Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 71
–o0o–
Sau khi thay đổi xiêm y, chỉnh trang đầu tóc, ta liền theo Diệp Hành nhập cung. Ngồi trong xe ngựa, ta cực kỳ hoài nghi chẳng hiểu Thái hậu triệu kiến ta rốt cuộc là vì cái gì. Tạ Dật Huân không trở về, bây giờ lại gọi ta đi, làm ta chợt nghĩ đến việc đã bị cáo trạng. Ta vốn nhớ rõ Dật Huân có nói Giang bá là người trong cung đi ra, sau cũng có hỏi qua mới biết Giang bá là người của phủ Nội vụ. Bởi vì phụ thân của Dật Huân thân thể không tốt, mẫu thân hắn cũng rất dễ tính lại vừa muốn chiếu cố phu quân, thế nên tiên hoàng mới cử Giang bá đến làm quản gia. Quả nhiên Giang bá làm việc lưu loát, ý nghĩ cũng khôn khéo. Nhưng hiện giờ ta lại nghĩ phải chăng Giang bá này làm việc đã lưu loát quá mức, khôn khéo quá phận? Ta cứ suy nghĩ mãi, môi chẳng tránh khỏi cười nhạt. Lấy hiểu biết của ta đối với Dật Huân mà nói, Giang bá làm như vậy chỉ sợ lại càng khiến hắn không hài lòng.
"Hàn công tử, đã đến nơi rồi. Xe ngựa chỉ có thể đến được nơi này, sau đó phải đi bộ." –Diệp Hành ở bên ngoài nói vọng vào
"Được!" – Ta nghe xong liền rời xe bước xuống, giương mắt ngó quanh đánh giá xem nơi đang đứng là nơi như thế nào.
Đây là một con đường thật dài, đứng gần đó là các hoàng thành thị vệ mình mặc giáp phục. Xe ngựa chúng ta dừng ở ngay thị vệ gần nhất. Diệp Hành hướng về ta thủ lễ, ta gật đầu theo hắn bước đi. Dọc đường đi thị vệ hoàng cung không ai ngăn cản khiến ta có chút kinh ngạc. Diệp Hành làm sao có thể an nhiên mang theo khoái đao đi lại trong cung thế này. Chẳng lẽ Hoàng đế cho phép thị vệ mang theo binh khí nhập cung sao? Nghĩ như thế ta liền bật ra câu hỏi. Diệp Hành tuy có chút kinh ngạc song vẫn trả lời ta, kết quả lại khiến cho ta thấy mông lung. Hóa ra Diệp Hành là ngự tiền tam phẩm đới đao thị vệ do Hoàng thượng ngự phong, được phép mang theo khí giới đi lại trong cung. Ta vừa suy nghĩ vừa bước theo Diệp Hành nên chẳng thể nhớ rõ đã đi qua bao nhiêu hành lang lầu các, mãi sau mới nghe hắn bảo đã đến nơi. Dừng bước lại, trước mặt là một tòa đại điện hoa lệ, phía trên có treo biển "Tà Dương điện". Nơi này chính là chỗ ở của Thái hậu sao?
"Hàn công tử, thuộc hạ chỉ có thể đưa người đến đây, tiếp sau đều có công công nhận lĩnh trách nhiệm dẫn đường, thỉnh công tử an tâm." – Diệp Hành lại thi lễ.
"Đa tạ Diệp thị vệ." – Ta gật đầu đáp.
Khi đương nói chuyện có một người vận y phục nam tử màu lam bước ra, nhác thấy Diệp Hành liền tươi cười
"Diệp thị vệ, Lưu mỗ đang nghĩ ngài sao còn chưa quay lại, bèn đi ra trông xem thì ngài đến, lại vừa khéo đúng lúc." – Nói rồi chuyển hướng sang ta, cúi nửa người cung kính " Vị này phải chăng là Hàn công tử? Mau mời đi theo ta, Thái hậu đợi đã lâu rồi."
Diệp Hành đối với người nọ gật đầu thủ lễ – "Làm phiền Lưu công công." – thuận tay đưa vài thứ đến tay ông ta.
"Diệp thị vệ ngài yên tâm. Hàn công tử đây là ai chứ, chẳng phải là tâm can của Vũ Duệ Vương gia sao? Lưu mỗ tất phải biết nhìn, sẽ hầu hạ thật tốt mà." – Lưu công công mang đồ vật cất đi, thần thái tươi cười.
"Hàn công tử mời theo Lưu công công đi vào, Vương gia cũng ở bên trong ấy." – Diệp Hành nói.
Ta gật đầu – "Thỉnh Lưu công công dẫn đường."
"Hàn công tử, mời đi lối này."
Quả nhiên đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Lưu công công suốt đường đi chẳng quan ngại gì, nhỏ giọng đem lời chỉ bảo ta lúc thấy Thái hậu thì nên làm gì, nói gì, hành lễ ra sao nhất nhất nói ra. Ta một bên nghe, một bên nói lời cảm tạ, lòng chẳng ngờ lại có nhiều quy củ đến vậy, may mà Diệp Hành biết ý đã cho vị công công này chút lợi ích, bằng không ông ta cái gì cũng không nói. Ta từng xem qua phim truyền hình biết được chút ít, cũng nắm được đôi ba phần. Hiện giờ nghe Lưu công công nói ít nhiều, thấy cũng không sai biệt là mấy. Cứ như vậy một đường thẳng đến bên trong, trước mặt là cửa lớn, đứng ngay trước cửa là một thiếu nữ. Lưu công công dừng bước nói với ta:
"Thỉnh Hàn công tử ở đây chờ một lát, Lưu mỗ đi bẩm báo trước, tức khắc sẽ trở lại."
Ta cũng ngừng lại, hơi khom người – "Thỉnh công công!"
Lưu công công thật nhanh đã quay trở lại – "Thái hậu cho gọi, mời công tử theo ta."
Ta gật đầu, rồi theo ông ta đi vào. Đi vào một gian điện bên trong, Lưu công công quỳ xuống bẩm – "Bẩm Thái hậu nương nương, Hàn công tử đến rồi."
Ta cũng quỳ xuống nói – "Thảo dân Hàn Tiêu khấu kiến Thái hậu nương nương, chúc Thái Hậu nương nương vạn phúc."
"Bình thân!" – một giọng nói ung dung cất lên.
"Tạ ơn Thái hậu nương nương!" – Ta đứng lên, khẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ngồi ở giữa điện là một nữ nhân trung niên, thân vận hoa phục xanh đen thêu hình loan phượng, trên người đeo rất nhiều trang sức, trên đầu cũng có đính trang sức, nhìn cao quý tột bậc. Đây chắc hẳn là Đương kim Thái hậu, di mẫu của Dật Huân, tỷ tỷ của Đại sư phụ. Ánh mắt ta chuyển đến bên cạnh, Dật Huân đang tọa ở mé tay phải chủ vị liền khẽ gật đầu.
"Nghe Dật Huân bảo ngươi là đồ đệ của Yến Thanh?" – Thái hậu nhìn ta hỏi chuyện mà giọng chẳng để lộ cảm xúc.
"Hồi bẩm Thái hậu nương nương, chính phải." – ta rũ mắt xuống mà đáp.
"Được lắm!" – Thái hậu bưng tách trà bên cạnh lên nhấp một ngụm. – "Ngồi đi!"
Thái hậu vừa dứt lời liền có tiểu thái giám mau mắn mang đến một chiếc ghế dựa.
"Tạ ơn Thái hậu nương nương ban thượng tọa." – ta tạ ơn xong liền ngồi xuống. Đã có ghế thì tự nhiên phải ngồi, chẳng cần vì quá cung kính mà phải đứng, chỉ là tự làm khổ bản thân mình. Ta đây cũng chẳng phải loại người ngược đãi chính mình.
"Đại sư phụ ngươi và Trọng Ninh đều tốt cả chứ?"
"Hồi bẩm Thái hậu nương nương, nhị vị sư phụ đều tốt cả."
"Bọn họ lần này lại đi đến nơi nào rồi?"
"Hồi Thái hậu nương nương, Hàn Tiêu không rõ. Nhị vị sư phụ rất ít khi nói đến sẽ đi đến đâu, quá nửa là nghĩ đến đi đâu liền đi đến đó. Mà dẫu cho từ đầu có cho biết, bảo là sẽ đi chỗ này, cuối cùng cũng chẳng nhất định sẽ đến chỗ đó." – Ta cứ theo sự thật mà nói.
Thái hậu bên môi lộ ra ý cười – "Hai người kia nhiều năm như vậy mà tính tình vẫn chẳng thay đổi gì cả."
Ta trầm mặc không nói gì. Thái hậu nói ra lời này chẳng nhằm vào ai, bất quá chỉ là tự nói cho chính mình nghe.
"Ta lại cảm thấy tiểu cữu cữu và Ninh thúc sống như vậy thật tốt, rất tự tại." – Dật Huân nói.
Thái hậu liếc mắt oán trách – "Ngươi cũng đừng nghĩ sẽ học theo bọn chúng. Dù ta cho phép, cũng chưa chắc Hoàng thượng sẽ đồng ý.
Ta Dật Huân nghe xong cười bảo "Di nương nói rất đúng. Ta có lẽ không được như thế."
Thái hậu bảo một câu – "Các ngươi từ nhỏ ở cùng nhau, nghĩa nặng tình thâm, hiện giờ Hoàng thượng đương lúc cần người, ngươi lại nỡ nhẫn tâm rời đi sao, thật sẽ cảm thấy an lòng? Thật là một chút lương tâm cũng không có, uổng công bổn cung đây thương ngươi... Hơn nữa ngươi văn tài võ lược, lẽ ra nên vì vua vì nước mà trổ tài, kẻo sẽ phí hoài. Hàn Tiêu, ngươi nói xem có đúng không?"
A, bọn họ nói chuyện nhà bọn họ, sao lại lôi cả ta vào? Tuy thế, ta vẫn đáp – "Thái hậu nương nương nói rất đúng."
–o0o–
Chương 72
–o0o–
Chúng ta cứ thế tán gẫu, Thái hậu có khi quay sang hỏi ta một hai câu, báo hại ta phải luôn chuyên tâm lắng nghe, phòng ngừa trường hợp người hỏi đến mà ta lại chẳng biết câu chuyện đã đến đâu. Thật sự rất buồn cười, chẳng biết Thái hậu rốt cuộc là nghĩ cái gì nữa. Bà ta cứ như thế truyền ta đến đây, rồi lại cứ nói về việc nhà, khiến cho ta chẳng thể đoán ra ý tứ. Quả là người đã chấp chưởng hậu cung nhiều năm thì lòng dạ cũng thâm sâu khó lường như thế.
"Hồi Thái hậu, chẳng hay người đã muốn dùng bữa tối hay chưa?" – Lưu công công tìm ra một khoảng ngừng giữa cuộc nói chuyện mà cẩn thận dọ ý.
Bữa tối? Đã trễ thế rồi sao? Ta đột nhiên thấy kinh ngạc, lúc này mới để ý trong điện đã lên đèn.
"Chà, thật sự là đã tán gẫu đắc ý đến mức cả thời gian cũng quên đi. Thôi thì truyền lệnh chuẩn bị bữa tối. Dật Huân, ngươi lưu lại dùng bữa xong hẵng về, cả Hàn Tiêu cũng lưu lại nếm chút hương vị xem thử ngự thiện của hoàng cung so với vương phủ kia như thế nào.
Ta hạ thấp người – "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Thái hậu mỉm cười nhìn ta – "Hàn Tiêu phải chăng cảm thấy cùng một lão nhân như ta chuyện phiếm thực là vô vị?"
"Lẽ nào lại thế? Thái hậu nghĩ nhiều rồi." – Ta cười yếu ớt. Tuổi của Thái hậu thực ra không lớn, nếu là ở thế giới của ta cũng chỉ ở lứa trung niên, nói đến già cả thì còn quá sớm. Chính là ở thế giới này con người sống không mấy thọ, thành ra tuổi của người có thể tính là già.
Dùng xong bữa tối lại ngồi một lúc, sau Thái hậu mới nói – "Thiện đã dùng xong, trời cũng tối, các ngươi trở về đi thôi, bằng không cửa hoàng thành đóng rồi thì muốn xuất cung sẽ phiền toái. Hôm nay vui vẻ cả ngày ta cũng có chút mệt mỏi, muốn sớm nghỉ ngơi."
"Vậy ta đưa người vào bên trong." – Tạ Dật Huân nói xong liền đứng lên. Ta cũng theo đó mà đứng lên.
Thái hậu để cho Tạ Dật Huân giúp mình, nhìn ta một lúc rồi đột nhiên nở nụ cười – "Ngươi thật ít nói, hỏi gì thì đáp nấy. Nếu ngươi không chê ta phiền thì lúc nào có thời gian lại tiến cung theo ta giải sầu, được không?"
Ta vội đáp lời ưng thuận.
Thái hậu liền theo Dật Huân đi vào, ta một mình lưu lại bên ngoài, nhìn quanh bốn phía, trong điện khắp nơi đều là ánh nến, tĩnh lặng bao trùm. Đột nhiên ta cảm thấy làm Thái hậu quả chẳng dễ dàng. Lúc trượng phu còn tại vị, người ngoài việc cùng người khác chia sẻ tình cảm phu thê còn phải rộng lượng chẳng thể ghen tuông, bằng không thì không đủ đức độ của bậc mẫu nghi thiên hạ. Trượng phu khuất núi, con trai đăng cơ, lại phiền đến người trông coi cả một tòa đại điện, một mình cô đơn lẻ bóng. Vậy mới thấy, vinh hoa phú quý thì sao, nói không chừng còn không sánh nổi với dân chúng tầm thường, ít nhất còn có con cháu bầu bạn hàng ngày.
"Đang suy nghĩ gì vậy? Biểu hiện có vẻ không vui?" – cằm của ta bị một người nhẹ nhàng nâng lên, trông lại thì thấy Tạ Dật Huân đang ôn nhu nhìn mình.
"Không có gì! Chúng ta có thể đi được chưa?" – ta mỉm cười.
"Ừ!"
Ta cùng Tạ Dật Huân trở ra phía ngoài, ven đường đều được bọn cung nữ, thái giám thỉnh an, Dật Huân cũng chỉ tùy ý gật đầu, tay vẫn nắm chặt tay ta. Ra đến cửa cung, vừa ngồi lên mã xa, Tạ Dật Huân liền hôn ta. Ta ngẩn ngơ đáp lại hắn đến lúc cả hai đều thở dốc mới ngừng lại. Tựa vào vai hắn, ta cảm thấy mệt mỏi chẳng muốn nói chuyện, nguyên lai là hôm nay đã nghe người ta nói nhiều quá rồi.
"Di nương đối với ngươi ấn tượng không tồi." – Tạ Dật Huân đưa tay khẽ vuốt nhẹ lưng ta.
Ta mãi mới hiểu được hắn đang nói cái gì, nhất thời thấy kỳ quái, Thái hậu đối với ta ấn tượng không tồi sao?
"Nếu mệt thì nằm xuống đi!" – Tạ Dật Huân vỗ vỗ lên ghế mà nói.
Ta nhìn một chút rồi thuận theo, tựa đầu gối lên chân hắn.
"Nếu không thích ngươi, di nương sẽ chẳng lôi kéo ngươi cùng nói chuyện mà cứ bỏ mặc ngươi cũng được. Trước kia hoàng bá phụ có lần không biết vì sao làm cho di nương giận, cả ngày hoàng bá phụ cùng người nói chuyện đều bị ngó lơ, lại cứ cùng người ngoài mà nói, khiến mấy người đó mồ hôi ướt đẫm cả ra. Hai người ấy chẳng ai dám đắc tội, mà kiểu gì thì cũng là không có kết cục tốt. Cuối cùng vẫn là hoàng bá phụ nhượng bộ nhận sai mới hiểu rõ sự tình ra làm sao." – Tạ Dật Huân cười nói.
Ta cũng cười, thật khó tượng tượng trong Hoàng gia cũng có những loại chuyện này.
"Ngươi hiểu rõ chuyện hôm nay là vì sao đúng không?" – ta hỏi.
Hắn nhìn ta cười, trong lòng biết chắc ta đang nói đến chuyện gì.
"Giang bá lớn tuổi, lẽ ra không cần xen vào chuyện thị phi nữa. Ban đầu sợ Giang bá không có việc gì làm sẽ buồn nên ta đã đem thiên viện phía tây giao cho ông ta xử lý. Hiện giờ xem ra vẫn là nên tìm người khác. Phần Giang bá để ông ta về dưỡng thọ thì tốt hơn." – Tạ Dật Huân bâng quơ nói.
"Ta rất ngạc nhiên. Cho dù Giang bá là từ phủ Nội vụ đến, lại là Quản gia của Vương phủ, nhưng lần này làm ra chuyện như vậy thật không hay." – Ta đang nghĩ Giang bá quả thật rất bất kính với chủ nhân, có lẽ phải cho đến Anh quốc học tập cái gọi là quản gia hoàn mỹ, để ông ta có ngôn hành, cử chỉ đúng mực.
Tạ Dật Huân cười cười – "Lại nói tiếp thì thật sự phụ vương và mẫu phi ta cũng có lỗi phần nào. Bọn họ quá mức ỷ lại vào Giang bá, chuyện gì đều phải hỏi ông ta. Thế là Giang bá từ đó hình thành ý thức rằng trong vương phủ chuyện gì cũng phải có ông ta nhúng tay vào mới xong. Lần này ta mang ngươi trở về, không cho ngươi ngụ tại phòng khách mà để ngươi ngụ tại tư phòng, vì vậy mới khiến Giang bá luôn câu nệ hình thức kia bất mãn. Ông ta lại mang cái tư tưởng đó xông ra, tự chủ trương mọi chuyện. Ta phạt bọn người dưới chính là để lập uy, làm cho vương phủ phải biết ai mới là chủ nhân thật sự."
Ta kinh ngạc lắng nghe, quả thực trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà tâm tư của hắn đã suy tính nhiều như vậy, khiến cho ta không cách nào chuẩn bị kịp. Nghĩ đến một chuyện, ta bèn giật nhẹ ống tay áo của hắn – "Vậy Giang Minh Hòa và phụ thân của hắn liệu có giống nhau không?"
"Minh Hòa rất rõ ràng chính mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, cung cách làm việc không giống với Giang bá. Giang bá đối với việc này rất không vừa lòng, thường buông lời mắng mỏ hắn. Minh Hòa cũng không mấy để tâm, cứ để mặc ông ta mắng, bản thân thì quay đi làm việc."
Ta cùng Minh Hòa tổng cộng trước sau tiếp xúc chỉ được vài lần nhưng cũng cảm thấy đó là một người cẩn thận, khôn khéo nhưng lại không quá lộ liễu.
"Dật Huân, ta nói với ngươi chuyện này."
"Chuyện gì?"
" Ngươi có thể nào để cho Lam Nguyệt cùng các nàng kia trở về Ngọc Tông làm việc không?"
"Vì sao?" – Dật Huân nhướng mày hỏi.
"Ta chỉ cảm thấy là các nàng hầu hạ ngươi đã nhiều năm như vậy, đối với ngươi cũng có lòng yêu thích. Huống hồ so sánh rõ ràng thì ngươi vốn cũng đã hình thành thói quen để các nàng hầu hạ. Nhóm thị nữ vừa đến không quen việc, cũng không làm vừa ý ngươi. Ngươi phạt hạ nhân để thị uy, mục đích cũng đã đạt được rồi, cần gì phải thêm kiên trì. Hơn nữa, Giang bá ở vương phủ xây dựng ảnh hưởng sâu nặng, bọn người Lam Nguyệt dù có nghe lệnh ông ta hành sự cũng không phải lỗi quá nặng. Thôi thì ngươi để các nàng trở lại đi."
Tạ Dật Huân trầm mặc một hồi lâu mới thở dài nói – "Tiêu Nhi, tâm ngươi rất hiền từ."
"Từ tâm? Kỳ thật không phải. Ta chỉ là nghĩ không nên để quá nhiều người oán hận mình thôi. Ta còn ngụ lại vương phủ, cũng chưa khẳng định bao giờ mới rời đi, cho nên mới cầu ngươi bỏ qua đi, để người khác ít nguyền rủa ta một chút. Suy cho cùng, ta chỉ vì chính mình thôi." – ta nhìn chăm chú vào hắn, nửa thật nửa giả mà nói.
Tạ Dật Huân nhìn chăm chăm vào ta, một lúc sau nở nụ cười – "Vậy cũng tốt. Ít nhất cũng cho ta biết ngươi nguyện ý ở lại bên cạnh ta."
–o0o–
Chương 73
–o0o–
Sáng ngày hôm sau ta cho người gọi Giang Minh Hòa đến, bảo hắn đem Lam Nguyệt cùng mấy nàng kia trở về. Giang Minh Hòa đánh mắt sang hỏi ý Tạ Dật Huân, thấy Vương gia thoáng gật đầu, hắn liền tuân mệnh đi xuống.
Chỉ chốc lát sau, Giang Minh Hòa dẫn theo bọn người Lam Nguyệt trở lại. Ta nhìn thấy các nàng chỉ mặc mấy bộ xiêm y vải thô, trên người cũng không có cài trang sức gì. Thấy ta và Dật Huân, các nàng liền quỳ xuống. Nhìn hết một lượt, ta đột nhiên phát hiện thiếu một người liền hỏi:
"Ban đầu không phải có bốn người sao? Như thế nào nay chỉ còn có ba?"
Giang Minh Hòa chần chờ một chút mới lên tiếng – "Nhược Ni bị gia phụ tiểu nhân mang đi rồi, nói là an bài ở thiên viện phía tây."
Ta nghe xong không để ý lắm, chỉ gật nhẹ. Xem ra là Giang bá ở thiên viện phía tây thấy cô đơn nên mới mang nàng đi.
"Vậy công tử muốn triệu hồi nàng ta về đây sao?" – Giang Minh Hòa cẩn thận hỏi.
Tạ Dật Huân nghe xong, bỏ sách xuống, thản nhiên nói – "Vậy thì cũng không cần nữa, cứ để nàng ta ở lại bên kia