Đăng vào: 12 tháng trước
Trên đường về nhà, anh có ghé qua siêu thị để mua nguyên liệu nấu bữa tối. Cô và Khánh Hào đảm nhận đi mua rau củ quả. Anh thì đi tới chỗ bán hải sản mà mua.
Cả hai chia nhau ra đi. Cô một tay cầm giỏ hàng, một tay nắm tay Khánh Hào lướt qua từng chỗ bày rau xanh,...
Ngẫm nghĩ lại mấy món ăn anh nói sẽ nấu, cô đưa tay lựa vài quả cà chua đỏ mọng bỏ vào giỏ, lấy thêm một trái bí xanh, một vài quả ớt chuông.
Đoạn định đi tìm anh thì có tiếng gọi.
" Này cô, đừng đi vội "
Nhíu mày lia mắt xem tiếng đó phát ra từ đâu. Thình lình bị hù dọa một phen.
" Tôi ở đây "
Hắn tay cầm giỏ đã đựng đầy nguyên liệu nấu ăn đi tới chỗ cô. Mỉm cười như quen biết đã lâu.
" Anh là ai? "
Cô cảnh giác đề phòng. Nắm tay Khánh Hào lui về sau mấy bước. Ánh mắt đưa từ trên xuống dưới dò xét người trước mặt.
" Tôi là người giúp cô lúc cô bị ngất ở vỉa hè cách đây cũng đã không quá hai tuần "
Hắn đôi mắt dần phủ một tầng u tối, mày kiếm cau chặt, tay cầm giỏ ra sức siết chặt. Đừng nói cô là không nhớ ra hắn.
" Thật xin lỗi. Tôi hiện ngờ ngợ nhớ ra. Nhưng anh đúng là không quá ấn tượng với tôi. Mà anh kêu tôi làm gì. Chúng ta vốn dĩ đâu quen nhau "
Cô hơi áy náy nói với hắn, chủ động lui về sau thêm mấy bước khi hắn có ý tiến tới cô gần hơn.
" Ngọc Hoài, mua xong chưa? "
Tiếng anh từ xa vọng lại. Tiếp đó là bóng dáng cao lớn của anh bước đến đứng chặn trước cô và Khánh Hào. Đem cô và nhóc bảo vệ phía sau lưng tránh khỏi tầm nhìn của hắn. Đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh khi nhìn nam nhân trước mặt.
" Anh là ai? "
Hắn khó chịu lạnh nhạt lên tiếng hỏi anh.
" Tôi là ai anh không cần biết. Chỉ cần biết cô ấy là người của tôi, tốt nhất sau này đừng để tôi gặp lại anh "
Anh lạnh lùng phóng sát khí về hắn ta. Cảnh cáo xong kéo cô đang trong trạng thái ngạc nhiên không hiểu gì đi ra chỗ tính tiền.
Hắn đứng một mình tại chỗ đó, dõi theo bóng lưng của ba người. Rít qua từng kẽ răng.
" Khốn kiếp "
Hắn rõ ràng biết anh là tổng giám đốc Phương Khánh Huy. Tiện miệng hỏi chỉ là muốn làm rõ mối quan hệ giữa anh và cô. Không ngờ cô lại là người của anh.
Tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Ánh mắt lóe lên vài tia nguy hiểm. Môi cong cong thành hình bán nguyệt.
Một nam nhân soái ca nhưng tiếc thay lại không tốt đẹp. Lần đó gặp gỡ qua cô, hắn thấy cô có vài nét giống người yêu đã mất của mình.
Liền để ý muốn chiếm đoạt. Bấy lâu nay hắn luôn tích cực ra sức tìm kiếm chỉ có ý muốn được gặp lại cô. Kết quả tìm chỉ là cong cóc. Hắn đôi lúc tự trách tại sao lúc đó còn để cô rời đi mà không bắt cô lên xe.
Nhưng hôm nay quả nhiên trời không phụ lòng hắn khiến cho cả hai gặp nhau ở đây.
Xem ra giữa cô và hắn vẫn là có duyên.
~~~~~~~~
Về phần anh, từ khi ở siêu thị về đến nhà. Sát khí ngụt trời chưa có ý định thu lại khiến cô và Khánh Hào rùng mình vì sợ.
" Sau bữa ăn tối. Cô phải nói rõ cho tôi "
Anh tay xách hai túi nguyên liệu hầm hập bỏ vào trong nhà trước. Cô ở phía sau nhăn mặt, nhìn xuống nhóc nói.
" Chúng ta mau vào tắm rửa thôi "
Vào nhà, cô hướng đến phòng ngủ mà đi tới. Mở cửa phòng, điều đầu tiên cô làm là lục tủ lấy bộ quần áo cho Khánh Hào.
Sau đó đem nhóc vào phòng tắm, cởi bỏ hết đồ trên người xuống. Gội đầu trước rồi mới bỏ nhóc vào bồn tắm đã có nước, căn dặn.
" Con tự tắm nha! Dì ở bên ngoài phòng, con tắm xong, gọi một tiếng dì sẽ chạy vào ngay "
" Con biết rồi "
Nhóc gật đầu trả lời. Tay nhỏ cầm cục bông tắm chà chà lên người.
Cô bỏ ra ngoài phòng, ngã người trên giường thư giãn một tí. Nghĩ ngợi xem lát nữa sẽ giải thích thế nào đây. Nếu cô mà nhắc lại chuyện cũ, liệu có điều khủng khiếp nào anh dành cho cô không?
Mười phút trôi qua, trong phòng tắm truyền ra tiếng gọi.
" Dì ơi "
Cô lật đật ngồi dậy, chạy ngay vào phòng tắm. Bế Khánh Hào từ trong bồn tắm ra, lấy khăn trùm lên người nhóc ẵm ra ngoài phòng.
Để Khánh Hào đứng thẳng trên giường, cô vò khăn lau khô tóc cho nhóc rồi lau khô người. Lấy quần áo đặt sẵn ở đó mặc vào.
" Xong rồi, con ra ngoài phòng khách ngồi chờ baba con nấu cơm đi "
" Dạ "
Nhóc lon ton chạy đi mở cửa phòng chạy thẳng ra ngoài. Cô chọn quần áo cho mình, nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc cô tắm xong đi vào phòng bếp, anh đã bày thức ăn lên bàn ăn ở đó.
" Nhanh ăn đi. Ăn xong tôi hỏi chuyện cô "
Anh lạnh lùng nói, cô run sợ nuốt nước bọt cái ực. Trên bàn ăn thì đừng hăm dọa cô chứ?
Cả ba cùng nhau ăn trong im lặng. Kết thúc bữa tối đã là 8 giờ. Anh mở tivi cho Khánh Hào coi. Bản thân thì đi tắm. Cô thì bận rửa chén.
Tầm nửa tiếng sau, nhóc bị bắt vào phòng ngủ. Còn lại một mình cô đối diện với anh ở phòng khách.
" Cô giải thích cho tôi đi "
" Ờ, anh ta là người giúp em lúc em ngất ở vỉa hè khi cố gắng bỏ trốn khỏi anh "
Cô rụt rè lên tiếng. Nói xong còn chưa dám ngẩng đầu nhìn xem sắc mặt anh.
" Vậy tại sao anh ta lại tỏ thái độ thân thiết với cô "
" Em nào biết. Vốn dĩ em mới gặp lại còn không nhớ anh ta là người từng giúp mình "
" Nói đúng sự thật chứ? "
Nheo mắt hoài nghi vì cô nói mà không dám ngẩng mặt nhìn vào mắt anh. Tay anh lại như cũ vươn ra bóp cằm cô bắt ép cô ngẩng cao đầu.
" Em nói thật. Buông ra đi, đau đó "
Khẳng định chắc nịch. Cô bức bối khi mình nói mà anh vẫn như trước đây một mực không tin tưởng. Vậy hỏi có ích gì?
Bàn tay nới lỏng rồi buông hẳn. Anh đứng bật dậy.
" Đi ngủ "
" Em ngủ ở đây. Anh đi ngủ đi "
Anh vừa đứng lên, tư thế ngồi của cô liền trượt xuống thành nằm dài trên ghế sofa. Mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
Không mất quá mấy giây, đã nghe tiếng hít thở đều đều, bụng phập phồng lên xuống. Chân vì quá dài nên để thòng xuống đất. Muỗi được dịp bu vào hút máu.
Da thịt liền ửng đỏ vài mảng.
" Cứng đầu ngu ngốc "
Khẽ xoay người nhìn lại mắng chửi, anh cúi xuống bế lên đem cô về phòng nằm ngủ như đêm qua.