Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Đăng vào: 12 tháng trước
Ôn Ninh đi xuống lầu, rất nhanh liền đón xe đi đến nơi hai người đã ước hẹn.
Cô không biết là, từ khi cô vừa xuống lầu, người lúc trước Lục Tấn Uyên sắp xếp đã bắt đầu chú ý tới hành tung của cô, vừa lái xe theo sát, vừa gọi điện thoại cho Lục Tấn Uyên, báo cáo lại thông tin Ôn Ninh ra ngoài một năm một mười cho đối phương nghe.
Nhà họ Lục
Lục Tấn Uyên xuất viện, mặc dù bản thân anh vẫn luôn kiên trì bảo không cần làm mấy chuyện dư thừa, nhưng nhà họ Lục ai dám để xảy ra sơ suất chứ.
Mời tới một vài người bạn thân để tụ tập với nhau, thậm chí, còn mê tín mời tới cả một bức tượng Phật.
Những người khác thì Lục Tấn Uyên đều có thể đơn giản ứng phó được, nhưng không nghĩ đến chính là... Mộ Yên Nhiên cũng tới.
Bởi vì bị Lục Tấn Uyên thắng thắn cự tuyệt một lần, nên dường như Mộ Yên Nhiên đã phải chịu đả kích rất lớn, rất lâu rồi chưa từng gặp mặt nhau.
Lục Tấn Uyên vốn tưởng rằng cô ta đã hiểu, từ bỏ anh rồi, nhưng không nghĩ tới, xem ra từ hôm nay trở đi, mọi chuyện sẽ không còn thuận lợi như anh nghĩ.
"Tấn Uyên, anh xuất viện rồi, chúc mừng anh nhé, em tới thăm anh một chút."
Mộ Yên Nhiên quả thực có chút không được tự nhiên, cô cũng là người tâm cao khí ngạo, sau khi bị người ta công khai từ chối như vậy, cô sao có thể không mất mặt cho được.
Thế nhưng, cuối cùng cô cũng tới, chủ yếu là cô không muốn cho người khác cơ hội. Đặc biệt, hôm nay là ngày Lục Tấn Uyên xuất viện, cô nghĩ anh ấy chắc chắn không thể đuổi cô ra ngoài.
Sau khi nhìn một vòng, cô phát hiện Ôn Ninh không hề xuất hiện ở nhà họ Lục, tâm tình Mộ Yên Nhiên hơi tốt lên chút.
Quả nhiên cô ta không được nhà họ Lục thừa nhận mà, trường hợp như vậy, ngay cả cơ hội xuất hiện cũng không có.
Điều này cũng khiến Mộ Yên Nhiên yên lòng hơn một tí.
"Kỳ thực cô không cần đặc biệt tới cũng được."
Lục Tấn Uyên thản nhiên nói.
"Anh xuất viện, đó là một chuyện lớn như vậy, em làm sao có thể không đến cho được."
Mộ Yên Nhiên cười yếu ớt, nét mặt nhìn không ra có gì không thích hợp, biểu hiện vô cùng khéo léo, ngược lại khiến Lục Tấn Uyên không thể mượn cớ rời khỏi đây.
Chỉ là, vừa nghĩ tới Ôn Ninh dường như đang đi làm chuyện gì đó mà anh không biết, Lục Tấn Uyên càng dần dần mất kiên nhẫn, mặc kệ việc phải cư xử phải phép cái gì, liền đi đến trước mặt ông nói: "Công ty bên kia còn có một số việc cần làm."
"Chuyện gì mà không thể để ngày mai làm?" Ông không nể tình một chút nào, chỉ chỉ về phía bức tượng Phật mà ông đã mời về: "Nơi nào cũng đừng có đi, lát nữa bái lạy cho thật tốt, đừng có khi không tự dưng gây chuyện, rồi hù dọa ông già này."
Ánh mắt Lục Tấn Uyên trầm xuống, có chút bất đắc dĩ, đang không biết khuyên bảo ông như thế nào, thì Mộ Yên Nhiên liền tiến lên, thân thiện nói rằng: "Nếu như Tấn Uyên có chuyện, con có thể lái xe đưa anh ấy đi ra ngoài, ông à, con mà lái xe thì ông cứ yên tâm."
Mộ Yên Nhiên hiểu rõ tính cách của Lục Tấn Uyên, anh ấy chỉ là một người điên cuồng với công việc không hơn không kém, nếu như không cho anh ấy giải quyết chuyện của công ty, chỉ sợ tối nay anh ấy cũng sẽ lén lút đi ra ngoài.
Vậy không bằng để cô bán cho một cái nhân tình, thuận tiện đi khỏi đây, nơi này có nhiều ánh mắt như vậy, hai người đi ra ngoài còn có thể có một không gian riêng.
Ông cụ nhìn Mộ Yên Nhiên rất khôn khéo hiểu chuyện, hiện tại có lẽ cô là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí cháu dâu, liền gật đầu một cái nói: "Cũng được, vậy con phải giám sát nó chặt chẽ vào."
Lời nói của ông cụ, chính là một lời hai ý nghĩa, khiến trái tim Mộ Yên Nhiên vô cùng vui vẻ, hai má cô hơi đỏ lên nói: "Vậy, chúng ta đi thôi."
Lục Tấn Uyên sao lại không hiểu rõ ý của bọn họ, chỉ là anh đang có việc gấp cần làm, nên đành phải nhịn xuống, theo chân Mộ Yên Nhiên đi ra ngoài, lúc này anh liền xé cà vạt ra nói: "Lát nữa tôi còn có chuyện khác phải đi làm, cô thả tôi ở chỗ giao lộ kia là được rồi."
Trong mắt Mộ Yên Nhiên lóe lên vẻ nghi hoặc, nhìn khuôn mặt không chút biểu tinh của Lục Tấn Uyên, anh ấy vậy mà lại không đến công ty sao?
"Em đưa anh đi là được rồi, em cũng là nhận sự ủy thác của người khác nên đương nhiên phải hết lòng hoàn thành công việc rồi, hay là, anh phải đi hẹn hò với người phụ nữ khác, nên không muốn bị em nhìn thấy."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Lục Tấn Uyên khẽ nhíu mày một cái, Mộ Yên Nhiên thu hết mọi phản ứng của anh ấy vào đáy mắt, lập tức hiểu rõ anh ấy quả thật là đi tìm người phụ nữ khác.
Là ai? Ôn Ninh sao?