Chương 45: Phiên ngoại 5: Thực tập (1)

Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Edit: Hinh

Bản kế hoạch mà Mặc Ni đưa cho Sở Mạt là hạng mục lớn năm sau, hai năm nay Kỷ thị rất nổi bật, nào là người thừa kế nhảy dù, nguyên chủ tịch đột nhiên khỏi bệnh, rồi cải cách bên trong tập đoàn, quan trọng nhất là dưới tình huống Kỷ thị cải cách như thế mà giá cổ phiếu lại không đi xuống tí nào, ngược lại còn hát vang tiến mạnh, có xu thế còn tốt hơn trước.

Vốn hai năm trước tạp chí đã muốn làm một chuyên mục riêng về Kỷ thị, nhưng vẫn luôn không bàn bạc thành công. Kỷ Tuân trong công ty thì bận rộn, thời gian bên ngoài lại giữ bí mật, nên đến nay ngay cả mặt anh bọn họ cũng chưa từng thấy.

Trước đây, tổng biên tập đến tham gia một buổi luận đàm về tài chính và kinh tế ở châu Âu rồi gặp Ngạn Thành. Quan hệ của ông với Ngạn Thành không tồi, lúc chào hỏi ôn chuyện thì vô tình nói ra, không ngờ Ngạn Thành lại nói có thể giúp ông nói một tiếng thử xem. Sau khi về nước không lâu, thư ký của Kỷ Tuân đã gọi điện thoại đến, kêu tạp chí đưa một phần phương án cho Kỷ Tuân xem thử, còn về phần thời gian phỏng vấn thì ít nhất phải chờ đến năm sau.

Tạp chí cũng không sợ chờ, vì một ít câu hỏi phỏng vấn cũng cần có thời gian chuẩn bị, nên bậc tiền bối tự ra lệnh, lần này khu tài chính và kinh tế, khu tin tức mới và khu giải trí chung tay hợp tác, nhân cơ hội phỏng vấn này khai thác thêm nhiều thông tin có lợi.

Khu tài chính và kinh tế hợp tác với khu tin tức mới, Sở Mạt còn có thể hiểu, nhưng khu giải trí chọt một chân vào làm gì?

Cô mở nội dung phương án ra xem, không nhịn được cười ra tiếng.

Lúc trước động tác của Kỷ Tuân khi trở về Kỷ thị quá mức rêu rao, cho nên bây giờ mọi người vẫn còn nhớ mãi không quên với gương mặt tuấn tú của anh, lấy hình tượng và khí chất dịu dàng của anh, chỉ một giây thôi đã đủ hạ hết đám tiểu thịt tươi trong giới giải trí. Chẳng trách lần này đến khu giải trí cũng phải tham gia.

Sở Mạt nghĩ, xem ra lần trước Kỷ Tuân từ chối lời mời của tạp chí đã bị người ta ghi hận rồi, lần này có cơ hội, bọn họ chắc đang tìm cách vạch hết từng sợi tơ kẽ tóc của anh ra đây mà.

Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc đồng tình với Kỷ Tuân, ngay cả bản thân cô còn chưa lo nổi, bản kế hoạch sửa chữa một vạn chữ, thật sự rất khó viết được.

Mặc Ni rất coi trọng Sở Mạt, cô là một thực tập sinh mới đến, làm sao có thể có năng lực sửa chữa lại phương án này, hơn nữa trên phương án còn viết ”Hạng mục quan trọng đầu năm 2019” nữa, hạng mục quan trọng là khái niệm thế nào, cô cảm thấy hiện tại cô tạm thời chưa đủ năng lực để gánh vác được chữ ”quan trọng” này đâu.

Hơn nữa cô nhìn sơ qua phương án, phương diện tài chính và kinh tế với các vấn đề liên quan rồi lợi nhuận của tạp chí, cô một chút cũng không hiểu, thứ duy nhất có thể xem được là hai câu cuối cùng trong danh sách câu hỏi.

Người soạn câu hỏi vừa nhìn đã biết là không hiểu Kỷ Tuân, với mấy cái trình tự câu hỏi, cách đặt câu và vấn đề giả thuyết này, Sở Mạt dám cam đoạn, nếu bọn họ đưa cái kế hoạch phỏng vấn này lên cho Kỷ Tuân, anh nhất định sẽ lập tức trả lại.

Đừng thấy bình thường Kỷ Tuân dịu dàng săn sóc, cẩn thận chu đáo với Sở Mạt mà lầm, thật ra lúc nhắc đến công việc anh hơi có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rất nghiêm túc. Anh không phải loại người thích đem chuyện công việc trộn lẫn với đời tư, hơn nữa càng không thích người trong tập đoàn lén nghe ngóng về chuyện của cô.

Tuy bây giờ Kỷ Thịnh Bang đã không phản đối bọn họ ở bên nhau, nhưng Kỷ Tuân vẫn bảo vệ Sở Mạt rất kín kẽ cẩn thận, anh luôn lo lắng sẽ có một số người mưu tính làm hại cô.

Trừ chút bão táp lúc đầu, đã lâu rồi Sở Mạt không xuất hiện trong tầm mắt của công chúng. Cái danh ”Vị hôn thê thần bí bình dân” của cô lại càng ”thần bí” hơn, người ngoài còn đoán có khi nào bọn họ đã sớm chia tay rồi không. Nhưng suy đoán này không ai đáp lại, rất nhanh liền sáng tỏ.

Sở Mạt nhìn bản thảo phỏng vấn, bởi vì là ba khu hợp lực, nên thời gian phỏng vấn và câu hỏi phỏng vấn đều rất nhiều, cô đoán người lập kế hoạch phỏng vấn vì muốn điều chỉnh bầu không khí nên sau mấy đề tài về tài chính và kinh tế mang tính chuyện nghiệp liền biến thành đề tài riêng tư, hoặc là đề tài về tin hot. Làm như vậy đúng là tốt cho cả ba khu, nhưng Kỷ Tuân lại phản cảm với việc này.

Suy tư một lát, Sở Mạt bắt đầu sửa chữa.

Thời gian tạp chí tan tầm là sáu giờ, lúc Sở Mạt ngẩng đầu khỏi bản kế hoạch nhìn đồng hồ thì đã gần chín giờ.

Cô xoa bóp cái cổ và bả vai cứng ngắc, nhìn số chữ trong word, ừm, cách một vạn chữ xa ơi là xa.

Mắt chàng trai bên cạnh đang sắp xếp lại tài liệu cũ đã sắp rớt ra rồi, điên cuồng dụi mắt.

Sở Mạt tốt bụng hỏi anh ta: ”Làm đến đâu rồi?”

Chàng trai thở dài, ”Một phần năm cũng chưa đến.”

Sở Mạt nhìn thoáng qua đống chữ kín màn hình anh ta, không khỏi tặc lưỡi, ”Thảm thật!”

”Cô làm xong rồi?” Chàng trai vô lực hỏi cô.

”Làm chưa xong.” Sở Mạt thành thật lắc đầu, ”Căn bản không biết sửa làm sao.”

”Có khi hôm nay chúng ta phải qua đêm ở đây rồi.” Chàng trai thở dài, ”Đã một ngày tôi chưa ăn cơm rồi.”

”A, vậy chắc anh đói lắm.” Sở Mạt đồng tình nhìn anh ta: ”Bây giờ tôi định về nhà, anh cũng về đi, ngày mai giải thích với Mặc Ni chút là được. Chắc cô ấy cũng biết nhiệm vụ này chúng ta không có khả năng hoàn thành được đâu, hai chúng ta đều là người mới, dày vò chúng ta thì ai làm chạy vặt giúp họ nữa, nên tôi nghĩ chắc cô ấy cũng không làm khó chúng ta quá đâu.”

Chàng trai nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói cũng có lý, ”Vậy, đi thật hả?”

Sở Mạt gật đầu: ”Đi.”

Hai người ăn khớp với nhau, đều nhìn ra được khát vọng muốn về nhà ăn cơm của đối phương.

Chín giờ rưỡi, làm xong phần công việc cuối cùng, hai người cùng tắt máy đứng dậy, đồng loạt đi về phía thang máy.

”Đúng rồi.” Sở Mạt đột nhiên nhớ, hai ngày nay cô chưa từng nghe Mặc Ni kêu tên của chàng trai này, vì vậy hỏi: ”Tôi tên Sở Mạt, anh tên gì?”

Chàng trai này thoạt nhìn là loại người thành thật, nội tâm, mộc mạc, trên lưng đeo một cái ba lô màu đen, cả người đều không thấy chỗ nào đặc biệt, lúc nói chuyện với người khác đều không dám nhìn thẳng mặt họ.

Lúc này nghe Sở Mạt hỏi tên anh ta, tầm mắt liền theo thói quen chuyển xuống dưới, có vẻ hơi ngại ngùng, ”Tôi tên Trần Phi Phàm, học khoa tin tức Đại học J.”

”Đại học J? Trường đó tốt lắm, vậy nhất định thành tích của anh cũng rất giỏi nhỉ?” Sở Mạt tươi cười chân thành, thái độ hiền lành.

Dường như Trần Phi Phàm không biết nói chuyện với người khác lắm, nhỏ giọng đáp một câu ”Tàm tạm” xong liền không mở miệng nữa.

Thang máy xuống đến lầu một, Sở Mạt và Trần Phi Phàm không cùng đường, sau khi tách nhau từ cửa công ty, hai người liền đi về hai hướng khác nhau.

Sáng nay là Kỷ Tuân chở cô đi làm, Sở Mạt còn chưa biết làm sao để về căn biệt thự kia. Cô cầm điện thoại tra tuyến đường của xe buýt, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kèn xe.

Cô quay đầu lại nhìn, không nhìn rõ biển số xe, nhưng thân xe rất giống với xe của Kỷ Tuân.

Đang do dự, kèn lại phát thêm hai tiếng.

Ừm, lần này thấy rõ rồi.

Một cặp chân dài xuất hiện ở cửa ghế lái, đúng là Kỷ Tuân của cô rồi.

Buổi tối mùa đông lạnh, Kỷ Tuân mặc một thân màu xám khoác một chiếc áo bành tô làm bằng vải nỉ bên ngoài, đeo khăn len hai ngày trước Sở Mạt mới mua cho anh, khóe miệng hơi cong cong được đèn đường chiếu sáng, dịu dàng lại ấm áp.

Thấy anh, Sở Mạt lập tức cười, cô chạy về phía Kỷ Tuân, vùi đầu vào lồng ngực anh, cảm nhận sự ấm áp trên cơ thể anh, ”Sao anh lại đến?”

”Đón em tan làm đó.” Kỷ Tuân đau lòng cúi đầu hôn lên vành tai lạnh đến đỏ lên của cô, ”Lên xe nói tiếp, bên ngoài lạnh lắm.”

Trong xe mở điều hòa, rất ấm áp.

Sở Mạt vừa cởi xong cúc áo của áo khoác đã ngửi thấy mùi canh gà.

Kỷ Tuân đổ canh gà trong bình giữ nhiệt ra chén nhỏ rồi đưa cho Sở Mạt, ”Uống canh cho ấm, lát nữa về nhà anh làm đồ ăn cho em.”

”Oa!” Lúc nãy không cảm nhận được, bây giờ bị mùi canh gà hấp dẫn, bụng cô lập tức thầm thì reo lên. Nhanh chóng nhận lấy chén canh gà, độ ấm vừa đủ, cô ngay cả nói cũng không kịp, uống hết một chén canh, Sở Mạt lập tức thỏa mãn nhắm mắt lại: ”Ngon quá ~!”

Kỷ Tuân cưng chiều xoa xoa đầu cô, lại rót thêm một chén, ”Em thích là được rồi.”

Chiều nay lúc nhận được tin nhắn của cô nói phải tăng ca, thật ra anh đã định chờ dưới công ty của họ rồi. Không biết tại sao, ngày đầu tiên Sở Mạt đi làm, anh luôn luôn có cảm giác như cô là ngày đầu tiên đến trường vậy, cả ngày anh đều suy nghĩ, đợi cô tan làm, nhất định anh phải là người đầu tiên đi đón cô mới được.

Anh đã ra khỏi công ty từ sớm, chờ dưới lầu công ty Sở Mạt, đến quả chờ được tin nhắn phải tăng ca của cô.

Kỷ Tuân có hơi mất mác, nhưng anh điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, lái xe đến siêu thị gần đó, mua thật nhiều đồ ăn ngon, muốn đợi Sở Mạt về nhà sẽ khao cô.

Nhưng canh gà đã nấu xong, đồ ăn đã làm hết, cô vẫn chưa trở về. Nhìn thời gian, đã gần tám giờ, Sở Mạt vẫn chưa gửi tin nhắn, anh có hơi vội vàng.

Kỷ Tuân không chờ ở nhà nữa, dứt khoát đóng gói canh gà đem lại đây cho cô.

Tám giờ rưỡi anh đến, tìm thấy Sở Mạt đang làm việc dưới tầng trệt, cánh một miếng thủy tinh trong suốt, anh thấy cô ngồi ở trong một ô vuông nhỏ, ánh sáng vàng nhạt hắt vào gương mặt anh, chiếu lên sự tập trung trong mắt cô.

Anh chưa từng thấy một Sở Mạt tập trung như vậy, bình thường ở nhà, đa số thời gian cô đều thả lỏng và mềm mại, nên thành ra lúc cô đắm chìm trong công việc bỗng có một cảm giác cứng cỏi.

Đây là phát hiện ngoài ý muốn của Kỷ Tuân, nhưng anh rất thích cái phát hiện này. Anh có một loại cảm giác, các cánh hoa đang dần xòe ra của cô, không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn nở rộ.

Nhưng mặc kệ là bông hoa đã nở, hay vẫn còn là nụ hoa nhỏ xinh, cô vẫn là hoa nhài nhỏ ở đầu trái tim anh.

Kỷ Tuân không đi vào làm phiền cô, mà là lựa chọn xuống lầu tiếp tục đợi trong xe. Cô cần trưởng thành và nở rộ, anh sẽ cho cô không gian và tự do.

Uống hết hai chén canh gà, cơn đói của Sở Mạt vẫn chưa hết, cô đang chuẩn bị thêm một chén nữa, nhưng vừa nâng mắt đã thấy Kỷ Tuân chăm chú nhìn mình.

Sở Mạt ngẩng ra, cô cảm thấy hôm nay Kỷ Tuân có hơi khác lạ.

Bình thường ánh mắt anh nhìn cô luôn ngập tràn trình cảm và cưng chiều, nhưng hôm nay ngoài sự thâm tình ra, dường như còn có chút thưởng thức và khẳng định chưa từng gặp bao giờ.

Sở Mạt hơi bất an gọi tên anh: ”Kỷ Tuân…”

Kỷ Tuân bình tĩnh lại mỉm cười, anh nghiêng người hôn cô một cái, sau đó đeo dây an toàn cho cô: ”Chúng ta về nhà đi.”

SUV màu đen khuất bóng sau ngã tư đường.

Khi xe hai người đi qua trạm xe buýt, Trần Phi Phàm đẩy mắt kính, nhíu mày.

Trong xe là Sở Mạt?

Câu hỏi của anh ta không có đáp án, gương mặt tươi cười của người phụ nữ ở ghế phó lái chỉ chợt phớt qua, cùng với chiếc xe kia, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Trần Phi Phàm.

Hôm sau đi làm, Sở Mạt tới rất sớm, nhưng Trần Phi Phàm còn đến sớm hơn cô. Lúc cô ngồi xuống chỗ làm đã thấy anh ta đang tiếp tục sắp xếp lại tài liệu.

”Buổi sáng tốt lành.” Sở Mạt cười cười chào hỏi.

”Chào.”

Trần Phi Phàm không nghiêng đầu nhìn Sở Mạt, thái độ có hơi cứng nhắc.

Sở Mạt có chút sững sờ, cô tưởng rằng qua đêm tăng ca hôm qua, hai người dù không tính là rất thân thiết nhưng gặp mặt nói chuyện một chút vẫn được chứ? Nhưng sao cô lại có cảm giác qua một đêm, Trần Phi Phàm còn lãnh đạm hơn hôm qua là sao?

Không lâu sau, người trong văn phòng đều lục tục đến, thấy hai thực tập sinh bọn họ đến sớm như vậy đều lộ ra ánh mắt tán dương.

Mặc Ni là người đến cuối cùng. Cô ấy quả thật là đại vương, hôm qua đi về đúng giờ tan tầm, hôm nay đi làm là quét thẻ trước một giây đóng cổng.

Sở Mạt vô cùng khâm phục.

Nhóm biên tập viên của khu tin tức mỗi buổi sáng đều họp, đa phần sau khi họp xong, khu thời sự sẽ bắt đầu đi thông báo, tổ truyền thông bắt đầu gõ bàn phím.

Hôm nay dường như không vội lắm, họp xong Mặc Ni còn có thời gian ngồi ăn sáng nữa, ăn xong cô ấy bắt đầu kiểm tra bài tập.

Bởi vì Sở Mạt và Trần Phi Phàm đều chưa làm xong việc được giao, nên khi đứng trước mặt Mặc Ni ít nhiều cũng có chút hoảng loạn.

Nhất là Trần Phi Pàm, khóe mắt Sở Mạt liếc thấy tay anh ta đều đang run rẩy.

”Chắc chưa làm xong đâu nhỉ?” Hôm nay Mặc Ni tô son màu đỏ thẫm, độ cong của khóe miệng lúc cười lên có hơi lớn, nhìn khá dọa người, ”Không sao cả, hôm nay tiếp tục làm đi, một tuần nay đều làm.”

”…”

Giọng điệu của Mặc Ni rất ôn hòa, nhưng Trần Phi Phàm và Sở Mạt đều nghe ra cô ấy có chút mất hứng.

Trần Phi Phàm không dám hỏi thêm cũng không giải thích, cầm usb đi lại chỗ làm.

Đến phiên Sở Mạt.

Mặc Ni mở bản kế hoạch cho Sở Mạt sửa chữa ra, lập tức nhíu mày: ”Cái gì đây? Sao không sửa gì hết thế?”

”Không phải.” Sở Mạt nhanh chóng giải thích, ”Chỉ là em không rõ lắm mấy kiến thức chuyên nghiệp về phương diện tài chính và kinh tế, sợ càng sửa càng sai, nhưng phần sau em có sửa một chút.”

”Tôi dĩ nhiên biết em không hiểu, nên mới đưa em sửa, như vậy tôi mới biết em không giỏi chỗ nào để bổ sung giúp! Mấy thực tập sinh các người đúng là…” Mặc Ni một bên vừa lắc đầu vừa nói, một bên nhìn bản kế hoạch cô sửa, càng nhìn càng lắc đầu.

Sở Mạt bị trách móc, vốn có chút buồn bã, nhưng giây tiếp theo Mặc Ni lại đột nhiên đổi thái độ hỏi cô: ”Câu hỏi phỏng vấn này là do cô sửa? Sao lại sửa như vậy?”

Sở Mạt giải thích: ”À, bởi vì tạp chí chúng ta về phương diện tài chính và kinh tế hay khu thời sự đều có tiếng tăm chuyên nghiệp, khu giải trí cũng có năng lực phát triển. Nếu đem tất cả vấn đề muốn phỏng vấn gom lại một chỗ, tuy rằng thoạt nhìn thì rất toàn diện, nhưng khó tránh khỏi sự lộn xộn, thậm chí có khi còn khiến Kỷ… Kỷ tổng cảm thấy chúng ta chưa đủ chuyên nghiệp. Nên em mới chia câu hỏi phỏng vấn thành ba phần, phần thứ nhất vẫn là về tài chính và kinh tế; phần thứ hai vì để làm dịu đi sự nghiêm túc phía trước nên sẽ sắp xếp câu hỏi giải trí vào, nhưng mà em nghe nói Kỷ tổng không thích bị chú ý đến cuộc sống cá nhân lắm, nên đã bỏ đi mấy vấn đề tương đối nhạy cảm; phần cuối cùng là một chút câu hỏi của riêng chúng ta, so với mấy chuyên mục từng lên thì có vẻ hơi cũ, không có sáng tạo, nên em đã thêm vào một số câu hỏi về công ích xã hội. Như vậy có thể giúp Kỷ… Kỷ tổng tạo một hình tượng tốt đẹp trước công chúng, mà cũng có thể thể hiện tạp chí chúng ta rất chú ý và coi trọng đến vấn đề tin tức trong đời sống.”

Cô nói xong, thấy sắc mặt Mặc Ni ngày càng kỳ quái, Sở Mạt thấp thỏm hỏi: ”Chị ơi, có phải em làm sai gì rồi không?”

Mặc Ni lắc đầu, ”Không phải.”

”Vậy sao chị…?”

”Tôi làm sao? Tôi không có chuyện gì hết.” Mặc Ni xua tay, ”Được rồi, em trở về đi, có việc sẽ gọi.”

Thái độ từ chối cho ý kiến của Mặc Ni làm Sở Mạt càng không tìm ra manh mối, nhưng cô cũng không bực bội, không trách cô, vậy xem như là qua nhỉ?

Lúc trở lại vị trí Trần Phi Phàm hỏi cô: ”Cô ấy nói thế nào?”

Sở Mạt lắc đầu, mờ mịt nói: ”Nói như không nói vậy.”

Câu này mỗi người sẽ hiểu theo ý khác nhau, Trần Phi Phàm trực tiếp hiểu là Sở Mạt đã qua ải.

Đều là chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đãi ngộ của hai người đúng là khác một trời một vực.

Trần Phi Phàm không nói nữa, tiếp tục vùi đầu sắp xếp tài liệu.

Tuy rằng hai thực tập sinh bọn họ là do Mặc Ni phụ trách, nhưng trên thực tế mỗi một vị ngồi trong đây đều là tiền bối của bọn họ. Dù Mặc Ni không giao bài tập tiếp, nhưng Sở Mạt vẫn không rảnh.

Cắt video, viết bản thảo, đóng mộc, copy, bưng trà, mua cà phê. Trong một tuần, cô từ ‘cái gì cũng không biết’ đến ‘cái gì cũng làm được’.


Sắp đến năm mới, tạp chí đã sớm thông báo thời gian nghỉ làm, lúc Mặc Ni nói với Sở Mạt thời gian trực ban, cô còn giật mình phát hiện ra một năm đã qua rồi.

Thời gian này cô cứ như con quay trong văn phòng, chuyện về nhà mừng năm mới cũng suýt quên mất.

Nhìn thời gian nghỉ, tổng cộng có bảy ngày, ở giữa có hai ngày phải trực ban, một kỳ nghỉ đầy đủ liền bị tách thành hai đoạn. Hơn nữa Mặc Ni còn nói trong thời gian nghỉ tết rất dễ xảy ra sự cố, kêu cô phải mở điện thoại 24/24, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về tăng ca.

Vì vậy, năm nay có lẽ không thể về nhà mừng năm mới rồi.

Từ khi Sở Mạt đi thực tập, mỗi ngày đều do Kỷ Tuân đưa đón.

Hôm nay trên đường về nhà, Kỷ Tuân nhìn ra Sở Mạt không vui.

Khi dừng đèn đỏ, anh nắm lấy tay cô, hỏi: ”Sao vậy?”

Sở Mạt lắc đầu: ”Không có gì.”

Tuy cô nói như vậy, nhưng cái miệng nhỏ hơi bĩu ra vốn không gạt được người ta.

”Không vui vì chuyện không về nhà mừng năm mới được à?”

Kỷ Tuân rất hiểu Sở Mạt, dù cô cái cũng gì không nói, nhưng chỉ cần một ánh mắt anh đã biết cô đang nghĩ gì.

”Hôm nay tập đoàn đã thông báo lịch nghỉ tết, tạp chí các em cũng báo rồi đúng không?”

”Báo rồi.” Sở Mạt gật gật đầu, cắn môi nói: ”Thật ra em cũng không phải không vui, em biết đi làm không giống với đi học. Nhưng mà tết cũng không thể về nhà, trong lòng có chút khó chịu.”

Sở Mạt là một người đủ độc lập, có điều trước mặt Kỷ Tuân, cô vẫn theo thói quen biểu hiện ra chút cảm xúc và sự yếu ớt của mình.

Bộ dáng ngoan ngoãn của cô thật khiến người ta ngứa ngáy, Kỷ Tuân không nhịn được hôn lên tay cô, ”Nếu em không về được, vậy đón ba mẹ em lên Thượng Hải đi, em nói xem được không?”

”Đón bọn họ lên đây?” Mắt Sở Mạt sáng lên.

Kỷ Tuân cười nói: ”Lần trước lúc họ đến Thượng Hải anh không ở đây, không thể tiếp đãi chu đáo được, lần này đúng lúc có thể chính thức gặp mặt, em thấy sao?”

”Được đó!” Sở Mạt liên tục gật đầu, cô cọ cọ mặt lên tay Kỷ Tuân, cảm động đến mức giọng nói cũng mềm ra, ”Kỷ Tuân, anh tốt quá.”

”Đồ ngốc.” Ý cười cưng chiều trong mắt Kỷ Tuân cũng sắp tràn ra.

Hai người nói chuyện, rất nhanh đã đến nhà.

Sở Mạt vừa xuống xe liền vào nhà gọi điện thoại cho Tương Vi, Kỷ Tuân đi phía sau, dặn cô: ”Chạy chậm thôi.”

Trong phòng có hệ thống lò sưởi, nhiệt độ cao hơn bên ngoài không ít, Sở Mạt nóng lòng chạy đi gọi điện thoại, ngay cả áo lông cũng không thèm cởi.

Kỷ Tuân sợ cô bị cảm liền theo cô lên lầu, cô gọi điện thoại, anh im lặng cởi áo giúp cô.

Đã gần đến năm mới, chỗ làm của Tương Vi đã sớm nghỉ, lúc Sở Mạt gọi thì bà đang nấu cơm. Nhận điện thoại, Sở Mạt còn chưa kịp nói, Tương Vi đã mở miệng trước khiến cô dừng lại.

”Hai ngày trước đơn vị của ba con mở họp hằng năm, ông ấy rút trúng một tour du lịch hai người ở đảo Bali. Mẹ vừa định gọi cho con đấy, định hỏi con nghỉ lúc nào để kêu ba con đặt thêm một vé nữa, một nhà chúng ta đến đảo Bali mừng năm mới.”

”A, vận may của ba tốt vậy à.” Sở Mạt vừa kinh ngạc vừa buồn cười, cô tự nhiên dựa ra phía sau, quả nhiên Kỷ Tuân đang ở đó. Dựa vào lòng ngực anh, Sở Mạt nghĩ nghĩ nói: ”Hai người đi du lịch là được rồi, con gọi chỉ để thông báo con đã tìm được nơi thực tập, năm mới phải trực ban nên sẽ không về nhà.”

”Phải trực ban à?” Tương Vi đau lòng nói: ”Đi làm không giống với đến trường đâu, con làm mấy ngày rồi? Có mệt lắm không? Phải chăm sóc bản thân cho tốt đó, đừng để mẹ lo lắng, biết không?”

”Dạ, con biết rồi.” Tương Vi dặn dò bên tai, Kỷ Tuân dịu dàng lại ôm ấp phía sau, một chút cảm xúc khó chịu còn sót lại đã biến thành hư không, Sở Mạt cảm thấy thật hạnh phúc, ”Con sẽ chăm sóc mình thật tốt, mẹ với ba đi chơi vui vẻ, nhớ chụp ảnh gửi cho con đó!”

”Ừ ừ, mẹ biết rồi.” Tương Vi còn đang nấu cơm, bà dặn dò hai câu liền cúp điện thoại.

”Kỷ Tuân, mẹ em nói… Anh làm gì vậy?!” Sở Mạt vừa định nói chuyện với Kỷ Tuân, ai ngờ vừa cúi đầu đã phát hiện quần áo trên người mình không cánh mà bay, còn người khởi xướng lại đang vùi vào cổ cô.

”Anh nghe hết rồi. Không sao cả, anh cũng đưa em đi du lịch, trước tiên chúng ta lên giường thảo luận một chút nào.”

”… Anh đang nói cái gì thế!! Ưm a!”



Bữa tối của Sở Mạt, là ăn trong phòng ngủ.

Hơn nữa lúc ăn cũng không yên ổn.

Giữa bữa ăn, Sở Kiến Hùng gọi điện thoại cho cô.

Tương Vi đã kể chuyện Sở Mạt đi thực tập phải trực ban cho Sở Kiến Hùng nghe, nói cô không thể đi du lịch với bọn họ được.

Vì vậy Sở Kiến Hùng bèn gọi đến, thấm thía nói: ”Con gái, con mới ra xã hội, bây giờ tuy chỉ mới thực tập nhưng vẫn phải coi trọng, nếu là chỗ tốt thì phải nghĩ cách lên được chính thức. Lần này chúng ta không đi chơi chung cũng không sao cả, chờ sau này con rảnh, ba lại đưa con đi chơi.”

Lúc này Kỷ Tuân đang lau mồ hôi rơi như mưa trên người Sở Mạt, cô phải liều mạng cắn chặt răng mới không để mình thốt ra tiếng, hốc mắt đỏ bừng, khẩn cầu nhìn Kỷ Tuân như hy vọng anh có thể dừng lại, Kỷ Tuân đau lòng nhìn cô rơi nước mắt, loại chuyện này đâu phải là thứ anh muốn dừng là dừng được?

”Alo? Alo, Tiểu Mạt, con có nghe không?”

”À, con, con đang nghe nè.”

”Con đang ở đâu vậy? Sao giọng cứ là lạ thế?”

”… Con, con, con đang tập thể dục. Để lát nữa con gọi cho… ba nhé, tạm biệt.”

”Alo, alo! Tiểu mạt, con gái?!”

Cúp điện thoại, mặt Sở Mạt đỏ đến có thể ra máu, cô nắm chặt chăn, nghiến răng nghiến lợi mà gào lớn: ”Kỷ Tuân là đồ ngu ngốc!”

Kỷ Tuân vừa đau lòng vừa buồn cười, chỉ đành càng ra sức, để cô mềm mại gọi tên anh.

Bên kia, Sở Kiến Hùng vẻ mặt mơ màng chạm vào loa điện thoại. Tương Vi đi từ phòng bếp ra hỏi ông: ”Sao thế?”

Sở Kiến Hùng nhíu mày: ”Tôi cứ có cảm giác con gái là lạ, lần trước trở về từ Thượng Hải đã thấy vậy rồi. Có khi nào con bé lén yêu đương không?”

Tương Vi ngẩn ra, cười ông: ”Ông xem ông kìa! Tiểu Mạt đã lớn rồi, yêu đương cũng không có gì là lạ cả.”

”Tôi không nói yêu đương không bình thường, ý tôi là đối tượng của con bé không bình thường.” Sở Kiến Hùng tự giác cầm lấy bao tay rửa chén trong tay Tương Vi, đi vào phòng bếp một bên rửa chén một bên nói: ”Bà nhớ không, lần trước chúng ta đến Thượng Hải, Tiểu Mạt vậy mà có thể để chúng ta được được hưởng đãi ngộ đặc biệt, bà nói xem có kỳ quái không? Con bé chỉ là một sinh viên, sao lại có quan hệ rộng thế được?”

Ông nói vậy, Tương Vi cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Sở Kiến Hùng lại nói tiếp: ”Còn có cái vị Tiểu Trịnh kia nữa, vừa nhìn đã biết là làm thư ký, bà nhìn cái thái độ chân chó của nó với Tiểu Mạt xem!”

Càng nói, giọng điệu Sở Kiến Hùng càng chua xót.

Tương Vi lườm ông một cái, ”Ông nói bậy bạ gì đó!”

”Bà nói xem loại người gì có thể sai khiến thư ký hả?” Sở Kiến Hùng nhíu mày nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, lực tay ông mạnh, bây giờ lòng lại nặng nề, chỉ dùng sức một cái suýt nữa đã bóp nát chén dĩa, ”Không được, đợi sang năm tôi phải lên Thượng Hải xem sao.”

”Ông vừa vừa phải phải thôi!” Tương Vi cảm thấy ông hơi có dấu hiệu bị thần kinh, lại tặng ông một ánh mắt xem thường, treo tạp dề xong liền lắc đầu đi ra ngoài.

Không có kỳ nghỉ đông dài hạn, mấy ngày nghỉ tết của Sở Mạt rất ngắn ngủi. Kỷ Tuân đưa cô đến một suối nước nóng ở Hàng Châu ngâm mình, hai ngày một đêm, suối nước nóng rất thoải mái, nhưng cô cũng bị Kỷ Tuân giày vò đủ.

Lúc trở về trực ban, hai quầng thâm của cô còn muốn đen hơn bóng trên mặt đất.

Mặc Ni trêu chọc, ”Sao vậy, chơi high quá hả?”

Sở Mạt trừ cười gượng ra thì không biết nói gì.

Lúc trực ban tết, trong văn phòng chỉ có năm người, Mặc Ni và cô phụ trách theo dõi hệ thống, ba người còn lại thì canh ở chỗ khác.

Bọn họ cũng coi như may mắn, hai ngày này không có chuyện lớn gì xảy ra cả, sau khi phân công hết mọi chuyện, Mặc Ni liền gửi tin nhắn mời cô xem phim chung.

Sở Mạt không quá muốn, nhưng một người lại quá chán, bèn đến bên cạnh Mặc Ni xem phim với cô ấy. Trong hai ngày trực ban, bọn họ đã xem xong một bộ phim truyền hình Hàn Quốc dài 20 tập.

Ờm, nếu cái cũng nằm trong nhiệm vụ trực ban thì tốt quá.

Nhưng nhiệm vụ của Trần Phi Phàm thì không giống thế. Sang năm đi làm, Sở Mạt thấy chỗ ngồi của Trần Phi Phàm trống không, tưởng anh ta xin nghỉ, nhưng Mặc Ni lại nói hôm trước anh ta theo tiền bối Lâm Thời đi công tác rồi.

Sở Mạt có gửi Wechat cho Trần Phi Phàm tỏ vẻ đồng cảm, nhưng đã thu hồi lại.

Ngày nghỉ cuối cùng kết thúc, tạp chí khôi phục lại trạng thái làm việc, mấy hạng mục đã chuẩn bị nửa năm trước đều bắt đầu tiến hành.

Vì thể có thể mau chóng phỏng vấn Kỷ thị, tuần đầu tiên của năm mới ba khu liền mở họp.

Là một thực tập sinh, Sở Mạt vốn không đủ tư cách tham gia họp, nhưng Mặc Ni lại như không có gì mà kéo cô vào. Trong phòng họp ngoài trừ các lão đại, tiền bối thì cô còn gặp Thạch Mộng, chính là nữ sinh lúc trước đổi khu với cô.

Nghe nói cô ấy dựa vào kinh nghiệm truy tinh nhiều năm mà ở trong khu giải trí rất suôn sẻ, lúc trực ban hồi tết vì bắt gặp được scandal của một nữ minh tinh mà lập công, bây giờ đã trở thành bảo bối trong lòng biên tập của bọn họ rồi.

Thấy Sở Mạt, Thạch Mộng nhiệt tình chào hỏi với cô, hai thực tập sinh vô cùng ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhựa nghe các tiền bối họp.

Chủ đề của cuộc họp lần này là xác định thời gian phát hành chuyên đề và thời gian đến Kỷ thị phỏng vấn.

Cuối cùng phương án được phát cho mọi người, Sở Mạt phát hiện các chỉnh sửa cho kế hoạch của cô được tiếp nhận, hơn nữa Mặc Ni còn cố ý thêm vào một nội dung tuyên truyền về việc làm công ích xã hội.

Biên tập của khu tài chính và kinh tế nói phương án này đã đưa cho Kỷ thị xem qua, hiệu quả rất tốt, tổng tài Kỷ thị đồng ý sẽ phối hợp với thời gian phỏng vấn của bọn họ, bây giờ chỉ chờ mọi người bên đây lập kế hoạch là được.

Qua một phen thảo luận, thời gian phỏng vấn cuối cùng là đầu tháng ba, nếu không có gì bất ngờ thì chuyên mục đặc biệt này có thể được đưa tin lên báo tài chính và kinh tế, đồng thời nội dung của cuộc phỏng vấn cũng sẽ phát trên các văn bản truyền thông và phương tiện giải trí như Weibo.

Có thời gian và mục tiêu rõ ràng, thần kinh mọi người đều căng thẳng.

Sở Mạt và Thạch Mộng là thực tập sinh, được phân cho nhiệm vụ là chuẩn bị thiết bị và sắp xếp câu hỏi phỏng vấn.

Sở Mạt cảm thấy thật may mắn vì người phỏng vấn không phải cô, nếu không khi đối diện với Kỷ Tuân, cô nhất định sẽ cười ha ha ha mất.

Trên thực tế lúc cô nói với Kỷ Tuân chuyện này cũng đã cười một trận, bởi vì đối mặt với một người mình đã sớm quen biết, lại đi hỏi loại vấn đề mà đã sớm rõ đáp án, cảm giác thật kỳ lạ.

Kỷ Tuân rất muốn để Sở Mạt làm người phỏng vấn, dù sao thì anh còn kế hoạch lớn đang đợi hoàn thành.

Cầu hôn trong lúc phỏng vấn, dường như cũng là một lựa chọn không tồi.

Sau khi ra khỏi phòng họp, Sở Mạt cẩn thận đọc bản kế hoạch chính thức cầm trong tay, đột ngột đâm sầm vào người đối diện.

”Xin lỗi xin lỗi.”

”Trần Phi Phàm?” Sở Mạt kinh ngạc nhìn Trần Phi Phàm một thân đầy bụi đất, ”Sao anh lại thành như vậy?”

”Tôi… ” Trần Phi Phàm lúng túng, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị người đàn ông phía sau cắt ngang.

”Trần Phi Phàm! Cậu còn tâm trạng nói chuyện à? Còn không mau đi viết đơn cho tôi, cậu có tin tôi lấy máy ảnh đập đầu cậu không!”

Trần Phi Phàm bị âm thanh này dọa đến mức rụt rổ lại, sau đó không nói gì nữa, cúi đầu chạy qua người Sở Mạt.

Sở Mạt nhìn về phía sau anh ta, là một tiền bối trong tổ thí nghiệm, cô nhớ là anh ta họ Lý. Anh ta một thân sạch sẽ, nhưng lại đang nổi giận đùng đùng. Thấy anh ta đi đến, Sở Mạt nhanh chóng bước sang bên cạnh hai bước.

Mặc Ni vỗ vỗ bả vai người đàn ông kia: ”Lão Lý, đây là tình huống gì vậy? Sao lại giận dữ thế?”

Lão Lý trừng mắt: ”Còn hỏi à! Nếu không phải do cô mang thực tập sinh kia, thì tôi cần gì phải chọn loại chết não này?!”

Mặc Ni bĩu môi, đi về phía Sở Mạt, kéo tay cô: ”Người cũng đâu phải do tôi chọn, anh muốn phát hỏa thì cũng đừng có đổ lên người tôi.”

”Tôn Xuất Thành đâu? Đợi lão tử gặp được ông ta, thể nào lão tử cũng phải mắng một trận!”

Tôn Xuất Thành chính là người phụ trách chiêu sinh bọn họ lần này.

”Thôi thôi, anh đừng có hở ra lại mắng người nữa, nói đi, rốt chuyện đã xảy ra chuyện gì?”

”Hai hôm trước lúc tôi trở về thì bên Lâm Huyền xảy ra tai nạn ngay giờ cao điểm đúng không, tôi liền mang tên nhóc đó đi đến bên kia, trước khi xuất phát tôi hỏi cậu ta, cậu ta nói cậu ta sẽ lái xe cho! Kết quả thì hay rồi, tôi đi phỏng vấn, kêu cậu ta tìm chỗ đậu xe, thế là cậu ta trực tiếp lái xe tôi xuống bờ sông! Cô xem máy ảnh của tôi ngâm nước thành cái dạng gì này?!” Lão Lý càng nói càng tức, trong tay cầm một cái máy ảnh cồng kềnh nặng nề, thoạt nhìn như muốn đánh người.

Mặc Ni nghe vậy thì nhún nhún vai, ”Vậy cũng đâu thể trách Trần Phi Phàm được, anh biết rõ trong xe có máy ảnh, vậy thì phải tự đi đậu xe chứ.”

”Cô tưởng tôi không nghĩ đến à?! Bên kia đường hẹp, tôi sợ cậu ta lái không được, kết quả thằng đó không nói hai lời liền cầm chìa khóa của tôi rồi leo lên xe, tôi vừa quay đầu chưa được mười giây thì cậu ta đã cho xe tôi xuống sông!”

Lão Lý tức không nhẹ, Mặc Ni khuyên anh ta: ”Thôi bỏ đi, người không sao là được, máy ảnh dù sao cũng có bảo hiểm mà, viết đơn lên chỗ mua là được.”

”Tôi nghĩ cậu ta là sinh viên nghèo khó nên không đòi bồi thường, chỉ kêu cậu ta về viết đơn, kết quả chỉ mới rời mấy bước, cậu ta đã đi tán gẫu với cô! Bây giờ đúng là tuổi trẻ khinh người mà, đúng là không được rồi! Đã làm sai còn không biết hối cãi! Tức chết tôi rồi!”

Giọng lão Lý rất lớn, những gì anh ta nói trên cơ bản mọi người trong văn phòng đều nghe được. Anh ta hùng hùng hổ hổ đi về hướng phòng làm việc, Mặc Ni lắc đầu với Sở Mạt, bộ dáng rất bất đắc dĩ.

Về chỗ ngồi, Trần Phi Phàm một thân bùn đất ngồi viết đơn, đầu muốn chôn xuống ngực.

Sở Mạt thấy vậy thì nhỏ giọng nói với anh ta: ”Lúc nãy chị Ni kêu tôi nói với anh, lão Lý chỉ là do quá yêu cái máy ảnh đó nên mới giận đến vậy thôi. Anh đừng để trong lòng, người không có việc gì là được.”

Trần Phi Phàm không ngẩng đầu lên, cây bút trong tay anh ta tạm dừng trong chốc lát, đầu càng cúi thấp hơn.

Sở Mạt không đành lòng, lại an ủi: ”Anh đừng có áp lực, anh xem quần áo của anh đều dơ cả rồi, lát nữa về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai sẽ không sao nữa cả.”

Nãy giờ Trần Phi Phàm không nói gì, Sở Mạt nghĩ trong lòng anh ta nhất định rất khó chịu. Thật ra cô có thể hiểu được tâm trạng muốn thể hiện một chút trước mặt tiền bối của anh ta, nhưng chỉ là do anh ta đặt cao quá nên việc với thành ra như thế. Lúc nãy lão Lý lại lớn tiếng nói về anh ta trong văn phòng như vậy, nhất định trong lòng anh ta đang không vui.

”Trần…”

Sở Mạt vốn định an ủi anh ta hai câu nữa, không ngờ cô vừa mở miệng, Trần Phi Phàm lại đột nhiên đứng dậy không nói gì bước ra ngoài.

Mặc Ni đi rót cà phê về, đúng lúc thấy một màn này. Cô ấy gõ lên bàn Sở Mạt, hời hợt nói: ”Đừng nói nhiều. Trần Phi Phàm đó, lòng tự trọng rất cao, em càng an ủi cậu ta, cậu ta càng cảm thấy em đang khinh thường cậu ta.”

Sở Mạt nghĩ lại, cảm thấy Mặc Ni nói rất có đạo lý, vừa rồi lão Lý còn nói Trần Phi Phàm nghèo khổ, đúng thật cô nên chú ý đến lòng tự trọng của anh ta.

Cho dù cô có nghĩ thế, nhưng cái sự chú ý cẩn thận của cô lại không đổi được kết quả tốt đẹp gì.

Tuần thứ hai của năm mới, Sở Mạt đột nhiên bị Tôn Xuất Thành gọi vào văn phòng, ông hỏi cô gần đây có biết trong tạp chí xuất hiện một tin đồn không.

Tin đồn đó, Sở Mạt không biết.

”Cái giới thực tập sinh mấy người, thật là nhiều chuyện quá.” Tôn Xuất Thành là một người đàn ông trung niên đầu hói, bộ dạng rất giống với thầy giáo Lịch sử của Sở Mạt, nhất là tư thế cầm chén uống trà của ông bây giờ lại càng giống hơn, ông chậm rãi nói: ”Trước có người nói Thạch Mộng đi vào nhờ quan hệ; sau lại có Trần Phi Phàm bị khiếu nại; hôm nay lại đến cô.”

Sở Mạt hơi mơ màng, chuyện của Thạch Mộng cô hoàn toàn không biết, Trần Phi Phàm cũng xem như hiểu sơ sơ, về phần của cô, cô lại không hiểu gì.

”Trong đám thực tập sinh, tôi có xem qua một chút, tố chất và năng lực của cô không tồi. Nếu biểu hiện tốt trong thời gian thực tập thì chuyển lên chính thức cũng không phải vấn đề lớn. Tiểu Sở à, cô có yêu đương không?”

Câu trước với câu sau của Tôn Xuất Thành hoàn toàn không dính dáng đến nhau, Sở Mạt nghe xong lại càng mơ màng.

Đi ra khỏi văn phòng của ông, cô tức giận đến hai má đỏ bừng.

‘Chuyện riêng như yêu đương, đáng lẽ bọn tôi không nên nhắc đến. Nhưng hôm nay lại có người cầm ảnh cô lên hai chiếc xe khác nhau của đàn ông đến báo cáo với tôi, nói cuộc sống cá nhân của cô không đứng đắn, nói cô không có đạo đức. Tiểu Sở, cô nói xem, bây giờ tôi nên xử lý thế nào đây?’

Phản ứng đầu tiên của Sở Mạt khi nghe chuyện này không phải là tức giận, mà là cảm thấy thật khó hiểu. Cái gì mà cuộc sống cá nhân không đứng đắn, không có đạo tức, cái loại chuyện không có căn cứ này là do ai bịa ra vậy? Người kia nhất định không biết, cô chỉ yêu đương một lần duy nhất, đến giờ đã gần bốn năm.

‘Tôi biết chuyện này không phải lỗi của cô, nhân phẩm của cô Mặc Ni cũng đã bảo đảm với tôi rồi. Nhưng mà Tiểu Sở à, cô có biết tạp chí chúng ta kiêng kị nhất là cái gì không? Kiêng kị nhất chính là bên trong không đoàn kết. Chuyện này nếu là vu oan, thì cô nên suy nghĩ lại thử xem hành động bình thường của mình, có từng đắc tội với người nào trong vô thức không. Nhớ kỹ lại, cẩn thận tự hỏi. Trước thứ năm tuần này, nếu cô có thể xuất hiện cùng với người đưa tấm ảnh này cho tôi trong cái văn phòng này, tôi sẽ không truy cứu nữa.’

Tôn Xuất Thành không nói gì về người khui chuyện này ra, thậm chí ngay cả nam hay nữ cũng không nói. Nhưng Sở Mạt lặp lại lời ông nói, từ khóa ”Người bên trong” xem ra là dẫn dắt của cô.

Từ khi cô bắt đầu thực tập, mỗi ngày chỉ có hai điểm đến là nhà và tạp chí, vòng xã giao đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Trong tạp chí trừ người trong khu tin tức ra, thì người duy nhất cô biết trong nằm trong đó chính là Thạch Mộng, nhưng bọn cô còn chưa nói được hai câu, sao cô có thể đắc tội cô ấy được. Người còn lại cũng chỉ có Mặc Ni và Trần Phi Phàm.

Cô cũng biết hai người đó là không thể nào, nhưng trừ bọn họ ra thì không còn đối tượng tình nghi nào khác cả.

Cô tức giận là bởi vì, trong lòng cô đã có tên người đó rồi.