Chương 5: 2009

Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Kiera

Vòng xoáy ký ức nhanh chóng chuyển động, sóng triều thổi đến, hoá ra thế giới trong quá khứ.

Vào mùa hè năm 2009, Diêu Đinh đang đi dạo trên đường ở thành phố Tỉnh Hoà dưới bầu trời xanh thẩm, giữa mùa hè nắng chói chang, tiếng ve sầu kêu đã có chút mệt mỏi, cùng với giọt sương trên lá cây xanh biếc như là bị bốc hơi hết.

"Này!" Cung Quan Dương từ phía sau đột nhiên vỗ vai cô, đồng thời đạp phanh xe đạp dừng lại bên cạnh, bánh xe và mặt đất phát ra tiếng cọ xát rất lớn.

"Cậu làm mình sợ muốn chết." Diêu Đinh trừng mắt nhìn cậu một cái.

"Nghĩ cái gì đó?" Cung Quan Dương rất cao, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ xuống xe đi tới bên cạnh cô.

"Nghĩ về ngày khai giảng đấy, còn có thể nghĩ gì nữa." Ngày mai chính là ngày đầu tiên của cấp ba rồi.

"Khai giảng có gì tốt mà nghĩ?"

"Cảm giác học cấp ba sẽ rất khó."

"Cậu tiêu cực như vậy sao?"

"Cậu lạc quan như vậy sao?"

Hai người dưới cái nắng hè chói chang đi về phía khu biệt thự.

"Đừng sợ, anh bảo kê cưng." Cung Quan Dương dùng cánh tay huýt cô một cái.

"Cô bạn gái nhỏ như hoa như ngọc kia của cậu đâu rồi?"

"Bỏ lâu rồi, không thú vị."

"Thứ gì á." Diêu Đinh nhịn không được chửi cậu vô trách nhiệm.

"Nhớ rõ đừng méc mẹ mình yêu đương đấy."

"Biết rồi." Diêu Đinh cùng cậu đứng ở ngã rẽ.

"Thật ngoan." Cung Quan Dương sờ sờ tóc cô rồi đạp xe phi ngay lập tức, bởi vì nếu còn ở lại thêm một giây, Diêu Đinh nhất định sẽ đá cậu.

Cấp ba bắt đầu thật sự vội vàng, trường trung học Tỉnh Hoà 1 còn biến thái hơn, vừa mới vào học được một tháng, ngay cả bạn cùng lớp còn chưa biết tên hết đã phải làm bài kiểm tra. Sau khi thành tích được công bố thì Diêu Đinh đứng thứ 24 trong lớp, cũng là thứ 24 trong khối, bởi vì lớp của bọn cô là lớp tốt nhất trong khối.

Thật là một bài thi cũng làm không xong, cô nhìn phiếu điểm của mình mà tâm trạng trùng xuống. Sau khi Diêu Đinh tổng kết lại cuộc đời của mình, thì nhận ra rằng cô dường như không thể đối mặt với các tình huống vội vàng hấp tấp, ngay cả làm bài thi cũng không xong.

Cho dù là cái chết vội vàng của ba cô, sự bắt đầu vội vàng của cấp ba, hay là tình yêu vội vàng tiến đến, còn có tất cả những thứ khác, cô đều xử lý mọi thứ một cách lộn xộn.

Thật ra thành tích như vậy đối với bản thân không có gì đáng để ngạc nhiên, mà điều làm Diêu Đinh ngạc nhiên đó là trên bảng điểm viết, Mạnh Phù Sinh đứng thứ 2 toàn khối.

Một tháng sau khi khai giảng, cô vẫn có chút ấn tượng đối với Mạnh Phù Sinh, bởi vì hình như nam sinh kia đối với mọi người trong lớp có vẻ không hợp nhau.

Phải nói rằng trường Tỉnh Hoà 1 ngoài lợi thế tuyệt đối về tỷ lệ đầu vào, còn có một điều mà các học sinh trung học khác phải hâm mộ nhất đó là học sinh trường Tỉnh Hoà 1 không cần mặc đồng phục, bởi vì Hiệu trưởng muốn thông qua một chi tiết nhỏ như vậy nói với xã hội rằng học sinh của trường không phải là mọt sách.

Do đó học sinh yêu cái đẹp, cho dù là trai hay gái đều mặc quần áo của mình, ngoại trừ một người, đó chính là Mạnh Phù Sinh.

Mỗi lần Diêu Đinh nhìn thấy Mạnh Phù Sinh mặc đồng phục học sinh ngồi ở cuối lớp đều cảm thấy đặc biệt khâm phục, bởi vì cô không dám trở thành một người như vậy, mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người.

Quy tắc đón ý nói hùa là chuyện đơn giản nhất, điều này cô biết rất rõ.

"Diêu Đinh toán của cậu chỉ có 83 thôi à? Một con số thấp nhất lịch sử!" Cung Quan Dương ngồi mở hai chân ra trên chiếc ghế trước bàn cô.

"Ai cần cậu lo!" Diêu Đinh lập tức dùng sách lịch sử che lại.

"Nào, không có việc gì mà hạng nhất khối không thể dạy cậu." Cung Quan Dương cố gắng rút bài thi của cô ra.

"Cút đi, đừng khoe khoang trước mặt mình."

"Haha, đã bị nhìn ra rồi."

Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Cung Quan Dương trở về chỗ ngồi của mình, còn Diêu Đinh lại nhìn về phía hàng cuối cùng, mà không ngờ rằng Mạnh Phù Sinh cũng đang nhìn về phía mình, cô lập tức xấu hổ quay đầu lại.

Nếu lúc thi tiếng Anh mình đánh thức cậu ấy sớm một chút? Bây giờ cậu ấy có phải sẽ đứng nhất khối không?

Lúc thi, Mạnh Phù Sinh ngồi dãy bên phải dãy của cô.

Trong giờ thi toán, Diêu Đinh vắt hết óc mới có thể giải đến bài số hai, cùng lúc đó Mạnh Phù Sinh đã đóng nắp bút lại, làm cô sợ đến mức mau mau nhìn đồng hồ, cho rằng mình đã hết giờ rồi, kết quả là còn hơn một giờ nữa mới hết giờ làm bài.

Cuối cùng là thi môn tiếng Anh, khi giáo viên trên bảng còn đang đọc bài nghe thì Mạnh Phù Sinh bên cạnh cô đã ngủ rồi, cô thầm nghĩ thiên tài nào cũng làm bài nhanh vậy à? Đều có thể biết trước bài nghe sao?

Lông mi của anh thật dài, còn dài hơn so với con gái, bộ dáng ngủ thoạt nhìn không hề có lực công kích.

Mà cũng không quản nhiều nữa, tiếp tục làm bài thôi, Diêu Đinh học Tiếng Anh cũng khá tốt, trước khi hết giờ nửa tiếng, cô đã kiểm tra lại hai lần rồi.

Cô có chút nhàm chán bắt đầu nhìn xung quanh, trong phòng học có bốn cái thùng rác màu xanh lá, nữ sinh phía trước có một cái túi đựng bút rất xinh, hai cô giám thị đang tám chuyện.

Còn Mạnh Phù Sinh vẫn đang ngủ.

Cô duỗi cổ nhìn qua bàn anh thì phát hiện ra tờ trả lời của anh vẫn còn trống một khúc.

A? Cậu ấy còn chưa đồ trắc nghiệm sao? Mình có nên đánh thức cậu ấy không? Nếu mà người ta vốn dĩ không muốn đồ, liệu cậu ấy có cảm thấy mình xen vào việc người khác không?

Rối rắm một lát, cuối cùng vẫn quyết định đánh thức anh, liếc mắt nhìn cô giám thị trên bục vẫn còn đang nói chuyện, cô cầm cây bút lên lén lút đi qua, khoảng cách cũng không xa, sau đó Diêu Đinh nhẹ nhàng chọc bên eo anh một cái.

Mạnh Phù Sinh tỉnh dậy ngay lập tức, nghi hoặc nhìn Diêu đinh, rồi lại nhìn xung quanh, bài thi trên bàn, đồng hồ trên trường, hiển nhiên mới ý thức được mình đang ở trong phòng thi, còn chưa đầy nửa tiếng nữa sẽ hết giờ, cơn buồn ngủ của Mạnh Phù Sinh còn chưa hoàn toàn biến mắt, thấp giọng nói: "DM."

Anh quên mất mình vẫn còn đang thi.

Diêu Đinh nhịn không được bật cười vì phản ứng của anh, thân thể còn có chút run lên.

"Bạn học đằng kia không được nói chuyện!" Cô giám thị nhìn tới.

Diêu Đinh vội vàng cúi đầu xuống.

Mạnh Phù Sinh nhanh chóng làm tiếp bài thi, vào giây cuối cùng trước khi thu lại bài thi anh mới đồ xong dòng cuối cùng.

Sau thi xong, Diêu Đinh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, người bên cạnh đột nhiên nói: "Này, cảm ơn."

Diêu Đinh không phản ứng gì cả.

"Cảm ơn cậu vừa rồi đã đánh thức tôi." Ngón tay của Mạnh Phù Sinh chỉ về phía đồng hồ, giọng nói có chút ngông cuồng.

Không biết tại sao nam sinh trung học lúc nào cũng tương đối khá gầy nhưng cũng rất có sức lực, so với những đàn ông trung niên mập mạp khác nhau như trời với đất, sống lưng bọn họ thẳng tấp, mặc lên áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc mái trên trán nếu chẳng may quên không kịp ra tiệm cắt tóc còn sẽ có chút che mắt, kiểu đẹp trai như vậy chính là kiểu đẹp trai thanh xuân nhất.

Diêu Đinh tưởng tượng đến chuyện vừa rồi thì không khỏi bật cười, cô mỉm cười xua tay nói: "Không có gì, buổi tối cậu nghỉ ngơi sớm một chút nhé."

"Diêu Đinh em đứng lên trả lời bài hàm số này giải như thế nào đi?" Giáo viên Toán rõ ràng đang khó chịu với điểm toán của cô.

Diêu Đinh vừa đứng dậy, trong lòng vừa nghĩ sẽ không xui như vậy chứ, mới vừa thất thần một chút đã bị bắt được

Cô căn bản không nghe giảng nên thậm chí thầy đang hỏi bài hàm số nào cũng cũng không biết.

"Bài ba." Bạn ngồi cùng bàn nói nhỏ.

"Những bạn khác không được nói chuyện!" Giáo viên Toán tỏ thái độ rằng nếu em không trả lời được thì hôm nay tôi không dạy nữa.

Diêu Đinh nhanh chóng đọc đề, nhưng một chữ cũng không đi vào não được, mà dù có đi vào cũng không nhất định sẽ biết cách giải, trong lòng vừa sốt ruột lại có chút xấu hổ, khi cô đang nghĩ chắc chắn sẽ bị thầy toán mắng cho một trận, đột nhiên nghe thấy sau khi có tiếng ghế trượt trên mặt đất thì có người đứng lên.

"Thưa thầy, em muốn đi WC." Mạnh Phù Sinh ở hàng cuối cùng đứng lên nói.

Giáo viên toán vốn đang định nói vừa mới vô học mà đi WC cái gì? Trước khi vô học thì làm gì? Nhưng bởi vì bài thi toán của Mạnh Phù Sinh chính là đạt được điểm tuyệt đối 150, toàn trường chỉ có một điểm như vậy nên ông lập tức thay đổi: "Đi nhanh về nhanh!"

Mạnh Phù Sinh từ hàng cuối cùng đi lên, lúc đi ngang qua chỗ Diêu Đinh, anh nhanh chóng đặt một tờ giấy lên bàn cô, trong tờ giấy đó ghi tất cả các bước giải đề này.

Động tác đó rõ ràng chưa đến ba giây vậy mà ở trong đầu Diêu Đinh như là đang quay chậm lại, cô còn ngửi được mùi thơm của bột giặt trên người anh, rồi lại nhìn thấy được ngón tay thon dài của anh đặt tờ giấy lên bàn mình, còn gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái.

Cô nhìn bóng lưng của ai kia rồi trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mình cũng được cứu rồi.

Sau khi đọc xong đáp án, rốt cuộc giáo viên Toán cũng buông tha cô, còn không quên nói thêm một câu: "Nếu lúc thi mà em có thể làm như vậy là tốt rồi!"

Chờ cho đến khi Mạnh Phù Sinh quay về đi ngang qua bàn cô, Diêu Đinh mới nhỏ giọng nói mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: "Cảm ơn."

Khóe miệng của Mạnh Phù Sinh giơ lên, tiếp tục đi về chỗ ngồi của mình.

Lần này đến phiên cô nói lời cảm ơn, lẽ ra thanh toán xong rồi sẽ không ai nợ ai, nhưng tại sao chúng ta lại rơi vào vòng xoáy bất tận này suốt 10 năm trời?

Bánh răng số mệnh dường như đang nói rằng tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua chúng ta, nó dùng bánh răng sắt nhọn hung hăng lăn trên người chúng ta cho đến khi cả người đều đầy thương tích mà anh và em lại không hề có một chút sức lực nào để đánh trả.

Sau khi tan học, Diêu Đinh đeo cặp sách sau lưng chậm rãi đi dạo, dù sao về nhà sớm cũng không có việc gì làm, cô đang có chút lo lắng về chuyện đổi chỗ ngày mai.

Chỗ ngồi sẽ được sắp dựa theo thành tích của từng người, trong lớp 24 người đã có một nửa người chọn được rồi, trong lớp này cô chưa làm quen được một người bạn nào cả, bây giờ nên làm sao đây?

Cô đang đi thì đột nhiên nghe được lời của nam sinh phía trước, hình như là bạn cùng lớp với mình.

"Tối về nhà mình không biết phải nói về mẹ kết quả kiểm tra như thế nào đây, haizz, máy chơi game PSP của mình coi như xong con bê rồi."

"Ai biết lớp học người người đều thiên tài như vậy, mình tưởng rằng 145 điểm toán của mình đã đủ cao rồi, hoá ra lại còn có 150 với 148."

"Hay là cậu giấu ba cậu đi, để ông ấy mua cho cậu máy chơi game 2009 mới nhất kia."

"Mà nói chứ Mạnh Phù Sinh cũng thật đúng là không cho mặt mũi nha, tan học rủ cậu ta đi chơi bóng rổ cậu ta đều không đi."

"Cậu ta chắc rất nghèo nhỉ, nhìn cậu ta xem mỗi ngày đều mặc đồng phục, toàn thân đến một món đồ hiệu cũng không có!"

"Haha, chắc chắn là tự ti rồi! Không cùng thế giới với chúng ta!"

"Cậu nói rất đúng, phải hiểu lòng tự trọng của người nghèo."

Ở đằng sau Diêu Đinh không muốn nghe nữa nên đi chậm lại, trong lòng còn quyết định ba năm cấp 3 kế tiếp của mình nhất định không được quen biết những nam sinh phía trước này.

10 giờ tối, sau khi Diêu Đinh làm xong bài tập thì đi rửa mặt đánh răng, cô có thói quen làm xong mọi thứ mới thay áo ngủ thoải mái rồi nằm trên giường nghe nhạc thư giãn.

Cô vừa mới chuẩn bị nằm xuống liền nghe được tiếng chuông cửa, rốt cuộc phải đi ra mở cửa, chắc là mẹ quên lấy chìa khoá rồi, vậy mà trong lòng cô còn nghĩ mẹ mình sao hôm nay lại về sớm thế.

Chuông cửa lại vang lên thúc giục, cô cũng không thay quần áo mà chỉ đổi giày rồi đi ra ngoài sân, chạy vài bước tới cổng lớn.

Tiếng cửa sắt mở ra, cô có chút nôn nóng nói: "Lần sau mẹ mang theo chìa khoá đi, nếu không cũng đừng hối con như vậy."

Cửa sắt hoàn toàn mở ra cô lại phát hiện người đứng ở cửa cũng không phải mẹ của mình, bàn tay đang mở cửa cũng trở nên bất động.

Hiển nhiên người đang đứng trước cửa cũng ngây ngẩn cả người, bốn mắt nhìn nhau có chút kinh ngạc.

"Tôi tưởng rằng không nghe thấy." Mạnh Phù Sinh phá vỡ yên lặng trước, tầm mắt cũng lảng tránh.

Bởi vì Diêu Đinh đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, tuy rằng cũng đủ dài nhưng vùng da thịt trắng tuyết dưới cổ vẫn lộ ra, theo nhịp hơi mà phập phồng phập phồng.

Mùi thơm ngọt ngào trên người cô bay theo gió đêm mùa hè, còn cả người mình lại vì giao hàng mà đầy mồ hôi, màu da của anh không biết đen hơn cô bao nhiêu, cả người Diêu Đinh sạch sẽ tới mức làm Mạnh Phù Sinh sinh ra tà niệm coi thường bản thân.

Thật ra Mạnh Phù Sinh cũng chỉ ấn chuông có hai lần, từ bên ngoài nhìn thấy chỉ có lầu hai của biệt thự đang bật đèn, nên anh cho rằng chủ nhà không nghe thấy.

Diêu Đinh đang vừa kinh ngạc vừa tò mò không biết sao Mạnh Phù Sinh lại xuất hiện trước cửa nhà cô, cho nên căn bản không ý thức được quần áo của mình có cái gì không ổn, có chút ngượng ngùng nói: "Mình tưởng mẹ mình, sao cậu lại ở đây vậy?"

Mạnh Phù Sinh lắc lắc cái hộp trong tay: "Tôi tới đưa chuyển phát nhanh."

Chuyển phát nhanh? Năm 2009, mua sắm trực tuyến còn chưa được phổ biến rộng rãi trên toàn quốc, nên không ai có thể tưởng tượng được ngày 11.11[1] năm 2009 chỉ có doanh thu 50 triệu NDT mà năm 2018 đã vượt qua 200 tỷ NDT.

[1] Ngày Độc thân hay 11.11, là ngày mua sắm lớn nhất trong năm của những người độc thân, khi các công ty thương mại điện tử của Trung Quốc do Alibaba dẫn đầu giảm giá lớn cho mọi thứ, từ điện tử đến ô tô.

Ở thành phố Tỉnh Hoà, Diêu Đinh vẫn còn rất xa lạ về chuyển phát nhanh.

Cô bước tới nhìn thấy cái hộp có ghi tên mẹ mình.

"À... chắc là mẹ mình mua." Mẹ cô từ tuần trước đã bắt đầu đặt rất nhiều đồ, nhưng mà lần nào bà cũng không lấy.

Cô chỉ nói rồi gật đầu, giống như không tính đi lấy.

"Tôi đưa nó vào nhà cho cậu nhé?" Mạnh Phù Sinh nhẹ nhàng nói, trong lòng thầm nghĩ cô ấy một chút ý thức phòng bị cũng không có.

"Không, không cần, mình tự lấy là được." Diêu Đinh vội vàng vươn tay tiếp nhận, hai cánh tay vừa gầy lại vừa trắng.

"Cậu..."

Anh biết Diêu Đinh muốn hỏi cái gì: "Mình làm việc."

Cô nhìn thấy xe đạp phía sau của anh vẫn còn cột rất nhiều thùng hàng, cho nên tối nào cậu ấy cũng phải đi làm rất trễ sao? Thảo nào cậu ấy lại ngủ gật lúc thi. Nhưng mà loại chuyện này chắc là không nên bị người khác biết nhỉ, cô nhớ đến tiếng cười nhạo của hai nam sinh sau giờ tan học hôm nay.

"Cậu yên tâm, mình sẽ không nói cho người khác biết đâu!" Diêu Đinh vội vàng nói.

Mạnh Phù Sinh liếc mắt một cái đã nhìn thấu được ý của cô, khẽ cười một tiếng: "Tôi không làm ra vẻ như vậy."

Anh thẳng thắng quá mức ngược lại lại làm Diêu Đinh cảm thấy khinh bỉ chính mình, lúc nãy không phải cô cũng cảm thấy việc mình đi làm bị các bạn trong lớp biết là một việc rất mất mặt sao?

Mạnh Phù Sinh lên xe đẹp đang chuẩn bị rời đi.

Bỗng Diêu Đinh giống như lấy hết can đảm: "Này!" Hét lên một tiếng, âm thanh dường như quá lớn, lớn tới mức cô cũng giật nảy cả mình.

"Ngày mai mình có thể ngồi cùng bàn với cậu không?" Diêu Đinh chật vật cúi đầu nói.

Mình quyết tâm tới gần cậu, bởi vì mình làm ra vẻ như vậy còn cậu lại rất thẳng thắn.

Mạnh Phù Sinh cứ như vậy mà nhìn cô, cũng không đáp lại, chỉ im lặng nhìn giống như con mèo hoang.

Có chút xấu hổ, Diêu Đinh tiếp tục căng da đầu nói: "Môn toán của mình quá kém! Cho nên mình muốn cùng cậu học tập, mình..." Nói đến cô tự mình chột dạ.

Một lát sau, ánh mắt Mạnh Phù Sinh tối sầm lại, bất cần lại thành thạo nói: "Được."

Âm thanh kia có một chút tuỳ ý, có một chút nghiêm túc, còn có một chút khàn khàn.

"Mau vào nhà đi, buổi tối đừng mặt ít như vậy." Mạnh Phù Sinh dùng cằm ý chỉ vào quần áo của cô.

Lúc này Diêu Đinh mới cúi đầu nhìn mình, hét lên một tiếng rồi nhanh chân chạy vào đóng cửa lại.

Đêm đó Mạnh Phù Sinh đã mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó, Diêu Đinh đang nằm dưới thân mình, mái tóc đen mềm mại xoã tung trên giường, đôi mắt nai con chớp chớp trốn tránh anh, còn anh thì dùng tay thô bạo xé rách chiếc váy trên người cô, làm lộ ra làn da mềm mại, sau đó cô khóc nức nở cầu anh không cần như vậy nhưng anh lại dùng một tay đè hai tay cô lên đỉnh đầu, một tay hung hăng bóp vòng eo cô, không cho ai kia giãy dụa.

Nhưng nó chỉ giới hạn tới đây, ngay cả ở trong mơ mà anh cũng cảm thấy thân hình mỹ lệ của Diêu Đinh ngoài sức tưởng tượng của mình.

Buổi sáng Mạnh Phù Sinh tỉnh lại thì cảm nhận được sự dính nhớp mất khống chế dưới thân, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt thanh khiết của Diêu Đinh, rồi sinh ra một tia áy náy, anh có chút ảo não ném quần áo vào trong máy giặt.

Vào tiết tự học, cả lớp xách cặp xếp hàng bên ngoài phòng học để chuẩn bị chọn chỗ ngồi, mọi người ai cũng hihi haha cười cười nói nói, trong lòng thầm nghĩ hôm nay không cần học tiết tự học thật là tuyệt vời.

Còn Diêu Đinh đứng ở giữa đội ngũ có chút khó khăn.

"Mình muốn ngồi cùng bàn với Mạnh Phù Sinh quá đi!" Bạn nữ phía trước ngượng ngùng nói với một bạn nữ khác.

"Đúng vậy, cậu ấy với Cung Quan Dương đẹp trai quá đi, hì hì. Nhưng lúc chúng ta đi vào chắc chắn chỗ bên cạnh bọn họ đã có người rồi."

Sau khi Diêu Đinh nghe được thì bắt đầu nôn nóng lên, bản thân quá xem nhẹ sự thật là Mạnh Phù Sinh rất nổi tiếng rồi, vậy mình tuỳ tiện đưa ra thỉnh cầu tối hôm qua chẳng phải là quá xấu hổ rồi sao, nhưng lát nữa bản thân phải ngồi ở đâu đây? Tâm tình trở nên uể oải.

"Diêu Đinh."

Lớp trưởng rốt cuộc đã gọi tới tên của cô, Diêu Đinh đi vào, hơn phân nửa phòng đọc đều ngồi kín mít hết rồi, mà những bạn học khác cũng sắp tiến vào, cô hoảng loạn nhìn quanh một vòng thì không thấy Mạnh Phù Sinh đâu, mà toàn bộ các bạn trong lớp lại đang nhìn mình.

Cô không thích bị nhìn chăm chú như vậy, cúi đầu mất mát chuẩn bị tùy tiện tìm chỗ nào đó ngồi xuống, thì đúng lúc này.

"Này! Ở đây này, đi đâu đấy!" Giọng nói vang đến từ bên trái phòng học.

Cả lớp và cô cùng nhau nhìn xung quanh thì nhìn thấy được Mạnh Phù Sinh có chút cà lơ phất phơ đang híp mắt nhìn chằm chằm cô.

Uể oải cùng mất mát biến mất ngay lập tức.

Diêu Đinh lộ ra một nụ cười rạng rỡ, thậm chí cô còn chạy tới hướng anh, mặc kệ những nữ sinh ngồi gần Mạnh Phù Sinh nghĩ về mình như thế nào, cô chỉ cảm thấy hình như lọ mật ong bị đổ rồi.

Mình cho rằng cậu sẽ vứt bỏ mình, mình cho rằng chỉ còn dư lại một mình mình, nhưng cậu không làm vậy, cảm ơn cậu đã giữ lời hứa, bảo vệ lòng tự trọng nhỏ bé vô hình của mình.

Mạnh Phù Sinh đứng dậy để cô đi vào, chỗ ngồi kế tường làm cô cảm giác bị bao vây, Diêu Đinh đi vào rồi tháo cặp xách xuống nhỏ giọng nói: "Mình tưởng cậu muốn ngồi với người khác."

Giọng nói kia có chút thở dốc, mang theo kinh hỉ khi mất mà tìm lại được, còn có đôi mắt nai con, làm Mạnh Phù Sinh lại nghĩ đến sự mất khống chế tối hôm qua, anh có chút bực bội, giọng điệu hung dữ nói: "Học bài đi."

"Ồ....." Diêu Đinh cảm thấy chắc mình chọc giận anh rồi nên yên lặng bắt đầu lấy túi đựng bút của mình, sách vở, ly nước, giấy note...

Chẳng mấy chốc đã có mười mấy món đồ bày la liệt trên bàn, Mạnh Phù Sinh nhìn về phía bàn mình chỉ có một cây bút và một quyển sách, tại sao con gái lại dùng nhiều đồ như vậy chứ?

Sau khi ngồi xuống mới phát hiện nam sinh và nữ sinh khác biệt thật sự rất lớn, Bởi vì Mạnh Phù Sinh chân dài nên hai chân đều co lại ở dưới bàn, còn mình thì có thể bắt chéo hai chân đung đưa ở phía dưới, cô mới không có tâm tư học bài nên cứ như vậy mà quan sát thật cẩn thận.

"Xem đủ rồi sao?" Mạnh Phù Sinh cảm thấy nhất cử nhất động của cô đều chọc người khác để ý.

Diêu Đinh không hề xấu hổ khi nhìn lén mà bị bắt gặp, cô kề sát cái bàn, đặt tay lên đó, ép người lên phía trước rồi quay đầu sang phải nhìn anh.

"Cậu biết mình tên là gì không?" Diêu Đinh nghiêm túc hỏi.

Cuối cùng bọn họ cũng có một cuộc nói chuyện chính thức với nhau.

Mạnh Phù Sinh nhìn cô vì ngồi quá gần bàn, mà ngực có chút giống như là "Đặt" ở trên bàn, cái áo mùa hè mỏng manh cũng khó có thể che đậy được đường cong của cơ thể, cổ họng anh không ngừng chuyển động.

Làm sao anh có thể không biết?

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã muốn đè cô ở dưới thân, làm cho cả người cô đều hoàn toàn lây dính hơi thở của chính mình.

Nhưng Diêu Đinh không hề biết điều đó, cũng như cô không hề biết rằng chỗ ngồi bên cạnh Cung Quan Dương cũng trống, cô không biết khi Cung Quan Dương nhìn thấy cô chạy về phía Mạnh Phù Sinh đã bẻ gãy cây bút chì trên tay, cô cũng không biết là Mạnh Phù Sinh biết tất cả những việc này...

Cô chỉ biết đây là mùa hè năm 2009.

_______

[4411 từ]