Chương 100: (¯`v´¯) An Kỳ (02)

Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Edit: Lynklynk

Beta: Lữ

Đầu tháng mười hai, Loan Hoan đi ra khỏi sân bay Los Angeles. Cô ở lại St. Paul vài ngày, mấy ngày này cô bị Dung Doãn Trinh nhốt trong khách sạn. Ban ngày Dung Doãn Trinh làm việc, tối lại về khách sạn. Chín ngày ở trong khách sạn, cả ngày của Loan Hoan chủ yếu là ngủ, chờ Dung Doãn Trinh về và cùng Dung Doãn Trinh vụng trộm chuồn đi, ở trong khách sạn làm những chuyện mờ ám.

Ngày thứ tám ở St. Paul, cuối cùng Dung Doãn Trinh cũng lấy được mảnh đất bị người Hà Lan lấy đi vì cô cách đây vài tháng trước. Những hình ảnh anh bắt tay với thị trường St. Paul đã trở thành tiêu đề lớn của phương tiện truyền thông ở Brazil vài giờ sau đó.

Sau đó, Loan Hoan và Dung Doãn Trinh chia tay ở sân bay St. Paul. Anh bay đến Ấn Độ trước, cô quay về Los Angeles.

Ngồi trên xe taxi, xuyên qua bồn hoa ở phố buôn bán, không ít những của hàng hai bên đường đều có cửa sổ kính. Phía trước đều đã được trang trí lại để chào đón mùa mua sắm nhộn nhịp nhất trong năm, vì Giáng Sinh đã sắp đến.

Giáng Sinh, Giáng Sinh, Giáng Sinh năm nay sẽ xảy ra việc gì? Nhớ tới những lời nói mấy ngày trước của Dung Doãn Trinh, trong lòng Loan Hoan đối với Giáng Sinh có chút mong chờ.

“Tiểu Hoan là người phụ nữ thông minh, anh biết em nhất định sẽ nghĩ ra cách để anh ở bên em khi Giáng Sinh đến.” Trong bóng đêm yên tĩnh, đầu cô tự vào vai anh, tay anh sờ sờ tóc cô, anh nói ra ý của mình.

Loan Hoan không tiếp tục nói về đề tài này với Dung Doãn Trinh, cô biết rằng để Dung Doãn Trinh nói ra những điều này cũng không phải là dễ dàng.

Uhm, cô không ngốc, cô sẽ luôn nghĩ ra những cách để đến. Chỉ cần cô nghĩ đến việc nhất định Dung Doãn Trinh sẽ ở cạnh mình ngày Giáng Sinh là cô sẽ nghĩ ra được cách. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, sẽ có một năm cô sẽ giữ Dung Doãn Trinh ở bên cạnh mình trong ngày Giáng Sinh. Sau đó theo thời gian, không cần cô phải nghĩ cách làm gì mà anh sẽ tự chủ động ở lại bên cạnh cô, cùng cô trang trí cây thông Noel.

Cuối tuần này, Loan Hoan vừa mới mang vòng hoa chuông có những bông tuyết trắng treo lên cánh cửa vòng làm việc của mình thì di động của cô vang lên, là Dung Doãn Trinh từ Ấn Độ gọi đến.

Hôm nay là ngày thứ ba Loan Hoan từ Brazil về Los Angeles, lưỡi của cô dính đầy mật ngọt, cô làm nũng với anh “Doãn Trinh anh có thể về nhanh lên một chút không.”

Lưu luyến tắt điện thoại, vòng hoa chuông vừa treo lên liền vang lên tiếng. Ánh mắt Loan Hoan hướng ra cửa văn phòng, cô liền nhìn thấy Dung Diệu Huy.

Sau này, ở rất nhiều thời điểm Loan Hoàn đều nhớ đến chiều hôm đó. Tiếng chuông bỗng nhiên vàng lên, nó như một dấu hiệu: “Người yêu của tôi, thời khắc gian nan định trước đã đến rồi!”

Đặt café trước mặt Dung Diệu Huy, Loan Hoan đứng sang một bên, cô nhớ đến việc cô bị bắt cóc đối mặt với việc bỗng nhiên Dung Diệu Huy tới thăm, trong lòng Loan Hoan cảm thấy rất bất an.

Uống xong café, Dung Diệu Huy mỉm cười thân thiết ý bảo Loan Hoan ngồi xuống bên cạnh.

Loan Hoan ngồi xuống chiếc sofa đơn bên trái Dung Diệu Huy. Kết hôn với Dung Doãn Trinh đã được ba năm nhưng số lần Loan Hoan gặp Dung Diệu Huy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù mỗi lần Dung Diệu Huy đều rất thân thiết gọi “Tiểu Hoan.” Nhưng Loan Hoan đối với người đàn ông có nụ cười thân thiết này vẫn tồn tại càm giác e ngại.

Có thể bình tĩnh nói chuyện với bọn bắt cóc vợ mình: “Chỉ cần mày nói cho tao biết thi thể của vợ tao ở đâu, tao sẽ cho mày năm trăm đô thù lao.” Những lời này có thể thấy được người đàn ông này vô tình tàn nhẫn đến mức nào.

Quả nhiên.

“Tiểu Hoan, lần này đã để con chịu khổ rồi.” Dung Diệu Huy bỗng nhiên nói ra.

“Ba! Người chỉ là……” Loan Hoan trong lòng trầm xuống.

Dung Diệu Huy đối mặt với Loan Hoan trong nháy mắt: “Việc họ cáo buộc con ta sẽ xem như không biết gì, vì Dung Doãn Trinh không sử dụng bất kỳ nguồn tài nguyên nào của tập đoàn, cho nên ta có thể giả vờ như không biết gì.”

Ngẫm nghĩ, Loan Hoan dùng tất cả sự cung kính đối với Dung Diệu Huy nói một câu: “Cảm ơn ba.”

Sau khi nói xong, Loan Hoan liền chuyển qua hỏi: “Ba! Hôm nay người đến tìm con là có việc gì vậy?”

Một vài giờ sau, Loan Hoan ngồi trên máy bay tư nhân của Dung Diệu Huy. Vì Dung Diệu Huy nói “Có một việc cần Tiểu Hoan đến hỗ trợ.”

Giờ phút này, chiếc máy bay tư nhân mà Loan Hoan đang ngồi đang trên đường bay đến Cuba. Máy bay bay mất vài giờ, cuối cùng cũng dừng lại trên một hòn đảo nhỏ ở Cuba ở gần biển Caribe.

Ngày hôm ấy, vào lúc hoàng hôn, những cơn gió thổi từ biển Caribe đã thôi bay bay quần áo trên người Loan Hoan. Bộ quần áo gió và chiếc mũ này là do Dung Diệu Huy bảo Loan Hoan mặc vào. Trước khi xuống máy bay, Dung Diệu Huy đã nói với Loan Hoan rằng: “Cái gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng hỏi, chỉ cần cúi thấp đầu theo sau ta là được rồi.”

Câu nói này Dung Diệu Huy nói lại hai lần.

Sau đó, có mấy người đàn ông nói tiếng Tây Ban Nha đi đến. Người đàn ông mở cửa xe đưa Dung Diệu Huy và Loan Hoan đi, chiếc xe đi dọc theo những khúc cua trên quốc lộ. Dần dần chiếc xe đi vào một nơi đầy cây xanh, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà có kiến trúc màu trắng cỡ trung.

Kiến trúc màu trắng như vậy trong hoàn cảnh này rất bất ngờ, đằng sau sự bất ngờ là một sự thần bí.

Sau đó, Loan Hoan theo như lời Dung Diệu Huy đã dặn cúi thấp đầu đi theo sau. Theo sau Dung Diệu Huy trong mười mấy phút, Loan Hoan có cảm giác như quay lại năm mình mười ba tuổi. Cô theo sau một một phụ nữ mặc đồng phục nước Mỹ, bị đưa vào trại giáo dưỡng nơi đại biểu cho những thiếu niên phạm tội, phản nghịch. Cô đứng sau Dung Diệu Huy nghe ông dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với người đang ngăn ông lại.

Sau khi qua ba lần thẻ từ, trên đoạn bậc thềm ngắn, sự xa hoa liền hiện ra trước mắt. Nơi này có bể bơi với màu sắc xanh thẳm, đá cuội dải thành một con đường mòn, có hàng dừa mảnh mai. Khí hậu tự nhiên của vùng biển Caribe đã làm cho nơi này trở nên tươi mới mát mẻ. Dường như có thể bắt lấy được những hạt dưỡng khí trong không trung.

Người luôn đi phía trước cô bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên gọi tên cô “Loan Hoan.”

“Hả!” Loan Hoan hoang mang rối loạn khẩn trương ngẩng đầu lên.

Nhìn người trước mặt có khuôn mặt trắng bệch, Dung Diệu Huy nảy sinh chút xúc động quay lại. Trong cái vòng luẩn quẩn của lợi ích, đứa trẻ được gọi là Loan Hoan này thật sự là người vô tội nhất.

Tất cả mọi người đều có thể nhưng chỉ có cô là không thể.

Cách đó không xa có một ngôi nhà ẩn dưới một cái cây xanh lớn. Dung Diệu Huy xoa xoa khuôn mặt, xóa đi tầng trắc ẩn trong lòng, lấy mũ của Loan Hoan xuống.

Dung Diệu Huy vừa lấy mũ của Loan Hoan xuống vừa nói với Loan Hoan: “Tiểu Hoan, bây giờ chúng ta không cần phải mang cái này nữa. Từ bây giờ Loan Hoan con hãy tập trung tinh thần nghe những gì ta nói.”


“Vâng! Ba.” Loan Hoan trả lời.

Tiếp tục đi sau lưng Dung Diệu Huy. Đi đến một con đường nhỏ bước chân của Dung Diệu Huy thả chậm lại. Tựa như vừa trải qua một thoáng do dự rồi mới chậm rãi nói ra: “Tiểu Hoan nơi này không phải là khu nghỉ mát.”

Loan Hoan cúi đầu nhìn xuống chân mình, cô biết đây không phải là một khu nghỉ mát.

Dọc theo khúc cua quanh co của đường mòn, ruốt cuộc cũng tới được căn phòng cuối cùng kia. Đây là một căn phòng ở cực kì xinh đẹp, nó được bao quanh bởi những tán lá lớn màu xanh lá cây giống như một ngôi nhà mơ ước tồn tại trong tâm trí của rất nhiều người.

“Liệu có phải là có một cô gái giống như nàng công chúa sống trong ngôi nhà tuyệt vời này không?” Loan Hoan nghĩ. Có một số việc mơ mơ hồ hồ trong lòng cô. Cô chỉ biết rắng mọi thiết kế ở đây đều hướng về nữ tính hóa.

Giống như vòng hoa vang lên tiếng chuông treo ở hàng lang vẽ tranh của cô, cứ như vậy Loan Hoan như bị vây hãm trong sự ngây ngốc. Lúc đầu cô vẫn có một vài suy nghĩ, nhưng dần dần cô bị những sự bất an không nói rõ thành lời thay thế vào. Mà sự bất an không rõ ràng này phát sinh khi cảm xúc bị đe dọa vốn là sự mẫn cảm trời sinh của phụ nữ. Sự bất an này làm đầu óc cô trở thành một mớ hỗn độn.

Cuối cùng, Loan Hoan cũng được Dung Diệu Huy đưa đến trước cánh cửa căn phòng đang đóng chặt kia. Dung Diệu Huy đứng trước của phòng nói: “Tiều Hoan, trước khi mở cánh cửa này, ta cần phải cho con biết một việc.”

Loan Hoan đánh giá cánh cửa kia, nhìn vào giống như một cánh cửa bình thường nhưng dường như lại không phải là một cánh cửa bình thường. Thiết kế cửa bình thường, tuân thủ theo quy luật, không bình thường chính là chất liệu của cánh cửa, mặc dù không biết nó là bằng chất liệu gì nhưng có thế thấy rằng giá của nó không hề rẻ.

Sau này, trong hồi ức của Loan Hoan sau cánh cửa kia là đại diện cho sự xanh xao vô hồn.

Bầu trời xa lạ dần dần chìm trong cửa sổ kính dài, Loan Hoan nhìn chằm chằm vào ánh hoàng hôn mờ nhạt một cách vô hồn. Cô vừa dùng xong bữa tối, là Dung Diệu Huy bảo cô ăn, có lẽ những gì Dung Diệu Huy sắp nói đến đòi hỏi cô phải lấp đầy dạ dày của mình thì mới có thể đối phó được với nó.

Trong không gian yên tĩnh vang lên một âm thanh. Dung Diệu Huy mang một cốc nước nóng đang bốc hơi đặt trước mặt Loan Hoan, Loan Hoan thu lại ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài của sổ. Dung Diệu Huy ngồi đối diện với Loan Hoan.

“Phải bắt đầu nói từ đâu đây! Có lẽ bắt đầu nói từ lúc nguyên nhân tại sao chúng ta lại từ Âu Á đến nước Mỹ đi….” Dung Diệu Huy dùng những lời này để mở đầu.

Trong sự miêu tả của Dung Diệu Huy cuối cùng Loan Hoan cũng biết tại sao cha con Dung Diệu Huy lại trở thành cái gai trong mắt các phần tử Chechnya, cái tên phần tử Chechnya này được gọi từ trước khi Vladimir Putin chưa lên làm Tổng thống Nga. Nhóm được gọi là Chechnya này là một nước thứ ba tách ra khỏi Nga và chạy đến ngoại vi Cộng hòa Chechnya.

Cộng hòa Chechnya đã từng tạo ra nhiều các hoạt động khủng bố trên lãnh thổ nước Nga. Các hoạt động khủng bố đã gây ra các cuộc chiến tranh quy mô nhỏ liên tục xảy ra giữa hai nước.

Đầu năm 1999, Tổng thống Nga Yeltsin bị bệnh, ông Putin trở thành Tổng thống, sau khi lên làm Tổng thống ông Putin đã phát động mười vạn quân đến vùng đất Chechnya để thực hiện một cuộc vây diệt quy mô lớn. Trong vài tháng ngắn ngủi quân đội Nga đã tiêu diệt lực lượng lớn vũ trang của Chechnya, do đó gần như đã khống chế kiểm soát được toàn bộ lãnh thổ Chechnya. Những người bỏ trốn khỏi Chechnya trở thành những phần tử Chechnya tự do ở biên giới Nga – Ukraina. Cùng với với tổ chức Taliban được gọi là ba tổ chứng khủng bố lớn nhất trên thế giới.

Đằng sau mọi cuộc chiến tranh trên thế giới này đều có những yếu tố không thể đặt lên bàn tranh luận rõ ràng minh bạch. Mà ta… không… là chúng ta mới đúng, chúng ta lại là một trong những yếu tố không thể đặt trên bàn để nói chuyện.” Dung Diệu Huy nói.

Trước cuộc chiến tranh đó, nhân viên tình báo Nga đã tìm được Dung Diệu Huy. Khi đó Dung Diệu Huy cũng đang cần phát triển công ty của mình, hợp tác với quân đội Nga là một lối đi tắt nhanh nhất. Thời điểm đó Dung Diệu Huy cần rất nhiều sự hỗ trợ từ quân đội Nga. Dung Diệu Huy và Nga đã bí mật kí một văn kiện hợp tác có quan hệ chặt chẽ với các quan chức cao cấp tại Cộng hòa Chechnya. Một cuộc chiến tranh lốc xoáy đã được lên kế hoạch đang âm thầm diễn ra.

Năm 1999, Dung Doãn Trinh mười lăm tuổi, anh được đưa từ Argentina đến Greenland theo sự sắp xếp của cha anh.

Sau khi quân đội Nga đã kết thúc hành động tiêu diệt Chechnya, chính phủ Nga liền thực hiện lời hứa của họ. Sau đó, công ty đạn dược của Dung Diệu Huy phát triển ngày càng nhanh và không ngừng khuếch đại quy mô.

“Con còn nhớ, không lâu trước đây, Dung Doãn Trinh ở Ấn Độ đã gặp phải cuộc tập kích đánh bom liều chết chứ?” Dung Diệu Huy hỏi Loan Hoan.

Loan Hoan đờ đẫn gật đầu, cô làm sao có thể quên được chứ. Đêm hôm đó cô đã gọi rất nhiều, rất nhiều cuộc điện thoại cho Dung Doãn Trinh.

“Vụ đánh bom liều chết ở Ấn Độ là do các phần tử Chechnya gây ra, người phụ nữ che kín mặt đều có một biệt hiệu thống nhất trên thế giới gọi là “Góa phụ đen”.” Dung Diệu Huy nói.

‘Góa phụ đen?’

Đó là những người phụ nữ che kín mặt bằng tấm che mặt màu đen chỉ để lộ ra đôi mắt. Đài truyền hình Mỹ đã từng phát sóng video của một phóng viên phỏng vấn một góa phụ đen. Loan Hoan nhớ lại ánh mắt được lộ ra dưới tấm màn che, ánh mặt mờ mịt. Loan Hoan biết góa phụ đen, không! Phải nói là những góa phụ đen, họ còn có một thân phận khác chính là người đàn bà góa phụ của tổ chức Chechnya. Sau cái chết của chồng mình họ sẵn sàng hoặc miễn cường sẽ đi trên con đường như vậy. Bịt kín bằng chiếc khăn che mặt để nhặt lên thanh kiếm báo thù.

“Những người đó không bao giờ ngừng thù hận chúng ta, từ rất lâu trước đây.” Dung Diệu Huy nói.

Ngược trở về năm 2001 trên đảo Greenland, năm đó Dung Doãn Trinh mười bảy tuổi.

Dung Diệu Huy nói: “Năm Dung Doãn Trinh mười bảy tuổi, họ tìm thấy nó, khi đó là đầu mùa xuân….”

“Mùa xuân năm đó, băng tuyết bắt đầu tan dần, ngay sau khi băng tuyết tan chảy, người dân ở Greenland ngày trở nên một nhiều hơn. Một hôm có một nhóm người đến.” Loan Hoan tiếp nhận lời của Dung Diệu Huy.

Một số sự việc dần dần được làm sáng tỏ rõ ràng.

Nhắm mắt lại Loan Hoan nói:

“Trên đảo Greenlad có hai con hải cẩu, một con một tuổi rưỡi, một con hơn nửa tuổi. Có một ngày chúng quen biết nhau, con hải cẩu tuổi rưỡi nói rằng để anh làm anh trai, hải cẩu nhỏ sẽ làm em. Chúng sống nương tựa vào nhau, chúng sống trong tuyết, hải cẩu nhỏ rất nhát gan, nó rất ỷ lại vào người anh hơn nó một tuổi. Hải cẩu anh thề rằng nhất đinh sẽ bảo vệ em gái hải cẩu.

“Năm đó, băng tuyết tan đi, đám người kia đến đảo Greenlad. Các con sông băng phủ đầy tuyết trắng có rất nhiều vệt máu đỏ tươi, đó chính là máu của hải cẩu anh, nó đã bị thương. Hải cẩu em nhận thức được rằng sinh mệnh của người thân yêu nó đang bị đe dọa. Diều duy nhất nó có thể làm là di chuyển cơ thể mảnh mai nhỏ bé của mình, nỗ lực dùng thân thể mình để chắn một đao, cũng có thể là súng kia đang hướng tới người hải cẩu anh.”

Thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Loan Hoan tan nát cõi lòng.

Dung Diệu Huy không nói gì!

Xem ra, cô đã nghĩ đúng rồi.

Loan Hoan tiếp tục nói: “Ba, hai con hai cẩu trên đảo Greenland, con lớn gọi là Dung Doãn Trinh, con nhỏ con không biết tên gọi là gì, nhưng con nghĩ đó nhất định là một cô gái nhỏ ngây thơ dũng cảm. Cô dùng tính mạng của mình để bảo vệ tính mạnh của anh ấy.”

“Sau đó, Dung Doãn Trinh rời khỏi đảo Greenland, từ đó câu truyện về hai con hải cẩu ở đảo Greenland đã trở thành một vết thương trong lòng anh ấy.”

Nó là linh hồn, nó là cái chết, nó không hề mất đi mà khắc cốt ghi tâm.

Sau đó, Loan Hoan lo lắng chờ đợi.

Cuối cùng cũng chờ được đến khi Dung Diệu Huy noi với cô một câu khích lệ: “Tiểu Hoan thực sự một cô gái rất thông minh.”

“Tiểu Hoan hẳn là con rất hiếu kỳ về việc Giáng Sinh hàng năm Dung Doãn Trinh đều đi đâu phải không?” Dung Diệu Huy dừng một chút rồi nói: “Giáng Sinh hằng năm Dung Doãn Trinh đều đến đây.”

Năm phút sau, Dung Diệu Huy mở cánh cửa của căn phòng kia ra.

Cách cửa màu trắng trước mắt Loan Hoan từng chút từng chút được mở ra, thong thả, nặng nề.