Chương 57: (¯`v´¯) Nước mắt (11)

Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Editor: Lưu Tinh

Xe chạy đến một nơi có kiến trúc Loan Hoan vô cùng quen thuộc. Ánh đèn xe rọi lên từng mảng tường của tòa nhà màu trắng, cảm giác vô cùng chân thực.

Chiếc xe dừng lại trong gara. Loan Hoan không mở cửa xe, cũng không cởi bỏ dây an toàn. Cô ngồi yên tại chỗ, cứng nhắc hỏi một câu: Vì sao?

“Vì sao cái gì, đưa em về nhà có gì sai sao?” Dung Doãn Trinh nghiêng người, muốn giúp cô cởi dây an toàn.

Loan Hoan chặn tay anh lại: “Dung Doãn Trinh, em không hiểu.”

Trong xe được sơn màu vàng trắng, ánh đèn chiếu rọi trong xe cũng biến thành phấn màu vàng trắng. Trong ánh sáng vàng nhạt, Dung Doãn Trinh hơi nhíu mày. Trong một không gian như vậy, anh nói: Ba năm chẳng phải ba ngày hay ba giờ, đó là một khoảng thời gian rất dài, trong lúc đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Tình cảm con người không phải là máy móc, không thể nói bật là bật, nói tắt là tắt một cách dễ dàng.

“Loan Hoan, em không mong anh sẽ tha thứ sao? Trước đây em từng nói dù anh tức giận thế nào cũng phải tha thứ cho em. Bây giờ, anh đang cố gắng thực hiện điều đó.”

Loan Hoan buông tay, Dung Doãn Trinh cúi đầu giúp cô cởi bỏ dây an toàn. Sau đó, bọn họ cùng nhau xuống xe.

Anh đi phía trước, cô đi theo phía sau. Bọn họ một trước một sau đi đến chỗ cầu thang. Loan Hoan nghe thấy phía sau có tiếng động, đó là Mary còn đang ngái ngủ giơ tay lên làm động tác chào cô. Đây là cô bé đến từ Mexico, mẹ của Mary cũng đang làm giúp việc ở đây. Vào giữa đêm khuya, sự chào đón của một cô bé đến từ Mexico khiến trong lòng Loan Hoan cảm thấy ấm áp.

Thế rồi vẫn cứ như trước kia, Loan Hoan về phòng của mình, Dung Doãn Trinh đi về hướng phòng làm việc. Có điều, Dung Doãn Trinh đột nhiên trầm mặc một lát rồi nói: Em ngủ trước đi.

Loan Hoan ngủ đến nửa đêm, mơ hồ nghe thấy những tiếng động rất nhỏ vang lên đều đều, sau đó là tiếng người hít thở rất nhẹ trong không trung.

Tỉnh giấc, Loan Hoan theo bản năng quay mặt sang hướng phát ra tiếng hít thở, thế nhưng bên cạnh cô hoàn toàn trống không.

Mary vui sướng truyền đạt lời nhắn của Dung tiên sinh cho Loan Hoan: Dung tiên sinh nói trưa nay sẽ về nhà ăn cơm. Còn có một việc nữa nhưng Mary không thể nói, chỉ là cô phấn khởi phân tích cho Loan Hoan hiểu lời nhắn đầu tiên. Đó là: Dung tiên sinh hy vọng bữa trưa, trên bàn ăn sẽ có mặt Dung phu nhân. Mary còn nói tối hôm qua, giữa đêm khuya lái xe đã chở Dung tiên sinh ra ngoài.

Lúc cô đi chỉ mang theo vài bộ quần áo. Lúc này Mary đang mang quần áo của cô treo vào tủ. Loan Hoan không chỉ nhìn thấy quần áo của mình một lần nữa được treo lại vào trong tủ, cô còn thấy cả hộ chiếu của cô cũng được đặt trở vào trong ngăn kéo ở đúng vị trí như trước kia, không sai lệch một li nào.

Giữa trưa, Loan Hoan nhận được điện thoại của Lý Nhược Tư. Anh nói bây giờ anh đang ở Philadelphia. Anh nói tuần sau anh muốn dẫn cô đi leo núi. Cuối cùng, Lý Nhược Tư hỏi bây giờ cô đang ở đâu. Loan Hoan kể lại mọi việc cho anh nghe, đầu bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc trong chốc lát. Sau đó, Lý Nhược Tư nói: Tiểu Hoan, mặc kệ thế nào, chỉ cần em thấy thoải mái.

Khi Lý Nhược Tư đang nói điện thoại thì chợ có một giọng nữ vô cùng dịu dàng vang lên. Nếu Loan Hoan không nghĩ sai thì đó hẳn là giọng của người phụ nữ gần đây thường xuất hiện cùng Lý Nhược Tư. Nghe được giọng nói ấy, Loan Hoan thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Cúp điện thoại, Loan Hoan quay đầu lại liền nhìn thấy Dung Doãn Trinh. Anh đứng sau lưng cô, biểu cảm có chút không được tự nhiên, chỉ vào điện thoại trong tay Loan Hoan: “Vừa mới nói chuyện điện thoại cùng ai?”

“Lý Nhược Tư.” Loan Hoan trả lời theo phản xạ.

Vấn đề mà Dung Doãn Trinh hỏi khiến cô cảm thấy có chút buồn bực. Cho tới bây giờ anh vẫn còn hỏi cô những vấn đề mang tính cá nhân như vậy sao?

“Anh đến để gọi em xuống ăn cơm trưa.” Có lẽ Dung Doãn Trinh cũng cảm thấy bản thân mình có chút kỳ quái nên lại nói tiếp một câu.

Loan Hoan đi theo sau Dung Doãn Trinh. Vẫn như cũ, hai người im lặng một trước một sau. Đột nhiên Dung Doãn Trinh quay đầu, nói: “Không phải nên gọi là anh trai sao?”

“Cái gì?” Loan Hoan có chút không hiểu.

Dung Doãn Trinh nhíu mày, giọng điệu có chút không vui: “Không phải em nên gọi Lý Nhược Tư là anh trai sao?”

“Em không quen gọi như vậy.” Loan Hoan phụng phịu, có chút bực bội.

“Chính bởi vì em không quen nên sẽ rất dễ dàng làm cho người khác sinh ra hiểu lầm. Tình nhân của anh trai em nghe vào cũng không rõ nội tình cũng sẽ hiểu lầm ngay. Hơn nữa bao nhiêu người sẽ nhân cơ hội này mà nhận định sai lệch về mối quan hệ giữa hai người.”

Rốt cuộc là người đàn ông này đang muốn nói cái gì? Chỉ có điều lời nói của Dung Doãn Trinh vẫn khiến Loan Hoan có chút chột dạ. Cô tức giận nói: “Dung Doãn Trinh, anh đang nói bậy bạ gì đó?”

Anh chỉ vào đồng hồ ở gần đó: “Đã đến giờ cơm trưa.”

Trước giờ bữa cơm trưa của hai người luôn diễn ra theo cùng một kiểu: Kéo dài trong khoảng nửa giờ, yên tĩnh, đơn điệu, có những tiếng dao nĩa nho nhỏ. Và rồi cũng sẽ có lúc Dung Doãn Trinh gắp một ít bông cải xanh vào đĩa của Loan Hoan. Dung Doãn Trinh luôn luôn cho rằng Loan Hoan thích bông cải xanh, cho nên mỗi lần dùng cơm anh đều gắp bông cải xanh vào trong đĩa của Loan Hoan.

Nhưng mà hôm nay, dáng vẻ của anh có chút khác thường, giống như đã hạ rất nhiều quyết tâm, cuối cùng mới quyết định gắp bông cải xanh vào trong đĩa của Loan Hoan.

Bữa cơm trưa kết thúc, Loan Hoan nói với Dung Doãn Trinh: “Dung tiên sinh, chưa được sự đồng ý của em, anh đã tự tiện lấy hộ chiếu của em.”

Mary đang thu dọn bàn ăn liền không khỏi nhịn cười. Mẹ của Mary dùng khuỷu tay huých vào người cô bé tỏ ý nhắc nhở.

Chờ hai mẹ con Mary dọn dẹp xong, rời khỏi, Dung Doãn Trinh mới rút một điếu thuốc ra, châm lửa. Sau đó, Dung Doãn Trinh nói: “Loan Hoan, anh cần sự im lặng của em. Gần đây, anh sẽ ở Los Angeles, anh không muốn việc em dây dưa cùng đám họa sĩ trẻ trở thành đề tài bàn luận trong thời gian nghỉ trưa của giới viên chức.”

Dung Doãn Trinh dùng lý do này để giải thích cho việc anh cất giữ hộ chiếu của cô. Lý do hơi gượng ép, nhưng phù hợp với logic của anh.

Loan Hoan che miệng, nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Thật khéo, trong phòng tranh của em, gần đây các nhân viên cũng đang đàm luận về hai cặp kính đôi Daks kia. Họ đều nói Dung tiên sinh mang còn đẹp hơn cả người mẫu Anh quốc.”

Ngày đó, Dung Doãn Trinh cùng Lý Nhược Vân đúng là có đeo kính cùng nhãn hiệu với nhau. Đó là một thương hiệu đến từ Anh Quốc. Mắt kính của Dung Doãn Trinh được sản xuất có màu như huyết gà, lung linh nổi trội.

Làn khói thuốc thản nhiên phả vào trước mặt Loan Hoan. Giữa làn khói lượn lờ mờ ảo, giọng của Dung Doãn Trinh vang lên nho nhỏ: “Loan Hoan, em đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.”


Loan Hoan biết bản thân mình chính là được một tấc lại muốn tiến một thước, bởi vì cô yêu anh, cho nên, theo suy luận của anh thì hẳn là cô nên tỏ ra cảm kích vì anh đã cho cô cơ hội này. Nhưng Dung Doãn Trinh không biết là người phụ nữ khi ghen thì sẽ trở nên không có cách nào đối phó nổi.

“Không phải Dung tiên sinh có một khẩu súng tên là “Gió lốc” sao?”

Ý là: Nếu Dung tiên sinh cảm thấy khó chịu, có thể trực tiếp dùng khẩu “Gió lốc” kia bắn một phát vào sọ cô.

Dung Doãn Trinh đi rồi.

Anh về nhà cũng chỉ khoảng một giờ. Lúc gần đi anh để lại một câu: “Loan Hoan, không phải em nói yêu anh sao? Nếu thật sự giống như lời em nói vậy thì thời gian này hãy thể hiện một chút thành ý đi.”

Loan Hoan ngồi nguyên tại chỗ cũng không nhúc nhích. Dung Doãn Trinh nói sai rồi sao? Không, không, anh không hề sai chút nào? Nhưng Loan Hoan vô cùng chán ghét anh dùng cái giọng điệu này mà nói như vậy.

Tình yêu của cô, trong miệng người đàn ông kia tại sao lại trở thành chẳng khác gì một món hàng hóa.

Cảm giác chán ghét đó khiến cô giữa đêm khuya phải nói thẳng với người đàn ông kia rằng: “Dung Doãn Trinh, có vẻ như anh đi nhầm phòng?”

Giờ phút này, Dung Doãn Trinh đang nằm ở trên giường của cô. Anh đã mở cửa thật nhẹ, thật nhẹ, cố hạn chế tối đa mọi tiếng động, rồi cẩn thận nằm lên giường của cô. Chờ Dung Doãn Trinh nằm ngay ngắn rồi, Loan Hoan lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách. Đuổi không xong, bọn họ nằm đưa lưng về phía nhau.

“Ngủ đi.” Dung Doãn Trinh nhàn nhạt nói.

“Dung Doãn Trinh!” Loan Hoan muốn đưa tay bật đèn ngủ trên tủ đầu giường.

Bên này Loan Hoan vừa mới cố bật đèn thì bên kia Dung Doãn Trinh đã nhích lại gần cô hơn, với tay đè lên bàn tay cô, đổi thành tắt đèn, sau đó kéo tay cô nhét lại vào trong chăn.

Sau đó, anh cũng chưa chịu dời người đi. Cả người anh áp trên người cô, dường như còn có tiếng thở dài.

“Anh có một khẩu súng biệt hiệu là “Gió lốc” nhưng đã mất từ lâu rồi. Vì vậy, hiện tại anh không có súng đó.”

Loan Hoan yên lặng. Một nửa thân trên nằm gọn trong vòng tay anh. Cô lại được đã lấn tới: “Nhưng anh cũng có thể dùng một khẩu súng khác chọc thủng một lỗ trong não em.”

Người đàn ông mỉm cười, nụ cười có chút dịu dàng: “Anh còn cho rằng em rất thông minh cơ đấy. Trên thế giới này không có một khẩu súng nào có thể chọc thủng một lỗ trong não người. Chỉ có viên đạn, một viên đạn nhỏ…”

Nói tới đây Dung Doãn Trinh đột nhiên dừng lại, lặng im như tờ trong đêm khuya. Loan Hoan nghe ra sự mất mát, đau thương trong câu cuối cùng mà Dung Doãn Trinh nói.

Dung Doãn Trinh rời khỏi người Loan Hoan, nằm trở lại chỗ của mình.

Loan Hoan cũng không nói gì thêm.

Hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau. Loan Hoan nhích từng chút một đến gần Dung Doãn Trinh hơn. Cô đem mặt dán lên lưng anh, như một chút mèo nhỏ gọi: Dung Doãn Trinh.

Một tiếng “Dung Doãn Trinh ” kia khiến toàn bộ dây thần kinh trong người đàn ông kéo căng lên. Sau đó, anh xoay người lại, cùng đối mặt với cô. Anh nhắm mắt lại, hai khuôn mặt kề sát nhau, rất gần, gần đến nỗi chỉ một giây tiếp theo, hai chóp mũi đã có thể chạm nhẹ vào nhau.

Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Trong màn đêm yên tĩnh, bọn họ tựa như hai người thân sống nương tựa vào nhau.

Một hồi sau, Dung Doãn Trinh nói: “Loan Hoan, thật ra anh cũng không biết phải làm sao với em bây giờ?”

Dung Doãn Trinh nói giọng thật nhỏ, thật nhẹ, tựa như là nói cho cô nghe, cũng có thể là đang nói cho chính bản thân mình nghe.

Cho đến lúc tờ mờ sáng, Loan Hoan tỉnh dậy. Thời đểm đó, cô phát hiện mặt mình đang dán chặt trong lòng Dung Doãn Trinh. Bọn họ gần như dính chặt vào nhau, cũng không biết là ai đã tiến đến gần ai trước.

Dung Doãn Trinh ôm chặt cô bằng cả hai tay, lợi dụng thân thể to lớn mà chèn ép cô. Dung Doãn Trinh đã từng đề cập với cô việc khi ngủ đừng nằm cuộn mình như một con sâu long. Anh nói như vậy không tốt cho dạ dày.

Đang say sưa trong hơi thở quen thuộc của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan chợt nhớ tới lời Dung Doãn Trinh nói lúc giữa trưa hôm qua: Không phải em nói yêu anh sao? Nếu thật sự giống như lời em nói vậy thì thời gian này hãy thể hiện một chút thành ý đi.

Có lẽ, lúc đó anh chỉ thuận miệng nói vậy. Cũng có thể lúc đó là anh nói thật.

Ít nhất, ở trong hôn lể của bọn họ, trước mặt Thượng đế, anh đã rất chân thành.

Loan Hoan rời giường sớm hơn bình thường. Cô giúp Dung Doãn Trinh thắt caravat khiến trên khuôn mặt Dung Doãn Trinh mang theo biểu cảm có một chút kinh ngạc.

Trước kia, Loan Hoan chưa từng làm việc này. Thỉnh thoảng nếu có thì chỉ là giả vờ. Ví dụ, năm đầu tiên họ kết hôn, lần đầu tiên cô giúp anh đeo một chiếc nơ cổ, là bởi vì Dung Doãn Trinh nhận được cuộc gọi từ một vị khách trong Rose Garden. Ngày hôm đó cô đã rất hạnh phúc.

Sau khi giúp Dung Doãn Trinh thắt caravat xong, tay Loan Hoan nhẹ rời khỏi người Dung Doãn Trinh. Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ tinh tế hỏi: “Dung Doãn Trinh, em đoán là Tiểu Vân đã đuổi theo tới Brazil, đúng không?”

Loan Hoan rất hiểu con người Lý Nhược Vân. Cô nghĩ có lẽ là Lý Nhược Vân cố tình đuổi theo tới Brazil. Tam tiểu thư nhà họ Lý tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn, vĩnh viễn xếp lý trí ở phía sau.

Dung Doãn Trinh không trả lời.

Loan Hoan tiếp tục nói: “Dung Doãn Trinh, anh không trả lời em sẽ xem như là ngầm khẳng định.”

Dung Doãn Trinh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Lúc Dung Doãn Trinh rời đi, Loan Hoan nói với anh: Dung Doãn Trinh, tối nay em chờ anh về cùng ăn cơm.

Khi đó, Loan Hoan nghĩ đó là một trong nhưng cách cô biểu đạt thành ý với anh. Vào thời điểm đó, trong lòng cô còn có rất nhiều những tính toán nhỏ nhặt. Bây giờ chịu thiệt một chút cũng không sao. Về sau, cô nhất định sẽ đòi lại hết.

Vào thời điểm đó, Loan Hoan nghĩ: Thật tốt quá, Dung Doãn Trinh vẫn nhớ tới cô, mặc dù tức giận thế nào vẫn tha thứ cho cô.

Vào lúc giữa khuya khi Dung Doãn Trinh nói câu “Loan Hoan, thật ra anh cũng không biết phải làm sao với em bây giờ?” thì cô nghĩ rằng đó như là một lời tâm tình của Dung Doãn Trinh. Có thể khiến cho một con buôn chiến tranh thốt lên một câu cảm thán như vậy thật không dễ dàng.

Hôm nay là ngày thứ hai mươi sáu sau ngày kỉ niệm ba năm kết hôn của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh. Tuy nhiên hôm nay Loan Hoan đã không đợi được Dung Doãn Trinh,

Ngày thứ hai mươi bảy, rất nhiều người đều bàn tán về vụ tai nạn xe cộ hôm qua. Rất nhiều người biết về vụ tai nạn xe cộ xảy ra vào đúng cái đêm mà Loan Hoan đợi Dung Doãn Trinh về.