Chương 101-106

Tọa Khán Vân Khởi Thì

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 101


–o0o–


"Mộc gia, canh giải rượu đã đưa đến rồi, có cần mang vào ngay không?" – bên ngoài có tiếng một nữ tử vang lên.


"Mang vào đi." – Đại sư phụ phân phó.


Một thị nữ mặc y phục màu xanh, tóc buộc hai búi bưng khay, trên có bát canh đi vào. Vừa đặt khay xuống nàng ta đã ngay lập tức hành lễ:


"Mộc gia vạn phúc!"


"Được rồi, mang canh đến cho công tử đi."


"Dạ!" – rồi xoay sang ta – "Công tử vạn phúc!"


"Miễn lễ!" – ta đón lấy bát canh – "Đa tạ ngươi."


Thị nữ kia kinh ngạc ngẩng lên liếc nhìn ta một cái, lại nhanh chóng cúi gằm mặt xuống – "Công tử muốn hại chết nô tỳ sao?"


Ta buông bát xuống, trong miệng tràn đầy vị khó nếm. Canh giải rượu này thật không phải là dành cho người uống mà, hương vị cổ quái đến mức chẳng thể nào hình dung nổi.


Thị nữ kia nhặt lấy chiếc bát rồi lui xuống.


"Mau ngủ đi. Ta và Ninh phải tiếp tục lưu lại Lưu phủ thêm vài ngày. Ngươi hôm nay ở lại đây một đêm, sáng mai tỉnh táo rồi thì trở về Vương phủ. Ta sẽ sai người báo cho Dật Huân một tiếng." – Đại sư phụ nói xong đứng lên đi ra ngoài.


Ta khẽ thở dài, quyết định không suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ. Cả đêm ta cứ mông lung mờ ảo, ngủ mà tựa như không ngủ, cảnh tượng trong mơ cứ liên tiếp nối đuôi nhau mà đến, lúc tỉnh dậy lại càng mệt mỏi hơn. Sau khi dùng qua điểm tâm ta liền đến từ biệt mấy vị lão thái gia để trở về, lại từ chối ý muốn cho xe ngựa đưa tiễn của họ. Kỳ thật ta thấy để tự mình trở về là tốt nhất.


Ta một mình một bóng bước trên phố, chân cứ thong thả mà đi, lại có thể tùy ý nhìn ngắm cảnh tượng hai bên đường. Sau đó ta thấy có một đám đông đang vây quanh nhìn một cái gì đó, bèn níu người bên cạnh hỏi thăm. Thì ra đó là cáo thị thông báo Văn thân Vương của Chiếu Dạ quốc mấy hôm nữa sẽ đến kinh thành bái phỏng, thắt chặt tình bằng hữu của hai quốc gia. Ta cảm ơn người nọ xong thì tiếp tục theo hướng Vương phủ mà đi. Sứ giả Chiếu Dạ đến đây là vì cái gì? Mà dẫn đầu đoàn sứ lại là Văn thân vương nữa. Ta nhất thời nhớ đến chuyện lúc trước hắn từng kể. Nếu lần này hội kiến với hắn, ta sẽ mang chuyện của Dịch Cừ nói cho hắn biết chứ? Và liệu Dịch Cừ có bằng lòng gặp hắn không?


Lúc ta trở về hỏi qua Giang Minh Hòa mới biết Dật Huân không có ở phủ. Ngẫm lại thì công việc của hắn thật sự không ít. Hắn tuy rằng không giữ một chức vụ cụ thể nào, nhưng Lăng Vũ rất trọng thị, giao nhiều chuyện cho hắn lo liệu. Có lẽ đôi khi không giữ chức vụ đối với Dật Huân mà nói là một chuyện thật vất vả.


Ta đến xem qua thương thế của Dịch Cừ đã hồi phục được mấy phần, sau cùng vẫn chẳng nói cho ông ta biết chuyện của Văn thân vương. Dịch Thường Hoan đã có thể bắt đầu đứng dậy. Lúc ta đến thấy hắn đang cùng Dịch Cừ ở bên giường trò chuyện vui vẻ. Gặp ta đi vào hắn cũng không nói gì, chỉ đứng dậy tránh sang một bên. Thấy hắn không có phản ứng nên ta chỉ ngồi một lúc rồi rời đi. Lúc đến cửa viện thì nghe phía sau có tiếng bước chân, là Dịch Thường Hoan vừa thở hổn hển vừa gọi ta. Ta dừng bước nhìn hắn:


"Có chuyện gì sao?"


Dịch Thường Hoan đứng cách ta một quãng, cả người có chút run rẩy mà nói với ta – "Cảm ơn ngươi!"


Thanh âm rất nhỏ, người nói sau khi dứt lời cũng vội vàng bỏ đi. Ta nhìn theo thân ảnh của hắn, nhẹ nhàng thở một hơi, chỉ mong hắn hiểu được sau này bản thân phải nên làm như thế nào cho tốt.


–––


Ta ngồi ở nhà thủy tạ, miễn cưỡng dựa vào tay vịn. Chớp mắt đã vào tháng ba, thời tiết cũng đã ấm dần lên. Từ vị trí ngồi của ta mà nhìn thì cảnh sắc so với hơn một tháng trước đã thay đổi nhiều. Thanh Hoàn ở một bên nhìn ta – "Công tử đang nhìn gì vậy?"


"Ngươi xem, lá bắt đầu đâm chồi nảy lộc rồi." – ta đưa tay chỉ mấy nhành liễu ở bờ bên kia.


"Vậy thì sao ạ?" – Thanh Hoàn nhìn ta không hiểu. Vốn ta đã sai Trà Chúc đến trông nom Dịch Cừ, Dật Huân lo lắng ta bên người không có ai theo hầu nên mới cử Thanh Hoàn đến cho ta.


"Là mùa xuân..." – ta thở nhẹ. Cuối đông năm ngoái đã xảy ra không ít sự tình, làm cho ta không kịp chống đỡ, bất tri bất giác khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, cũng khiến cuộc sống của ta đảo lộn biến hóa. Thời điểm trước kia ở Thanh Liên sơn trang tuy rằng cần phải quản lý sơn trang, xử lý chuyện buôn bán, nhưng kỳ thật có thể coi là một cuộc sống giản đơn. Còn hiện tại ta đối với con người và sự việc đều đã có thay đổi lớn lao, tất cả như những cảnh tượng kỳ lạ đột ngột xuất hiện trong một giấc mơ bình thường, làm người ta có cảm giác không đúng lắm.


Ta và Dật Huân mến thích nhau, biết được thân gia bối cảnh của nhị vị sư phụ, gặp lại người cữu cữu cùng chung huyết thống với chủ nhân của thân thể này, hết thảy như một cơn lốc xoáy mãnh liệt mang ta cuốn đi, không có cách chi thoát được. Đại sư phụ nói ta xa rời thế tục, nói ta lãnh đạm, hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, nhưng thật ra Đại sư phụ làm sao biết bên trong cơ thể đứa trẻ ấy là một linh hồn đã hai mươi tuổi rồi. Không nhập thế tục cũng không sao, những gương mặt xấu xa của người đời ta đã thấy qua nhiều rồi, để ý thì sao, mà không để ý thì sao? Không phải là "nhân bất vi kỷ"[1] cả đấy ư?


Ta quay lại thấy Thanh Hoàn đang thèm thuồng nhìn mấy món điểm tâm trên bàn thì không khỏi buồn cười. Thanh Hoàn này với Trà Chúc thật là giống nhau, hay chúng là huynh đệ bị thất lạc? Ta lắc nhẹ đầu cố xua đi ý nghĩ ấy – "Điểm tâm trên bàn nếu thích thì cứ ăn đi."


"Tiểu nhân có thể ăn thật sao?" – Thanh Hoàn nhìn ta.


"Có thể!"


Thanh Hoàn lúc này mới cẩn thận đưa tay cầm lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, hai mắt híp chặt lại, thần tình tươi cười – "Công tử, ngon thật là ngon. Điểm tâm của Tân Hoài đúng là rất ngon." – sau đó lại có chút lo sợ bất an – "Công tử, điểm tâm này là Vương gia dặn dò mua riêng cho công tử dùng, giờ tiểu nhân lại ăn mất của người thì liệu có sao không?"


"Điểm tâm mua về là để ăn, còn ai ăn mà chẳng được. Nhưng ngươi ăn thật sự thấy ngon đến vậy sao?" – ta nhìn phía bàn thức ăn.


"Dĩ nhiên rồi. Tân Hoài chính là cửa hiệu lâu đời về điểm tâm. Loại điểm tâm này lúc mới ra lò phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được, chậm chân là chẳng còn đâu."


"Đặc biệt đến vậy à? Ta đây chắc phải nếm qua một chút rồi." – ta cười cười cầm lấy hơn nửa miếng bánh màu trắng như ngọc cho vào miệng. A, đích xác là không tệ. Ăn từ đầu cho đến cuối mùi vị không hề thay đổi, cũng không quá ngọt, cắn một miếng liền lập tức trôi ngay xuống bụng. Quả nhiên điểm tâm của Tân Hoài làm không tồi.


"Vương gia!" – Thanh Hoàn đột ngột kêu lên.


Ta quay đầu nhìn thì thấy Dật Huân đã đến nơi liền cười với hắn. Dật Huân ngồi xuống bên cạnh ta – "Đầu còn đau không? Hôm qua Tiểu cữu cữu phái người trở về thông báo, bảo ngươi uống nhiều rượu quá nên phải nghỉ lại Lưu phủ một đêm. Hiện tại thấy trong người như thế nào?"


"Không có việc gì. Chỉ là cái món canh giải rượu không dễ uống chút nào."


Dật Huân cả cười – "Canh không khó uống thì làm sao giúp tỉnh rượu được? Ngươi chỉ cần đừng uống say thì sẽ không cần uống thứ đó nữa."


"Văn thân vương muốn đến Hoài Anh sao?" – ta hỏi.


"Phải, đã thấy cáo thị rồi sao?"


"Không tự mình nhìn thấy, là hỏi người khác mới biết." – sực nhớ đến hai hạt châu được Văn thân vương lưu lại làm mắt cho người tuyết, ta cười nói – "Vậy là vừa vặn có thể mang hai hạt châu kia trả lại cho y." – sau cùng lại nghĩ đến thời điểm tuyết lở y đã nhượng áo cho ta mặc qua cơn lạnh. Chiếc áo đó đến giờ ta vẫn còn giữ.


"Bọn người Văn thân vương đến đây, có thể ta sẽ bị giao trọng trách tiếp đãi. Dù sao cũng không có khả năng mỗi ngày đều phải cùng Lăng Vũ làm việc, nhưng Văn thân vương thân phận không thấp, mà đủ tư cách tiếp đãi người của hắn, lại là người đã từng tiếp xúc qua có chút ít hiểu biết, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có ta. Cho nên khoảng thời gian này ta có thể sẽ hơi bận rộn."


"Ừ, tốt thôi!" – ta gật đầu đối với việc này chẳng chút dị nghị. Ta đây không phải tiểu hài tử để cần có người mỗi ngày đều ở bên cạnh. Ở bên ta là việc tư, nếu đem so với quốc gia chính sự thì sao có thể quan trọng hơn. Đạo lý này ta vốn rất rõ ràng.


"Tiêu đáp ứng sao mà dễ dàng thế, làm cho ta cảm thấy thật buồn." – Dật Huân cười ôm ta.


Ta nhìn hắn đầy kỳ quái, dùng ánh mắt hỏi hắn là vì sao.


"Điều này cho ta cảm giác ta đối với Tiêu mà nói, có thể không là gì cả."


"Ngươi biết là ta không có ý đó mà." – ta cũng cười, lòng thừa biết Dật Huân thật sự không có ý bảo bản thân mất hứng thú, chỉ là tiện mồm nói đùa thế thôi.


"Ta biết. Cho nên mới cảm thấy Tiêu không xem trọng ta." – hắn cúi đầu mang theo hơi thở ấm áp phủ lên vành tai ta, làm cho ta không nhịn được phát run lên một chút. Sau đó lại nghe tiếng cười khẽ của hắn.


–o0o–


Chương 102


–o0o–


Dật Huân lại hôn ta, ta cũng không phản đối mà đáp lại nụ hôn của hắn. Ừm, ta mơ hồ nhớ hình như đã vài ngày không cùng hắn thân mật rồi. Thanh Hoàn đã sớm lẻn đi chỗ khác, để lại hai chúng ta ở nhà thủy tạ. Ta đưa tay chạm vào mặt hắn, vô tình tay áo trượt xuống để lộ chuỗi tràng hạt bằng ngọc. Dật Huân kéo tay ta đến gần, tinh tế nhìn một lúc mới cười hỏi – "Đây là của Lưu thái phu nhân cho ngươi?"


Ta gật đầu ngạc nhiên – "Làm sao ngươi biết?"


Dật Huân ôm lấy ta giải thích – "Trước đây ta từng thấy qua Lưu thái phu nhân đeo vật này ở tay, hình như là vật mà bà ấy rất thích, gần như là không bao giờ rời ra khỏi người. Thật không ngờ bây giờ bà ấy lại mang tặng cho ngươi."


Ta sửng sốt cúi đầu nhìn chuỗi tràng hạt. Ta vốn chỉ biết đây là đồ vật tùy thân của Thái phu nhân nhưng hoàn toàn không ngờ là vật mà bà ấy yêu thích nhất. Quả nhiên ta nhận vật này là không đúng rồi.


"Mau nói cho ta biết rốt cuộc ở Lưu gia đã xảy ra những chuyện gì? Sao Tiêu Nhi của ta lại uống rượu? Bộ dạng Tiêu Nhi lúc uống rượu lẽ ra chỉ có mình ta được thấy thôi chứ." – Dật Huân vừa cười vừa nói, ngữ khí vẫn ôn hòa nhưng ngôn từ đã có phần bá đạo.


Ta chậm rãi mang những chuyện xảy ra ở Lưu phủ kể cho hắn nghe. Lúc kể đến đoạn Nam Nguyệt đối với ta nghi kị thì Dật Huân nắm chặt tay ta hơn một chút, ta cũng cười nhẹ siết lấy tay hắn. Ta không nói qua về quan hệ của mình với Nam Mai, Nam Nguyệt. Việc này đã phủ bụi mờ tầng tầng lớp lớp, ta chẳng muốn để ý đến nữa làm gì. Lại nói tỷ muội Nam gia kia cơ hồ lúc ấy không chú ý, hoặc là có chú ý đến ta mà hoàn toàn không nghĩ sự tình lại kéo từ Danh Tùng đến tận nơi này. Xem ra ta nên tinh tế cân nhắc cẩn thận.


Ta cùng Dật Huân trở về phòng, bởi ta muốn tẩy rửa. Dật Huân ôn hòa với ta, bên môi mang theo ý cười thâm sâu. Mặt của ta lập tức tỏa nhiệt, trừng mắt liếc hắn. Hắn lại cứ bên tai ta nhẹ giọng nói một câu – "Thực muốn ăn ngươi mà."


Không làm phiền đến người khác nên ta tự lấy y phục cho mình, nghĩ một lúc lấy hộ cả phần của Dật Huân. Xoay người sang thấy Dật Huân đang cười nhìn ta, ánh mắt ôn nhu. Ta vội dúi y phục vào ngực hắn – "Tự mình cầm lấy đi!"


Dật Huân không lên tiếng, chỉ lẳng lặng tiếp nhận y phục ta đưa, khoác lên trên một cánh tay, tay kia nắm lấy tay ta. Hai người cả buổi chẳng nói một lời, cứ lặng thinh mà bước.


Dục trì mỗi ngày đến có người đến quét dọn, lau chùi sạch sẽ, nước trong ao cũng được thay đổi, bên cạnh ao còn được trải một lớp tinh dầu của trà quả. Ta nghiêng người mang y phục đặt vào giỏ trúc, vừa định đứng dậy đã bị Dật Huân kéo vào trong vòng tay, lần lượt hôn từ dưới lên trên. Ta đưa tay ôm lấy hắn, cùng hắn thân mật va chạm. Dật Huân một tay đỡ sau đầu ta, tay còn lại đặt bên hông, gắt gao mang ta siết chặt trong lồng ngực. Trâm cài tóc của ta bị hắn rút ra khiến tóc dài xổ tung phủ lên lưng và vai. Ta không phục nhìn hắn, đưa tay rút cây bạch ngọc trâm trên đầu hắn, tóc đen lập tức trút xuống, màu đen của tóc tựa như màu mực, sáng lấp loáng xinh đẹp.


Dật Huân hôn ta, chậm rãi mang y phục của ta cởi bỏ. Ta giúp hắn một chút, thở hổn hển nói – "Ngươi sao lại chỉ cởi y phục của ta mà y phục của chính mình thì không cởi?"


Dật Huân khẽ cười – "Chuyện này mà cũng so đo à? Vậy là muốn cởi y phục của ta phải không? Được, để ta xem Tiêu động thủ như thế nào?"


Hắn cúi đầu mang theo âm thanh tràn đầy mị lực, đôi mắt phượng khẽ nhắm hờ, sóng mắt lưu chuyển, bên môi là nụ cười khiêu khích, giơ tay nhấc chân đều là sự tà tứ mê hoặc. Hình dáng này của Dật Huân làm ta chỉ muốn mang hắn giấu thật sâu, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy nữa. Hắn bây giờ so với lúc bình thường hòa nhã thật không giống nhau, lại nhớ đến Tạ Sĩ Nghi có nói tiểu quan đứng đầu bảng so ra cũng còn kém Dật Huân. Ta hoàn toàn đồng ý với những lời này...


Ta giống như bị mê hoặc liền đưa tay cởi y kết của hắn. Hai bên dây dưa mãi cho đến khi trên người chỉ còn lại một chiếc áo đơn. Đi từ chỗ mực nước cạn đến chỗ sâu hơn một chút thì nước thoáng hơi nóng càng khiến cho người ta cảm thấy tim đập mạnh, mặt đỏ bừng. Nhìn thân thể người cách một lớp y phục ướt thật là một cảm giác mới lạ. Đột nhiên tâm tính đùa vui của ta nổi lên, vội dùng tay vốc nước tưới vào người Dật Huân, một lớp vải dệt mỏng manh bị nước làm cho ướt át, nhìn qua trong suốt như thể làm bằng chất liệu thủy tinh, gắt gao dính sát vào người.


Như ẩn... như hiện...


Dật Huân nháy mắt nhìn ta, cười tựa như không. Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn phong tình của hắn, suy nghĩ nhất thời đóng băng.


"Nhìn gì vậy?" – Dật Huân nhẹ giọng hỏi.


Ta phục hồi lại tinh thần, khúc khích cười – "Nhìn ngươi thật xinh đẹp."


Dật Huân khẽ hạ mắt không nói lời nào, lập tức đến gần ta, mang ta đặt ở vách đá của dục trì, phía sau lưng đè lên tường hơi đau. Dật Huân ra tay thật biết nặng nhẹ, ngay lập tức đã bắt giữ được ta.


Nhẹ nhàng kêu rên một tiếng, ta nhíu mắt nhìn hắn. Là bởi mới rồi động tác quá mạnh nên nước ao tung tóe cả lên, hết thảy mặt mũi đều là nước, khiến ta nhịn không được cười. Dật Huân cúi đầu mang theo chút ý trừng phạt liếm cắn hai điểm nhỏ trước ngực ta, một bàn tay cho vào giữa hai chân ta mà chơi đùa. Hơi thở ta dần hỗn loạn, ngửa đầu về phía sau, mấy lời than thở trong miệng chợt trở nên đứt quãng .


Vô lực nhìn thân mình bị hắn ôm, ta nằm trong lòng hắn, không nghĩ đến việc động đậy. Hắn vuốt ve lưng ta, từng chút, từng chút lộ ra hương vị tuyệt mỹ. Ngón tay mang theo làn nước bắt đầu tiến nhập vào bên trong cơ thể làm ta nhịn không được, căng thẳng cả người lên. Dật Huân lại hôn môi ta, giúp ta thả lỏng thân thể.


Ta lỏng người ra, đưa môi hôn hắn, từ từ mở rộng thân thể nghênh đón hắn tiến vào


Hắn chậm rãi đẩy đưa, ta khẽ nhíu mày, Dật Huân liền kiên nhẫn dừng lại, vỗ về ta nhẹ nhàng, làm cho ta mau chóng thích ứng. Ta ôm chặt cánh tay hắn, Dật Huân hôn ta sâu hơn, chậm rãi tiếp tục đẩy vào, một chút, một chút cho đến lúc hoàn toàn ép sát. Hắn ôm siết lấy ta, dục vọng liên tục rút ra đẩy vào thật sâu. Thân thể ta cũng nhẹ nhàng run rẩy, theo động tác của hắn mà đong đưa. Vòng eo của Dật Huân từ từ lui về phía sau, một lần nữa tiến mạnh vào.


Ta nhịn không được, kêu lên một tiếng sợ hãi, đổi lại được một tiếng cười của hắn. Cuối cùng ta phát ra tiếng rên rỉ, cả hai dần dần mạnh mẽ thở dốc. Khoái cảm kịch liệt làm cho ánh mắt ta tê dại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.


Có lẽ trải qua lâu thật lâu ta mới chậm rãi tỉnh táo lại. Khẽ cựa mình mới biết bản thân đang ở trong vòng tay Dật Huân. Hắn thấp giọng nói – "Nhắm mắt lại đi, ta giúp ngươi tẩy rửa đầu tóc."


Ta nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận đôi tay của hắn đang luồn sâu nhẹ nhàng vào tóc mình, thay ta tẩy rửa, nước ấm được vốc nhẹ lên đầu, cảm giác ấm áp len lỏi vào từng tế bào. Ta cảm thấy thoải mải vô cùng, lại càng buồn ngủ hơn.


"Tốt rồi!" – Dật Huân vỗ nhẹ vào mặt ta. Ta từ mở mắt ra, nhìn sâu vào mắt Dật Huân rồi ngồi dậy, đưa tay kéo hắn lại gần – "Vậy ta đây cũng giúp ngươi một phen có được không?"


"Được!" – Dật Huân cười.


Ta đứng dậy đến bên dục trì mà ngồi, để cho Dật Huân tựa đầu lên chân mình, dùng nước thấm ướt tóc hắn, lại lấy túi hương chà xát nhẹ, ôn nhu tẩy trừ. Ta không dám mạnh tay sợ làm hắn đau, lại càng sợ sẽ lộng phá mái tóc tuyệt đẹp của hắn. Dật Huân hai mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ rung nhìn rất ngây thơ vô tội, khiến người khác phải động lòng. Người đang ở trạng thái như thế này thì sẽ chẳng ai dám tin, hắn trong lúc làm chuyện đó động tác muôn phần kịch liệt.