Đăng vào: 12 tháng trước
Khánh Hào chạy khắp trong nhà tìm cô nhưng chẳng thấy. Nhóc liền mở miệng hỏi thăm mấy người trong nhà thì biết được cô đang ở ngoài sân.
Nhóc vừa chạy ra liền trông thấy cô ngồi trên xích đu. Mắt nhìn chằm chằm dưới đất, vẻ mặt trông rất buồn bã.
" Dì bị gì vậy? "
Nghe tiếng trẻ con vang ngay bên tai. Cô ngước mắt nhìn lên rồi lại hạ tầm nhìn xuông đất, lắc lắc đầu không nói.
Khánh Hào ngồi vào chỗ trống bên cạnh, kéo một góc tay áo của cô.
" Dì đúng ra là có chuyện buồn mà "
" Thì đúng là như vậy. Nhưng dì có nói con cũng có hiểu đâu "
" Thì dì cứ nói đi. Tôi sẽ lắng nghe mặc dù không hiểu cũng đâu có sao "
Nhóc ngây thơ nhìn thẳng vào gương mặt ủ rũ của cô. Ánh mắt cầu mong cô sẽ nói ra.
" Dì buồn là vì dì đã sai khi lấy baba con. Làm con còn nhỏ tuổi nhưng đã ghét dì. Ông bà nội con cũng vậy. Người hầu trong nhà trước đây toàn bộ bắt nạt dì nhưng giờ đã khác. Nhưng điều dì buồn nhất không phải là mấy điều đó. Mà là dì nhớ rất nhớ người nhà của mình mà không thể về thăm họ được "
Cảm xúc dường như cũng chai liệt. Nói những điều đau lòng chôn sâu bấy lâu nay nhưng tuyệt nhiên cô lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Khánh Hào ngơ ngác hiểu một hai câu đầu, mấy câu sau hoàn toàn ngu ngơ, chỉ biết khi nghe cô nói có gì đó rất đau lòng. Bàn tay mũm mĩm liền vươn lên xoa xoa mặt cô.
" Dì đừng buồn nữa. Con và baba không có ghét dì nữa đâu "
Nhóc đã chịu xưng hô lễ phép khiến cô có chút ngỡ ngàng cộng thêm nội dung câu nói càng sốc hơn.
" Con nói có thật không? Baba con thế nào lại không ghét dì cho được "
" Khánh Hào và cô đang làm gì vậy? "
Từ sau lưng truyền đến giọng nói của anh. Cô giật mình quay đầu nhìn lại.
" Anh đang bệnh không ở trên phòng xuống đây làm gì? "
" Ở trên phòng ngột ngạt. Nghỉ ngơi cũng khỏe rồi nên tôi muốn xuống đây hóng mát một tí "
Anh tự nhiên đi tới bế Khánh Hào lên, đặt mông ngồi xuống ngay chỗ nhóc vừa ngồi. Để nhóc ngồi lên đùi mình.
" Ờ, vậy hai người ngồi đi. Em vào nhà "
Cô định đứng lên. Bàn tay bị tay anh nắm chặt ấn mạnh cô ngồi trở lại.
" Tôi muốn cô ngồi cùng "
Tay anh vẫn chưa có ý định rút về. Cô cũng im lặng mặc kệ anh muốn nắm bao lâu thì tùy. Vì nếu cô mở miệng thì anh sẽ thô bạo làm gì đó với cô trước mặt Khánh Hào thì không nên.
" Baba, lúc nãy dì nói dì buồn vì đã sai khi lấy baba đó "
Nhóc ngồi trên đùi anh, lanh lợi không ai kêu nói cũng nói. Đúng là con nít thật ngây thơ, trong đầu ghi nhớ gì liền nói ra cái đó.
Anh chỉ hử một tiếng, quay mặt nhìn sang cô, con ngươi dần u tối lại, lộ rõ tia chết chóc trong đó. Bàn tay đang nắm tay cô dùng chút lực siết chặt.
Dù đau đớn cô cũng giữ vẻ bình thản vốn có, lạnh nhạt cúi đầu thấp xuống lảng tránh ánh mắt anh.
"Ngọc Hoài, cô là buồn hay là hối hận?"
" Có Khánh Hào ở đây nói chuyện không tiện. Chi bằng anh kêu nhóc vào nhà đi "
Lúc này cô đá mắt sang Khánh Hào đang ngây thơ vô tội chưa hay biết chuyện nghiêm trọng gì sẽ ứng lên người cô.
" Được, Khánh Hào con vào nhà đi "
Nhóc ngoan ngoãn tuột khỏi người anh, nhanh chân chạy tung tăng vào nhà.
" Nói đi "
Anh hằn học, bản thân có cảm giác rất tức giận mà trước nay vốn dĩ chưa hề có. Nhưng anh chả mấy để tâm đến cảm xúc thay đổi của mình. Chuyên tâm đặt tầm nhìn trên mặt cô.
" Nếu em nói là cả hai thì sao? "
Cô cười nhạt nhẽo, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằm chằm dưới cái sân được lát gạch phẳng phiu.
Tim anh lúc này như bị ai bóp nghẹn. Thật khó thở. Anh chỉ luôn thích hành hạ cô cho cô đau khổ chứ chưa bao giờ muốn cô sẽ buồn và hối hận vì lấy anh.
Tại sao trông thấy bộ dạng thất thểu này của cô. Anh lại thấy chạnh lòng, rất muốn bao bọc chở che cho cô suốt cả cuộc đời.
Có phải anh thực sự chẳng còn ghét cô mà chuyển qua là thích không?
Cái suy nghĩ kia vội lướt nhanh qua đầu rồi nhanh chóng bị đánh bay bởi hình ảnh vợ trước và những lời hẹn ước chỉ yêu một mình cô ấy.
" Như vậy tôi sẽ càng hả dạ "
Anh quay lại bộ mặt tàn nhẫn, thô bạo bóp lấy cổ tay gầy gò của cô. Lực càng dùng càng mạnh, tưởng chừng như có thể xương cổ tay lập tức sẽ bị bẻ gãy.
Cô kìm không nổi sự đau đớn, rên lên thành tiếng.
" Tay em đau "
Bị tiếng la đau của cô đánh động vào chút tình người còn sót lại. Anh thôi ở đây nữa, buông tay cô ra ngay.
Đứng thẳng dậy sải bước vào nhà.
Nhìn mảng da ở cổ tay tất cả đều đỏ ửng, còn tim tím vì anh bóp chặt đến nỗi máu không lưu thông.
Tự xoa xoa vài cái, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiếp tục ngồi một chỗ, hai chân đung đưa xích đu lên xuống.
Cô lạnh nhạt ngửa mặt lên trời, đón nhận từng tia nắng của buổi sớm để tâm trạng tốt hơn và người thêm thoải mái, khỏe khoắn.