Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Đăng vào: 11 tháng trước
Long Ngạo Thiên cẩn thận đi về hướng Diệp Khuynh Tuyết vừa chỉ, vừa ngưng thần quan sát một lát, lại không yên lòng dưới ánh mắt nhu tình vô hạn của Diệp Khuynh Tuyết đang nhìn, lúc này tay vừa lộn, lấy ra một tờ linh phù, bắn linh khí nồng nặc vào đó.
Tờ linh phù ấy dưới con mắt Long Ngạo Thiên, rơi nhẹ vào linh nhãn, một lát sau, linh khí vốn bình tĩnh chung quanh đột nhiên xao động, theo linh khí xao động, trước mặt Long Ngạo Thiên dần hiện ra từng quầng sáng lóng lánh, màn hào quang lóe lên, sau đó nhạt dần, cuối cùng chung quanh lại khôi phục lại như bình thường.
Nhìn dị tượng trước mặt, sau khi Long ngạo Thiên cả kinh, trên mặt cũng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, dùng tay vẫy vẫy Diệp Khuynh Tuyết, kêu lên, “Tuyết Nhi, mau tới đây, ở đây có một trận pháp thượng cổ này”
Trong bí cảnh nếu phát hiện dấu vết trận pháp thượng cổ, vậy nói lên nơi này là nơi bí mật vẫn chưa có ai phát hiện ra, chỉ cần không quá xui xẻo, nơi như vậy tu sĩ cuối cùng cũng tìm được đồ tốt, điểm này, trên người bọn Long Ngạo Thiên trước khi tham gia bí cảnh đã được trưởng lão đưa đi nói qua.
Nghe thấy lời Long Ngạo Thiên, trong lòng Diệp Khuynh Tuyết cũng vui mừng, bước lướt lên mấy bước, nói mừng rỡ, “Trận pháp thượng cổ ư? Ngạo Thiên, huynh nói là thật sao? Huynh không lừa muội chứ?”
Thấy bộ dạng nhỏ kích động của Diệp Khuynh tuyết, Long Ngạo Thiên không giấu được nở nụ cười, bảo, “Tuyết Nhi, ta sao dám lừa muội chứ? Ở đây đúng thật là co trận pháp thượng cổ, xem ra vận khí của chúng ta cũng không đến nỗi tệ lắm. Đi”
Long Ngạo Thiên là đệ tử núi trận pháp, cự kỳ tinh thông trận đạo, coi như ở tu chân giới chưa từng thấy trận pháp thượng cổ đi nữa, song hắn cũng hơi hiểu rõ chút.
Vừa rồi sau khi hắn phát hiện ra ở đây hơi dị thường, đã dùng linh phù để dò xét, kết quả đem lại khiến hắn hết sức hài lòng.
“Ngạo Thiên, thật sự tốt quá”
Trong mắt Diệp Khuynh Tuyết chợt lóe lên tia vui mừng, trận pháp thượng cổ, là trận pháp được tu sĩ thượng cổ bày ra, không biết lộ ra là cơ duyên gì nữa? Nếu có thể thuận lợi lấy được bảo vật tẩy tủy thì tốt rồi!
Năm đó lúc nàng ta ở Côn Lôn làm nhiệm vụ, trong lúc vô tình xông vào một động phủ của tu sĩ thượng cổ, kết quả lấy được một viên Tẩy Linh Đan, cũng nhờ viên Tẩy Linh Đan này mà khiến cho tư chất tu luyện của nàng ta được nâng lên một bậc, từ tư chất tam linh căn hạ phẩm biến thành song linh căn trung phẩm, khiến tốc độ tu luyện của nàng ta nhanh không ít.
Chẳng qua, hiện tại nàng ta được sư phụ thu nhận làm đệ tử, tư chất song linh căn trung phẩm vẫn kém chút, nếu lần này có thể tìm được linh đan hay bảo vật tăng tư chất lên cao, đến lúc đó tư chất được tăng lên, trở thành tư chất thượng phẩm, đến lúc đó tự nhiên sẽ không sợ bất kỳ ai bàn tán nữa…
Nghĩ đến đây, Diệp Khuynh Tuyết càng phát ra khát vọng với gì đó trong trận pháp, thậm chí nàng ta còn đắc ý với bản thân đã có dự kiến trước, lúc bỏ qua đám người Tư Duẫn cũng không có cả tên nam nhân ngu xuẩn Long ngạo Thiên này, hiện tại có hắn là đệ tử tinh thông trận pháp ở đây, không lo không phá được linh trận thượng cổ này nữa.
Dĩ nhiên Long Ngạo Thiên không biết được nữ nhân mà mình một lòng ái mộ chỉ là kẻ ngu xuẩn bị người ta lợi dụng, giờ phút này thấy nữ nhân mình thích cao hứng, tâm tĩnh tự dưng cũng ngập tràn sung sướng, hắn có lòng muốn biểu hiện bản thân ra trước mặt đối tượng mình thích, lập tức bảo Diệp Khuynh Tuyết đứng lui sang một bên, bản thân ra sức phá trận.
Ở bên kia.
Trong sơn động, Lâm Nguyệt mất hết sức cuối cùng mới mở ra được vòng bảo hộ nho nhỏ bao quanh trên bệ đá ra, nhìn đồ đặt trên bệ đá, nở nụ cười hài lòng.
Trên bệ đá đặt hai hộp ngọc, một trong hai hộp đó đựng bên trong bốn năm viên nội đan yêu thú phát ra năm luồng sáng khác nhau, trong đó có ba viên nội đan bốn màu, là nội đan yêu thú cấp năm, còn hai viên, một viên năm màu, cũng chính là nội đan yêu thú cấp sáu, mà để Lâm Nguyệt thêm vui nữa là, trong đó còn một viên nội đan sáu màu!
Nội đan yêu thú sáu màu nha, đây chính là nội đan yêu thú hóa thần trong truyền thuyết đó, phải biết rằng yêu thú và tu sĩ cũng không giống nhau, cùng cấp bậc, tu sĩ tuyệt đối không phải là đối thủ của yêu thú da dày thịt thô, mà ở giới tu chân, yêu thú hóa thần đã có thể biến thành hình người, hơn nữa tồn tại ở giới tu chân là vô địch, bởi vậy có thể lấy được nội đan yêu thú này thì trân quý tới mức nào rồi!
Nội đan yêu thú có tác dụng rất lớn với tu sĩ, chẳng những có thể dùng để bày trận luyện khí, hơn nữa còn có thể dùng để luyện đan, thậm chí tu sĩ có thể đem nó luyện hóa trực tiếp cũng có thể tăng cao tu vi lên, nội đan yêu thú với từng tu sĩ mà nói đều là trân bảo.
Nhưng thứ đồ tốt vậy trên thị trường lại không nhiều, đặc biệt là nội đan yêu thú cao cấp, cũng thật ít ỏi. Đó chẳng phải là bởi số yêu thú giới tu chân ít, mà ngược lại ở giới tu chân, số lượng yêu thú đã vượt xa cả loài người, thậm chí còn rất đông, Đông Cực Hải, Nam Cực Hải những chỗ thật xa như thế, năm nào cũng xuất hiện lượng thú nhiều.
Chẳng qua, mặc dù lượng yêu thú nhiều, song người ở giới tu chân lại ít đi chọc yêu thú, yêu thú cấp thấp thì coi như xong rồi, giết một trăm cũng chưa chắc có được một viên nội đan, dĩ nhiên yêu thú cao cấp cõ nội đan, nhưng chẳng dễ chọc vào, phần lớn yêu thú cao cấp linh trí đã mở, nếu cùng nó liều chết, chọc giận nó, rất nhiều yêu thú nguyện chọn tự bạo nội đan, cũng không muốn kẻ địch được lợi.
Chính vì điểm này, nên ở giới tu chân gần như không có tu sĩ nào đi săn giết yêu thú cao cấp, đương nhiên, đây ở La Châu cũng sẽ xuất hiện tình hình thế, nếu ở Thái Châu hoặc Đông Cực Hải như vậy, nghe nói vẫn có không ít tu sĩ lấy cách săn giết yêu thú mà sống.
Lâm Nguyệt cẩn thận đem hộp ngọc đựng nội đan yêu thú bỏ vào nhẫn không gian cất kỹ, sau đó mới đưa mắt nhìn vào hộp ngọc còn lại.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một tiếng pằng giòn tan vang lên, hộp ngọc được mở ra đơn giản, có một viên đá tròn như trứng gà màu vàng thoạt nhìn hết sức tầm thường nằm lặng trong hộp ngọc!
Linh tinh vạn năm, đây là linh tinh vạn năm linh thể phạt gân tẩy tủy trong truyền thuyết. Lâm Nguyệt nhìn tảng đá màu vàng nằm trong hộp ngọc, đôi mắt đẹp sáng long lanh, ngoài kích động ra thì trong lòng bất giác cảm khái vạn phần.
Nhìn trân bảo hiếm có trước mắt lọt vào trong tay, Lâm Nguyệt không thể nào tưởng tượng nổi, Bạch Như Nguyệt trong truyện đến cùng làm sao lại coi vật hiếm có ấy như thứ bỏ đi ném cho Diệp Khuynh Tuyết, còn trong mắt nàng, dù nàng không biết thứ trong hộp ngọc là gì, nhưng chỉ bằng tảng đá ấy được người ta trân trọng đặt trong hộp ngọc thôi, nàng cũng sẽ giấu đi thật kỹ, tuyệt đối sẽ không vì chuyện không biết đó là vật gì mà coi như rác rưởi vứt đi.
Còn phần Bạch Như Nguyệt trong truyện làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, Lâm Nguyệt đổ lỗi cho công của tác giả, vì tác giả ưu ái cho Diệp Khuynh Tuyết quá lớn, nên mới để Bạch Như Nguyệt làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, nếu không tính Bạch NHư Nguyệt vừa ngu xuẩn lại ngốc nghếch thì sao lại coi linh tinh vạn năm như thứ rác ném đi thế chứ.
Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, cẩn thận thu linh tinh vạn năm lại, định rời khỏi sơn động, lại phát hiện ra sau bệ đá bên vách có chút khác thường.
Lâm Nguyệt cẩn thận dùng thần thức quét qua tí, song vẫn không phát hiện ra cái gì bất thường, do dự chút, vẫn nên tiến lên trước quan sát kỹ hơn.
Lát sau, Lâm Nguyệt lấy ngón tay ra gõ nhẹ lên vách đá, lại nghe thấy một âm thanh rỗng, Lâm Nguyệt khẽ nhíu mày.
Kiếp trước, nàng đã được trải qua cách quan sát hoàn cảnh để tìm kiếm manh mối, dù vách đá sau bệ đá này thoạt nhìn cũng chẳng khác vách đá khác, thoạt nhìn vẫn ẩm ướt giống nhau, trên mặt vẫn bao phủ rêu xanh, nhưng Lâm Nguyệt đã từng tiếp nhận qua huấn luyện nên có thể nhìn một cái nhận ra vách đá này khác thường, bởi chỗ vách đá này bằng phẳng hơn các vách khác, hơn nữa lúc nàng lấy tay gõ nhẹ, lại phát ra tiếng trống rỗng khác hẳn nơi khác, điều này nói rõ sau vách đá này là một khoảng rỗng.
Trong lòng xác định suy đoán, Lâm Nguyệt khẽ dùng tay đẩy nhẹ vách đá một cái, vẫn không có phản ứng nào, Lâm Nguyệt trầm tư một lát, sau đó lùi lại sau một bước, xòe tay ra, Hương lưỡi đao đột ngột xuất hiện, nàng nắm chặt trong tay vung mạnh về phía vách đá!
Một tiếng nổ ầm vang lên khiến sơn động rung bần bật, song chỗ vách đá bị nổ tung ấy, bị Lâm Nguyệt dùng Hương lưỡi đao đánh thủng một lỗ cao nửa thước, lộ ra một lối đi tối om bên trong.
Lâm Nguyệt sau một kích, cũng không lập tức tiến vào, ngược lại lùi lại sau vài bước, dùng thần thức dò xét cẩn thận, một lúc sau, sau khi xác định không có nguy hiểm, mới chậm rãi tiến vào, tay giơ viên đá Nguyệt Quang lên soi vào thông đạo mà đi.
Vừa soi lên, đập vào mắt có thể nhìn thấy là một mảng sáng lóng lánh gần như nhìn thấy choáng váng. Lâm Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt, sau trận kinh ngạc, thì lại mừng rỡ như điên!
Lâm Nguyệt làm sao cũng không nghĩ ra được, trong sơn động này, ngoài những nội đan yêu thú và linh tinh vạn năm ra lại còn có niềm vui khác ngoài ý muốn nữa!
Ở sau vách đá dĩ nhiên là một hang động linh quáng, hang động núi này cũng không lớn, ước chừng rộng ba thước, sâu bốn thước, nhìn tình hình bên trong thì hiểu ngay.
Ở ngay trước mắt Lâm Nguyệt có chồng chất từng đống linh thạch thượng phẩm do yêu thú hoặc con người đào lên, trên vách động còn khảm vô số linh thạch to nhỏ, những linh thạch ấy nhỏ thì nhỏ như hạt gạo, lớn thì cỡ bằng quả dâu tây, linh thạch chưa linh khí cũng khác, hạ trung thượng phẩm đều có cả, điều khiến Lâm Nguyệt thấy mừng là, ở chỗ này nàng chẳng những phát hiện ra nhiều khối linh thạch cực phẩm, hơn nữa những linh thạch chồng chất này đều trắng muốt, óng ánh trong suốt, tản mát ra hơi thở lạnh lẽo.
Đây chính là linh thạch thuộc tính hàn thích hợp nhất với nàng!
Nhìn linh thạch sáng lóng lánh trước mắt, may tâm tính Lâm Nguyệt trầm ổn, giờ phút này suýt nữa cũng bị khối tài phú khổng lồ này đập cho ngất đi, nàng cứ đứng sững sờ tại đó, nhìn thẳng vào đống linh thạch mà ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới phụ hồi lại tinh thần.
Thở mạnh một hơi, Lâm Nguyệt từ từ đi vào hang linh quáng, tay dọn từng đống linh thạch, đồng thời cũng không kìm được mà oán thầm trong lòng. Nàng thật sự không nén được tức giận, đây không phải là một tòa linh quáng sao? Có gì lớn lắm đâu chứ? Chẳng qua nàng thật sự chưa từng thấy linh quáng thôi mà…
Đem thứ linh quáng được người ta đào lên bỏ vào không gian, Lâm Nguyệt nhìn linh thạch to nhỏ khảm trên vách đá, bắt đầu hăn hái đào, thu dọn các loại linh thạch thượng phẩm trung phẩm lại.
Linh quáng trong hang động rất cứng, Lâm Nguyệt dùng Hương lưỡi đao phải dùng tới linh lực mới miễn cưỡng đào linh thạch tốc độ nhanh hơn, bất giác trong hang động linh quáng bùn đất văng khắp nơi, Lâm Nguyệt đào linh thạch với khí thế ngất trời, nhìn cả nhẫn không gian chứa đầy linh thạch, trong lòng Lâm Nguyệt quả thật thoải mái vô cùng.
Pằng!
Lại từng viên linh thạch lớn nhỏ bị Lâm Nguyệt đào rớt xuống mặt đất, nhưng nàng chưa kịp thu lấy lại nghe một trận ông ông truyền tới, ngay sau đó có sáu đến bảy con sâu đậu nành lớn nhỏ toàn thân trắng muốt, trên lưng có đôi cánh dài đột nhiên chui ra từ linh thạch, trong không trung như con ruồi không đầu lượn vài vòng, rồi bay thẳng tắp tới người Lâm Nguyệt!
Bị tiên ấu trùng cắn rồi!
Nhìn mấy con sâu đậu nành to nhỏ bề ngoài xinh đẹp, Lâm Nguyệt cực sợ hãi, cả gương mặt chợt trở nên trắng bệch trong nháy mắt!
Nàng từ ở trong côn Lôn xem qua tài liệu vạn thú phổ có liên quan tới tiên ấu trùng cắn, tiên ấu trùng mà cắn, nhất là ấu trùng có toàn thân trong suốt như tuyết trắng, dần trưởng thành sẽ biến thành màu bạc, cắn thành thục màu sắc tiên trùng lại chuyển thành màu vàng. Lúc bé những con trùng này ở trong linh quáng, hơn nữa còn lấy kỳ độc làm thức ăn, thân thể tứ chi rất cứng, nhưng có thể cắn được mọi vật trên thế gian, là linh trùng đứng hàng thứ hai, là loại trùng không thể chọc vào.
Tiên trùng cắn, đúng như cái tên, thì dù có là thần tiên cũng đều bị loại trùng hiếm thấy này nuốt ăn hết, đây chính là trùng ác nổi tiếng nhất khiến người ta nghe thấy mặt biến sắc ở giới tu chân thời thượng cổ!
Chẳng qua, trong vạn thú phổ không phải nói là loại tiên trùng cắn này hiện giờ đã tuyệt tích ở giới tu chân rồi đó sao? Sao nàng lại gặp ở chỗ này được chứ?
Lâm Nguyệt do quá sợ hãi, vô thức quơ hưỡng lưỡi đao về phía tiên trùng cắn đánh tới. Chỉ nghe một tiếng đinh như chạm vào đá vậy, mấy con côn trùng kia bị nàng chém mấy nhát đao, nhưng con sâu ấy nhìn có vẻ nhỏ nhưng lại cực cứng, hương lưỡi đao sắc bén thế mà chẳng làm nó bị thương tí nào.
Chỉ thấy những con tiên sâu cắn ấy bị nện nghiêng đông ngả tây, sau cơn choáng váng rối loạn một lát, rồi như bị nổi giận vậy, một con trong đó đột nhiên phát ra tiếng kêu ong ong sắc nhọn, sau đó toàn bộ đám sâu đột nhiên ngừng lại, rồi quay mạnh đầu hướng về phía Lâm Nguyệt mà châm.
Tốc độ lần này nhanh như chớp, cả Lâm Nguyệt cũng đều không thấy rõ, trong lòng nàng quá sợ hãi, cũng không kịp phản ứng, đã cảm giác cổ tay đau đớn, lập tức mềm rũ xuống, hương lưỡi đao trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.
Trong lòng Lâm Nguyệt trầm xuống, nhưng không để cho nàng nghĩ nhiều, trong đầu đã mê man, thân thể mềm mại của nàng nhũn xuống, ngã bịch nặng nề xuống đất.
Bị sâu tiên cắn trúng, nước bọt ấy sẽ khiến thân thể mềm yếu vô lực, sau đó hôn mê, rồi bị sâu nuốt chửng…
Trước lúc hôn mê, trong đầu Lâm Nguyệt lóe lên đoạn miêu tả về vạn thú phổ trong tư liệu..
Nàng bảo vận khí nàng sao lại tốt vậy chứ, thế mà lại gặp được linh quáng, quả nhiên là nàng cao hứng quá sớm. Nữ phụ chính là nữ phụ, dù có gặp được cơ duyên lớn thì sao, cũng coi như mất mạng là chắc rồi…
Khóe môi Lâm Nguyệt cong lên cười khổ tự giễu, cả người chìm trong hôn mê.
Ở bên khác.
“Ngạo Thiên, huynh nhìn chỗ đó xem?” Một sơn động bí ẩn khổng lồ, Diệp Khuynh Tuyết thu được không ít bảo vật, đột nhiên chỉ vào một ngách kêu lên.
Long Ngạo Thiên thuận nhìn theo hướng nàng ta chỉ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, kêu lên thất thanh, “Thú hóa thạch!”
“Thú hóa thạch ư? Đó chẳng phải là phi tượng của yêu thú đó sao?” Diệp Khuynh Tuyết nhìn pho tượng động vật kỳ lạ không xa, ngạc nhiên nghi ngờ nói.
“Tuyết Nhi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này đi thôi!” Long Ngạo Thiên kéo Diệp Khuynh Tuyết, sắc mặt nặng nề nói ra, “Đó là thú hóa thạch cấp năm đó, tương đương tu sĩ Kim Đan, thú hóa thạch kia trời sinh tính lười biếng, thích nhất là ngủ say, sau khi ngủ say thì toàn thân biến thành một pho tượng đá cứng rắn, nếu bị động tỉnh, sẽ nổi điên lên, cắn nuốt người đó”
Diệp Khuynh Tuyết nghe thấy lời Long ngạo Thiên nói, ánh mắt lóe lên, tay lại khẽ rút ra, cười bảo, “Ngạo Thiên, giờ chẳng phải nó đang ngủ say đó sao? Chỉ cần chúng ta cẩn thận chút, không cần kinh động nó thì được rồi ư? Chỗ sơn động lớn như này, chúng ta vẫn chưa sưu tầm hết đó, cứ vậy mà ra ngoài, chẳng phải là tiếc lắm sao?”
“Cái này….” Long ngạo Thiên nhìn thoáng qua thú hóa thạch kia, do dự chút, cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của Diệp Khuynh Tuyết, “Vậy cũng được, Tuyết Nhi hãy nhớ, ngàn vạn lần đừng phát ra tiếng động quá lớn, cũng đừng có tới gần pho tượng kia nhá”
“Muội biết rồi, muội sẽ cẩn thận” Diệp Khuynh Tuyết cất giọng ngọt ngào cười nói với Long ngạo Thiên, “Ngạo Thiên, huynh qua bên kia tìm đi, muội đi bên này, bất kể có tìm được bảo vật không, thì một lúc nữa sẽ tụ họp ở đây nhé”
“Cái này…” Long Ngạo Thiên có vẻ không muốn tách ra cùng Diệp Khuynh Tuyết, “Chẳng may muội gặp nguy hiểm gì thì làm sao?”
“Ở đây không có nguy hiểm gì đâu, hơn nữa trận pháp này chẳng phải đã bị huynh phá rồi sao/’ Vẻ mặt Diệp Khuynh Tuyết thành thật nói ra, “Ngạo Thiên, huynh không phải nói chúng ta sớm một chút rồi rời nơi này đi hay sao? Chúng ta tách ra hành động sẽ nhanh hơn chút, dù có gặp nguy hiểm muội cũng có thể ứng phó được mà”
“Vậy cũng được, tuyết Nhi muội phải cẩn thận chút đó” Long ngạo Thiên nhìn Diệp Khuynh Tuyết thâm tình một cái, sau đó mới lưu luyến không rời lao vào chỗ sâu trong hang động đi.
Đợi bóng Long ngạo Thiên biến mất trong tầm mắt, Diệp Khuynh Tuyết lúc này mới đưa mắt nhìn vào pho tượng thú hóa thạch kia, lát sau, cong môi lên cười vui vẻ, chậm rãi đi tới thú hóa thạch.
Sở dĩ nàng ta kiếm cớ để bảo Long Ngạo Thiên rời đi, là vì nàng ta vừa thấy dưới chân pho tượng thú hóa thạch có một tia hơi thở tinh khiết như ẩn như hiện, chỉ có trân bảo hiếm thấy mới có thể tản mát ra linh tức như thế.
Dần tới gần, Diệp Khuynh tuyết đánh giá pho tượng thú hóa thạch dữ tợn, trong mắt lóe lên tia giễu cợt mơ hồ.
Thú hóa thạch, sao nàng ta lại không biết chứ? Long ngạo thiên kia cho rằng nàng sẽ ngây thơ ngu ngốc đến mức này sao? Thú hóa thạch xác thực tỉnh lại sẽ nổi điên không sai, chẳng qua Long ngạo thiên lại không biết rằng, thú hóa thạch còn có một cái tên khác, nó được gọi là yêu bảo thú, cũng được gọi là thú tìm bảo vật, chỉ cần nơi nào có thú hóa thạch, thì ở đó nhất định có trân bảo hiếm có, bởi vì thú hóa thạch thích đứng ở chỗ có bảo vật nhất, hơn nữa còn đè bảo vật dưới thân rồi ngủ say.
Cảm giác được khoảng cách càng gần, hơi thở bảo vật càng dày đặc, trong mắt Diệp Khuynh Tuyết lóe sáng. Hiện tại trận pháp đã bị phá, giá trị lợi dụng của Long Ngạo Thiên đã hết, lát nữa sau khi nàng ta lấy được bảo vật, Long Ngạo thiên có còn sống sót rời khỏi cái sơn động này đi không thì phải xem vận mệnh của hắn rồi!
Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Khuynh Tuyết lóe lên tia tàn nhẫn, lại không chút do dự, đầu ngón tay bấm xung quanh, lại bắn ra mấy viên linh thạch trung phẩm, bày một trận đơn giản vây thú, bóng như quỷ mị xoẹt qua, động tác nhanh như chớp móc thứ gì đó dưới gầm pho tượng thú hóa thạch ra, sau đó cũng không dừng lại, mà chân khẽ điểm nhẹ, lui ra khỏi trận khố thú, đầu ngón tay bắn ra một viên linh thạch chỉ thấy một trận nhỏ vù vù chuyển động quay chung quanh pho tượng thú hóa thạch, trong nháy mắt chung quanh nó xuất hiện luồng sáng vây chặt thú hóa thạch vào trong.
Lúc khởi động thành công trận pháp vây khố thú, đột nhiên pho tượng trong trận chấn động, pho tượng đầy tro bụi trên người rớt xuống, một đôi mắt thú màu xanh hung ác sáng lóng lánh như chuông đồng mở bừng ra, sau đó thú chủ nhân gầm lên một tiếng rung trời!
Rống!
Diệp Khuynh Tuyết bị tiếng thú rống như như sấm kia chấn động tái nhợt, miệng trào máu tươi, nàng ta hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn pho tượng vốn trước kia chỉ cao nửa thước giờ thức tỉnh, thể tích dần tăng vọt lên trong nháy mắt rất nhanh biến thành mãnh thú khổng lồ cao gần ba thước.
Chết tiệt thật, nàng ta quá sơ suất mà, đã vội bày ra trận vây thú vốn chẳng cách nào vây khốn được con yêu thú này mà! Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết tái nhợt, lùi mạnh lại sau vài bước, cắn răng, sau đó quay đầu lao thẳng ra cửa động.
Cùng lúc đó, Long ngạo thiên bị kinh động sắc mặt trắng bệch lao từ chỗ sâu trong sơn động trở lại, vừa hay nhìn thấy bóng Diệp Khuynh Tuyết lao tới cửa động, lập tức vô thức gọi một tiếng, “Tuyết Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế/”
“Ngạo thiên đi mau, thú hóa thạch đã tỉnh rồi!” Thấy Long Ngạo Thiên trở lại nhanh như vậy, trong lòng Diệp Khuynh Tuyết hơi kinh ngạc, chẳng qua vẫn giả vờ thất kinh kêu lên với Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên nghe thấy lời Diệp Khuynh Tuyết nói, vô thức quay đầu lại nhì, vừa nhìn đã thấy mãnh thú khổng lồ vây chặt trong khốn trận, nhất là cặp mắt màu xanh lóng lánh kia, to như chậu nước vậy, khiến Long Ngạo Thiên hít một hơi lạnh ngắt!
Cái này, vốn không phải là yêu thú cấp năm gì, mà là yêu thú cấp sáu đó. Tuyết Nhi đến cùng đã làm gì mà kinh động tới sát thần như vậy chứ?