Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức
Đăng vào: 12 tháng trước
Khoảnh khắc khi Thất Tử mở mắt ra, trước mắt là một khoảng không màu trắng mông lung, gió thổi lên mặt thật nhẹ nhàng.
Hắn chậm rãi di chuyển tầm mắt về hướng gió thổi đến, tấm rèm cửa màu lam nhạt nhẹ nhàng bị gió thổi bay lên rồi lại hạ xuống, bầu trời ngoài cửa sổ thật xanh, thật sạch sẽ.
Một người đứng trước cửa sổ, hắn rất cao.
Người kia xoay người, hắn nhìn rõ mặt người đó, là Hạ lão đại.
Hắn thở ra một hơi, thần kinh đang buộc chặt cũng thả lỏng hơn.
Có một khoảnh khắc hắn đem Hạ Bỉnh Hiên trở thành người kia.
“Cậu cũng thật khỏe, bị tiêm thuốc mê rồi, vậy mà vẫn còn tỉnh đến nửa giờ sau mới ngã xuống.” Hạ Bỉnh Hiên cười cười.
“Đây là đâu?” Hắn cảm thấy đầu hơi choáng, giống như đã quên chuyện gì đó.
“Bệnh viện.”
“Bệnh viện? Sao em lại ở chỗ này?”
“Cậu quên thật.”
“Em quên……” Hắn giật mình nhớ tới những chuyện đã xảy ra, xốc chăn lên muốn nhảy xuống giường, “Em muốn đi xem Điềm Bính.”
Hạ Bỉnh Hiên vươn tay ấn hắn lại giường: “Thi thể Điềm Bính đã được đưa đến cục công an, cậu có đi đến đó cũng không gặp được cô ta.”
Thấy Thất Tử cúi đầu không nói, vẻ mặt thương tâm khổ sở không nói thành lời, Hạ Bỉnh Hiên hơi tò mò: “Tình cảm của hai người tốt quá nhỉ.”
Thất Tử từ từ nói: “Cô ấy giống như của chị gái của em.”
Hạ Bỉnh Hiên phiền muộn xoa mái tóc của mình, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu ngậm vào miệng, muốn châm lửa, nhưng cuối cùng lại hạ nó xuống, lại đem thuốc lá cất vào túi.
“Nguyên nhân của vụ cháy đã được tra ra, là gas nổ mạnh khiến phát sinh vụ cháy lớn như vậy, ngọn nguồn là ngay tại tầng hai của cửa hàng Điềm Bính.”
Thất Tử giật mình nói: “Điềm Bính luôn luôn rất cẩn thận, cô ấy sẽ không phạm một lỗi bất cẩn như vậy, nhất định là có người cố ý hại chết cô ấy.” Hắn đột nhiên nhớ tới chiếc nhĩ đinh bị rơi từ trong tay Điềm Bính ra, nhảy xuống giường tìm kiếm xung quanh.
Hạ Bỉnh Hiên ngạc nhiên nhìn Thất Tử sờ loạn lung tung trên giường, hỏi:”Cậu tìm cái gì vậy?”
“Nhĩ đinh.”
“Nhĩ đinh?” Tay Hạ Bỉnh Hiên sờ sờ túi, rồi đưa tay ra cho Thất Tử xem, “Cái này?”
Thất Tử lấy lại chiếc nhĩ đinh, ánh mắt kiên định nhìn nó: “Chính là nó, chỉ cần tìm được người đeo khuyên tai này, có lẽ sẽ biết ai là người giết Điềm Bính, mặc kệ Hắn là ai, em cũng phải làm cho hắn phải trả giá đắt.”
Hạ Bỉnh Hiên yên lặng nhìn Thất Tử một hồi, đột nhiên cười nói: “Các cậu thật đúng là giống nhau, tôi gần như đã nghĩ rằng cậu chính là cậu ta.”
Vẻ mặt Thất Tử nghi hoặc: “Lão đại nói ai?”
Hạ Bỉnh Hiên đứng dậy: “Là một đàn em trước đây, chỉ có điều người đã không còn nữa rồi.” Khi nói, trên mặt hắn lộ ra biểu tình thật đáng tiếc, sau đó lại nói tiếp, “Ta có việc nên không ở lại với cậu được, hôm nay cậu cứ ở đây đi, viện phí đã trả rồi, nên đừng lãng phí.”
Hạ Bỉnh Hiên nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Thất Tử đột nhiên kêu lên: “Lão đại……”
Hạ Bỉnh Hiên dừng lại: “Có việc gì sao?”
Thất Tử cảm kích nói: “Cám ơn.”
Hạ Bỉnh Hiên khoát tay, ra khỏi cửa phòng bệnh.
Đi ra khỏi bệnh viện, Hạ Bỉnh Hiên lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, tự châm cho mình một điếu thuốc, hắn nhàn nhã phun khói, nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa tựa vào xe việt dã, cười cười.
Hai tay Y Kình đút vào hai túi áo khoác, y nghe thấy tiếng bước chân đang tiến gần đến mình, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đi tới.
Hạ Bỉnh Hiên đi đến trước mặt y thì dừng lại, cười cười, xoay người tựa vào trên xe việt dã của y, nhìn lên không trung, chậm rãi hút thuốc.
“Hắn tỉnh?”
“Tỉnh.
Tôi chưa nói với cậu ta là anh đưa cậu ta đến bệnh viện.”
Y Kình trầm mặc vài giây, đột nhiên một phen túm lấy cổ áo Hạ Bỉnh Hiên: “Nếu ngươi dám chạm một ngón tay vào Y Chức, ta sẽ giết ngươi.” Nói xong y buông tay, mở cửa xe.
“Đây là tình yêu của anh dành cho Đường Tuấn sao?”
Y Kình bỗng dưng ngẩn ra, đóng lại cửa xe, chuyển ánh mắt phức tạp về phía Hạ Bỉnh Hiên: “Ngươi biết cậu ấy?”
Hạ Bỉnh Hiên rút ra điếu thuốc thứ hai, khóe miệng cong lên thành một ý cười thản nhiên, dường như là đang nhớ lại kí ức tốt đẹp.
“Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cậu ấy là người quan trọng nhất của tôi, tôi đã thề phải bảo hộ cậu ấy cả đời, ngay cả nhập ngũ cũng dùng trăm phương ngàn kế để được cùng cậu ấy ở cùng một đội.” Ngữ khí cửa hắn rất bình thản, không giống như đang kể chuyện của mình, hắn dừng lại, cười khổ một chút, thở ra một ngụm khói, nói tiếp, “Ngày đó cậu ấy chạy tới nói với tôi rằng cậu ấy đã yêu, người kia là quan quân ưu tú nhất trong đội, tuy trong lòng không vui vẻ, nhưng tôi vẫn cảm thấy mừng thay cho cậu ấy.”
Hạ Bỉnh Hiên không tiếp tục nói, hắn chỉ nhìn trời hút thuốc.
Nhìn Hạ Bỉnh Hiên, tâm tình Y Kình có chút phức tạp, y từ trước cho tới bây giờ đều chưa từng hỏi qua chuyện của Đường Tuấn, cho nên trong trí nhớ cũng không có người tên Hạ Bỉnh Hiên, cũng chính bởi vì thái độ này của y với Đường Tuấn cho nên sau này mới xảy ra chuyện.
“Chuyện của ta và Đường Tuấn là ân oán của chúng ta, đừng đem Y Chức liên lụy vào đó.”
Hạ Bỉnh Hiên chậm rãi nói: “Tôi không phải anh, sẽ không làm ra chuyện khốn nạn.
Đường Tuấn mất tích mười tám năm, tôi thầm nghĩ, tôi biết nơi cậu ấy rơi xuống.”
“Ta không biết cậu ta ở đâu.” Y Kình lên xe khởi động máy, y thấy Hạ Bỉnh Hiên tựa vào xe mình không có ý định rời đi, hạ cửa kính xe, không kiên nhẫn nói với Hạ Bỉnh Hiên, “Đừng cản trở ta.”
Hạ Bỉnh Hiên đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng chân niễn hai cái, xoay người đứng bên ven đường, hai tay cắm trong túi quần, nhìn Y Kình nói: “Anh vẫn còn có thể giấu nó hay sao? Một ngày nào đó, anh cũng sẽ phải đối mặt với nó.”
Ánh mắt Y Kình phức tạp nhìn Hạ Bỉnh Hiên, Hạ Bỉnh Hiên tươi cười nhìn y, Y Kình không nói câu gì, lái xe rời đi.
Hạ Bỉnh Hiên chớp mắt, nhìn chiếc xe đang lao đi.
“Anh Thất Tử.” Hạ Bỉnh Hiên rời đi không bao lâu, Tiểu Lang và Tiểu Miêu xách vài thứ hoa quả đến phòng bệnh, biểu tình cổ cổ quái quái, nhăn nhó đứng đóng cọc ở cửa.
Thất Tử hỏi: “Mấy đứa làm cái chuyện cổ quái gì vậy?”
” Tiểu — Thất —”
Nhìn Phượng Lục Tử đầu tóc bị làm cho rối tung đang phi thân từ ngoài cửa vào, Thất Tử lập tức hắc tuyến, chẳng trách biểu tình Tiểu Lang và Tiểu Miêu lại kỳ quái như vậy.
“Sao hai người lại đem ông ta đến?” Xem bộ dạng của ông ta, chắc chắn là lại uống nhiều đến say khướt rồi.
Tiểu Miêu gãi ót, ấp úng nói: “Không phải bọn em muốn dẫn chú ấy đến đây, là tự chú Lục Tử theo bọn em đến, muốn đuổi cũng đuổi không được.”
“Tiểu Thất để cho ba ba thân thân yêu yêu nào……” Phượng Lục Tử tự động chui vào trong chăn, bĩu môi nói phải thân thân.
Thất Tử chắn cái miệng tràn ngập mùi rượu rồi đẩy ra xa, táo bạo kêu to: “Thối quá, cách xa tôi ra một chút.”
……
Thất Tử mơ thấy mình đang vui vẻ ngồi trên một con thú một sừng (*) cưỡi mây đạp gió chơi đến quên mình, đột nhiên, thú một sừng “sầm” một tiếng biến mất, hắn từ trên bầu trời trong xanh rơi xuống mặt đất.
Thất Tử từ trong mơ bừng tỉnh, nhìn trái nhìn phải, sao hắn lại nằm trên sàn nhà thế này? Nhất định là bị cái lão kia đá xuống dưới.
Hắn bực bội đứng lên, Phượng Lục Tử với tư thế nằm vô cùng đặc biệt đang ngủ say như chết, dưới gối còn lưu lại một vùng nước miếng.
Thất Tử vươn tay lay Phượng Lục Tử: “Đứng lên, đứng lên! Ông nhanh đứng lên cho tôi.”
Phượng Lục Tử ngồi giậy nhu nhu đôi mắt cay xè, ngơ ngác ôm gối đầu nhìn trái nhìn phải: “Nơi này là đâu vậy?”
Thất Tử cũng không tức giận nói: “Bệnh viện.”
“Tôi sao lại ở trong bệnh viện?” Phượng Lục Tử nhìn về phía Thất Tử, “Còn cậu là ai vậy?”
“Tôi là…… Ông mặc kệ tôi là ai, tỉnh ngủ rồi thì nhanh biến đi cho tôi.”
“Sao tôi phải đi? A–” Phượng Lục Tử đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên chỉ thẳng vào Thất Tử, run run nói, “Cậu cậu cậu cậu sẽ không phải là đem tôi làm cái kia cái kia chứ?”
Thất Tử không kiên nhẫn hỏi: “Cái gì mà cái kia?”
“Chính là cái kia cái kia đó?”
“Cái kia cái gì mới……” Thất Tử bỗng nhiên ngẩn ra, khóe miệng run rẩy một trận, túm lấy cổ áo phía sau của Phượng Lục Tử, trực tiếp đem người vứt ra ngoài.
……
Trong phòng thi thể của cục công an, Điềm Bính im lặng nằm trên chiếc giường inox chuyên dụng cho thi thể, mẹ Điềm Bính ngồi bên ngoài phòng khóc thật thương tâm.
Thất Tử xốc lên tấm vải trắng trên người Điềm Bính, nhìn gương mặt bị cháy đen của cô, cổ họng giống như đang có một tảng đá chặn ở đó, ánh mắt vừa chua xót vừa đau đớn.
Cô ấy vốn là một cô gái xinh đẹp, bây giờ lại giống như một khôi than bị thiêu cháy, vẫn nằm ở nơi này không nhúc nhích.
Hạ Bỉnh Hiên tựa người vào cửa, một người cảnh sát đi đến bên cạnh hắn nói vài câu, đưa cho hắn một tập tài liệu.
Hạ Bỉnh Hiên nhìn Thất Tử đứng trong phòng thi thể, nói với vị cảnh sát kia mấy câu, cảnh sát gật gật đầu, xoay người rời khỏi đ.
Sau đó Hạ Bỉnh hiên đi vào phòng thi thể, đưa tài liệu trên tay cho Thất Tử.
“Đây là báo cáo nghiệm thi, tự cậu nhìn đi.”
Thất Tử không cầm nó, chỉ bình tĩnh nói: “Nói cho em biết, cô ấy chết thế nào.”
Hạ Bỉnh Hiên trầm mặc một hồi mới nói: “Cô ta bị chết cháy, trước khi chết, thân thể chịu ngược đãi khá nặng, trong cơ thể của cô ta phát hiện… Có ít nhất dịch thể của ba người đàn ông… Cảnh sát đã lập án điều tra.”
Ngữ khí của Hạ Bỉnh Hiên có chút trầm trọng, dù sao bất kỳ ai nghe thấy loại chuyện như thế này đều không thể thoải mái được, đặc biệt là Thất Tử, tình cảm của hắn và Điềm Bính rất sâu, Hạ Bỉnh Hiên lo Thất Tử không thể bình tĩnh trước chuyện này.
Thất Tử ngoài dự kiến không làm ra chuyện phẫn nộ hoặc hành vi quá khích gì, hắn chỉ cười thật nhẹ, chậm rãi lật tấm khăn trắng về chỗ cũ.
Từ cục công an, Hạ Bỉnh Hiên chở Thất Tử không nói một lời kể từ lúc nghe tin đó về nơi ở của mình, đi ra khỏi thang máy, bọn họ nhìn thấy một vị khác không mời đứng ở trước cửa nhà.
“Ông đến đây làm gì?” Thất Tử lạnh lùng hỏi.
“Ta không phải đến tìm cậu, ta đến tìm hắn.” Y Kình nhìn về phía Hạ Bỉnh Hiên.
Thất Tử cảm thấy mất mặt vì bị Y Kình nói như vậy, thở phì phì mở cửa đi vào nhà.
Hạ Bỉnh Hiên hai tay vòng trước ngực, tùy ý dựa vào tường, chậm rãi hỏi: “Y tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Y Kình lấy ra một tờ chi phiếu, viết lên đó một dãy số đưa cho Hạ Bỉnh Hiên: “Tôi phải ở nơi này, tôi đã xem qua bản thiết kế, nơi này ba người ở cùng không có vấn đề.”
Hạ Bỉnh Hiên nâng mắt nhìn tấm chi phiếu trên tay y Kình, cười nhạo một tiếng: “Y tiên sinh vì nơi ở này mà vung tay thật lớn, nhưng ngài vẫn không thể ở đây được.”
Y Kình chậm rãi vẩy vẩy tấm chi phiếu, chậm rãi nói ra hai chữ: “Đường Tuấn.”
Ánh mắt Hạ Bỉnh Hiên di chuyển, tựa tiếu phi tiếu cười cười: “Ngài thực ti bỉ.”
…………………..
Thất Tử như thế nào cũng không thể tưởng tượng được Hạ Bỉnh Hiên sẽ đáp ứng cho Y Kình ở lại đây, hắn thở phì phì nói: “Y ở lại, em đi.” Xoay người đi về phía huyền quan.
Hạ Bỉnh Hiên thản nhiên tự đắc dựa người vào tường, hút thuốc, bày ra một bộ chuyện không liên quan đến tôi.
Y Kình lộ ra một nụ cười giảo hoạt với Hạ Bỉnh Hiên, mấp máy môi không tiếng động nói: “Đường Tuấn.”
Hạ Bỉnh Hiên bực bội chậm rãi đi đến huyền quan, vươn tay đóng cửa.
Thất Tử nói: “Lão đại, anh đừng cản em.”
Hạ Bỉnh Hiên hút thuốc, nói: “Tôi không ngăn cản cậu, cậu muốn đi là quyền tự do của cậu.”
Thất Tử nhìn hắn: “Lão đại đã nói như vậy, vì sao còn muốn cản em?”
Hạ Bỉnh Hiên tựa vào tường, rút điếu thuốc, lại chậm rãi nói: “Cậu nghĩ Điềm Bính là vì ai mà chết?”
Thất Tử cúi đầu, hai tay nắm chặt, vấn đề này hắn không trả lời được.
“Không trả lời nổi đúng không?” Hạ Bỉnh Hiên cào cào tóc, xoay người đi vào phòng khách, “Đừng thiêm phiền toái cho tôi, tôi không có nhiều thời gian rảnh để lúc nào cũng đi theo sau chùi mông cho cậu.”
Hết chương 29..