Chương 17: Thăng Cấp

Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Tối đến, Lăng Sâm gõ cửa phòng Hàn Chi.

“Mời Vào.”
“Em muốn tắm không để anh chuẩn bị nước cho em?” Lăng Sâm quan tâm hỏi.
“Không cần đâu.

Lúc trưa tôi đến, mẹ anh chuẩn bị sẵn hết rồi.

Người nhà anh thật tốt.

Anh chị tôi ở đây chắc gây nhiều phiền toái cho anh rồi.”
Nghe Hàn Chi nói chuyện khách sáo như vậy, Lăng Sâm cảm thấy hơi hụt hẫn.

Hắn cứ nghĩ cô đã chấp nhận hắn rồi chứ.

Nhưng hắn không hỏi rõ được ý cô là thế nào thì tối nay, hắn phải thức trắng đêm mất.

Do dự một lúc, Lăng Sâm vẫn lên tiếng.
“Chi Chi, lúc chiều, em nói chuyện hai ta đám cưới từ từ cũng tới, có phải là...!em...”
“Tôi biết anh sẽ hỏi chuyện này mà.

Nhưng trước khi tôi trả lời anh thì anh có thể giải thích chuyện vị hôn thê là như thế nào không?”
Hàn Chi muốn nghe ý kiến của Lăng Sâm như thế nào.

Nếu Lăng Sâm có tham vọng muốn địa vị cao trong căn cứ mà có ý định liên hôn với bà cô Triệu gì đó.

Hừ, vậy thì anh với cô là chuyện không bao giờ xảy ra.
Mạt thế, đàn ông đều là thê thiếp thành đàn, chuyện này rất bình thường.

Tuy nhiên, Hàn Chi không thể chấp nhận được khi phải chia sẻ người đàn ông của mình với người khác.


Cho nên, trước khi xuyên đến đây, cô chưa hề lấy chồng.
Lăng Sâm nghe Hàn Chi hỏi cũng cảm thấy mơ hồ.

Vị hôn thê của hắn không phải là cô sao?
“Thì em là vị hôn thê của anh còn gì.”
“Nhưng người trong cái căn cứ này không cho là vậy đâu.

Vị hôn thê của anh tôi được nghe nói là Triệu tiểu thư gì gì đó.”
“Anh không có.

Anh chỉ có mỗi em thôi.

Em nói là Triệu Yến sao? Cô ta không là gì của anh hết, thật đó.

Cô ta cứ suốt ngày bám lấy anh, làm anh buồn nôn muốn chết.

Nhà cô ta cũng nói muốn liên hôn, nhà anh đã từ chối rồi.

Chi Chi, em tin anh đi mà, ngày mai, anh sẽ đi điều tra người nào đồn chuyện này.”
Lăng Sâm ủy khuất nói.

Giờ phút này, hắn mà biết người nào tung cái tin điên khùng này ra, thì tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó.

Hắn vừa mới tưởng rằng Hàn Chi đã chấp nhận hắn rồi, giờ lại ra chuyện này.
“Trưa nay, cô ta còn chặn tôi trước cửa nhà anh, nói tôi không xứng với anh, chỉ có cô ta mới xứng với anh thôi.

Cô ta còn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà anh nữa.” Hàn Chi nhàn nhạt nói với Lăng Sâm.
“Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ? Dám nói như vậy, Triệu gia dạo này càng ngày càng quá quắc.

Ngày mai, anh sẽ không cho nhà họ đẹp mặt.” Lăng Sâm giận dữ nói.
“Triệu tiểu thư cũng tốt mà, có quyền, có thế, môn đăng hộ đối, sẽ giúp được nhiều cho anh.

Còn tôi, không có gì cả, tôi không thể cho anh quyền thế.” Hàn Chi cười cợt nói, cô sẽ không nhận là mình cũng có một chút ghen đâu.
“Anh không thích cô ta.

Em không thích anh cũng đừng ghép anh chung với người khác có được không? Anh không muốn quyền thế, anh không cần những thứ đó.”
Ánh mắt Lăng Sâm kiên định nhìn Hàn Chi.

Trong ánh mắt ấy có sự yêu mến nồng đậm, thêm vào sự chua chát vì hắn nghĩ Hàn Chi cuối cùng vẫn không muốn có liên hệ gì với hắn nên mới đẩy hắn cho người khác.
Căn phòng rơi vào sự im lặng, chỉ có hai đôi mắt đang nhìn nhau.
“Sau này, anh có thể đảm bảo chỉ có một mình tôi, không được có người phụ nữ khác hay không?”
Hàn Chi lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
“Em...!Đương nhiên, Lăng Sâm anh có thể thề với trời, anh mà phụ em sét đánh chết anh cũng được.”
Lăng Sâm ngây ra một lúc rồi kích động nói.
Hàn Chi cũng không phải như người khác thấy người thương thề thốt thì cản lại.

Nếu sau này, Lăng Sâm phụ bạc cô, không đợi trời phạt thì cô cũng chính tay giết chết anh.

Ai nói Hàn Chi ích kỷ cũng được, nói cô máu lạnh cũng tốt.

Đã là người của cô thì chỉ là của một mình cô thôi.
“Nói trước, nếu anh có người phụ nữ khác, anh nên chuẩn bị chết đi là vừa.” Hàn Chi nói.
“Anh sẽ không cho em cơ hội động thủ.


Em yên tâm.

Ha ha.” Lăng Sâm cười ha hả đáp.
Trong lòng hắn giờ đang vui phất phới.

Cuối cùng, cô cũng chấp nhận hắn.

Hắn sắp ôm được vợ về tay rồi.

“Vậy từ giờ, hai ta dành cho nhau một thời gian để tìm hiểu nhau đi, đám cưới luôn thì quá sớm.

Vậy được rồi, anh về phòng nghỉ đi.”
“Ừ, em nói sao chính là như vậy.

Em nghỉ đi.

Sáng mai gặp, ngủ ngon.” Lăng Sâm ôm mặt Hàn Chi hôn má cô một cái thật kêu, cho cô biết tâm tình anh tốt cỡ nào, rồi mới xoay người ra cửa.

Trước khi đóng cửa, hắn con lưu luyến nhìn cô một lúc.
Hàn Chi cảm thấy muốn cười.

So với lần đầu tiên cô thấy anh tại khách sạn, thì hình tượng của anh bây giờ khác nhau một trời một vực.
Từ một người quyết đoán, thanh lãnh, nay lại biết đắn đo, lấy lòng cô.

Cảm giác bây giờ của Hàn Chi rất tốt, thêm một người như vậy vào cuộc sống của mình chắc hẳn sau này, mỗi ngày của cô sẽ trôi qua thật vui vẻ.
Càng nghĩ, nụ cười của cô lại càng rộng, rồi biến thành một nụ cười ngọt ngào.
Miên mang một lúc, Hàn Chi khóa cửa, đi vào không gian.

Dị năng cấp hai mươi của cô đã tích súc rất lâu, nay đang va chạm vách ngăn như muốn phá rào chắn tiến lên cấp hai mươi mốt.

Một dị năng giả cấp càng cao thì lên cấp phải nhờ vào giác ngộ, chứ không phải cứ hấp thu tinh thạch là lên cấp vèo vèo, cho dù là tinh thạch đã được thanh lọc đi chăng nữa cũng như vậy.
Hàn Chi múc một ly nước trong ôn tuyền, cầm viên tinh thạch của tang thi hoàng ở kiếp trước, nắm trong tay.

Hàn Chi ngồi xuống bắt đầu tiến cấp.

Dị năng trong cô đã rất vững chắc.


Hàn Chi thôi động dị năng, áp suất cho nó chạy nhanh khắp cơ thể.

Dòng dị năng chạy vào cơ thể càng lúc càng nhiều khiến cho các mạch máu càng ngày càng to ra.
Dị năng cao cấp muốn thăng cấp cũng không phải chuyện đùa, vừa phải hấp thu dị năng còn vừa phải rèn luyện cơ thể để có thể chịu được năng lượng mà dị năng mang đến.

Hàn Chi nén lại nén, ép kinh mạch của bản thân càng ngày càng rộng ra.

Mồ hôi chảy đầy mặt, nhỏ giọt rơi xuống đất, sau lưng cô lúc này đã ướt đẫm.

Không khí xung quanh Hàn Chi như muốn vặn vẹo.
Hàn Chi cũng không biết là bao lâu, trong cơ thể cô “ầm” một tiếng, như có một gông xiềng bị đứt gãy.

Năng lượng ồ ạt kéo vào cơ thể, ấm áp chữa trị kinh mạch.

Vượt lên cấp hai mươi mốt, cô như thay da đổi thịt, da vẻ càng trắng mịn, sáng bóng, độ đàn hồi càng tốt.

Bây giờ, da của Hàn Chi nhìn thì mềm mại nhưng thật ra nó còn chắc hơn cả thép đặc chế.

Cô bây giờ mạnh hơn trước gấp ba lần.
Cảm nhận được sức mạnh của bản thân bây giờ, Hàn Chi cười thật tươi.

Cô bây giờ hoàn toàn có thể đi ngang.
Tắm lại một lần nữa, Hàn Chi mới thỏa mãn bước ra không gian.

Nhìn đồng hồ đã qua 4 tiếng, tức là Hàn Chi ở trong không gian hết 4 ngày.

Có thai làm tinh thần cô hơi mệt.

Hàn Chi nằm trên giường, cô nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ.