên đã vô tình đụng anh ngã. Rau dưa trên chiếc xe ba bánh cũng rơi tung toé xuống dưới đất, trong mặt người phụ nữ trung niên đó tràn đầy lo lắng, sau lưng còn đang địu con nhỏ.

"Ai da, chị cũng bất cẩn quá rồi, chạy xe không nhìn đường, lỡ đâm phải người khác thì làm sao bây giờ." Giọng nói trách móc của người phụ nữ bên cạnh truyền đến.

Người phụ nữ lập tức buông tay lái, đi về phía Mạnh Phù Sinh: "Thực xin lỗi, tôi chỉ là nóng lòng giao đồ ăn, mấy thứ này của cậu..?"

Mạnh Phù Sinh nhìn ra được bà sợ hãi mình bắt đền bà ấy, cúi người nhanh chóng giúp mình nhặt mấy thùng hàng lên, đứa bé sau lưng còn khóc kêu hai tiếng.

Mạnh Phù Sinh đỡ bà ấy, cõng một đứa trẻ trên lưng vốn rất mệt mỏi, anh bảo bà đừng cúi người nữa: "Không sao đâu, để con."

Nói xong, anh nhấc xe lên, lúc cầm thùng hàng lên thì nó lung lay hai cái hình như có sự va chạm, rất có thể có cái gì bị vỡ nát, rồi ngay sau đó anh giúp người phụ nữ nhặt hết rau rơi trên mặt đất thả lại lên xe bà.

Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng đều tản ra.

"Dì về đi, không có gì đâu." Mạnh Phù Sinh nói với bà.

"Tôi không làm vỡ đồ của cậu chứ?" Giọng người phụ nữ nghe ra là giọng ở nơi khác, nhát gan lại tốt bụng.

Mạnh Phù Sinh mỉm cười nhìn đứa nhỏ, gật đầu: "Dì đừng lo lắng, lần sau dì cẩn thận một chút."

Nói xong anh lập tức đạp xe đi, chờ đến khi giao đồ tới tay chủ nhân của hộp hàng trong tiểu khu, Mạnh Phù Sinh cúi đầu xin lỗi: "Tôi vô cùng xin lỗi, vì sơ suất của tôi, chuyển phát nhanh của ngài có thể đã bị vỡ, ngài hãy kiểm tra một chút."

"Cái gì chứ, các người làm việc như thế nào vậy?" Khác hàng không kiên nhẫn tháo chuyển phát nhanh ra, là cái bình giữ ấm, bị vỡ nát đến mức bẹp dúm.

"Cậu nhìn xem, cái này còn dùng được như thế nào nữa?"

"Tôi sẽ bồi thường giá gốc cho ngài, cộng thêm.."

"Bồi thường giá gốc? Tôi đợi mấy ngày chỉ để chờ cậu đưa tới một cái mất giá trị sao, cậu bồi thường giá gốc là có thể xong việc à?"

"Mẹ!" Phía sau truyền đến tiếng kêu của cậu bé.

"Lại làm sao vậy?" Người phụ nữ buồn bực:"Hôm nay mẹ tăng ca một ngày đã rất mệt rồi, con không thể ngoan ngoãn một chút sao?"

Nhưng cậu bé vẫn không ngừng la hét: "Ngày nào cũng phiền muốn chết, giống như đòi mạng." Người phụ nữ thấp giọng oán một câu, rồi lại giận cá chém thớt hết lên người Mạnh Phù Sinh: "Các người phục vụ thật sự quá kém, tôi nhất định phải khiếu nại các người!"

Nói xong liền đóng sầm cửa lại. Mạnh Phù Sinh bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiền thật khó kiếm, đạo lý tiền khó ăn này anh đã sớm biết.

Sau khi Diêu Đinh về đến nhà, mẹ của cô đang ngồi trên bàn ăn uống rượu, chào bà xong đang định đi lên lầu thì mẹ Diêu lại gọi cô lại.

"Con lại đây ngồi, mẹ có chút việc muốn nói với con." Mẹ Diêu gõ gõ mặt bàn.

Diêu Đinh dừng một chút nhớ tới chuyện trang hoàng lúc sáng, cô kéo ghế ngồi xuống, hai người ngồi đối điện nhau.

Mẹ Diêu hình như không biết nên mở miệng như thế nào, bà lại uống một ngụm rượu nữa rồi nói: "Hai ngày nữa, Tiểu Tình sẽ chuyển trường đến đây, lúc đi học con bé sẽ chuyển đến đây sống, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè sẽ quay về."

"Mẹ nói ai?" Diêu Đinh khó có thể tin nhìn mẹ mình, lại hỏi một lần nữa "Mẹ nói ai muốn vào đây ở?"

Hình như mẹ Diêu đã dự đoán được phản ứng này của cô từ lâu, bà cũng không ngạc nhiên mà lặp lại một lần nữa: "Tiểu Tình."

"Bà muốn mang đứa con gái ngoài giá thú mà bà đã nuôi dưỡng bên ngoài vào nhà ở?" Diêu Đinh đứng dậy quá nhanh, nên ghế dựa bị đẩy ngã xuống đất, cô chất vấn mẹ mình: "Chính xác mà nói, cậu ta không tính là con của bà, mà chỉ là con gái của người đàn ông mà bà đã ngoại tình, bà hỏi cũng chưa hỏi tôi một câu nào mà đã muốn cho cậu ta sống trong ngôi nhà này à?"

"Tao không có ý muốn bàn bạc với mày, tao chỉ đang thông báo cho mày biết." Cảm xúc của mẹ Diêu vẫn như cũ không hề dao động.

Ghê tởm, buồn nôn, Diêu Đinh dường như muốn nôn ra, cô nhìn xung quanh ngôi nhà này, đây là ngôi nhà của riêng cô, đây là ngôi nhà mang theo biết bao kỉ niệm của cô và ba, đây là nơi an toàn còn sót lại của cô, nhưng hôm nay chúng sẽ bị người khác phá huỷ, chà đạp, chiếm lấy.

Hôm nay bà ta thông báo với cô rằng cô con gái đó muốn vào ở, vậy còn ngày mai thì sao? Có phải ngay cả người đàn ông xa lạ đó cũng muốn vào ở đúng không? Có phải ngày mốt cái nhà này sẽ không còn chỗ cho cô dung thân nữa đúng không? Những hơi thở xa lạ ập vào mặt, đoạt đi cảm giác an toàn duy nhất của cô.

"Sao bà có thể như vậy?" Diêu Đinh chống tay lên bàn, kiềm nén không cho bản thân rơi nước mắt: "Sao bà có thể tàn nhẫn với tôi như vậy?"

"Mày không cần phản ứng lớn như vậy, con bé chỉ là tới Tỉnh Hoà đi học." Mẹ Diêu lại rót thêm một chén rượu.

Diêu Đinh phẫn nộ nhìn bà chăm chú, cô muốn dùng tất cả những lời tổn thương người khác nhất trên đời này để mỉa mai, châm chọc, trừng phạt mẹ của mình: "Có phải bà cảm thấy ngoại tình cực kỳ kích thích đúng không? Có phải bà cảm thấy cực kỳ thoải mái khi một người phụ nữ đã có chồng ngủ dưới thân một người đàn ông khác, đúng không? Thời điểm ba tôi mất có phải bà cảm thấy đặc biệt vui vẻ đúng không? Có phải bà cảm thấy rằng cuối cùng bà cũng có thể có cơ hội quanh minh chính đại cùng với người thứ ba đó ca tụng tình yêu dơ bẩn của các người, đúng không?"

Mẹ Diêu đứng lên tát một cái vào mặt cô, âm thanh rõ ràng mà vang dội, một tay khác cầm lấy ly rượu sắp trào ra: "Mày câm miệng cho tao!"

Diêu Đinh cảm nhận được sự nóng rát đau đớn trên mặt, nhưng giờ phút này cô đã không còn ý nghĩ muốn khóc nữa, căm hận thiêu đốt trong lòng, máu nhanh chóng lưu thông, đến cả bàn tay cánh tay cũng bắt đầu tê dài, cô nhìn thẳng mẹ của mình: "Tôi nhất định phải nói ra! Bà ích kỷ, ý chí sắt đá lại máu lạnh vô tình! Cái nhà này là của ba tôi mua, bà dựa vào cái gì mà tuỳ tiện cho người khác vào ở? Bà có tư cách gì? Thật sự bà làm tôi cảm thấy vô cùng đáng xấu hổ, tôi ước gì cả đời này bà sẽ mãi mãi sống trong bóng tối không thể nhìn thấy ánh sáng!"

Vốn tưởng rằng sẽ có trận cãi vã kịch liệt hơn, nhưng đột nhiên mọi thứ yên tĩnh lại, mẹ Diêu chậm rãi ngồi xuống, uống hết phần rượu còn lại trong ly, rượu rất nồng nhưng lúc này lại có vị nhạt như nước.

"Nói xong chưa?" Mẹ Diêu ngước mắt hỏi cô, bật cười vô cớ: "Có đôi khi mày với tao giống nhau thật đấy, lời cay nghiệt đã tới ngoài miệng rồi sẽ không buông tha cho người khác."

Mẹ Diêu đặt ly rượu xuống, nhàn nhạt nói: "Diêu Đinh, mày nói không sai, tao đúng là ích kỷ máu lạnh, nhưng vậy thì sao? Từ trước đến giờ tao chưa bao giờ tính sẽ trở thành một người mẹ tốt, có một số việc tao hiện tại cũng không muốn bàn bạc với mày."

"Nếu mày thực sự có khả năng thì rời khỏi cái nhà này đi, tự mình nuôi sống bản thân, không phải chỉ có mình mày cảm thấy mệt mỏi đâu."

Mẹ Diêu sửa lại làn váy, chuẩn bị lên lầu, bà đi đến bên cạnh vỗ vai cô rồi nói: "Mày có thấy cái mê cung Tỉnh Hoà này đặc biệt thú vị không? Bốn phương tám hướng đều là đường thông với nhau còn chúng ta thì đứng giữa một khối vuông nhỏ, bị bốn bức tường cao khoá chặt. Dù sao tao cũng đã bước sai một bước, không thể thoát ra được, hy vọng có một ngày mày có thể thoát ra."

Sau khi mẹ Diêu đi lên lầu, Diêu Đinh hít thở sâu vài cái rồi nâng ghế lên, sau đó cô lấy điện thoại ra, tuyệt vọng mà yếu ớt gọi điện.

Sau khi Mạnh Phù Sinh giao chuyển phát nhanh xong thì bàn giao công việc hôm nay với quản lý.

"Có phải cậu cảm thấy mấy năm qua kiếm đủ tiền rồi, nên bây giờ tính tự mình đứng lên không nhận việc tôi cho cậu nữa đúng không?" Người đàn ông nhìn bản tóm tắn đơn hàng chuyển phát nhanh, lúc nói chuyện không thèm nhìn Mạnh Phù Sinh.

Mạnh Phù Sinh ho khan dữ dội vài tiếng, môi có chút trắng bệch: "Anh Trương, chuyện hôm nay là lỗi của em, khách hàng muốn bồi thường bao nhiêu anh cứ trừ vào tiền lương của em."

"Cậu nói thật nhẹ nhàng, khách hàng này là cậu đắc tội, giờ cậu lại vỗ mông chạy lấy người." Anh Trương cố ý làm khó dễ thật ra cũng không phải vì chuyện gì khác, mà là Mạnh Phù Sinh có năng lực, còn có bãn lĩnh lãnh đạo, anh ta muốn gửi anh lại "Nghe anh khuyên một câu đi, một mình cậu tự gầy dựng không được đâu, hà tất gì bất chấp như vậy."

Chuông điện thoại vang lên, Phù Sinh nhìn thoáng qua tên người gọi, xin lỗi anh Trương rồi quay lại nhấc máy.

"Phù Sinh... Em muốn gặp anh." Âm thanh Diêu Đinh mang theo chút run rẩy, cô chạy ra khỏi nhà, rồi lại không biết phải đi đâu.

Mạnh Phù Sinh nghe thất sự bất lực trong giọng nói của cô, lập tức nói: "Bây giờ em đang ở đâu? Em đứng yên đó, anh đi tìm em."

Sau khi cúp điện thoại, Diêu Đinh ôm đầu gối ngồi xổm trước tiểu khu chờ Mạnh Phù Sinh, nhìn lũ kiến ven đường có lẽ sắp tới mùa đông nên khuân vác đồ ăn vào kho trữ.

Anh Trương còn nói với anh muốn đứng lên trong thế giới này không dễ dàng như vậy, nhưng giờ phút này Mạnh Phù Sinh không quan tâm tới bất cứ điều gì, anh sợ Diêu Đinh sẽ xảy ra chuyện, anh vội vàng đi thẳng đến tiểu khu.

Tốc độ xe quá nhanh, gió lạnh ập vào trước mặt.

Không bao lâu nghe được tiếng phanh khẩn cấp, lốp xe và mặt đất phát ra âm thanh ma sát chói tai, Diêu Đinh ngước mắt lên thì nhìn thấy Mạnh Phù Sinh ném xe đạp xuống đi về phía cô.

Trong bóng tối, có ai đó vì bạn mà chạy như điên đến.

Diêu Đinh còn chưa mở miệng, Mạnh Phù Sinh đã ôm cô vào lòng ngực, giọt nước mắt cả đêm không rơi cuối cùng cũng rơi xuống, giọng nói trở nên đứt quãng, nức nở nói: "Phù Sinh... em... không thích em như vậy."

Diêu Đinh giống như một con chim non, cuối cùng cũng tìm được nơi che mưa chắn gió, cô nắm chặt áo của Mạnh Phù Sinh vẫn có một tia quật cường nói: "Em không muốn khóc.... nhưng mà em không dừng được"

Mạnh Phù Sinh không an ủi cô, chỉ là nhẹ nhàng nói:

"Anh đây."

Mạnh Phù Sinh ôm chặt lấy cô, anh biết an ủi là việc vô nghĩa nhất, anh không muốn nói câu chuyện gì rồi cũng sẽ qua, anh chỉ muốn nói với Diêu Đinh rằng anh ở đây cùng với cô, thời điểm còn có thể khóc thì hãy khóc ra đi.

"Em không hề thích em như vậy một chút nào..." Diêu Đinh nhớ tới những gì cô đã nói với mẹ mình: "Sao em có thể nói ra những lời chanh chua như vậy, khó nghe như vậy chứ..."

"Tại sao lại đau khổ như vậy, Phù Sinh, tại sao em lại đau như vậy.....Anh có thể đưa em rời đi không..."

Những chuyện xảy ra cả ngày hôm nay làm cô cảm thấy mình như nằm trong cống ngầm, không thể đi ra được, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, cô uất ức nói không hết: "Em không thích em như vậy...."

Mạnh Phù Sinh lau nước mắt cho cô, ép cô đứng thẳng người, giọng điệu nghiên túc nói: "Diêu Đinh, em không thể như vậy em biết không?"

Mạnh Phù Sinh anh có thể vì cuộc sống mà cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng Diêu Đinh không được, cô không được chán ghét chính mình vì thế giới này.

Anh Trương hỏi anh đang sốt ruột cái gì, Mạnh Phù Sinh sốt ruột muốn cho cô một bộ áo giáp.

Bất cứ ai cũng có thể thoả hiệp với thế giới này, nhưng Diêu Đinh không được. Anh muốn Diêu Đinh phải cao cao tại thượng, anh muốn đưa cô đi xem trăng thanh gió mát[1], muốn đưa cô đi xem ba quang trừng lan[2], anh cam nguyện cúi đầu xưng thần vì cô.

[1]: Ở đây câu thành ngữ này ẩn dụ Mạnh Phù Sinh muốn cho Diêu Đinh một cuộc sống nhàn rỗi.

[2]: Là những vệt sáng gợn sóng của ánh trăng phản chiếu trên mặt nước (như hình dưới). Và ở đây thứ ánh sáng lung linh kì diệu đó ẩn dụ cho một tương lai tươi sáng.

Diêu Đinh ngẩng đầu lên nhìn phía anh, dưới ánh trăng nguy nga rực rỡ, Mạnh Phù Sinh nói với cô:

"Anh đưa em đi xem buổi biểu diễn của A Ninh nhé."

nong-bong-20-0

_______

[4765 từ]