Chương 49: Chị Cũng Thấy Siren Đáng Yêu Sao

Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.



#Nịnh Thần chiếu#, # kỹ thuật diễn của Kỷ Dao Quang trong Nịnh Thần#, #Nịnh Thần giang sơn#.
Các hotsearch liên quan đến Nịnh Thần chiếm top ba của bảng, cư dân mạng bình luận phim nổi danh độc miệng lần này cũng đánh giá cao, lúc trước có không ít người cho rằng dù phim có Thường Du tọa trấn cũng không thể cứu được, nhưng hiện thực đã tát một cái vang dội vào mặt họ.

Người trong phim không phải là Kỷ Dao Quang mà là một Bình Dương công chúa như từ trong tiểu thuyết bước ra.

Tác giả cũng đã lên tiếng nói, đây là Bình Dương công chúa trong cảm nhận của Triệu Thiên Toàn.

Lý Âu V: Tôi biết rất nhiều người muốn biết vì sao kỹ thuật diễn của Kỷ Dao Quang lại tiến bộ lớn như vậy, dù sao lúc trước, cô ấy cùng từng là đối tượng bị tôi chỉ trích.

Trong đoàn phim, cô ấy chưa từng tỏ vẻ, chăm chỉ học tập, nghiêm túc nghiền ngẫm, thần thái, động tác, ngôn ngữ, không thể không nói ông trời đặc biệt hậu đãi cô ấy, linh cảm không phải luôn luôn xuất hiện, một diễn viên tốt cũng không phải hoàn toàn dựa vào thiên phú, mà thông qua kỹ xảo cố hết sức đến gần với linh cảm, mà điểm này, Kỷ Dao Quang làm không tệ, đương nhiên, cô ấy vẫn còn một chặng đường dài phải đi.

Thường Du like lại Weibo của Lý Âu, sau đó share.

Kỷ Dao Quang ngồi xếp bằng trên giường, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thường Du nhìn điện thoại cười khẽ.

Cô có chút tò mò nhìn Thường Du, chờ đến khi nhìn thấy những dòng chữ khích lệ trên màn hình, gương mặt lập tức ửng đỏ.

Có thể được Lý Âu khích lệ, đây là một chuyện vô cùng vui sướng......điều này có nghĩa cô đã chứng minh được bản thân mình với người khác, tuy vẫn kém Thường Du, nhưng đây không phải là một bước khởi đầu không tệ sao?
- ----------- Điện hạ, vì sao ngươi lại không quay đầu? Vì sao không đuổi theo?
- ----------- Ngược chết tôi rồi.

- ----------- Tôi còn tưởng rằng chỉ nguyên tác ngược, phim sẽ cho tôi một cái kết đẹp! Kẻ lừa đảo, mau trả nước mắt cho tôi!
............!
Ngón tay Thường Du nhẹ lướt trên màn hình, đột nhiên đôi môi đỏ suýt chạm đến mặt, nàng chớp mắt nói: "Mọi người đều nói kết cục rất thường tâm."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Kỷ Dao Quang che miệng ho nhẹ nói, "Em nhìn bóng dáng chị dần biến mất, mà khi chị quay đầu nhìn trên thành thì không thấy bóng hình của người kia, cái kết bỏ lỡ hoàn mỹ này liệu khi Vân Nhạn Hồi bị trục xuất sẽ còn trở về sao? Hay nói, em có cơ hội ra khỏi thành tìm chị sao?
"Tất cả đều có khả năng."
Kỷ Dao Quang không chút để ý gật đầu, tâm thấp thỏm nhìn bình luận trên màn hình, cô chưa bao giờ như hiện tại để ý đến đánh giá của người khác, đương nhiên sau khi có được đáp án mình muốn, vẫn có thể nhẹ nhàng buông.

Mắt cô long lanh, một tay đặt trên eo Thường Du, cười khẽ nói: "Sau khi ngược, chúng ta cũng nên phát đường cho mọi người." Cô không cần giống như trước đây, một chút động tĩnh cũng không có, làm nhiều người mơ ước Thường Du, hiện tại cô phải tuyên bố cho toàn thế giới, cô cùng Thường Du là trời sinh một đôi, không ai có thể tách ra.

Thường Du cau mày có chút do dự, một lúc sau, nàng ngăn động tác của Kỷ Dao Quang.

"Để chị chụp cho." Kỳ thật nàng không muốn ảnh Kỷ Dao Quang chụp biến thành emoji thịnh hành, cố gắng để giọng mình vững vàng, không tỏ vẻ chán ghét người nào đó, nhưng sau khi nói xong, nàng bất giác cười, những ảnh chụp đáng yêu đó mình giữ là được rồi, không cần cho người khác xem.

Nhìn Thường Du đăng ảnh lên, Kỷ Dao Quang lập tức share, dựa vào vai Thường Du không ngừng lướt Weibo hai người, mắt thấy bình luận cùng like không ngừng tăng cao, Kỷ Dao Quang có chút tức giận bất bình ném điện thoại sang một bên, thầm oán giận: "Vì sao nhiều người lại nhắc đến Siren, chẳng lẽ em bị thất sủng sao? Nếu như để bọn họ biết Siren cũng trong đoàn phim, còn ai sẽ chú ý đến chúng ta? Em cảm thấy để Tô Từ mang Siren về là một quyết định sai lầm."
Thường Du nhìn cô, ý vị thâm trường đáp: "Bản thân muốn nuôi mèo thì dù quỳ cũng phải làm một quan hốt phân đủ tư cách."

Trong lòng vang lên chuông cảnh báo, Kỷ Dao Quang lập tức ngồi thẳng dậy, cô nhìn Thường Du, giọng mang theo vài phần khí thế thẩm vấn: "Có phải chị cũng cảm thấy Siren đáng yêu? Em cảm thấy mọi người là che dấu lương tâm khen nó, đều mù cả rồi! Mọi người không thấy nó rất xấu sao? Xấu đến mức em không muốn nhìn thấy nó."
"Cách đây không lâu, em sợ là trong lòng thầm khen tiểu Siren thật xinh đẹp, đúng không?" Thường Du cười khẽ.

Con mèo này đại khái thành tinh rồi, mới vừa còn nhỏ đã theo chủ nhân Kỷ Dao Quang này, tuy cô rất ít tự mình nuôi nó, nhiều lắm thì ôm vào lòng xoa vài cái.

Kỷ Dao Quang bị nói trúng tim đen không lên tiếng, sau một lúc chỉ có thể hừ, đổi đề tài: "Siren chạy đâu mất rồi? Nơi này là hoàn cảnh xa lạ, em ra ngoài tìm nó, chị ở trong phòng đi, đừng để bị cảm." Nói xong mặc áo khoác ra ngoài.

Nghênh đón cô là trận gió lạnh thổi vào mặt, trái tim loạn nhịp cũng trở về tiết tấu bình thường.

Trong đầu nhớ đến nhất tần nhất tiếu của Thường Du, Kỷ Dao Quang che mặt mê muội bật cười.

Tiếng mèo kêu cùng tiếng nhạc quen thuộc truyền vào tai, bài này không phải Nịnh Thần ost sao? Bài hát đạt được đánh giá rất cao trong giới.

Trong sân rộng lớn không một bóng người, tầm mắt Kỷ Dao Quang dừng tại một góc.

Khách mời tên Khương Ngọc Sanh đang ngồi xổm trên đất đút thức ăn cho nhóm mèo con.

Siren cũng rất bá đạo, nó nhỏ nhất nhóm nhưng lại hung hãn nhất, mèo khác đến gần, nó sẽ nhe răng trợn mắt bất mãn meo to.


"Không cần giành không cần giành, ai cũng có phần." Khương Ngọc Sanh lẩm bẩm nói, nàng thẳng eo, xoa hai chân có chút tê, quay đầu nhìn thấy Kỷ Dao Quang đứng trên hành lang suy tư.

Gương mặt bỗng chốc đỏ lên, nàng nhanh bước đến, khi gần đến thì thả chậm tốc độ, có chút thẹn thùng gọi, "Kỷ lão sư."
"Đang cho mèo ăn sao?" Kỷ Dao Quang cười, phát hiện mình hỏi quá hiển nhiên, lại hỏi tiếp, "Bài em đang nghe là Nịnh Thần ost sao?"
"Đúng vậy." Khương Ngọc Sanh rũ mi xuống, không dám nhìn ánh mắt của Kỷ Dao Quang, nàng nhẹ nhàng đáp, "Giọng của Lục lão sư cùng Trình lão sư rất êm tai, ca từ càng không có gì bắt bẻ.

Nhưng vẫn có chút tiếc nuối, nếu Kỷ lão sư hát thì tốt rồi." Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, câu cuối cùng mơ hồ nằm ngay môi, vẫn chưa nghe được đã bị gió thổi tan.

Kỷ Dao Quang gật đầu nói: "Trình Hạc Niên rất có tài, bài này mở cho cô ấy một cánh cửa mới, chỉ tiếc bản thân cô ấy không muốn." Giọng Kỷ Dao Quang không nghe được cảm xúc gì, giọng nói bình đạm như đang tường thuật một chủ đề bình thường đến không thể bình thường hơn, cô luôn không can thiệp vào lựa chọn của người khác.

Trình Hạc Niên có thể xem là ca sĩ táo bạo, nhưng sâu bên trong nàng lại là nét đạm bạc, siêu nhiên.

"Em theo Biên Vu Đình đến?" Kỷ Dao Quang không tự thân quen với ai, trò chuyện cùng Khương Ngọc Sanh, đầu tiên là vì chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo, thứ hai là vì quan hệ giữa nàng cùng Biên Vu Đình.

Phải biết rằng để Biên Vu Đình dẫn một nghệ sĩ không có danh khí, chỉ là nghệ sĩ bình thường, bên trong tuyệt đối có quỷ.

"Đúng vậy." Nét đỏ ửng trên mặt Khương Ngọc Sanh vẫn chưa rút đi, nàng cẩn thận nhìn Kỷ Dao Quang, sợ nhìn thấy sự ái muội cùng khinh thường của rất nhiều người vô tri, nàng cố ý tiến vào giới giải trí, đương nhiên cũng biết thanh danh của Biên Vu Đình, nhưng có rất nhiều chuyện không giống như người ngoài suy nghĩ, ngay từ đầu nàng cũng lựa chọn im lặng kháng cự, nhưng giảng viên của nàng bảo nàng yên tâm đi theo Biên Vu Đình.

Nàng có thể không tín nhiệm người khác nhưng sẽ không hoài nghi giảng viên luôn quan tâm nàng.

Đôi mắt Kỷ Dao Quang trong suốt như suối, Khương Ngọc Sanh âm thầm thở phào.

Đang muốn lên tiếng, đã bị một giọng nói gián đoạn.

"Chị còn nghĩ em chạy đâu mất rồi, thì ra là đi tìm nữ thần của mình." Giọng Biên Vu Đình mang theo vài phần trêu chọc, nàng chậm rãi đi đến cạnh Kỷ Dao Quang, vỗ vai cô.

"Mình cần phải giới thiệu với cậu một chút, Khương tiểu thư cũng học Z đại, giảng viên của em ấy gửi gắm em ấy cho mình.

Theo mình được biết, em ấy là fan đáng tin của cậu, đương nhiên em ấy thích không phải kỹ thuật diễn hầu như không đáng nói của cậu, mà là thích giọng cậu, thích giai thoại mà cậu lưu lại trong trường......!tiểu cô nương còn cố ý chạy đến xã đoàn tìm tác phẩm của cậu nữa."
"Biên tỷ......." Hô hấp Khương Ngọc Sanh căng thẳng, nàng có chút vô thố nhìn Biên Vu Đình, mặt càng lúc càng đỏ, những việc này bị người khác nói trước mặt nữ thần mình thích, nghĩ thế nào cũng thẹn thùng.

Đáng tiếc giọng nàng như muỗi kêu, Biên Vu Đình không biết là không nghe thấy hay là thế nào, sau khi nói xong, vỗ vai Khương Ngọc Sanh, cười nói: "Đây là cơ hội tốt, nữ thần đang ở trước mặt em, chẳng lẽ em không muốn hỏi chút gì sao? Em yên tâm, cậu ấy cũng biết giảng viên của em."
"Em......." Khương Ngọc Sanh vẫn còn nhút nhát, nàng ảo não cúi đầu, tay nắm chặt góc áo, trầm mặc không nói.

Biên Vu Đình cười khẽ, nhìn về phía Kỷ Dao Quang: "Vậy cậu ký cho em ấy 17, 18 tấm poster đi."
"Cậu đừng chọc nữa." Kỷ Dao Quang cau mày trừng mắt Biên Vu Đình, gia hỏa này chưa bao giờ hiểu được nhìn mặt đoán ý, tiểu cô nương đã thẹn thùng như vậy rồi.

Không có giấy bút, đương nhiên không thể ký tên, lời Biên Vu Đình có tám phần khuếch đại, Kỷ Dao Quang châm chước nói: "Ngày mai bắt đầu quay, đến lúc đó có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.

Trời lạnh rồi, vẫn nên về phòng trước đi.".