Đăng vào: 12 tháng trước
" Tứ ca , cô ta vu khống em , lại còn hãm hại em , những việc này cũng quên đi , em chính là muốn để cho anh thấy rõ ràng , cô ta là người như thế nào . "
Chử Đồng lời vừa đến khóe miệng , bất thình lình bị Trần Lộ chen ngang như vậy , cô chỉ chỉ Trần Lộ , " cô cũng thật là tự mình ảo tưởng quá đi . "
" cô có ý gì ? "
Chử Đồng đi tới trước bàn làm việc của Giản Trì Hoài , hai tay chống dọc theo bàn , " anh bảo em tới đây , chỉ vì mỗi chuyện này ? Anh không thấy nhàm chán à ? Em còn đang làm việc đấy . "
" Trần Lộ muốn tranh chấp với em , anh cũng không còn cách nào khác . "
" tranh chấp cái gì ? " Chử Đồng nâng tầm mắt lên nhìn về phía người phụ nữ trước mặt , " Trần Lộ , tôi không muốn tính toán với cô , thật sự , ban đầu Giản Trì Hoài chọn trúng cô , đại khái cũng là do cảm thấy đầu óc cô quá đơn giản , vậy cô nên phát huy cái ưu thế này . Cô đánh giá suy nghĩ của Giản Trì Hoài cũng quá đơn giản , anh ta là con cáo già cô không biết sao ? "
Sắc mặt Trần Lộ thay đổi liên tục , giống như một tấm bảng pha màu , Chử Đồng đứng thẳng dậy , hướng đến Giản Trì Hoài , " anh bảo em nói à , vậy em cũng không ngại đâu . Đầu tiên , Trần Lộ lên tiếng chống đối em , sau đó hắt em một ly rượu đỏ , tiếp theo , cô ta còn bịa đặt vu khống em , gom tội lỗi lại phạt một lần , em muốn khiến cô ta từ nay trở đi biến mất khỏi giới giải trí , cũng đừng để cô ta xuất hiện ở trước mặt em nữa . "
Sắc mặt của Trần Lộ , cơ hồ có thể dùng từ ' tái nhợt ' để hình dung , cô ta đem hy vọng duy nhất đặt ở trên người Giản Trì Hoài , Trần Lộ lấy giọng mũi , " Tứ ca ......"
" còn nữa ! " Chử Đồng không ngần ngại cắt đứt lời của Trần Lộ , " từ nay về sau , không cho phép gọi Tứ ca nữa, tôi nghe vào trong tai cảm thấy không thoải mái . "
" Tứ ca còn chưa có yêu cầu tôi như vậy , cô dựa vào cái gì ? "
Giản Trì Hoài từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Trần Lộ một cái , ánh mắt của anh luôn đặt ở trên người Chử Đồng , " chỉ thế thôi sao ? "
" còn chưa đủ phải không ? " Chử Đồng hai tay khoanh ở trước ngực , suy nghĩ một chút , " cô ta đi theo anh , dưới ống kính của phóng viên thân mật với anh vô cùng , khiến cho em tức giận , em muốn phạt cô ta . "
" được . "
Trần Lộ khó tin nhìn về phía Giản Trì Hoài , anh lại còn nói chữ ' được ' . Trong đáy mắt của người đàn ông loé lên một tia sáng cưng chiều tràn tới phá tan sự lạnh lùng , Trần Lộ quay ngược lại , nghe được Giản Trì Hoài đang hỏi Chử Đồng , " em muốn phạt cô ta như thế nào ? "
Chử Đồng tựa hồ đang suy nghĩ , khoé mi cô nâng lên , khóe miệng nhẹ vén , " như vậy đi , để cho Trần Lộ rời khỏi Tây Thành , vĩnh không được trở lại . "
Không đợi đến khi Giản Trì Hoài đồng ý , Trần Lộ mất khống chế kinh hoảng kêu lên , " không được , nhà của tôi ở đây , tôi không thể nào rời đi . "
Chử Đồng nhẹ nhún hai vai , mở ra hai tay , ra vẻ một bộ dáng bất đắc dĩ , " vậy thì phải hỏi Giản Trì Hoài , hỏi anh ấy có bản lĩnh khiến cho cô rời đi hay không . "
" Tứ ca , đừng như vậy , " Trần Lộ bắt đầu cuống quýt lên , bộ dáng này của Giản Trì Hoài , e rằng cô có nói đến rách miệng rách lưỡi cũng vô dụng , " em biết sai rồi , tha ......"
" đừng gọi tôi là Tứ ca , lời nói mới vừa rồi của cô ấy , cô không nghe rõ có phải không ? " Giản Trì Hoài lạnh giọng cắt đứt lời của Trần Lộ , cô ta cũng không dám tranh cãi nhiều , " dạ, dạ , Giản , Giản tiên sinh , em rất thích đóng phim , ngài dù là vì chuyện trước kia mà nói muốn phạt em nhưng cũng đừng bắt em rời khỏi giới giải trí , có được không ? "
Chử Đồng nhìn người phụ nữ này dây dưa chồng của mình , không biết chuyện như vậy , Giản Trì Hoài có phải cũng thường xuyên gặp phải hay không . Anh là người thưởng phạt rõ ràng đấy , có khi nào vẫn bị mài đến mềm nhũn lòng ra hay không ?
Người đàn ông dựa vào trong ghế làm việc , " em không cần cầu xin tôi , chuyện ngày hôm nay , cô ấy quyết định , cô ấy lấy thân phận là bà chủ của Dịch Lục Soát để xử phạt em , việc này cũng không quá đáng , dù sao em cũng là nghệ sĩ dưới tay của Dịch Lục Soát . "
Trần Lộ có chút cảm giác đứng không vững , hôm nay trước khi tới đây , cô ta đã cẩn thận chuẩn bị trang phục một phen , quần áo và đồ trang sức đều là do Ngải Nhân giúp một tay chọn lựa , dưới cặp chân là đôi giày cao gót mười centimet vừa nhọn lại vừa dài , đâm xuống mặt đất , hình như không thể rút ra được nữa . Ánh mắt cô ta bình tĩnh nhìn về phía Chử Đồng , thần sắc Chử Đồng từ từ chuyển lạnh , đôi môi Trần Lộ run run , " tôi từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Thành , cha mẹ của tôi , bạn bè người thân của tôi đều ở đây , cô không cần thiết phải đuổi cùng giết tận với tôi như vậy chứ ? "
Chử Đồng mím mím cánh môi , tựa như đang băn khoăn lo nghĩ , " vậy lỡ như sau này cô lại bất thình lình chạy tới đây dây dưa như vậy , tôi làm thế nào để đề phòng cô ? "
Trần Lộ nổi lên ảo giác như đang rơi vào trong một giấc mộng đẹp , biết rõ nó là giả , lúc tỉnh dậy , cô ta vẫn còn giãy giụa ngáp chết , tự nói với bản thân nhắm mắt lại ngủ tiếp , cảnh tượng đẹp đẽ trong mơ sẽ lại hiện lên lần nữa , cô ta bình tĩnh đưa mắt rơi về phía Giản Trì Hoài , hy vọng từ trong mắt anh thấy được một tia hy vọng, thương tiếc , cho dù là thông cảm cũng được . Nhưng Trần Lộ nhất định sẽ phải thất vọng , vì Giản Trì Hoài ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái .
Cô ta tuyệt vọng , cũng tự giễu chỉ số thông minh của bản thân thật sự là quá thấp , " tôi bảo đảm , sau này trong cuộc sống hay công việc đóng phim cũng sẽ không dây dưa Giản tiên sinh nữa . "
Chử Đồng vẫn là bị mềm lòng , bởi vì cô nghĩ tới hai năm kia của Chử Nguyệt Tình , rời khỏi người nhà, rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn , đau khổ đến không muốn sống , sống cũng không bằng chết . " được rồi , bảo đuổi cô ra khỏi Tây Thành vốn là chỉ là tôi nhất thời nói lẫy , nhưng giới giải trí , cô không thể tiếp xúc được nữa , an ổn mà tìm một công việc khác đi . "
" tại sao ? " Trần Lộ không cam lòng , " tôi không dựa dẫm vào Giản tiên sinh , tôi dựa vào chính bản thân mình còn không được sao ? "
Chử Đồng lắc đầu , " tôi không muốn bị người ta chỉ trỏ bàn tán , bây giờ tất cả mọi người đều biết tôi là Giản phu nhân , còn cô lại được Giản Trì Hoài mang theo bên cạnh ngay trước mặt nhiều người như thế . Nếu như tất cả chúng ta đều vẫn còn ở cùng trong giới giải trí , sau này khó tránh khỏi sẽ chạm mặt . Trong mắt tôi không cho phép có một hạt cát , Trần Lộ , cô nên tự rời đi thì tốt hơn , cánh tay duỗi không qua hết bắp đùi , tôi không muốn cô thành công , cô liền vĩnh viễn không thể thành công . Tôi không muốn cô nổi tiếng , như vậy phàm là những bộ phim có cô tham gia , sự kiện công chiếu phim đều sẽ là vấn đề của họ . "
Trần Lộ đứng tại chỗ , hai vai run lẩy bẩy , cô ta khóc không ra nước mắt , viền mắt đỏ ửng nhìn về phía Chử Đồng , " nói cho cùng , tôi thật sự chưa từng làm chuyện gì hại người hại vật , tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? "
" Trần Lộ , giới giải trí không thích hợp với cô , " Thái độ của Chử Đồng đã mềm mỏng lại , " không phải tất cả mọi người ai cũng có thể ăn được chén cơm này . "
" nhưng Giản tiên sinh đã đồng ý với tôi ......" Đã từng hứa hẹn một tương lai tốt đẹp trước mặt như thế , cô ta đã làm xong tư thế chuẩn bị để bay lên cao toả sáng , nhưng hôm nay thế nào lại trở nên căng thẳng như vậy ? Cô ta còn chưa đạt tới độ cao đó , đã bị gãy cánh, ngã xuống nặng nề , .
" anh ta đã đồng ý với cô ? " trong lời nói của Chử Đồng tràn đầy giễu cợt , " lời nói của đàn ông , có mấy câu tin được ? "
Giản Trì Hoài nghe được câu này , cau mày không vui , " đừng kéo anh vào cuộc . "
" vốn chính là do anh kéo người phụ nữ khác vào trước . " Chử Đồng liếc anh một cái , tiếp tục nói với Trần Lộ , " cô gặp được Giản Trì Hoài , coi như cô còn may mắn . "
Khoé miệng người đàn ông câu nhếch lên , cuối cùng cô cũng nói được một câu thật lòng , biết rõ anh trong sạch , Trần Lộ chỉ là dùng để nguỵ trang mà thôi , chẳng qua là nét vui vẻ trên cánh môi còn chưa duy trì được bao lâu , liền nghe được Chử Đồng nói tiếp , " người đàn ông này , nói được chứ không làm được , nếu không phải tới trên giường , lời nói ra ít nhất còn chứa hơn nửa phần không khí . "
Chân mày Giản Trì Hoài vặn lại thật chặt , sắc mặt tối sầm , ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Lộ đang không nói tiếng nào mà sững sờ đứng ở đó , " còn chưa đi ? Có phải muốn tôi đem cô đuổi ra khỏi Tây Thành thật luôn hay không ? "
Trần Lộ rõ ràng run lẩy bẩy , hướng hai người liếc nhìn , mặc dù trong lòng không cam tâm , nhưng vẫn phải lảo đảo đi ra ngoài .
Giản Trì Hoài cười lạnh , " anh nói được không làm được phải không ? "
Chử Đồng cầm cây bút ký tên trên bàn của anh lên , ở giữa ngón tay thuần thục quay bút , " em chẳng qua là lên giảng một tiết học sinh động cho cô ta mà thôi , lấy anh ra làm tài liệu giáo trình mà . "
Giản Trì Hoài vươn tay ra , Chử Đồng đã ngờ tới anh sẽ có động tác này , cô lui về phía sau một bước dài , " đừng làm loạn , có gì từ từ nói . "
" sợ anh ? "
" Giản Tứ ca tài giỏi lợi hại , người nào không sợ ? "
" cô ta cũng đã chạy tới đây cướp chồng em , sự trừng phạt này của em , hình như chỉ là bình thường thôi . "
Chử Đồng đặt cây bút lại xuống bàn , " cũng không kém là bao , điều cô ta mong mỏi nhất chính là được biểu diễn chuyên nghiệp , cả đời không thể chạm tay vào thứ mình thích , anh cho rằng đây không phải là giày vò sao ? Nếu phải trừng phạt , người nên phạt nhất chính là anh , lôi kéo Trần Lộ dính dáng vào cũng là anh , cưng chiều cô ta ở trước mặt người ngoài , âu yếm cô ta không biết giới hạn cũng là anh ! "
Giản Trì Hoài cảm thấy oan ức , " anh nơi nào không biết giới hạn ? "
" trên mặt anh viết rõ ràng ' không biết giới hạn ' ! "
Lời này coi như là vỗ tới trên mặt của Giản Trì Hoài , anh đứng dậy , Chử Đồng không chút nào sợ hãi tiến lên đón ánh mắt của anh , " Giản Trì Hoài , anh muốn học cách từ chối sự mập mờ , anh phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ . "
" nếu như anh thật sự muốn , còn đến lượt em tới nhắc nhở anh sao ? Muốn hay không muốn , chỉ hơn kém nhau một chữ , nhưng anh có nguyên tắc xử sự của anh , nghệ sĩ dưới tay anh , anh luôn luôn không đụng tới . "
Giản Trì Hoài bước tới , cánh tay vòng qua hông của cô , Chử Đồng đứng tại chỗ không động đậy , người đàn ông ngắm nghía dáng vẻ của cô , vươn tay véo một cái lên mũi Chử Đồng , " nếu như sau này lại có chuyện như vậy , mỗi lần anh đều gọi em tới đây , để cho em tự mình ra mặt , hả hê trút cơn tức giận này có được không ? "
Vành tai cô nóng lên , từ trong ngực anh tránh thoát ra . " em đi xuống , còn cả một đống lớn công việc . "
" buổi trưa ăn cơm với anh . "
Chử Đồng bước ra ngoài , " không được , lát nữa em còn phải đi săn tin tức . "
Tính tình của cô thật là quá bướng bỉnh , Giản Trì Hoài thấy Chử Đồng đóng cửa rời đi , cũng không biết lúc nào mới có thể khiến cho lòng cô an ổn lại , không cần phải chạy đi khắp nơi như vậy nữa .
Sau khi ra ngoài săn tin tức , Chử Đồng đã cảm thấy tự do không ít , đi ngang qua một quán cà phê , cô dừng xe xong đi xuống mua một ít đồ ăn . Xa xa cư nhiên thấy Chử Nguyệt Tình đang ngồi ở bên cửa sổ , cô sải bước đi qua , " chị , tại sao chị lại ở đây ? "
Chử Nguyệt Tình ngẩng đầu , khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nâng lên , " Đồng Đồng, vậy sao em lại ở nơi này ? "
" em đang làm việc , " Chử Đồng lo lắng nhìn hướng cô . " chị , chị thế nào mà đi ra ngoài ? "
" em đừng lo lắng cho chị , Thanh Hồi dẫn chị tới . "
Chử Đồng nghe được câu này , sắc mặt rõ ràng dịu xuống theo không ít , Cố Thanh Hồi cầm hai ly cà phê và đồ ăn nhẹ đi tới , " không nghĩ tới sẽ gặp được em ở nơi này , em uống gì ? "
Chử Đồng khoát tay , " không cần , em lập tức đi ngay . "
Cố Thanh Hồi cầm một ly cà phê đưa về phía Chử Nguyệt Tình , sau đó ngồi xuống ở chỗ đối diện cô , " lát nữa anh đưa Nguyệt Tình đi trung tâm thương mại , mua mấy bộ quần áo , thuận tiện đi dạo một chút . "
"À, vâng , " Chử Đồng đối với Cố Thanh Hồi là một trăm phần trăm yên tâm , " chị của em nên đi ra ngoài tiếp xúc nhiều người một chút , cứ buồn chán ở nhà mãi cũng không tốt . "
Cố Thanh Hồi nụ cười ôn hòa , gọng kính vàng óng dưới đôi mắt sắc bén có thần , chẳng qua là bị tròng kính khéo léo che chắn đi không ít phong thái uyên thâm , anh đưa món ăn trong tay cho Chử Nguyệt Tình , " sau này, anh cũng sẽ đưa cô ấy đi lại một chút , Tây Thành sau hai năm , thay đổi rất lớn , anh muốn để cho cô ấy mau chóng hoà nhập vào trong cuộc sống bình thường . "
Chử Đồng nghe được câu này đương nhiên là rất hào hứng , " đúng vậy , đối với chị của em mà nói , bất kỳ thuốc men trị liệu nào cũng đều không so được với một câu nói của bác sĩ Cố . "
Cố Thanh Hồi cười khẽ lắc đầu , " em quá đề cao anh rồi , anh chỉ có thể trị liệu bệnh trong lòng cô ấy , về phần bệnh trên người cô ấy , còn phải dựa vào thuốc men . " ánh mắt của người đàn ông không tránh khỏi rơi vào trên cánh tay của Chử Nguyệt Tình , Chử Đồng cũng nhìn lại theo , nghĩ đến chị cô còn chưa khỏi hẳn bệnh ngoài da , trái tim chợt bị ghim xuống .
Chử Nguyệt Tình đang ăn bánh ngọt , thấy Chử Đồng ngẩn ra , cô nhẹ lên tiếng , " không phải là còn đi làm việc sao ? Mau đi đi , có Thanh Hồi ở đây với chị rồi . "
" oh , dạ . " Chử Đồng lấy lại tinh thần , nói với Cố Thanh Hồi , " bác sĩ Cố , em đi làm trước . "
" được , gặp lại sau . "
Chử Đồng ra quầy mua ly cà phê cùng một hộp đồ ăn nhỏ rời đi , bước ra cửa chính , cô không khỏi quay đầu lại liếc nhìn . Trên cửa sổ sát đất rộng rãi ánh lên hai thân ảnh rõ ràng , cái miệng nhỏ của Chử Nguyệt Tình mím mím ăn bánh ngọt , không biết Cố Thanh Hồi nói gì , cô vừa ăn vừa cười , người đàn ông vươn bàn tay ra giúp cô vén lên sợi tóc đang dính ở trên môi . Đây cũng là một tính cách khác của Cố Thanh Hồi , bình thường trong trẻo lạnh lùng không thích gần gũi bất kỳ kẻ nào , nhưng duy chỉ có đối với Chử Nguyệt Tình là cực kỳ đặc biệt .
Chử Đồng không khỏi câu vểnh khóe miệng lên , trong lòng chợt cảm thấy tươi đẹp rực rỡ như những ngày trước , thoải mái vô cùng .
Buổi tối , Chử Đồng xách theo thức ăn mua được ở chợ, về đến nhà , mở cửa ra liền thấy Cố Thanh Hồi và Chử Nguyệt Tình đang ngồi ở ghế sa lon , tâm tình của Chử Đồng thật tốt , " chị , em về rồi . "
" bọn chị cũng mua thức ăn rồi , quên gọi điện thoại cho em , bảo em đừng mua nữa . "
" oh , không sao , lát nữa uống chút rượu ủ ......"
Chử Nguyệt Tình cười , " đã là con gái thì phải ra dáng con gái , đừng suốt ngày cứ mở miệng ra là rượu . "
Chử Đồng bước tới , hướng Cố Thanh Hồi nói , " anh rể , anh ngược lại quản lý chị của em đi, xem chị ấy kìa . "
" em nói lung tung gì đấy ? " khuôn mặt Chử Nguyệt Tình tươi cười ửng đỏ , cô vỗ nhẹ xuống cánh tay Chử Đồng , " sau này không cho phép gọi loạn nữa . "
" ai u , là ai nói , chị với Thanh Hồi đang qua lại , chị muốn được yêu thương . " Chử Đồng nhại cách nói chuyện của Chử Nguyệt Tình , cô ngồi vào bên cạnh chị mình . " đều là người một nhà cả , đừng xấu hổ . "
" cái con bé này ! " Chử Nguyệt Tình ngượng ngùng nhìn Cố Thanh Hồi , người đàn ông nhẹ vén khóe miệng , Chử Đồng nghiêng mặt nhìn anh , " bác sĩ Cố , sự xưng hô này nghe thật quá xa cách , sau này em sẽ gọi anh là anh rể có được không ? "
" được . " Cố Thanh Hồi sảng khoái đồng ý .
Mặt của Chử Nguyệt Tình càng đỏ thêm , " Thanh Hồi , anh cũng hùa theo nó . "
Người đàn ông khẽ kéo tay của Chử Nguyệt Tình qua , " dù sao cũng là chuyện sớm muộn , nếu em ấy muốn gọi , vậy thì cứ gọi đi . "
Chử Đồng nhìn bộ dáng này của Chử Nguyệt Tình , cười đến đau cả bụng , sau khi điện thoại di động trong túi rung hồi lâu , lúc này cô mới kịp phản ứng . Cô bấm nhận điện thoại , nói chưa được mấy câu , liền đứng dậy định đi , Chử Nguyệt Tình ngơ ngác ngẩng đầu lên , " sao vậy ? Không phải là vừa mới về nhà sao ? "
" đứa bé được thông báo mất tích hai ngày trước bây giờ đã tìm được . "
" đó là chuyện tốt mà . "
Chử Đồng xách túi lên , thần sắc nhanh chóng lạnh xuống , " em rốt cuộc vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng , cha mẹ đứa trẻ nhận được điện thoại , nói đứa trẻ đang ở trong một nhà trọ . "
" báo cảnh sát chưa ? " Cố Thanh Hồi bình tĩnh hỏi .
" Dạ rồi ! Chẳng qua là nhà trọ kia chỉ cách chung cư chúng ta không xa lắm , bây giờ em đi xem một chút . "
Chử Nguyệt Tình mặt mũi hiện đầy vẻ lo lắng , " Đồng Đồng , có thể gặp nguy hiểm gì hay không ? Em đừng đi . "
" chị , yên tâm đi , không phải đã có cảnh sát rồi sao ? "
Cố Thanh Hồi vỗ nhẹ xuống mu bàn tay của Chử Nguyệt Tình , " nếu là ở cách đây không xa , anh đi cùng em ấy một chuyến , em đừng lo lắng , chúng ta lập tức trở lại ngay . "
Cũng chỉ có thể như vậy . Chử Nguyệt Tình cũng an tâm , mắt thấy hai người bước nhanh rời đi , Chử Đồng ngồi lên xe của Cố Thanh Hồi , sau khi người đàn ông phát động cơ , xe nhanh chóng lao đi , " mất tích hai ngày trước , là một bé gái sao ? "
" đúng vậy . "
" anh có xem tin tức , đứa bé là bị người ta mang đi ở trong siêu thị đúng không? "
" dạ . " Chử Đồng không yên lòng , hai tay nắm vào nhau thật chặt , Cố Thanh Hồi liếc nhìn, khuyên nhủ , " đừng quá lo lắng , chắc không có gì đáng ngại đâu . "
Hai người đi tới nhà trọ kia , Chử Đồng dẫn đầu đi vào , nhà trọ này ít nhất cũng đã mở cửa làm ăn từ năm năm trở lên , nội thất cũ kỹ không nói , ngay cả những viên gạch trên mặt đất cũng hiện ra một loại bẩn thỉu không nói rõ . Thang máy rất nhỏ , nhiều lắm cũng chỉ có thể chen chúc ba bốn người , Chử Đồng cùng Cố Thanh Hồi lên lầu ba , liền nghe ở đầu cầu thang truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập . Mẹ của bé gái dẫn đầu xông lên phía trước , chạy theo sau là chồng của cô ta và nhân viên phục vụ .
Chử Đồng bước nhanh về phía trước , kéo cô ta lại , " ở phòng nào ? "
Mẹ của bé gái không nói nên lời , chỉ chỉ cuối hành lang . Đoàn người nhanh chóng đi về phía trước , ba của bé gái kéo nhân viên phục vụ qua , bảo cô ta mở cửa ra. Chử Đồng đứng ở phía sau , khi cửa bị đẩy ra , một luồng mùi vị phòng kín bí bách không có cửa sổ thông khí chui vào cánh mũi , cô theo bản năng cau mày lại , bên trong rèm cửa sổ che kín , không có một chút ánh sáng nào , nhân viên phục vụ đem thẻ phòng cắm vào để lấy điện . Chử Đồng vươn tay ấn công tắc , ' tách ' một tiếng , trong phòng liền tràn ngập ánh sáng .
Chử Đồng nhanh chóng quét mắt , trên tủ đầu giường đặt một chiếc áo nhung , còn có một chiếc quần , mà bé gái bị mất tích lúc này đang nằm ở trên giường , hình như không nhìn ra có gì khác thường , nhưng chẳng qua là tất cả chuyện này đã đủ làm người ta cảm thấy quái dị .
Mẹ của bé gái bổ nhào tới , trong miệng kêu tên con gái , " Quyến Quyến , Quyến Quyến của mẹ . "
Chử Đồng cũng bước nhanh về phía trước , cô đi tới mép giường , định kéo chăn ra , cánh tay lại bị Cố Thanh Hồi ở bên cạnh níu lại , Chử Đồng không hiểu ý, nâng tầm mắt lên . Người đàn ông ra hiệu ý bảo bọn họ cũng đừng lộn xộn , " tôi hy vọng mọi người phải có chuẩn bị tâm lý . "
Mẹ của bé gái nghe được câu này , trợn tròn đôi mắt , hung hăng nhìn chằm chằm Cố Thanh Hồi , tựa hồ xem anh như kẻ thù của mình , " lời này của anh là có ý gì ? "
" tôi là bác sĩ tâm lý , tôi hiểu rất rõ bây giờ hai người đang lo lắng , nhưng căn phòng này mang lại cho người ta một cảm giác không an toàn và sợ hãi , con gái của hai người sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng , nhưng bên dưới tấm chăn sắp hiển lộ ra một cảnh tượng , tôi chỉ khuyên hai người nên chuẩn bị tâm lý trước mà thôi . "
Mẹ của bé gái đứng ở mép giường không dám động đậy , ngay cả chồng của cô ta cũng thế , hai tay đang xuôi bên người của Chử Đồng cũng run rẩy không dứt , " nếu không , để em đi . "
Đối với một cảnh tượng không ai biết , người nào cũng sợ hãi . Cố Thanh Hồi kéo cô về bên cạnh mình , sau đó bản thân đứng cạnh tủ đầu giường , " nên là để anh thì hơn . " Anh dù sao cũng là bác sĩ tâm lý , năng lực chịu đựng tất cả mọi tình huống so với bọn họ cũng giỏi hơn .
Đôi mắt Chử Đồng toát lên vẻ biết ơn , hướng anh nhẹ gật đầu .
Cố Thanh Hồi cúi người , trong tay kéo theo một góc chăn , bé gái ngủ được rất sâu , tóc xoã ra , mới tám tuổi , khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tái nhợt vô cùng . Cố Thanh Hồi đem chăn từ từ nhấc lên , xương quai xanh và nửa người trên của đứa bé hiển lộ ra trần trụi, cái gì cũng không mặc . Mẹ của bé gái che miệng lại , trái tim Chử Đồng cũng theo đó mà chìm đến đáy hồ , chăn vén đến thắt lưng , một vết sẹo xấu xí dữ tợn hiện ra , Chử Đồng cũng hít vào một hớp khí lạnh , mắt hạnh trợn tròn , khó có thể tin được gắt gao nhìn chằm chằm chỗ đó .
Cố Thanh Hồi đem chăn đắp lại , mẹ của bé gái thét lên chói tai , " Quyến Quyến ! " cả người chợt lảo đảo lui về phía sau , ngất xỉu ở trong ngực chồng mình .
Chử Đồng đưa tay lên che miệng , sợ mình cũng không khống chế được mà kêu lên , ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền tới , là cảnh sát . Cố Thanh Hồi kéo cánh tay của Chử Đồng , lôi cô tới bên cạnh mình , cảnh sát liếc nhìn , bắt đầu liên lạc với xe cứu thương , hai chân Chử Đồng như nhũn ra đứng không vững , mẹ của bé gái được đỡ ra khỏi căn phòng , người bố trẻ tuổi thống khổ không dứt , ngã quỵ xuống đất , " hai ngày trước vẫn còn tốt đẹp , Quyến Quyến rất thích búp bê Barbie, mua xong vừa mới đặt ở đầu giường của nó , bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy ? Tại sao lại như vậy ? "
Chử Đồng ngồi xuống một cái ghế , bóng người qua lại bên trong gian phòng đang bận rộn nhốn nháo , một hồi lâu sau , người bố kia đi tới trước gót chân cô , " Chử tiểu thư , con tôi đã tìm được , chúng tôi ...... cũng cám ơn cô , nhưng chuyện hôm nay ...... có thể đừng đăng ra ngoài hay không ? Quyến Quyến còn nhỏ như vậy ......"
Chử Đồng há hốc mồm , nói không nên lời , ba của Quyến Quyến nghe có người gọi anh ta , xoay người đi ra ngoài . Cô muốn cùng đi để phỏng vấn , nhưng vừa mới đứng dậy , lại ngồi xuống , cô không thể hướng trên vết thương của bọn họ mà xát muối nữa , " bác sĩ Cố , không , anh rể , anh thấy vết thương của Quyến Quyến không ? "
" thấy . "
" em không nhìn lầm chứ ? "
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Thanh Hồi nhìn về phía chiếc giường lớn kia , " cô bé cũng giống như chị của em , bị lấy xuống một thận . "
Chử Đồng mặt không biểu tình nhìn về phía bốn phía , " những người đó , thật là nhẫn tâm . "
" quay về đi thôi , chị của em sẽ lo lắng . " Cố Thanh Hồi kéo cánh tay của Chử Đồng , " cảnh sát sẽ lấy lại công bằng cho cô bé . "
Một đường đi ra ngoài, bước chân vẫn còn đang mềm nhũn ra , Chử Đồng ngồi vào trong xe , hình như đang tự lẩm bẩm , " chắc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu ? Ngàn vạn lần phải giữ được mạng sống của con bé . "
" con bé chắc là còn đang trong trạng thái hôn mê , thuốc mê còn chưa tan hết . "
Về đến nhà , hai người đứng trong thang máy đi lên , Chử Đồng dựa vào tấm kính của thang máy , nhắm mắt lại cũng có thể thấy một cô bé hoạt bát đang nhảy nhót loạn xạ , mới tám tuổi thôi , vốn là lứa tuổi ngây thơ vô lo , lại bị một kẻ cầm dao phẫu thuật cắt ra không trọn vẹn .
Cửa thang máy ' đinh ' một tiếng mở ra , Cố Thanh Hồi dẫn đầu đi ra ngoài , anh quay đầu lại nhìn Chử Đồng , " em làm sao vậy ? "
Cô nhẹ lắc đầu , thử nhấc chân lên , nhưng phát hiện toàn thân không còn chút sức lực nào , Cố Thanh Hồi quay ngược lại bước tới , vươn tay đỡ bả vai Chử Đồng đi ra ngoài , cô bước loạng choạng , ngẩng đầu nhìn anh , " lát nữa đi vào , đừng nói cho chị của em biết , em sợ sẽ kích thích đến chị ấy . "
" ừ . "
Hai người đi tới trước cửa , Chử Đồng lôi chìa khoá ra mở cửa , thanh âm bên trong không kịp chờ đợi mà truyền tới , " nhất định là Đồng Đồng và Thanh Hồi trở về! "
Cửa hoàn toàn bị đẩy ra , Chử Nguyệt Tình đứng lên , lại thấy bộ dáng này của hai người , ánh mắt cô rơi vào trên tay của Cố Thanh Hồi , tầm mắt Chử Đồng rơi về hướng phía trước , cư nhiên thấy Giản Trì Hoài đang ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng khách .
Ánh mắt Chử Nguyệt Tình băn khoăn ở trên người bọn họ , vừa có do dự , lại có không tự tin . Còn ánh mắt của Giản Trì Hoài ngược lại hung hăng soi mói hơn nhiều , con ngươi hẹp dài của anh nhẹ nheo lại , " Chử Đồng , em cũng bị bệnh tâm lý , cần trị liệu phải không ? "
Có đôi lúc anh nói chuyện , chính là khó nghe như vậy .